Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 123


“Đông Hải? Cái nơi mấy chục năm nay không ai ngó ngàng tới, hiện tại lưu phỉ hoành hành, nạn dân đầy đường ấy à? Mấy năm trước, ta và rất nhiều bạn học từng gửi thư thỉnh cầu, mong triều đình có thể trợ giúp nạn dân ở đó, nhưng đến nay vẫn như đá chìm đáy biển.

Chẳng hay… Thất hoàng tử bằng lòng trợ giúp bọn họ?”, Lãnh Hàn hỏi.

“Ừm, ta không chỉ trợ giúp bọn họ có cơm ăn, mà còn tiêu diệt toàn bộ lưu phỉ, để bọn họ trải qua những ngày thái bình”, Lãnh Thiên Minh đáp.

Lãnh Hàn nhìn Lãnh Thiên Minh, chắp tay nói: “Lãnh Hàn này rất muốn được thấy tận mắt một phen”.

“Được, vậy trước ăn cơm đã, cơm nước xong xuôi, chúng ta sẽ bàn chính sự, cân nhắc thật kỹ vụ làm ăn này nên triển khai như thế nào”, Lãnh Thiên Minh nói.

Lãnh Hàn trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Tiểu sinh có một chủ ý, nếu hiện tại Thất hoàng tử còn chưa biết nên kinh doanh thứ gì thì có thể đi tìm Cổ Bách Vạn”.

“Cổ Bách Vạn là ai?”
Lãnh Hàn nói: “Cổ Bách Vạn chính là người giàu nhất Biện Lương, nghe nói, việc buôn bán của hắn ta trải dài khắp Đại Lương, thậm chí cũng có lui tới với Bắc Lương và các quốc gia khác”.


“Ồ! Có người như vậy à, vậy thì không còn gì tốt hơn, cơm nước xong, chúng ta sẽ đi tìm hắn”, Lãnh Thiên Minh nói.

Sau khi ăn xong, đoàn người đi đến trước phủ Cổ Bách Vạn dưới sự dẫn dắt của Lãnh Hàn.

Để tránh gây chú ý, chỉ có hai người Lãnh Thiên Minh cùng Lãnh Hàn tiến đến.

“Hay cho một tòa phủ đệ giàu có, tráng lệ, lợp ngói lưu ly”, Lãnh Thiên Minh thầm nói.

“Đứng lại, hai người các ngươi đến đây làm gì?”, gia nô ở cửa ngăn bọn họ lại.

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Chúng ta đến tìm Cổ lão gia để bàn chuyện làm ăn”.

Gia nô nhìn Lãnh Thiên Minh và Lãnh Hàn rồi nói: “Hai thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, bàn chuyện làm ăn gì chứ? Đi mau đi…”
Lãnh Thiên Minh sững sờ, Lãnh Hàn cũng chưa từng trải nên không dám nói lời nào.


Ánh mắt Lãnh Thiên Minh thoáng trở nên lạnh lẽo: “Ta lặp lại lần nữa, ta đến gặp Cổ lão gia để bàn chuyện làm ăn, ngươi còn không nhanh chân đi thông báo!”
Không ngờ tên gia nô kia lại mặc kệ hắn, quay đầu tựa cột cửa ngủ.

Lãnh Thiên Minh không biết nói gì cho phải, xem ra vẻ ngoài của hắn không có lực uy hiếp, haiz… Sau đó, hắn phất tay, hơn mười tên thân vệ lập tức xông lên.

“Á… ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi… là ai?”
Thấy nhiều hộ vệ xông lên như vậy, gia nô liền biết người này là một nhân vật lớn, hắn ta lộ vẻ hoảng sợ.

“Giờ có thể đi thông báo cho lão gia nhà ngươi được rồi chứ?”, Lãnh Thiên Minh nói.

Gia nô lập tức gật đầu đáp: “Được được… vị thiếu gia này, ngài chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo”.

Nhìn gia nô vội vã chạy đi, Lãnh Thiên Minh thầm cười khổ.

Con người ấy mà, dù là thời đại nào cũng đều như nhau…
Không bao lâu sau, gia nô chạy ra nói: “Lão gia nhà ta cho mời!”
Mấy người tiến vào phủ, theo chân gia nô đi đến một đại sành có phong cách cổ xưa, trong tâm mắt bọn họ xuất hiện một người đàn ông trung niên thân thể đây đặn, mặt mũi bóng loáng, nổi bật là hai hàng ria mép được tia tót gọn gàng.

Ong ta nói: “Không biết tiểu hữu là người phương nào, đến tìm Cổ mề để bàn chuyện làm ăn gì?” Thấy thái độ thầng thắn của Cổ Bách Vạn, Lãnh Thiên Minh cười nói: “Nghe nói Cô lão gia có thể buôn bán khắp thiên hạ, không biết là thật hay giả?

Bình Luận (0)
Comment