Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 129


Sau đó, nhìn một lượt các binh sĩ, hét lớn: “Máu chảy không cạn, ý chí không tàn…”
Tất cả binh sĩ đồng thanh hô theo…
Sau khi an bài cho mẫu thân xong, Lãnh Hàn liền đi đến Sơn Đông cùng Lãnh Thiên Minh, với hắn ta mà nói, đây chính là hành trình trưởng thành và học hỏi, mặc dù không biết thất hoàng tử là người như thế nào, nhưng lão sư từng nói, người viết ra bài thơ kia, nhất định là một người lòng ôm chí thiên hạ…
Lãnh Thiên Minh cả đường đi vô cùng vui vẻ, bởi vì hắn đã nắm rõ vị trí mỏ vàng ở Sơn Đông, tiếp theo sẽ có nguồn vàng vô tận chảy vào túi, có tiền rồi, liền có thể đẩy nhanh phát triển quân đội, mục tiêu thống nhất Sơn Đông ngày một gần hơn…
Sau bảy ngày đường, nhóm người cuối cùng đã trở về phủ Thanh Châu, suốt đường đi, Lãnh Hàn mặt mày xót xa, cảnh tượng hoang vắng dọc đường khiến hắn ta cảm thấy không có hy vọng, nhưng khi tiến vào Duy huyện, hắn ta kinh ngạc phát hiện, nơi này giống như một thế giới hoàn toàn khác, chỗ nào cũng đầy rẫy hoa màu, lương thực mà hắn ta không biết, thôn làng đông đúc, người đi đường tấp nập, rất nhiều người nhìn thấy bọn họ liền nhiệt tình chào hỏi…
“Thất hoàng tử…bái kiến thất hoàng tử…”
“Chào thất hoàng tử…”

“Nhìn kìa…là thất hoàng tử…”
Và Lãnh Thiên Minh cũng liên tục vẫy tay với bọn họ.

“Đây là một hoàng tử thế nào? Mới có thể nhận được sự chào đón của bách tính như vậy?”, lần đầu Lãnh Hàn nảy sinh hiếu kỳ với Lãnh Thiên Minh.

Sau khi đến phủ Thanh Châu, Lãnh Hàn càng không dám tin vào mắt mình, đây là Đông Hải trong truyền thuyết ư? Nào là đạo tặc hoành hành, nạn dân vô số? Nơi đây hoàn toàn đã trở thành một thành trì phồn vinh, binh sĩ tuần tra khắp nơi, đến cả quân đội Đại Lương cũng không trang nghiêm như vậy…
Mọi người nhanh chóng có mặt tại sảnh nghị sự, thấy thất hoàng tử trở về, ai ai cũng vui mừng, sau khi chia sẻ thành quả chuyến đi lần này, Lãnh Thiên Minh bắt đầu phân chia công việc.

“Mạc Nhị Cẩu, trong vòng hai ngày, ngươi tập hợp năm vạn tân binh, dùng thời gian ngắn nhất hạ gục Ngự Hải Vệ, dọn dẹp sạch sẽ tất cả chướng ngại trên đường đến Đại Lương”.

“Vâng, thưa thất hoàng tử”, Mạc Nhị Cẩu đáp.


Sau đó, hắn tiếp tục nói với Tân Cửu: “Ta đã để lại ba điểm liên lạc ở Biện Lương, ông hãy mau chóng sắp xếp người đi tiếp ứng”.

“Vâng, thưa thất hoàng tử”.

“Tiếp theo, chúng ta cần bàn bạc một chút, làm sao để mở rộng quyền hạn, dần dẹp sạch đám hải tặc trong Đông Hải, mọi người có ý kiến gì không?”
Không ai lên tiếng…
“Sao thế?”
Đa Đoạt đứng dậy, nói: “Phương Thông chết rồi”.


Lãnh Thiên Minh bật dậy: “Chuyện là thế nào?”
Đa Đoạt tường thuật chuyện cố thủ thành Phủ Ninh cho Lãnh Thiên Minh, nghe xong, Lãnh Thiên Minh sững sờ quên cả khép miệng, không đến hai vạn người chống lại sự tấn công của mười mấy vạn hải tặc? Còn tiêu diệt được bốn năm vạn kẻ địch? Có…có thể ư? Còn có bom pháo…đội hỏa tiễn là như thế nào?
Lãnh Thiên Minh hai mắt đỏ lừ, siết chặt nắm đấm, gằn giọng: “Không cần thương lượng nữa, xóa sổ bang Hải Đảo trước tiên cho ta”.

Đa Đoạt: “Nhưng đường đến chỗ bang Hải Đảo xa xôi hiểm trở, trên đường đi có nhiều tòa thành, chúng ta vẫn nên tiến hành tuần tự…”
“Không cần”, Đa Đoạt chưa nói xong, Lãnh Thiên Minh đã ngắt lời: “Thông báo cho tất cả thành trì trên đường, Hắc Kỳ quân chuẩn bị tiêu diệt bang Hải Đảo và giặc Oa, ai dám ngăn cản, ta sẽ giết kẻ đó…”

Bình Luận (0)
Comment