Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 200


“Vâng”.

Còn Nhị hoàng tử của Đại Lương lúc này, Hiên Vũ Hồng đang đắc ý dẫn ba vạn người ngựa xuất quan…
“Có hướng đi của kẻ địch không?”, Hiên Vũ Hồng hỏi.

“Nhị hoàng tử, theo thám tử báo lại, Giáp Tử Câu phía trước có mấy ngàn kỵ binh Bắc Lương đóng quân”, tướng quân bên cạnh bẩm báo.

Nhị hoàng tử cười nói: “Đám người Bắc Lương không biết sống chết này đợi ta thừa kế ngôi vua nhất định sẽ xuất binh tiêu diệt chúng, truyền lệnh toàn quân, dốc hết tốc lực tiến tới Giáp Tử Câu, dùng tốc độ nhanh nhất để tiêu diệt toàn bộ quân địch”.

Sau đó Hiên Vũ Hồng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Còn nữa, lôi đầu hết nam nhân trong tất cả các thôn trang xung quanh ra, bổ sung vào làm quân nhân Bắc Lương, nếu không chỉ bằng chút người ngựa này sao xứng cho Hiên Vũ Hồng ta ra tay được”.

Người bên cạnh do dự nhìn về phía Hiên Vũ Hồng…
Hiên Vũ Hồng hung tợn nói: “Lời ta nói… ngươi nghe không hiểu à?”

“Không… nghe hiểu ạ, tiểu nhân đi truyền lệnh ngay…”
Rất nhanh gần 3 vạn người ngựa liền một đường cướp sạch các thôn trang vãng lai rồi xông về phía Giáp Tử Câu…
“Nhị hoàng tử, quân địch đã phát hiện ra chúng ta, đang rút lui rồi”.

Hiên Vũ Hồng gào lên: “Đuổi theo cho ta…”
Nhưng đúng vào lúc này, phía sau đột nhiên có kỵ binh xông tới nói: “Nhị hoàng tử, không hay rồi, phía sau chúng ta có lượng lớn kỵ binh Bắc Lương xuất hiện, đã chặn đứng đường hậu của Giáp Tử Câu rồi”.

“Cái gì? Việc này sao có thể, không phải chỉ có vài ngàn người ngựa thôi sao?”, Hiên Vũ Hồng quát tháo.

“Chúng ta trúng kế của người Bắc Lương rồi”, kỵ binh hô lên.

Hiên Vũ Hồng suy nghĩ chốc lát, ánh mắt dữ tợn nói: “Truyền lệnh đại quân nhanh chóng tập kết phòng ngự, lập tức điều tra tình hình xung quanh”.

Đợi khi đại quân tập kết xong xuôi, Hiên Vũ Hồng nhìn bản đồ, mồ hôi lạnh trên người bắt đầu không ngừng tuôn ra, Giáp Tử Câu nơi mà hắn ta đang ở chính là một tử địa, chỉ có hai con đường ra trước sau, nếu như bị chặn ở đây thì ắt chết không nghi ngờ…

“Nhị hoàng tử, thám tử báo tin về”, một tên binh lính chạy vào nói.

“Nói”.

Binh lính run rẩy nói: “Chúng ta… xung quanh chúng ta có… không dưới 30 vạn đại quân Bắc Lương tập kết”.

“Cái gì? 30 vạn? Việc này sao có thể được, đại quân Bắc Lương hiện tại đang chiến đấu với tộc Hồng Mao ở bắc cảnh, lấy đâu ra còn được 30 vạn quân nữa?”, Hiên Vũ Hồng gào lên.

“Nhị hoàng tử, chắc chắn chính xác, tin tức tình báo trước đó chúng ta có được toàn bộ đều là giả”, binh lính báo.

Hiên Vũ Hồng bắt đầu nhớ lại toàn bộ tình báo, đột nhiên cười lớn lên: “Ha ha… ha ha… Hiên Vũ Khuyết, ngươi được lắm… ta thua rồi… thua rồi… ha ha”.

Sáng sớm ngày hôm sau, vô số kỵ binh Bắc Lương bắt đầu phát động tấn công với quân lính Đại Lương không hề có chút thiết bị phòng ngự nào…
“Nhị hoàng tử, kẻ địch đều là kỵ binh, chúng ta căn bản không thể phòng thủ được, hay là chúng ta đầu hàng đi?”, một tham tướng bên cạnh nói.

Hiên Vũ Hồng vung đao chém bay đầu của ông ta, gào lên: “Thà chết trận còn hơn đầu hàng…”
Khi đại quân Bắc Lương tấn công vào trong chủ trướng quân Đại Lương, Hiên Vũ Hồng cầm bảo kiếm mà phụ hoàng ban cho hắn ta, đâm vào trước ngực của chính mình…

Bình Luận (0)
Comment