Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 215


Ngày hôm sau khi yến hội kết thúc, Trình Khai Sơn tới.

“Thất hoàng tử, hôm qua nghe được buổi nói chuyện, trong nháy mắt đã khiến ta hiểu được tầm quan trọng của hải quân, vừa hay hôm nay ta có rất nhiều tin tức cần bẩm báo với ngài”, Trình Khai Sơn nói.

Advertisement
“Chuyện gì vậy?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.

Trình Khai Sơn nghĩ một chút rồi nói: “Từ khi chúng ta tiêu diệt được Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang, quả thật là Đông Hải rất ít có sự xuất hiện của hải tặc quy mô lớn, nhưng theo như tin tức ta lấy được, trên biển này ngày càng không ổn định, bây giờ cướp biển mạnh nhất bên trong chính là Thổ Chân Danh Phá, hơn nữa còn có gia tộc Đức Xuyên Phù Tang đứng sau lưng làm chỗ dựa, nghe nói tổng cộng t4u chiến của bọn họ vượt quá ngàn chiếc, gia tộc Đức Xuyên kia lại là Phù Tang kiểm soát toàn bộ, đừng nhìn đất đai người ta không lớn, nhưng dân số lại cực nhiều, hơn nữa người người đều điên cuồng máu chiến.

Mục tiêu chủ yếu trước mắt của bọn họ chính là Đại Lương, gần đây biên giới của Đại Lương nhiều lần bị xâm phạm, hạm đội cũng không hề có thành tích, có thể nói bách tính vùng duyên hải vô cùng các khổ, hơn nữa phía nam Đại Lương còn có hạm đội Ba Nhĩ Đồ bên nước ngoài xâm lược, nghe nói bọn chúng đã chiếm lĩnh rất nhiều nước nhỏ phía nam, hải quân của chúng ta lạc hậu quá nhiều, áp lực của ta cũng rất lớn”.


Lãng Thiên Minh không khỏi nhíu mày, thời đại này vừa hay Ba Nhĩ Đồ cũng chính là hạm đội sớm nhất của Tây Ban Nha, vào thời đại mạnh nhất, bọn họ đã bắt đầu đi xâm lược khắp nơi bằng đường biển, hơn nữa hắn xuyên không đã xuất hiện rất nhiều thay đổi lịch sử, cũng không biết bây giờ các quốc gia phương tây khác đã phát triển đến trình độ nào rồi.

“Cho dù thế nào cũng phải gấp rút huấn luyện, bây giờ điều chúng ta có thể làm chính là bảo vệ chính mình trước rồi tìm cơ hội sau”.

Vương thành Thiên Khải Đại Lương.

Trên đại điện, một đại thần đứng dậy nói: “Bệ hạ, hôm trước thần vừa mới nhận được tin tức, đảo Di Châu ở phía nam nước ta thất thủ, trước đó đã bị người của Ba Nhĩ Đồ hải ngoại kia chiếm lĩnh, hạm đội của bọn chúng mạnh mẽ kiên cố, lại còn cách xa biển, quả thật đại quân khó mà gấp rút tiếp viện”.

Hoàng đế Hiên Vũ hít sâu một hơi nói: “Thật là không yên nổi một ngày, chư vị có ý kiến gì không?”

“Bệ hạ, điều quan trọng nhất trước mắt của chúng ta là Bắc Lương kia, mặc dù nói nhị hoàng tử bị Dụ Long tạo phản gi3t ch3t, nhưng dù sao cũng là chết trong tay người Bắc Lương, thù này không thể không báo”, một đại thần nói.

Lưu Bất Đắc đứng ra nói: “Tân đại nhân, nếu đã biết chuyện nhị hoàng tử bị hại không phải do Bắc Lương cố ý tạo nên, vậy thì nên suy nghĩ thật kỹ mục đích bọn họ làm như vậy là gì?”
Đại thần kia nói: “Còn có thể là vì cái gì? Nhất định là cố ý khơi mào chiến tranh rồi”.

Lưu Bất Đắc cười nói: “Tân đại nhân nói đúng, vậy thì chúng ta phải chủ động xuất binh phát động chiến tranh, không phải vừa hay trúng cái bẫy của kẻ địch sao?”
“Cái này… cái này… nhưng thù của nhị hoàng tử thì cứ bỏ qua như vậy?”, Tân đại nhân kia nói.

Lưu Bất Đắc cười nói: “Thù của nhị hoàng tử nhất định phải báo, nhưng quan trọng là cần tìm đúng người”.

Đại hoàng tử đứng một bên hung dữ nhìn chằm chằm vào Lưu Bất Đắc, vốn là hắn ta đã chuẩn bị xong hết rồi, mắt nhìn thấy trăm vạn đại quân ở trong tay lại đột nhiên bị cấm quân thu hồi binh phù, nhất định là tên Lưu Bất Đắc này bày trò quỷ…
Hoàng đế Hiên Vũ xua tay nói: “Chuyện của Bắc Lương tạm thời không đề cập tới, trẫm tự có sắp xếp, bây giờ chuyện các ngươi cần bàn bạc là Di Châu, cứu hay không cứu?”


Bình Luận (0)
Comment