Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 38


Nhưng trong lòng Lãnh Thiên Minh tự mình biết rõ, hắn cũng không để ý đến những lễ nghi rườm rà đó, thích thì phải quanh minh chính đại cưới về chứ không thể chạy tới thời đại này làm một tên tra nam được, đương nhiên, bản thân vẫn phải kế thừa truyền thống tốt đẹp năm thê bảy thiếp ở thời đại này rồi.

Lão Trình vẫn luôn đi bên cạnh cười ha ha hỏi: “Thất hoàng tử, có phải ngài đã nghĩ tới nữ nhân rồi không?”
“Cút, đồ khô khan như huynh thì hiểu cái quái gì”.

Đoàn người vừa đi vừa dừng nghỉ, phải mất 25 ngày mới đến được thành Kim An, lính canh và quan viên trong thành sớm đã nhận được mệnh lệnh tới chờ đợi trước.

Lãnh Thiên Minh vừa xuống xe ngựa, cảm giác đầu tiên chính là lạnh… mẹ kiếp đúng là quá lạnh…
Chỉ thấy trước cửa thành có hai quan viên một văn một võ đi tới.

“Ty chức là thủ tướng của thành Kim An, Trình Phương Thạc, bái kiến thân vương điện hạ”.

“Ty chức là quan tri phủ thành Kim An, Tân Cửu, bái kiến thân vương điện hạ”.

Tân Cửu? Cái tên này nghe cứ thế nào ấy nhỉ? Trình Phương Thạc? Cùng họ với lão Trình ư? Cái tên này nghe có vẻ khá khí phách.


Lãnh Thiên Minh nhìn hai người rồi cười nói: “Hai vị đại nhân vất vả rồi, sau này Thiên Minh phải nhờ cậy vào hai vị đại nhân.

Mọi người cũng không cần khách sáo, sau này cứ gọi ta là Thất hoàng tử là được”.

“Ty chức tuân mệnh”.

Tân Cửu tiếp tục nói: “Bên ngoài thời tiết lạnh giá, mời Thất hoàng tử về phủ thân vương, ty chức đã cho người dọn dẹp sạch sẽ và chuẩn bị tiệc rượu trước rồi”.

Đám người rất nhanh liền đi vào trong thành, trong thành có rất nhiều dân chúng đang quỳ hai bên đường, Lãnh Thiên Minh nhìn ra bên ngoài, phát hiện có rất nhiều trẻ em và người già, liền gọi Tân Cửu tới.

“Tân đại nhân, thời tiết này đừng để dân chúng tới nghênh đón nữa, có cả người già và trẻ nhỏ, nhiễm lạnh rồi sẽ không tốt đâu”.

Tân Cửu kinh ngạc nhìn Lãnh Thiên Minh, mỉm cười.


“Vậy vi thần xin được thay mặt bách tính cảm tạ Thất hoàng tử”.

Nói xong liền dặn dò người đi thông báo cho dân chúng hủy bỏ lễ nghênh đón.

Kỳ thực, Lãnh Thiên Minh biết những dân chúng tới nghênh đón này chắc chắn cũng đều là bị ép tới, đây cũng là lưu truyền tàn độc của vương triều phong kiến, từ trước tới nay đều không để ý tới việc dân chúng có muốn hay không.

Đến khi tới cửa chính phủ thân vương, Lãnh Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, trên tấm biển giữa cửa chính có viết ba chữ lớn ‘Phủ Thân Vương’, mặc dù không đến mức hùng vĩ đồ sộ, nhưng so với thiên điện kia của hắn thì cũng là một trời một vực rồi.

Bản thân cuối cùng cũng có một nơi thuộc về mình rồi, không tệ, không tệ…
Tân Cửu bên cạnh nói: “Nơi này vốn là hành cung xây dựng để đại vương tới tham gia săn bắn, nhưng vì đại vương chỉ mới tới một lần cho nên vẫn luôn để trống, lần này cũng là nhận được thư truyền từ thư viện, đổi tên nơi này thành phủ Thân Vương, mặc dù diện tích không lớn, nhưng hiện tại cũng là phủ đệ tốt nhất của thành Kim An, mong Thất hoàng tử không chê”.

“A… ta rất hài lòng”.

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Vương phủ này rộng bao nhiêu?”
Phải biết rằng hắn mang theo tới hai ngàn thân vệ, dựa theo quy định, những thân vệ này phải ngày đêm bảo vệ bên cạnh, nếu như không lo liệu được thì nên làm thế nào.

Tân Cửu dường như nhìn ra được sự lo lắng của Lãnh Thiên Minh, bèn trả lời: “Bẩm Thất hoàng tử, vương phủ rộng khoảng hai trăm năm mươi mẫu, nội viện hai mươi mẫu, hoa viên, hòn non bộ, hồ cá đầy đủ mọi thứ, ngoại viện có hành cung, kho vũ khí, sân luyện võ, đủ cho hai ngàn người ngựa sinh sống”.



Bình Luận (0)
Comment