Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 467


Khi khinh khí cầu dày đặc trên bầu trời bắt đầu xuất hiện, người Ba Nhĩ Đồ lại thể hiện sự anh dũng trước nay chưa từng có, dường như bọn chúng không nhìn thấy khinh khí cầu đó, vẫn duy trì đội hình chỉnh tề, tốc độ tấn công rõ ràng bắt đầu nhanh hơn.

"Thả toàn bộ hỏa dược xuống..."
Khinh khí cầu đã hạ lệnh tấn công.

Advertisement
"Oanh...!oanh...!oanh..."
Nháy mắt trong cả phương trận của Ba Nhĩ Đồ bắt đầu xuất hiện các vụ nổ, vô số binh lính Ba Nhĩ Đồ trực tiếp lên thiên đường báo danh.

"Tiếp tục tấn công..."
Mặc dù vô số đội hình bị tổn thất thảm trọng, rất nhiều phương trận thậm chí còn chết hơn một nửa nhưng bọn họ vẫn không dừng bước chân tấn công...!
Trình Khai Sơn quan sát trận chiến trên khinh khí cầu, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.


"Xem ra người Ba Nhĩ Đồ này muốn liều mạng với chúng ta rồi, truyền lệnh toàn quân chuẩn bị thật tốt, có vài chuyện bắt buộc phải có người đi làm".

Sau khi phải trả cái giá thương vong quá lớn, quân đội Ba Nhĩ Đồ cuối cùng đã đến trước mặt quân Hắc Kỳ.

"Đội súng kíp chuẩn bị..."
"Hàng thứ nhất...!tất cả cùng bắn...!bắn..."
"Bịch...!bịch...!bịch..."
"Hàng thứ hai...!tất cả cùng bắn...!bắn..."
"Bịch...!bịch...!bịch..."
Đội súng kíp của quân Hắc Kỳ lão luyện tiến hành thay phiên nhau bắn, về phần tình hình tiền phương thì bọn họ căn bản không rảnh bận tâm, điều duy nhất bọn họ có thể làm là không được ngừng bắn...!
"Cung thủ...!bắn..."
"Sưu...!sưu...!sưu..."
Những cung thủ Ba Nhĩ Đồ tiến đến trước mắt cũng bắt đầu dùng cung tên bắn trả, thế nhưng lực sát thương của cung tên đúng là quá yếu khi so với súng kíp...!

Bỉ Đặc Hưu Tư tuổi đã già nhìn thấy vô số binh lính bị nổ tung mà chết, nghe được tiếng kêu thảm vang lên khắp chiến trường mà trái tim không kiềm chế được muốn nhỏ máu...!
Đây đều là con dân của Ba Nhĩ Đồ, là hy vọng cuối cùng của Ba Nhĩ Đồ, súng đạn của người trung nguyên lợi hại như vậy, thực sự không dám tưởng tượng.

Thế nhưng tiếp theo, một màn khiến người ta chấn động đã xảy ra, đội súng kịp vô số đó không ngừng tiến hành bắn, giống như ác ma đang thu hoạch tính mạng của binh lính Ba Nhĩ Đồ.

Vô số phương trận của Ba Nhĩ Đồ biến mất trong làn khói đặc bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, còn tiếng súng kíp vẫn chưa dừng lại.

Bỉ Đặc Hưu Tư thở dài thườn thượt nói: "Dường như ta biết tại sao Đa Mẫu Đa Đặc lại lựa chọn đầu hàng rồi, e rằng ngày tàn của Ba Nhĩ Đồ thật sự đã đến gần, truyền lệnh rút lui đi..."
Có điều giao chiến ngắn ngủi trong một ngày, số binh lính tử thương của Ba Nhĩ Đồ đã đạt đến con số 40 vạn đáng sợ, vô số thương binh không kịp cứu chữa rải rác khắp đại đoanh của Ba Nhĩ Đồ, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết om sòm hãi hùng, tất cả binh lính Ba Nhĩ Đồ đều mặt mày tái nhợt...!
"Làm thế nào đây? Đám người trung nguyên đó...!chính là ác ma, ác ma đến từ địa ngục, chúng ta...!không thể đánh bại chúng được".

"Nhưng, chúng ta đã là niềm hy vọng cuối cùng của Ba Nhĩ Đồ rồi, hải quân bị tiêu diệt, nếu như chúng ta còn thua nữa thì Ba Nhĩ Đồ coi như xong..."
"Chi phí quân sự quốc gia có mỗi năm cản bản đều đã đầu tư vào hạm đội, chúng ta có cái gì? Đến hạm đội hải quân vô địch còn dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, chúng ta chẳng phải là chịu chết uổng phí sao..."
"Binh lính bị thương của chúng ta không có người cứu chữa, những người làm quan này căn bản không hề coi chúng ta ra gì".



Bình Luận (0)
Comment