Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi

Chương 19



"Ta không thiếu bạc, bạc ở trong phủ đủ ăn đủ xài, thừa lại một văn tiền ta đều không cần, cho dù có cho ta thì cũng sẽ bị ta để một chỗ làm vật trang trí." Bách Lí Thu Thuỷ đứng lên, nói, "Nhị ca, ta muốn đến Hân Vinh viện gặp lão phu nhân."
Ý tứ trong câu nói rõ ràng là muốn đuổi khách, Hoàng Phủ Dực Thần mi tâm khẽ chau lại, cuối cùng liếc nàng một cái, không nói lời nào liền đem vàng rời đi.
Hắn ta trông có chút xem thường nàng khiến Bách Lí Thu Thủy dở khóc dở cười, tính tuổi của nàng và hắn thì Hoàng Phủ Dực Thần lớn hơn nàng hai tuổi, nếu đổi lại tại các gia đình bình thường khác thì ở cái tuổi này nam tử đều đã muốn bắt tay gánh hết những gánh nặng trong gia đình, nhưng hắn vẫn là bộ dạng bộ *tùy tâm sở dục.
*Tùy tâm sở dục: Nghĩa của câu này đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó.


Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.
Một nam nhân ở cái tuổi này còn có thể ngây thơ như thế, cũng khó mà có thể như thế được.
Hoa quỳnh nhịn không được mà hỏi chủ tử nhà mình, "Tiểu thư, muội nhìn Nhị thiếu gia hắn thật tâm, thực lòng muốn cho người, tiểu thư sao lại dứt khoát cự tuyệt hắn như thế, Nhị thiếu gia tuy nói là nhị phòng, nhưng trong phủ thực tình giúp đỡ huynh trưởng nhiều thứ, đối với tiểu thư mà nói cũng chỉ có lợi, không có hại.

Tiểu thư tại sao lại Nhị thiếu gia chán ghét như vậy?"
"Không thể nói là ta chán ghét hắn, chỉ là đồ vật hắn cho ta quá mức quý giá thôi." Bách Lí Thu Thủy thản nhiên nói một câu.
Nàng cũng nhìn ra được, mặc kệ nguyên nhân của hắn là nổi lòng hứng thú hay là cái gì, hắn muốn cùng nàng giao hảo xác thực là thái độ chân thành, nhưng mục đích của hắn khi lại gần nàng càng đơn thuần, càng là chân thành thì nàng càng không muốn hắn có bất kỳ dây mơ rễ má quan hệ nào với nàng.
Bách Lí Thu Thủy quay trở lại ngồi trên ghế, đầu ngón tay trắng nõn sờ qua cái miệng ly bóng loáng, đôi mắt thâm sâu tối đen khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ của nàng.
Hiện tại, tuy rằng nàng có cơ hội sống lại một đời, nhưng kiếp trước nàng không tích lũy nhân mạch cùng tài lực, hiện giờ nàng đang tính dùng hết những gì mình có, đến cuối cùng những cái đó càng ngày càng đi xuống đối với nàng chỉ như hổ rình mồi sài lang đấu, "cảm tình" loại cảm xúc này đối với nàng mà nói chỉ là một loại trách nhiệm cần gánh vác mà thôi.

Hơn nữa, nơi này là trong phủ Bách Lí, nàng với nơi này sinh ra nhiều "cảm tình" với càng nhiều người thì nàng càng bị ràng buộc, điều khiến nàng băn khoăn cũng ngày càng nhiều, ở thời điểm mấu chốt, thứ "cảm tình" này vô cùng có khả năng trở thành nàng chướng ngại vật.


Bách Lí Thu Thủy tựa lưng vào ghế, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Suốt đêm hôm qua, nàng cơ hồ không thể ngủ được, nàng chỉ cần nhắm mắt lại, thì hình ảnh Bách Lí Y Nhân lòng dạ rắn rết nở nụ cười lạnh liền xuất hiện, chén ngọc trắng muốt hung hăng đè ở đỉnh đầu của nàng, sau đó là cảm giác hít thở trở nên khó khăn, cơn đau đến độ tê tâm liệt phế...!
Nàng nhẹ nhàng thở mạnh ra một hơi, đôi mắt của nàng hơi mở ra, lúc vừa nhìn thấy ánh mắt ấy của nàng, dù chỉ trong nháy mắt thì sau lưng Hoa Quỳnh đã cảm thấy rét lạnh, Hoa Quỳnh lại cẩn thận xem lại chủ tử, tam tiểu thư kia vẫn là bộ dạng bình tâm tĩnh khí, dường như tam tiểu thư vừa lúc nãy còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi đến độ không rét mà run kia tựa hồ không tồn tại, nhưng trong đôi mắt nàng thì cảm xúc lại quá giống nhau.

Bên ngoài Bảo Khoáng Viện, Hoàng Phủ Dực Thần đứng yên dưới một cây đào, ánh mắt chăm chú nhìn cửa lớn của viện, một trương nam nhi dung nhan tuyệt mỹ nhìn lên phía trên, không còn thấy tia cợt nhả như lúc nãy, hai hộp lá vàng nặng trĩu kia nằm trong cổ tay áo hắn.
Đối diện với cửa viện kia mà nhìn lại, hắn im lặng thật lâu, một lúc lâu sau Hoàng Phủ Dực Thần nhướng mày cười, rồi xoay người rời đi, trên khuôn mặt kia là biểu cảm bất cần đời.
Bốn ngày qua đi.
Sáng sớm, vào tờ mờ sáng, Bách Lí Thu Thủy cũng đổi một bộ xiêm y, gương mặt của nàng được rửa sạch sẽ, soi mình trong gương, trở nên tự nhiên và hào phóng, xiêm y trang sức vừa vặn và hợp với người mặc, không sẽ có vẻ keo kiệt, nhưng cũng không quá mức hoa hòe lộng lẫy, cũng chỉ là hào phóng khéo léo mà thôi.
Mới vừa nâng lên một chén trà nóng, nàng liền thấy Hoa Quỳnh vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo, "Tiểu thư, xe ngựa của lão gia đã sắp về tới rồi!"
"Ta biết rồi." Bách Lí Thu Thủy đứng lên, sửa lại tóc mai của mình, nàng đoán quả nhiên không sai, đại phu nhân căn bản không có nghĩ đến việc muốn tới thông báo cho nàng biết mà chuẩn bị nghênh đón phụ thân trở về.
Với Bách Lí gia nàng có loại thân phận gia tộc, đối với trưởng bối cùng với vãn bối thì tương đối coi trọng lễ nghi, huống chi Bách Lí Vu Đạo hiện tại được xem như gia chủ của Bách Lí gia, ông ấy ra ngoài bây giờ trở về, nghi lễ trong phủ là vãn bối đều phải đến trước cửa lớn để nghênh đón, nàng lại là con vợ lẽ dĩ nhiên cũng không thể là ngoại lệ.
Đại phu nhân gạt nàng, nghĩ đến chính là muốn cho mọi người biết nàng không hiểu rõ trên dưới, không đi nghênh đón phụ thân, cứ như vậy, bản thân nàng liền bị tính đều không biết cái gì, cũng đủ rước lấy mọi lời bàn tán ác ý từ mọi người.

Nhưng đại phu nhân không hề dự đoán được chính rằng, Bách Lí Thu Thủy nàng đã sớm liệu đến việc đại phu nhân sẽ làm như vậy, cho nên sáng sớm liền chuẩn bị tốt, chỉ là...!Sở dĩ nàng phải đến kịp thời gian nghênh đón Bách Lí Vu Đạo hồi phủ, cũng không phải bởi vì nàng tôn kính và nhớ mong vị phụ thân này, mà là bởi vì...
Khóe môi Bách Lí Thu Thủy khơi mào một ý cười lạnh, hơi nâng cằm lên, bước đi vững vàng đi ra ngoài.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.

????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn️.


Bình Luận (0)
Comment