Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 122

Phó bản thứ bảy: Ma quỷ (8).
_____________________________


Nơi ở của An Thúy gần đây có rất nhiều khách đến thăm, có không ít người được thêm vào danh sách bạn bè của cô, chủ yếu là các vị đại sư. Chính là mấy vị đại sư vì chuyện Hắc Lan Sơn mà hao hết linh lực bị thương nặng. Sau khi bọn họ phát hiện có nhân tài bị phái Huyền Linh cự tuyệt ngoài cửa vì lợi ích của bản thân, bọn họ lập tức lại đây tạ lỗi, hơn nữa còn mời An Thúy gia nhập hiệp hội Thiên Sư, viện huyền học dưới danh nghĩa của bọn họ cũng nguyện ý thu nhận cô làm sinh viên, dạy cô vẽ bùa lập trận.


Tuy nhiên An Thúy đã từ chối. Hiện tại hiệp hội Thiên Sư ngư long hỗn tạp, sau khi gia nhập còn phải bị giám thị, cô cũng không cần thiên sư bọn họ chứng thực, những phù chú trận pháp đó cô cũng không có hứng thú, cho nên gia nhập để làm gì?


Tuy rằng bị từ chối, nhưng An Thúy đối với người chân chính vì nước vì dân như bọn họ vẫn là tương đối kính trọng, cho nên thời điểm sắp chia tay còn tặng mấy bình rượu linh lực.


Lúc vừa muốn đưa, các vị đại sư còn rất khách khí mà nói không cần, kỳ thật cũng không phải là khách khí, mà thật sự là không muốn. Nói như thế nào đây, mọi người đều là người đồng môn, đều là đại sư, lại còn đều là đại sư có danh vọng, An Thúy đưa rượu linh lực cho bọn họ, không phải là giống với việc nhận lá bùa do mình vẽ ra sao? Có chút xấu hổ. Bọn họ cũng không tin những đánh giá trên mạng, chỉ cảm thấy phỏng chừng là người ngoài nghề không hiểu, tuy rằng là có khả năng hữu dụng, nhưng không có khoa trương như vậy.


Kết quả chờ tới khi xách theo rượu trở về, nhấp một ngụm rượu nho nhỏ, lập tức từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, vội vàng gọi tiểu bối trong nhà tới, kêu người ta mau mau lên mạng chốt đơn.


“??Bất đồng hành tương kỵ sao gia gia? Chúng ta sao phải cống hiến lượng tiêu thụ cho cô ấy?”


“Nói nhảm cái gì, mau mua đi, mua mấy bình! Ngày mai chuyển phát nhanh có thể đưa đến sao?”


“Sao có thể chứ gia gia, ngắn ngủn một tháng đã xếp hạng mười trong bảng lượng tiêu thụ, hiện tại chúng ta chốt đơn, ít nhất cũng phải đến hai tháng sau mới có thể giao đến chúng ta. Ngài đã xót tiền rồi, nếu không thì đừng mua nữa.”


“Phi, ta mà xót chút tiền ấy sao? Ta xót một bình rượu linh lực!”


Sau khi được chính phủ chứng thực hữu hiệu an toàn, lượng tiêu thụ của rượu linh lực liền bạo trướng, người mua đã thanh toán tiền còn phải tiến vào kỳ xếp hàng chờ đợi dài dòng, mỗi ngày đều có vô số người ở trên mạng khoe ra rượu linh lực của bọn họ đã tới rồi, cũng có vô số người đang kêu rên rượu của bọn họ rốt cuộc khi nào thì mới giao hàng. Thảm nhất chính là rượu linh lực không thể mua rất nhiều một lần, bởi vì để càng lâu thì linh lực sẽ xói mòn càng nhiều, mua tới tay thì phải uống hết trong vòng mười ngày, cho nên mọi người chỉ có thể uống xong lại mua, lâm vào mỗi ngày không phải đang đợi giao hàng thì chính là đang đợi vòng tuần hoàn mau kết thúc nhanh chóng, đau cũng vui sướng.


Nếu không phải bởi vì phù chú tiện nghi, so với rượu của An Thúy thì là lãi ít tiêu thụ mạnh, nếu không thì lượng tiêu thụ của cửa hàng An Thúy đã vào top năm.


Sau lần đó, các vị đại sư liền thường xuyên không có việc gì “đi ngang qua” nhà An Thúy, tới lên tiếng gọi, uống hai ly trà lại đi, da mặt dày thì trực tiếp lên tiếng muốn uống rượu, hỏi cô tu luyện linh lực như thế nào, vì sao lại nồng hậu như thế, khôi phục cũng nhanh chóng như vậy. Lời này vừa hỏi ra, các đại sư khác vừa muốn biết, vừa có chút xấu hổ. Bởi vì bọn họ cũng đã từng hỏi qua Bồ Hồng Đề, Bồ Hồng Đề vô cùng kiêu ngạo, không muốn nói liền không muốn nói, còn muốn châm chọc mỉa mai bọn họ một trận, vạn nhất An Thúy cũng như vậy, thì bọn họ chẳng phải là rất mất mặt sao?


Cũng may là An Thúy cũng không bủn xỉn, cùng các vị đại sư đàm kinh luận đạo, cô nói rõ ràng trật tự, không giống như người thường giải thích, rất mau là đã chinh phục bọn họ, sau đó thêm WeChat không nói, mà còn được kéo vào nhóm nhỏ, bên trong tất cả đều là đại sư nổi danh cả nước cùng với bọn tiểu bối được bọn họ công nhận, sau khi An Thúy tiến vào liền phát mấy cái bao lì xì, một đám người già và trung niên đoạt đến thập phần vui vẻ, vô cùng náo nhiệt, sau khi biết được An Thúy sở dĩ lấy danh hiệu “Trúc Thanh” cho mình là bởi vì cảm thấy nhan sắc tương đối xanh tươi, liền cứ Thúy Thúy Thúy Thúy mà kêu.


Giữa nhân vật trong phó bản và hiện thực phảng phất sinh ra một tia liên hệ vi diệu, An Thúy mỗi lần nghe bọn họ kêu như vậy, đều nhịn không được khẽ nhếch đuôi lông mày.


Bồ Hồng Đề đương nhiên biết những chuyện này, đối với mấy thứ đó cô ta chỉ dùng khẩu khí tràn ngập khinh thường nói: “Thật là bát diện linh lung, còn biết lấy lòng người khác nữa chứ.”


Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta tự nhiên vẫn tràn ngập không thoải mái, rốt cuộc thì nghĩ đến thái độ của những đại sư đối với cô ta và An Thúy hoàn toàn tương phản, liền cảm thấy mình như là bị xem thường.


Cô ta gấp không chờ nổi mà muốn chứng minh với bọn họ mình lợi hại hơn An Thúy rất nhiều, cơ hội này xuất hiện rất mau.


Sau một một trân mưa to, một tiếng sét vang trời, lăng mộ của vị hoàng đế nổi tiếng ở huyện Vân Long bị nứt ra. Chủ nhân của lăng một này là một vị bạo quân nổi tiếng nhất trong lịch sử, còn chưa tắt thở đã không màng giang sơn an ổn, chôn sống mấy vạn binh lính, nghĩ sau khi chết cũng có thể làm vương, thống trị người khác. Bởi vì quá mức thô bạo, lo lắng hắn thật sự trở thành ác quỷ làm hại nhân gian, nên sau khi hắn chết liền có đại sư thiết lập trận pháp, vây hắn ở trong lăng mộ.


Cho tới nay mọi người đều cho rằng chuyện này chỉ là truyền thuyết, cho đến khi sự tồn tại của quỷ được chứng thực hơn một trăm năm trước, sau khi hiệp hội Thiên Sư thành lập, cũng lập tức phái người đến đây bảo hộ, nhưng mà lăng mộ vẫn cứ nứt ra rồi. Từ trong lăng mộ của vị đế vương này trào ra, ngoại trừ mấy vạn đại quân tu luyện ngàn năm vong linh cùng một con Quỷ Vương ngàn năm, còn có rất nhiều con sâu bị biến dị bởi âm khí, căn cứ vào hình ảnh mà vệ tinh chụp được, có thể nhìn thấy một đại sóng sâu cực lớn rậm rạp bò ra từ vết nứt, người xem da đầu tê dại.


Nơi chúng nó đi qua, đến cỏ cũng khô, rào chắn bên lăng mộ tạm thời ngăn cản đại quân vong linh, nhưng lại không thể ngăn lại loại sinh vật nửa chết nửa sống này, chúng nó dũng mãnh hướng về phía một cái thôn xóm gần nhất, tựa như một đám kiến đang hành quân.


Đây là đại tai, tất cả người có năng lực của hiệp hội Thiên Sư đều xuất động toàn thể, từ bốn phương tám hướng chạy tới huyện Vân Long.


……


Lạc Trầm Ngư hướng về phía trấn nhỏ, nơi sinh mệnh trẻ tuổi của hắn chết, cảm giác đau đớn khi hồn thể bị xé rách vẫn luôn tồn tại, nhưng mà oán hận mãnh liệt khiến hai mắt hắn đỏ rực, làm như không cảm nhận được loại đau đớn này.


Trên đường, hắn gặp rất nhiều sinh vật dơ bẩn đang sinh sôi nảy nở trong góc tối âm u, có những tà thần chưa thành hình trong ác tâm của con người, có oán linh, có tiểu quỷ, toàn bộ chúng nó đều bị hắn ăn hết. Đương nhiên, hắn muốn ăn chúng nó, thì chúng nó cũng có ý đồ ăn hắn, hai bên không ngừng đánh cờ, cùng với vô số cảm giác đau đớn và cắn nuốt thành công, cuối cùng Lạc Trầm Ngư cũng trở thành người thắng, đau đớn dần dần giảm bớt, hắn trở nên càng ngày càng cường đại.


Trong màn đêm, cảm giác chắc bụng sau khi lại lần nữa cắn nuốt một con quỷ khiến hắn hơi hơi vặn vẹo cổ, thân thể hư vô phảng phất càng thêm ngưng thật. Có cô gái mang kính thấy quỷ đứng ở đường cái đối diện,sững sờ nhìn chằm chằm hắn.


Cô ất biết cô ấy nhìn thấy quỷ, nhưng mà con quỷ này như thế nào lại đẹp như vậy chứ? Cho dù con quỷ kia có màu da trắng bệch và khí chất lạnh lẽo, cho dù là ánh mắt hắn tối tăm chết lặng, cũng không thể giảm bớt sự xinh đẹp của hắn, móng tay màu đen và cánh môi cũng màu đen, đều chỉ khiến hắn càng thêm yêu dị……


Bỗng nhiên, con lệ quỷ kia phát hiện cô có thể nhìn thấy hắn, quay đầu nhìn qua đây. Trái tim cô gái bỗng nhiên nhấc lên, thấy hắn chỉ đi một bước mà đã tới, ngừng ở trước mặt cô, đôi mắt tối tăm đen đến không hề có ánh sáng, nhìn chằm chằm cô gái, thanh âm ôn nhu đến có chút lành lạnh, “Cô biết đến Trần gia đi như thế nào không? Chính là Trần gia của tên giết người họ Trần kia.”


Cô gái khẩn trương lại sợ hãi gật đầu, siết chặt bùa hộ mệnh đang nóng lên trong túi, run run rẩy rẩy mà nói địa chỉ.


Lạc Trầm Ngư liền xoay người đi về phía phương hướng cô gái chỉ, chỉ là đi không tới hai bước, hắn âm trầm trầm quay đầu nhìn cô gái, “Quỷ đáng sợ sao?”


Cô gái cương đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Lạc Trầm Ngư biến mất ở trong tầm mắt, một hồi lâu mới vội vàng lấy di động ra muốn báo nguy, gặp quỷ thì phải báo nguy, đây là trách nhiệm của tất cả công dân, rốt cuộc thì không phải tộc ta tất có dị tâm, quỷ đã không phải người. Nhưng mà cô ta mới ấn xuống hai con số, đột nhiên nhớ tới cái gì, mở ra công cụ tìm kiếm tìm tòi chuyện giết người ác liệt phát sinh hơn nửa năm trước ở cái tiểu trấn này, sau khi nhìn thấy hình ảnh của người bị hại, cô gái đột nhiên hít một hơi, bưng kín miệng.


Cô không báo nguy. cô cho rằng nếu hắn muốn báo thù, thì những người đó xứng đáng. Sau khi được phán quyết, sau khi bỏ tù bốn ác ma, thì ngoại trừ vợ chồng Trần gia tương đối nghèo, thì ba gia đình khác đều đã dọn đến địa phương khác ở, hắn hẳn là trở về tìm bọn họ báo thù.


Lạc Trầm Ngư đi tới địa điểm của Trần gia, ngay khi nhà lầu hai tầng có chút cổ xưa ánh vào mi mắt, thì trong chỗ sâu của đồng hắn liền nhiễm màu đỏ tươi. Cửa dán rất nhiều bùa, rậm rạp, đủ để nhìn ra bọn họ rất sợ hãi quỷ thần, đã như vậy, thì lúc trước vì sao còn muốn dung túng con trai làm ra loại chuyện này?


Hắn làm lơ loại cảm giác bỏng cháy do bùa chú gây ra, gõ cửa.


“Ai vậy?” Cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên nhìn không có một bóng người ở cửa lớn, đột nhiên cảm giác một trận âm phong xuyên qua người, run lập cập, vội vàng đóng cửa lại.


“Ai vậy?” Người đàn ông trung niên hỏi.


“Không biết, không có ai.” Người phụ nữ trung niên có chút bất an đi đến bên người ông ta ngồi xuống, luôn cảm thấy sau lưng phát lạnh.


“Bà xem người trên TV đi, giống như……”


Lạc Trầm Ngư đứng ở phía sau bọn họ.


Hắn nhớ tới, lúc hắn bị trói ở tầng hầm, đôi vợ chồng này đã từng thận trọng đi tới mở cửa ra, có chút kinh hoảng không biết làm sao mà nhìn hắn. Hắn cầu xin bọn họ thả hắn ra.


“Sau khi hắn rời khỏi đây báo nguy thì làm sao bây giờ? Hắn bị đánh thành như vậy, bị nhốt mấy ngày, tuyệt đối sẽ trả thù chúng ta.”


“Thả hắn ra, con trai tức giận thì làm sao?”


“…… Chờ, chờ con trai trở về rồi nói với nó, bảo nó thả người đi……”


Bọn họ nói như vậy, lại đóng cửa lại, rời đi.


So với tội ác của con trai bọn họ, thì tội của bọn họ cũng không kém. Đôi mắt hắn hoàn toàn trở thành màu đỏ tươi.


Sau đó không lâu, mùi máu tràn ngập trong phòng khách, hai vợ chồng mở to hai mắt nằm trên mặt đất, sống sờ sờ bị mổ bụng lấy nội tạng ra ngoài, máu tươi chảy đầy đất. Nhưng cái này còn chưa đủ, khi linh hồn bọn họ thoát ra, hắn còn ghét bỏ hồn thể dơ bẩn này mà cự tuyệt dùng ăn, trực tiếp xé bọn họ thành mảnh nhỏ.


Giết xong hai người, một phần ký ức khác dâng lên, hắn mơ mơ hồ hồ cảm giác được trước khi bản thân sắp chết, có một người nhằm phía những ác ma đó, chém ngã tất cả bọn chúng. Một tháng tra tấn dài dòng, hắn rốt cuộc cũng chờ được một người đến cứu hắn, nhưng mà đã quá muộn, vốn dĩ sẽ không quá trễ, nếu thời điểm cô lần đầu tiên xuống dưới thấy hắn, không có làm bộ không nhìn thấy gì giống như hai cha mẹ cô mà rời đi thì……


Đôi mắt ẩn ẩn biến thành màu đen, lại lần nữa trở thành màu đỏ tươi.


trong phòng này, hẳn là còn có người thứ ba tồn tại.


Hắn quay đầu đi lên lầu, lại không có tìm được nữ nhân kia, cho đến khi hắn đi xuống lầu thấy được hình ảnh đang truyền phát trên màn hình TV.


Đây là một trận phát sóng trực tiếp tại hiện trường, về thảm họa do sự cố nứt vỡ của lăng mộ hoàng đế ở huyện Vân Long.


Quân đội kéo ra một tuyến cảnh giới, tiếng súng vang lên không gián đoạn, muốn đám sâu dừng lại trong một giới hạn nào đó, nhưng sâu quá nhiều, phóng mắt nhìn thì nhìn không tới cuối, những con sâu đó không phải là trọng điểm, bởi vì chúng nó còn có thể dùng súng đánh chết, trọng điểm là quân đội ác quỷ và Quỷ vương còn bị nhốt ở trong lăng mộ, nhưng rất mau liền sẽ trào ra. Nếu Những thứ đó đi ra, phân tán đến các nơi trên cả nước thì vô cùng không xong.


Chính là nhóm thiên sư cũng bị đám sâu này vây khốn, bởi vì khắp khu vực trên không đều hỗn loạn sóng điện, cho nên không thể dùng máy bay đưa nhóm thiên sư vào bên trong lăng mộ, vì thế nhóm thiên sư liền tụ tập ở bên nhau sử dụng phù chú bức chết chúng nó, trực tiếp đi vào. nhưng mà sâu thật sự quá nhiều, suốt một km đều phủ kín, linh lực của bọn họ lại còn phải bảo tồn để đối phó với quân đội ác quỷ cùng Quỷ Vương bên trong, kết quả biến thành đứng ở trong cục diện tiến thoái lưỡng nan.


Lúc này hắn thấy được màn hình xuất hiện một nữ nhân, cô xuất hiện từ phía sau quân đội, so với đêm tối âm trầm, thì sự tồn tại của cô cực kỳ bắt mắt, lập tức bắt được ống kính của người quay phim, cô mặc một thân trang phục Vu nữ hoa lệ không dính bụi trần lại thánh khiết, cả người tản ra một loại hào quang thánh khiết mông lung, khác với vô số thiên sư bị sâu ngăn ở bên ngoài không ngừng dùng lá bùa đập vào, cô nhấc chân liền đi vào.


Sâu đầy đất trước khi chân cô rơi xuống liền như lâm vào đại địch mà né tránh, dường như sợ bị làn váy của cô quét đến, cô đi từng bước một, đám sâu như Moses phân hải nhanh chóng tránh ra một con đường, mà địa phương cô đã đi qua, sâu cũng không dám dựa lại gần, cô cứ như vậy mà mở ra một con đường cho nhóm thiên sư phía sau có thể đi.


Nhóm thiên sư lập tức đi theo.


Nhân viên công tác của đài truyền hình đứng ở khu vực an toàn, dùng màn ảnh đặc thù quay một màn này đến rành mạch, tất cả mọi người ngồi trước TV đều có thể thu hết một màn không thể tưởng tượng này vào đáy mắt. Nhưng kỳ thật trên màn ảnh là có hai người, còn có một cô gái mặc trang phục thiên sư khác cũng hoàn toàn không sợ sâu mà đi vào, sâu cũng đều tránh ra tạo thành con đường. Nhưng sau khi cô ta đi qua, thì mấy con sâu lại chen vào chặn hết con đường đó, hơn nữa trên người cô ta tựa hồ cũng là có một chút hào quang, nhưng mà có An Thúy đối lập lại, thì như là ảm đạm không chút ánh sáng.


Bồ Hồng Đề cảm thấy xấu hổ xưa nay chưa từng có, cô vừa mới tràn đầy tự tin mà cố ý chờ An Thúy cùng nhau đi qua bao nhiêu, thì lúc này liền có bấy nhiêu xấu hổ. cô ta căn bản không có nghĩ đến là sẽ như vậy, cô ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc việc nếu mình làm nữ chính thì nhất định là có bàn tay vàng thô nhất, linh lực của cô ta tất nhiên là không thua An Thúy, hơn nữa phù chú và trận pháp, thì cô ta đương nhiên là càng cường đại hơn An Thúy. Nhưng mà hiện thực lại hung hăng đánh cô ta một cái tát, linh lực của An Thúy càng thâm hậu càng thuần tịnh hơn cô ta, cô ta không rõ là tại sao lại như vậy, rõ ràng là cô vẫn luôn lãng phí linh lực để chế rượu, rõ ràng cô ta mới là nữ chính!


Nhưng mà Bồ Hồng Đề đã quên, nữ chính trong nguyên tác của người ta sau khi tỉnh lại vẫn luôn nỗ lực tu luyện mới trở thành đại lão chân chính, bàn tay vàng chỉ là để mi có thể nỗ lực đến trình độ cao nhất mới nhận được hồi báo, mà không phải trực tiếp nằm thắng. Mà An Thúy mỗi ngày đều tu luyện linh lực, không có lúc nào là không nghiên cứu làm như thế nào để linh lực tuần hoàn khôi phục càng nhanh, khiến Linh Hải càng khai thác càng sâu thì càng rộng, nên cô vẫn luôn tiến bộ.


Bồ Hồng Đề chính là con thỏ trong cuộc thi chạy, thắng từ vạch xuất phát, nhưng lại bởi vì tự đại kiêu ngạo mà để đối thủ đuổi theo.


Hiện tại thứ cô ta nghĩ đến bất luận là tất cả người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ta, hay là phòng phát sóng trực tiếp của An Thúy đều có thể nhìn thấy giữa các cô hình thành đối lập, nghĩ đến làn đạn có khả năng đều đang nói cái gì đấy, liền cảm thấy nan kham đến cực điểm, nhưng cô ta lại không thể quay đầu, nếu không thì có vẻ là cô ta chạy trối chết, càng thêm thấp hơn An Thúy một cái đầu.


Không sao, Bồ Hồng Đề cắn răng nhẫn nại, nhìn lăng mộ tràn đầy ác quỷ phía trước, nếu không thể lui về phía sau, vậy thì cô ta liền ra sức đi về phía trước, hiện tại, phương pháp duy nhất có thể vãn hồi mặt mũi của cô ta, chính là lặt đầu người của Quỷ Vương!


Nghĩ như vậy, Bồ Hồng Đề liền không đi nữa, cô chạy lên, nhằm về phía lăng mộ.


An Thúy nhìn cô ta một cái, không để ý đến.


Lúc này, phù chú bên ngoài lăng mộ bên kia, có một lá bị thiêu hủy, lần này quả thực là khiến tất cả thiên sư nhìn thấy đều nhấc trái tim lên cao, run giọng vội la lên: “Thúy Thúy a!”


“Tiểu hữu!”


Thần sắc An Thúy bình tĩnh, không chút hoang mang mà duỗi tay rút ra một mũi tên từ bao đựng tên phía sau, kéo cung nhắm ngay vào chỗ hổng

Bình Luận (0)
Comment