Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 28

“Không cần phải nói nữa.” An Thúy buông Tôn Lợi ra, ánh mắt tối tăm mà đi ra ngoài.

“Tôi đã chịu đủ rồi, cái giới giải trí này ai thích thì ở lại, tạm biệt.”

Cô đi một đường thẳng, cũng không vì Nguyên Thanh Ninh đang đứng phía trước chặn đường mà vòng sang hướng khác, trực tiếp đem cô ta đẩy ra.

Nguyên Thanh Ninh bị đẩy lui về phía sau hai bước, được trợ lý đỡ lấy, che lại bả vai đang đau đớn, cô ta quay đầu nhìn theo An Thúy, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo. Đừng tưởng rằng đến đây là kết thúc, kiếp trước cô ta đã chịu bao nhiêu tra tấn, cô ta sẽ nhất nhất mà dâng trả, sẽ không chừa lại bất cứ điều gì!

524 đã có chút hiểu biết về tính tình của An Thúy, muốn hãm hại cô, ha, nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù nhân vật có được thiết lập theo hình tượng nào thì cô cũng chuyển thành hình tượng hoành hành ngang ngược mà thôi, nhìn thấy bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, quả nhiên người xem bị kích thích rồi:

【 Nga nga nga quá kích thích! Đường đi quen thuộc như vậy, hương vị quen thuộc như vậy!】

【 Ha ha ha sảng sảng sảng! 】

【 Chủ bá thật bạo lực, tại trực tuyến đánh người! 】

【 Phục, quá không coi ai ra gì, mở màn liền cuồng ngạo như vậy, xem thường trò chơi này sẽ chết rất thảm a】

【 Tôi ngồi chờ xem chủ bá làm thế nào để xoay ngược lại a, trâu bò như vậy!!!】

【……】

An Thúy đeo khẩu trang vào, đón lấy những ánh mắt khác thường cùng sự chỉ trỏ của người trong công ty, gọi taxi tự động rời khỏi công ty quản lý.

Taxi tự động điều khiển không có tài xế, bởi vậy không cần ghế dựa dư thừa cùng màn cách ly, ghế dựa được thiết kế thành sô pha kiểu nửa vòng tròn, còn có một cái bàn nhỏ có thể sử dụng, thanh âm của máy móc tự động hướng dẫn vang lên: “Thưa khách hàng tôn kính, xin hỏi ngài muốn đi đến nơi nào?”

An Thúy nói địa chỉ, xe liền hướng tới nơi đó chạy đi.

Xe vững vàng đi tới, hòa nhập vào dòng xe cộ rộn ràng. Nhưng bận rộn không phải chỉ là giao thông dưới mặt đất, còn có cả bầu trời.

An Thúy cho cửa sổ xe hạ thấp xuống, nhìn những đĩa bay đang thi nhau phi ở trên bầu trời, trên TV nhỏ ở bên trong xe đang thông báo tin tức, nữ MC dùng ngôn ngữ thông dụng nói: “Buổi sáng ngày hôm nay vào lúc 11 giờ, Nhiếp chính quan Arusha của tinh cầu Hawke đã đến địa cầu, ngoại giao liên minh địa cầu và vũ trụ Dịch Lan Kỳ, Kazuma, Fred · Simba…… Sân bay nghênh đón……”

Giả thiết của thế giới này, mới là địa phương mà An Thúy cảm thấy hứng thú nhất.

Ở thế giới này, từ rất nhiều năm trước đã xác nhận có sự tồn tại của người ngoài hành tinh, hơn nữa cùng một số ít người ngoài hành tinh thân thiện thành lập quan hệ ngoại giao, khoa học kỹ thuật cũng bởi vì vậy mà phát triển cực nhanh, nhưng có tốt cũng sẽ có xấu, bởi vì địa cầu có nguồn tài nguyên phong phú, chắc chắn có một số kẻ thù đang nhăm nhe như hổ rình mồi.

Cha của Tạ Oánh Oánh là Tạ thượng tá cũng vì trong cuộc chiến chống lại người ngoài hành tinh mà hi sinh, bởi vì ông ấy nhạy bén, phát hiện một người ngoài hành tinh giả dạng thành con người đang tiến hành thăm dò, bởi vì ông ấy dũng cảm cho nên bắt lấy tên nội gián này, giúp cho bọn họ phá hủy được ý đồ của kẻ thù, trả giá đại giới là lấy sinh mạng của ông ấy đổi lấy hòa bình hiện nay, nếu không không biết lại có bao nhiêu người ra đi nơi chiến trường.

Xem ra, bởi vì do cha của Tạ Oánh Oánh là nguyên nhân, cô có được nhiều ưu đãi là điều hiển nhiên, lý do mà Nguyên Thanh Ninh muốn trả thù căn bản không đầy đủ, thuần túy là bởi vì cô ta hẹp hòi không rộng lượng, tâm tư mẫn cảm, dù là một điều nhỏ bé cũng muốn tranh giành với Tạ Oánh Oánh, đem cô trở thành kẻ thù tưởng tượng của cô ta, kết quả biến khéo thành vụng, phải đón nhận cái kết cục thảm hại.

Hiện tại cô ta trọng sinh trở về, muốn trải qua một cuộc sống tốt hơn không có gì đáng trách, nhưng làm đến bước này thì đã vượt quá mức cho phép rồi.

……

Nguyên Thanh Ninh về nhà sớm hơn An Thúy một bước, hơn nữa cô ta còn mang theo video giám sát của văn phòng trở về, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cực kỳ rõ ràng, Tôn Lợi bảo An Thúy nói xin lỗi, An Thúy lại đánh Tôn Lợi.

Đúng là kỳ nghỉ, khó có được dịp người nhà đều có mặt đầy đủ.

“Thanh Ninh tiểu thư đã về rồi.” Quản gia Trần thúc cười tủm tỉm mà nói, trong mắt đều là từ ái.

“Buổi trưa tốt lành, Trần thúc.” Trên mặt ưu sầu của Nguyên Thanh Ninh lộ ra ý cười ôn nhu có chút miễn cưỡng, nhưng bộ dáng miễn cưỡng như thế, người có mắt đều nhìn ra cô ta có tâm sự.

" Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Oánh Oánh……” Ý thức được chính mình giống như không nên nói, Nguyên Thanh Ninh lập tức cắn môi dưới, lắc lắc đầu.

“Không, không có việc gì.”

“Tạ Oánh Oánh kia, không phải còn chưa đủ xấu mặt, lại làm ra việc xấu hổ gì nữa à?”

Thanh âm dễ nghe của thiếu niên dùng khẩu khí cà lơ phất phơ để nói ra, lại vẫn phi thường êm tai. Thiếu niên từ trên sô pha xoay người lại đúng là một trong hai người anh trai song sinh - Nguyên Diệu. Người ngồi bên cạnh hắn đang gõ máy tính là Nguyên Vinh.

“Không có, anh Diệu anh đừng nói cô ấy như vậy, cô ấy vẫn còn trong thời kỳ phản nghịch mà thôi, điều này không phải rất bình thường hay sao? Cô ấy mới 16 tuổi, còn nhỏ mà....” Nguyên Thanh Ninh luống cuống tay chân, nói.

“Đừng nói giống như em không phải 16 tuổi vậy. Lại nói 16 tuổi cũng không nhỏ.” Nguyên Diệu đi đến bên cạnh Nguyên Thanh Ninh, cong lưng xoa đầu cô ta, hắn được di truyền từ mẹ Ngụy Nhu của mình màu tóc nâu, được xử lý thập phần xinh đẹp, có thể nói gương mặt hoa lệ gần ngay trước mắt, đôi mắt màu caramel ngọt ngào có thể hòa tan bất kỳ người nào được hắn nhìn chăm chú, làm Nguyên Thanh Ninh có chút thẹn thùng đỏ mặt, trong lòng càng thêm đắc ý.
Bình Luận (0)
Comment