Hoành Thánh Trứu Sa

Chương 14


Trưởng khoa Chu thô bạo cởi chiếc áo cardigan màu trắng Lâm Cẩn mặc ra, để lộ ra hai cánh tay trắng ngọc, tròn trịa non mịn, hết sức khêu gợi.
Lâm Cẩn vươn tay giật lại, lông nhung màu mận đỏ bên phải áo dệt kim hở cổ là do mẹ đã cắt thêu cho cô, nhưng lúc này lại đáng sợ như máu xử nữ.
Trưởng khoa Chu đưa chiếc áo cardigan nhỏ lên chóp mũi hít sâu một hơi, hương thơm thiếu nữ chưa biết mùi đời trên đó khiến ông ta phát ra tiếng than thở đầy thỏa mãn.

Ông ta dùng tay áo dài của chiếc áo cardigan trói chặt hai tay Lâm Cẩn đang vung loạn xạ chéo ra sau lưng.
Lâm Cẩn khóc nức nở, nước mắt nóng bỏng rơi lã chã như cát, nhưng vẫn không chống đỡ nổi sóng trào đang dâng tràn mãnh liệt trong cơ thể, luồng hơi nóng kia từng đợt sóng sau cao hơn sóng trước, muốn cô bị vỗ tan tành trên bờ cát.
"Cục cưng bé nhỏ của Allah, cưng đừng khóc, khóc làm trái tim Allah đau lắm."
Trưởng khoa Chu thè cái lưỡi đầy thịt ra, liếm những giọt nước mắt ẩm mặn trên má đào của Lâm Cẩn, tay phải nhanh nhẹn cởi nút thắt sườn xám của cô ra.
Hôm nay Lâm Cẩn mặc một chiếc sườn xám có phần ngực được đính cườm bằng hoa tuyết.


Trưởng khoa Chu mất một lúc lâu vẫn chưa mở được cúc bạc phiền phức kia, đang định xé rách một cách thô bạo thì nghe cửa phòng "ầm" một tiếng bị ai đó đạp ra.
Trưởng khoa Chu còn chưa kịp hoàn hồn thì Lục Dữ đã giáng một cú đấm lên bàn làm việc gỗ lim vàng của ông ta, ngay cả bình hoa ngọc trâm bằng men sứ xanh kia cũng lăn lỏng chỏng xuống đất, những nhụy hoa trắng tinh khôi và viên thuốc kích dục màu đỏ đan vào nhau nằm rải rác trên nền đá cẩm thạch.
"Lục Dữ!" Lâm Cẩn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao to của người đàn ông xuất hiện, chóp mũi ê ẩm, như muốn trút hết toàn bộ những bất bình ra bằng cách gọi tên anh.
Lục Dữ đang đấm vào mặt Trưởng khoa Chu, nghe thấy Lâm Cẩn gọi mình, lập tức dừng tay nhìn cô, chẳng thèm quan tâm Trưởng khoa Chu đang ôm nửa mặt sưng húp hốt hoảng chạy trốn.
"Giờ anh mới đến...!Giờ anh mới đến..." Lâm Cẩn dùng tia lý trí còn sót lại sau cùng, hờn dỗi trách Lục Dữ.
Tim Lục Dữ như bị đao cắt, đưa tay cởi trói cho cô, sau đó vén mái tóc đẫm nước ra sau tai, dán sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm của cô nỉ non: "Thật xin lỗi..."
Song cửa sổ hình tròn màu xám nhạt của khách sạn Europa, gió đêm nhẹ phẩy làm tấm rèm cửa lụa màu trắng sữa đung đưa lên xuống giống như bộ ngực của cô gái rung rinh lúc đi đường.
Lâm Cẩn nắm lấy cánh tay Lục Dữ, đẩy anh ép sát vào mặt tường, nhón chân hôn anh.
Nụ hôn của cô hỗn độn như mây và tuyết, rơi xuống lúc thưa thớt lúc dày đặc.

Cô điên cuồng liếm láp mặt mũi anh, lông mi, mũi, quai hàm, đôi mắt anh, khắp nơi đều bị hơi thở say nồng và cuồng nhiệt của cô chiếm lấy.
Lâm Cẩn liên tục cắn anh một cách độc ác, những sợi tơ bạc từ khóe miệng từng đợt quấn quýt lấy hai má như đang vẽ ra một bức tranh bất tận về vẻ đẹp mùa thu Putang.
Môi mỏng Lục Dữ hơi nhếch, cố gắng kiềm chế không để tiếng rên rỉ đau đớn tràn ra khỏi khóe miệng, mặc cho dòng máu đang ồ ạt chảy ngược trong cơ thể, lồng ngực sáng loáng như dãy núi nhấp nhô không ngớt.
Mũi chân cô điên cuồng run lên, bất đắc dĩ phải dừng tấn công, đặt nụ hôn nồng nhiệt còn dang dở lên hầu kết đang kích thích lên xuống của anh.
"Em có thể...!Có thể...!Gọi anh là em trai được không?" Lâm Cẩn mềm nhũn trên người anh, nhẹ nhàng ôm lấy cổ dài nhỏ của anh, giọng nói mềm mại trầm bổng, quyến rũ đến mức có thể tràn ra một vũng nước.
"..." Lục Dữ đỏ mắt nhìn cô.
"Tên anh và tên em trai em rất giống...!Nhưng tên em trai em là...!Du trong hoài cẩn ác du (phẩm chất tốt đẹp của con người)…Còn anh là dữ (đảo nhỏ)… Trong tiểu sơn… Bình địa khởi (núi nhỏ giữa mảnh đất bằng phẳng) ..." Lâm Cẩn cọ cọ vào ngươi anh, khó chịu rên rỉ: "Dù sao cũng đều...!Gần như nhau...!Em nói có đúng không...!Em trai?"

Lúc này cả người Lục Dữ đã nóng bừng bừng không kiềm chế được, anh vô cùng hối hận vì không đánh chết lão già kia, ông ta đã bỏ bao nhiêu thuốc với cô?
Ngón tay Lâm Cẩn mài qua mài lại trên áo sơ mi Lục Dữ, dường như chưa thỏa mãn, bắt đầu mở cúc áo sơ mi anh.

Hô hấp cô rối loạn, chân mềm nhũn như bông, không tài nào đứng nổi nên đành treo trên người anh.
Toàn thân Lục Dữ tê rần, lập tức đưa tay ngăn cô lại: "Lâm Cẩn!"
"Gọi...!Chị ...!Chị..."
Lâm Cẩn cởi sạch sẽ nửa người trên của Lục Dữ, lộ ra lồng ngực cường tráng rắn chắc, nhẹ nhàng vuốt ve lên cơ bụng tám múi rõ ràng và nóng rực kia, sờ mó đến mức làm Lục Dữ cứng rắn muốn bốc hỏa.
"Đừng nghịch!" Lục Dữ cố nén kích thích trong lòng, đưa tay đẩy cô ra.
"Anh có biết...!Biết tại sao...!Em lại muốn cứu anh không?"
Cả người Lâm Cẩn mềm nhũn như một con rắn nhỏ quấn lấy anh, đôi mắt xinh đẹp liếc ngang.
"Vì anh...!Có vóc người đẹp...!Lại còn mặc áo sơmi trắng...!Em thích nhất là...!Đàn ông mặc áo sơ mi trắng...!Sạch sẽ như...!Như một cây long nhãn vậy..."
"..."

"Có phải anh cũng từng gái gú không?" Lâm Cẩn như đột ngột khôi phục sự tỉnh táo, trợn đôi mắt nhỏ hỏi anh.
Anh đỡ cô vững vàng, khàn giọng nói: "Không có."
"Em không tin...!Bến Thượng Hải này...!Gái điếm ngoài sáng trong tối đều rất nhiều..." Cô lẩm bẩm, bàn tay nhỏ lại không ngừng vẽ các vòng tròn trên đôi môi hồng hào đáng yêu của anh.
"Anh thật sự không có."
Lục Dữ nóng nảy.
Trong lòng cô anh là người như vậy sao?
Lâm Cẩn thỏa mãn mỉm cười, nhưng vừa cười lại vừa khóc, nức nở nói: "Em khó chịu...!Khó chịu..."
Cô gặm cắn đôi môi đỏ mọng và mềm mại của mình, như muốn ăn tươi nuốt sống từng miếng thịt xuống, chỉ như vậy mới có thể thoát khỏi đau đớn đang hành hạ cô lúc này.
"Đừng..." Lục Dữ đau lòng, anh đưa ngón cái tay phải của mình nhét vào miệng cô, vừa dịu dàng vừa không biết làm sao nói: "Cắn cái này đi..."

Bình Luận (0)
Comment