Hoành Thánh Trứu Sa

Chương 19


Thượng Hải là thành phố không có mùa xuân, lạnh đến mức tột cùng cho dù là đầu hè.
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng trôi bồng bềnh, gió ấm từng chút một thổi qua khiến những đóa hoa tường vi màu quả nho ngay đầu hẻm đều nở rực rỡ.
Cảnh trí như vậy rất dễ chịu với những người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, để ngắm nhìn những đóa hoa kia nhiều hơn, họ có thể chạy thêm vài con ngõ.
Người bán trứng luộc nước trà rong lúc nào cũng xuất hiện ở nơi này lúc ba giờ chiều và lần nào bà ta cũng gặp một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo sơ mi trắng bỏ thứ gì đó vào trong chiếc giỏ tre treo từ tầng hai xuống.
Áo sơ mi của anh lúc ngay ngắn chỉnh tề, lại có lúc vấy bẩn, giống như những vết máu loang lổ kia đã in hằn từ nơi nào đó, trông rất đáng sợ.
Dù người bán hàng rong không có hứng thú gì với áo sơ mi của anh nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ đi đến gần nhìn vào giỏ trẻ nhỏ vài lần, để tránh anh cũng là đối thủ cạnh tranh với mình.
Thứ người đàn ông kia đặt vào đó có đủ loại, ô mai bánh ngọt, kẹo hồ lô đường phèn, phở tàu dầu, bánh ngọt Hải Đường, Coca Cola, bánh gạo sườn heo, bánh hạt mận khô, bánh lụa chảo dầu, nước cam có ga...!Không bao giờ lặp lại.
Người bán hàng rong lại ngẩng chiếc cổ ngắn thô nhìn lên trên lầu thấy cô gái mặt tròn đang kéo giỏ tre nhỏ, nhìn người đàn ông cười ngây ngô, nụ cười ngọt ngào như các cô gái trong lịch treo tường tháng.

Đây là lời hứa hẹn của Lâm Cẩn và Lục Dữ, họ sẽ nhân lúc mẹ Lâm ra ngoài mua đồ ăn, lén lút dùng giỏ tre để trao đổi đồ vật.
Ban đầu họ cũng không đến mức độ này, trước đó họ sẽ hẹn gặp mặt nhau vào thời gian nghỉ trưa lúc Lâm Cẩn đi làm.

Nhưng không may bị mẹ Lâm phát hiện nên gần đây cô bị nhốt trong nhà, không đi đâu được cả.
Nhưng Lâm Cẩn không lo lắng, vì Lục Dữ sắp tốt nghiệp khoa Anh văn của trường trung học St.

Francis Xavier rồi.

Đây là chính sách của chính phủ vì lợi ích của người dân, chỉ cần thành tích học tập xuất sắc trong các lớp xoá nạn mù chữ thì có thể tham gia các lớp học tiếng Anh, sau khi tốt nghiệp sẽ có bằng tốt nghiệp của trường trung học và cả cơ quan chức năng đồng cấp.
Ở bến Thượng Hải, biết tiếng Anh luôn rất dễ tìm việc, huống chi còn có thêm một chứng chỉ.
Trừ trao đổi đồ vật thì họ còn trao đổi thư.
Thư vốn viết bằng chữ quốc ngữ nhưng Lâm Cẩn muốn để Lục Dữ sử dụng tiếng Anh nhiều hơn nên đều viết bằng tiếng Anh.

Lục Dữ tiến bộ rất nhanh, đã có thể trả lời thư bằng tiếng Anh một cách trôi chảy.


Anh nói với cô anh có ứng tuyển vào Jardine Matheson bến Thượng Hải, nhưng vẫn còn đang chờ thông báo.
"Chị ơi, xuống ăn cơm đi." Lâm Du lạch bạch chạy lên lầu, gọi Lâm Cẩn đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết.
Lâm Cẩn "Ừm" một tiếng, kéo lê đôi dép theo Lâm Du xuống lầu.
Mẹ Lâm rất sợ con gái bị nhốt trong nhà sẽ bị trầm cảm nên ngày nào cũng nấu những món cô thích ăn.
"A Niếp, con mau nếm thử món lạp xưởng này đi, là Giản Khê cho người mang đến đấy! Nghe nói là vận chuyển từ Quảng Đông về." Mẹ Lâm gắp một miếng lạp xườn đỏ tươi và đầy dầu mỡ bỏ vào đĩa nhỏ trước mặt Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn lặng lẽ gắp miếng lạp xườn kia vào bát Lâm Du, thản nhiên nói: "Gần đây con không muốn ăn đồ nhiều dầu mỡ."
"Lâu lắm rồi không gặp anh Giản." Lâm Du cắn miếng lạp xưởng, miệng nhỏ chu lên cao: "Gần đây sao không thấy anh Giản đến nhà mình chơi."
Mẹ Lâm lập tức cười nhìn Lâm Du, dịu dàng dẫn dắt: "A Du thích anh Giản vậy sao?"
"Con thích lắm!" Lâm Du nuốt cơm trong miệng xuống, toe toét cười nói: "Anh Giản dẫn con đi xem phim, lại còn đưa con đến nhà hàng Tây ăn bít tết và kem nữa!"
Lâm Cẩn đặt đũa xuống, ngón tay chọc vào đầu Lâm Du, nói: "Chị không đưa em đi xem phim? Không đưa em đến nhà hàng Tây ăn cơm sao?"
"Chị là chị, còn anh Giản là anh Giản chứ..." Lâm Du liếc nhìn Lâm Cẩn một cái, không phục lẩm bẩm.

Lâm Cẩn cắn môi, mở miệng nói với mẹ Lâm về chủ đề này: "Mẹ, tháng sau là lễ đính hôn của Giản Băng, con muốn tham dự."
"Không phải lễ đính hôn của nó sẽ cử hành ở tòa thị chính vào hai tháng sau sao? Báo chí có đăng rồi." Mẹ Lâm nhìn về phía Lâm Cẩn, giọng nói lộ vẻ nghi ngờ.
"Đó là lễ đính hôn chính thức, tháng sau tiến hành ở biệt thự Mahler chỉ mở tiệc chiêu đãi bạn bè hai bên." Lâm Cẩn cầm muôi đưa cho mẹ Lâm múc nước canh: "Bạn học trường nữ sinh Trung Tây đều đi, mẹ, con cũng muốn đi."
Mẹ Lâm cầm lấy muôi canh của con gái, suy nghĩ hỏi: "Vậy Giản Khê sẽ đi chứ?"
"Chị anh ấy đính hôn, tất nhiên anh ấy sẽ đến rồi."
Mẹ Lâm nghe đến đó, mới gật đầu đồng ý.
Lâm Cẩn kiềm chế cảm xúc mừng như điên trong lòng, cúi đầu yên lặng ăn canh.

Bình Luận (0)
Comment