Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 122

Tống Dương mỉm cười:

- Ta có hỏi ngươi đâu.

A Y Quả nghiêng người sát vào Chu Nho lão đạo sĩ bốn mắt nhìn nhau:

- Hẳn là có khả năng, nhất định có thể, đúng không?

Nói xong thò tay vào túi lấy ra một cái chuông phong ấn trùng nho nhỏ.

Linh Đang vừa mới rời khỏi khóa túi, xoay xoay phát ra một trận tiếng trùng kêu bén nhọn cực kỳ quái, nghe như tiếng vật gì đó đang cắn, trong cái âm thanh khiến cho người ta cảm thấy khó chịu này, A Y Quả cất giọng nói trong veo:

- Ngươi đoán xem, người Dao trong núi bọn ta dường như một phen có cái gì dễ làm pháp xin mời xuất đạo trong miệng lời nói thật lạc?

Tống Dương đứng lên thi lễ vái Chu Nho lão đạo trưởng thân:

- Nếu Đạo trưởng có thể hoàn thành việc này, Tống Dương thề với vong linh người thân trên trời xin thề vĩnh viễn cảm tạ đại ân, xin nhảy vào nước sôi lửa bỏng để báo đáp.

Chờ hắn nói xong A Y Quả lại tiếp tục cười với lão:

- Tống Dương nhắc tới báo ân, lão đầu tử ngươi nghĩ cho cẩn thận. Nếu không phải nhờ hắn, chẳng phải lúc này ngươi đã biến thành cái thi thể mục nát thối rữa hay không, tính đến hiện tại cũng không khác mục nát nhiều lắm.

Khi nói chuyện, ngón tay thon dài chỉa chỉa chọc chọc hai má lão đạo, miệng chậc chậc:

- Thật đáng tiếc.

Tống Dương mỉm cười ngắt lời:

- Nếu thực sự không đốt được yến cung, miễn cưỡng có thể đốt Đại Lôi Âm đài cũng được.

Nghe xong nửa câu đầu vừa mới hơi thả lỏng, lại nghe được nửa câu sau Chu Nho lão đạo từ đáy lòng đắng lên tới tận trên đầu lưỡi, đốt Đại Lôi Âm đài đâu kém đốt Yến cung? Chu Nho lão đạo miễn cưỡng nói:

- Chuyện này cần được bàn bạc kỹ hơn, để cho bần đạo cân nhắc, cân nhắc.

A Y Quả hì hì cười, lật tay thu lại quả chuông đang kêu ầm ỹ:

- Thế mới đúng. Trước hết ngươi cứ nghĩ cho tốt. Không phải sợ, cứ chân nhắc cho kỹ.

Lão đạo sĩ hận không thể dậm chân, khóc than đáp:

-Đốt hoàng cung đó, sẽ mất đầu đó.

Vừa dứt lời, A Y Quả liền cười tiếp câu:

- Mất đầu? Người Dao trên núi cũng không thích kiểu chết thống khoái như thế.

Thật có thể đem đối luôn cả Hoàng cung? Tống Dương suy nghĩ một chút đã cảm thấy thân thể khô nóng, còn cưỡng bức Hỏa đạo nhân ư? Chỉ cần không làm lão bị thương là được..

Không rõ là muốn phá hay thân là Phó đảng, là nghịch tặc Đại Yến, A Y Quả thấy có cơ hội hỏa thiêu Yến cung còn vui hơn cả Tống Dương., cao hứng hơn hắn nhiều, chuyện liên quan đến đến cưỡng bức đe dọa Hỏa đạo nhân nàng nhận một tay gánh vác, cười với Tống Dương:

-Trừ phi lão đạo thực không có bản lĩnh đó, nếu không nhất định ta muốn thả ngọn lửa này, mọi việc cứ giao hết cho lão tử là được, ngươi không cần xen vào, nếu có gì cần tới ngươi làm lão tử sẽ gọi ngươi.

Mãi cho đến canh ba Tống Dương mới đi nằm, chuyện đêm nay không ít, chuyện tối hôm qua càng làm cho người hoảng hốt, tinh thần quả thật có chút mệt mỏi, đầu tựa vào gối không lâu, rất nhanh đã nặng nề ngủ đi, nhưng ngủ chẳng được bao lâu đột nhiên cảm thấy mi tâm đau đớn và không khác gì cảm giác khi ở trấn phủ Quốc Công bị được cao thủ vô danh uy hiếp lắm, Tống Dương bừng tỉnh, kẻ thù giờ phút này sợ là đã vào nhà, hắn không dám vọng động, tiếp tục thở đều đều giả vờ ngủ, tay phải lặng lẽ cầm Hồng Tụ không lúc nào rời khỏi người.

Mặc dù kinh cũng không hoảng, trong lầu giới vệ sâm nghiêm, kẻ thù hơn phân nửa là trở mình lẻn qua cửa sổ vào phòng trong, mà cửa sổ của Tống Dương cũng không phải dễ dàng bước qua như thế, khung cửa sổ bốn phía sớm đều bày ra kịch độc, một lát sau sẽ phát tác..

Nhưng đợi một hồi, trong phòng không có bất luận tiếng động gì. Sát ý tại ấn đường càng lúc càng rõ, Tống Dương lặng lẽ hé mí mắt, không ngờ, trong phòng, ngoại trừ mình không có ai nữa..

Kẻ thù chưa vào nhà, sát ý đến từ ngoài cửa sổ. Đầu mùa hạ, đất Giang Nam dần dần nóng bức Tống Dương ngủ vẫn mở cửa sổ.

Sinh tử của mình hoàn toàn bị người khác nắm trong tay, toàn bộ không có đường phản kích, Tống Dương không hề phí công chống đỡ, không hề giả bộ ngủ, xoay người đi tới phía trước cửa sổ, bên ngoài hơn mười trượng, trên nóc nhà đối diện cửa sổ có một bóng người duy nhất không nhìn rõ dung mạo, dáng người thon dài, bóng áo bay trong đêm cong cong như bóng trăng cuối tháng, tay kéo căng trường cung chỉ thẳng về phía Tống Dương ở phía xa xa,khí thế lẫm lẫm.

Tống Dương nhìn thấy đối phương vẻ mặt phút chốc cả kinh, thất thanh bật thốt lên: "Trần Phản?" Mà kinh hô nói ra, hắn cũng phản ứng quá nhanh mà nhận sai người, người giương cung khẳng định trẻ hơn Trần Phản không ít, nhưng tư thế y giương cung, khí độ, thậm chí kia nhất tiễn oai vọng như mặt trời chói chang kia, đều không khác Trần Phản chút nào, khó trách Tống Dương nhận sai.

Đối phương thu cung, rút tên sát ý cũng tiêu tan vô hình, nhưng người chưa động, hiển nhiên đang chờ đợi Tống Dương.

Tống Dương không cần suy nghĩ, nắm Hồng Tụ nhảy qua cửa sổ liền đi ra ngoài, đối phương thì không nói hai lời xoay người bước đi, dẫn hắn vòng trái rẽ phải vào một tòa nhà hoang phế bên trong thành, rốt cục mới dừng bước chân, quay đầu nhìn Tống Dương.

Thẳng đến lúc này Tống Dương mới nhìn rõ diện mạo đối phương, người này khoảng trung niên, hai tóc mai điểm chút sợi bạc như sương, thoáng có vẻ hơi tiều tụy, nhưng mặt như trăng tròn mày kiếm mắt sáng, không khó nhìn ra, khi tuổi trẻ cũng là một nam tử anh tuấn.

Người này không chút khách khí, giơ tay chỉ ra vào Hồng Tụ, hỏi:

- Đao làm sao có?

Tống Dương lại không vội trả lời, mà là hỏi ngược lại:

- La Quan?

Thế giương cung giống Trần Phản như đúc, không thể nghi ngờ là chính truyền nhân của Trần Phản, khi ở Phượng Hoàng thành Tống Dương nhớ mang máng, Đại tông sư từng nhắc tới đệ tử lão tên là La Quan.

Quả nhiên, sau khi nghe đến hai chữ "La Quan", đối phương gật gật đầu, trên mặt vẻ mặt cũng trở nên hòa khí chút:

- Là sư..., là lão nhân gia ngài nói cho ngươi? Nói như vậy Hồng Tụ, cũng là ông đưa cho ngươi?

Tống Dương đầu tiên là gật đầu, sau đó thi lễ chào ông ta:

- Ở Trấn phủ Quốc Công cũng là tiền bối, đa tạ tiền bối cho đi, đã để cho ta bình yên rời đi.

- Bắt cóc Trấn Quốc Công? Rất không biết lượng sức mình. Bàn về đức tuy là một phế nhân, nhưng Cảnh Thái vẫn xem rất nặng, ta âm thầm thủ hộ.

La Quan không chút khách khí:

- Là ngươi rất may mắn, đúng lúc lấy ra Hồng Tụ nếu không ai cũng không thể đi được.

Tống Dương đầy lòng biết ơn, lập tức lại nhíu mày nói:

- Nói như vậy, sợ là Cảnh Thái sợ sẽ bất mãn với tiền bối, y là một kẻ sài lang….

Không đợi nói xong, La Quan liền lắc đầu ngắt lời:

- Ta là thượng khách của họ, không phải là chó săn của bọn họ, lửa lớn như vậy, cứu không được người cũng không ngạc nhiên, ta tùy tiện nói sao cũng được, ngươi không cần quan tâm.

Tiếp theo, La Quan chuyển đổi đề tài câu chuyện, những lời nói ra cũng trở nên không hiểu ra sao cả:

- Quay về Nam Lý đi thôi, tu vi của ngươi tuy rằng không tồi, nhưng còn kém xa lắm. Trở về nói cho lão nhân gia ngài…

Nói tới đây, La Quan sửng sốt, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vẻ mặt bỗng dưng thê lương: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Không đúng, nếu lão nhân gia ngài còn sống, sao lại phái ngươi tới báo thù, ông… ông đã mất?

Tống Dương vội vàng lắc đầu, kể hết chuyện mình và Trần Phản quen biết như thế nào, cùng với sự tình có liên quan đến Trần Phản, cuối cùng lại nói:

- Lão chỉ là thấy ta thiếu một cây đao, cho nên đem Hồng Tụ tặng ta, vẫn chưa đề cập qua chuyện báo thù. Ta cũng không biết kẻ thù lão là ai.

Nhưng khiến Tống Dương tuyệt đối không nghĩ tới chính là, nhắc tới đến Trần Phản, La Quan liền hiện ra ý cung kính, sau khi nghe nói lão nhân đã đánh mất trí nhớ, cảnh đêm thê lương, trên mặt nhưng lại tràn đầy vui sướng, cả người cũng theo náo nức theo, xoa xoa tay đang bước tới bước lui, miệng thì thầm:

- Ông mất trí nhớ sao? Ông không nhớ rõ sự tình trước kia sao?

Đi đi lại lại một hồi, La Quan đột nhiên xoay người, giơ tay chụp vào bả vai Tống Dương:

- Ông ở nơi nào?

Vừa dứt lời, bỗng nhiên một đường đao sáng lên như ánh dương, Tống Dương rút đao, bức đối phương tới thế tử, khiến cho lão về phía sau thối lui hai bước. La Quan ngạc nhiên:

- Ngươi làm cái gì?

Ánh đao chưa tan, Tống Dương một lời không nói tiếp tục chém tới, hiển nhiên đã coi La Quan là kẻ thù sinh tử! Hoàn toàn không cần lý do, lại toàn lực ra tay.

Ở Thanh Dương, Tống Dương đột phá giới hạn, từng làm cho Trần Phản cũng không thể không giương cung xuất tiễn, giờ phút này long tước chi thế đều triển khai, mãnh liệt hống hách, La Quan bị đánh bất ngờ không kịp phòng, luống cuống tay chân từng bước lui về phía sau, vài lần đều suýt nữa bị thương ở bởi Hồng Tụ

Nhưng tu vi La Quan, so với Trần Phản khi toàn thịnh cũng chỉ kém một đường, hơn xa Tống Dương, rất nhanh liền ổn định đầu trận tuyến, trở mình tay cởi xuống trường cung, gầm nhẹ, vung rời cung! Tựa như lúc trước Trần Phản chấn ngày một kích, một tiễn này này của La Quan chạm trúng vào đao.

Hồng Tụ càng mạnh mẽ hơn, bị trúng tên vẫn chưa bị vỡ, chỉ vang lên một tiếng chói tai! Hơn phân nửa bản lĩnh của Tống Dương là dùng đao, bất kể như thế nào hắn cũng không chịu rút lui, mà một tiễn của tông sư ẩn chứa sức mạnh kinh người, Tống Dương kêu lên mộttiếng, long tước như bị xé nát, ngã bịch xuống đất nhất thời không dậy nổi.

La Quan lạnh lẽo:

- Vì sao ra tay, điên sao?

- Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp ngươi ở Đại Yến, cho nên có một số việc trước đây không nghĩ đến.

Tống Dương vừa chơi xấu, dù sao đánh không lại đối phương, tranh thủ nằm trên mặt đất nghỉ ngơi:

- La Quan nếu chưa chết, như thế nào không liên lạc chút nào với sư phụ, ngay cả tình hình gần đây của sư phụ cũng không biết: ngươi là thượng khách của Yến Đế, bằng tu vi của ngươi, hơn phân nửa muốn thay Yến Quốc xuất chiến nhất phẩm lôi đi; Trần Phản sâm tuyển Nam Lý kỳ sĩ, phó lôi nhất phẩm chỉ cầu báo thù, lão là vì ai mà tới? Nghe nói sư phụ đã mất trí nhớ không buồn lại vui, ngươi mong lão quên cái gì?

Tống Dương thở dốc một trận, cuối cùng nói:

- Người Trần Phản phải báo thù, chính là ngươi đi.

La Quan cũng không giấu diếm cái gì, chỉ có điều ảm đạm cười, xem như cam chịu:

- Cho nên ngươi muốn báo thù cho Trần Phản? Bằng bản lĩnh của ngươi, đánh lén cũng vô dụng.

- Vừa rồi là quá tức giận khống chế không được.

Tống Dương cười khổ, lại hỏi:

- Ngươi có giết ta không?

La Quan lắc lắc đầu:

- Khi mới đầu thấy ngươi mang Hồng Tụ, liền nghĩ ngươi là người lão nhân gia ngài phái tới báo thù, quả thật muốn giết ngươi, khi đó đã muốn động thủ.

Không ngờ vừa mới dứt lời, Tống Dương bỗng nhiên ha hả cười, chống tay ngồi dậy nói:

- Đúng, ta cũng nghĩ như vậy, ngươi hẳn là sẽ không giết ta.

La Quan nhíu mày:

- Nguyên do đâu?

- Cho nên ta cũng không ngại đánh lén thử xem, nếu chẳng may nếu có thể chém ngươi, đó là bạch kiếm, Trần Phản đối đãi có ân, có thể giúp lão báo thù không thể tốt hơn.

La Quan vừa tức vừa cười, nhưng nghe Tống Dương lại đề cập Trần Phản, lão nhân cũng lại lần nữa ảm đạm, ánh mắt buông xuống nhìn mặt đất, chậm rãi thở dài:

- Lão nhân gia ngài nếu tỉnh táo, là nhất định sẽ giết ta. Bởi vậy, nghe nói ông mất trí nhớ, ta rất vui. Nhưng ngươi hiểu lầm, trước kia ông không bắt được ta, về sau ta sẽ không để ông bắt được, sống chết của ta không quá liên quan tới sự tỉnh táo của ông. Ta cao hứng là bởi vì, ông không hề nhớ rõ ta, ta liền có thể đi thăm ông ấy, không hơn.

Thanh âm đều đều, giọng điệu nhẹ, ưu tư buồn đau không thể hiện.

Bình Luận (0)
Comment