Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 24

Nhâm Tiểu Bộ đã tháo bỏ lớp trang điểm, đang ngồi ăn gà nướng, chính mình mất công tỉ mỉ trang điểm đến thăm, không ngờ Tống Dương không có ở nhà, không phải cơ thể bị trọng thương sao, như thế nào còn có thể đi ra ngoài? Thực tế đáng hận ở chỗ, hắn có thể đi ra ngoài lại không đến thăm ta... Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng móng ngựa, tiếp theo là tiếng đập cửa. Nhâm Tiểu Bộ vác chân gãy tiến lên, vừa mở cửa đã lập tức sững sờ, rồi chuyển sang vui vẻ nói:

- Thiết Tứ thúc, sao thúc lại tới đây?

Ngoài cửa, gia tướng Hồng Ba phủ sớm đã xuống ngựa, cúi đầu đứng trang nghiêm, vừa thấy trên đùi Nhâm Tiểu Bộ có cái băng bó, thần sắc mọi người trở lên âm lãnh.

Huyện thái gia, Bàn Đầu cùng đám huyện lại đứng cách đó không xa, có cảm giác không hiểu thấu, cảm thấy không khí xung quanh mình trở lên mỏng manh, lạnh lẽo... Hồng Ba gia tướng, mỗi người đều từ trong vũng máu mà có thể sống sót, bọn hắn mỗi khi tức giận sẽ phát ra sát khí kinh người.!

Thủ lĩnh gia tướng được Nhâm Tiểu Bộ gọi là 'Thiết Tứ thúc', đầu tiên dựa vào cấp bậc lễ nghĩa, dẫn đầu thủ hạ khom người thi lễ với Nhâm Tiểu Bộ:

- Bái kiến Thất tiểu thư.

Rồi sau đó bước lên một bước, cẩn thận đỡ lấy tiểu bộ khoái, trầm giọng hỏi:

- Như thế nào bị thương? Ai dám tổn thương ngươi?

Nói xong, đưa mắt nhìn hướng Huyện thái gia cùng đám người Bàn Đầu.

Trong đầu Chu đại lão gia ong ong vang lên, trong lòng không ngừng kêu khổ, tiểu bộ khoái chính là Thất tiểu thư của Hồng Ba phủ? Làm con gái của Vương gia quá buồn chán hay sao mà lại muốn chạy đến nơi đây giả trang bộ khoái vui đùa!

Nhâm Tiểu Bộ vội vàng lôi kéo Thiết Tứ thúc hướng vào trong phòng:

- Không liên quan đến bọn họ, bọn họ đối với cháu rất tốt.

Nói xong, vẫn không quên cười hì hì mời các gia tướng khác:

Đều vào ngồi đi, ăn cơm chưa, ta có gà quay...

Mười vệ sĩ mặc áo giáp đỏ trên mặt đều hiện lên vui vẻ. Nhâm Tiêu Phất chính là con gái thứ bảy của Trấn Tây Vương, tuy nhiên là chỉ là thứ xuất, nhưng tính tình hoạt bát ngây thơ, rất được Vương gia sủng ái, trước mặt tôi tớ, vệ sĩ trong nhà cũng không có cái kiêu căng, cho nên trong Hồng Ba Phủ nàng là người có nhân duyên tốt nhất.

Nhìn thấy người nhà đến, hậm hực vì lúc trước đến Tống Dương không có nhà đã cuốn sạch, Nhâm Tiểu Bộ cười khanh khách trở lại trong phòng, mặt mày hớn hở muốn bắt đầu khoe khoang nàng vừa mới xử lý xong một bản án lớn, nhưng chưa nói được hai câu, nàng dừng lại tiếng cười, trong con ngươi lộ vẻ đề phòng:

- Chính miệng cha ta đồng ý cho ta làm bộ khoái, sớm đã nói trước, không cho người tìm ta trở về. Sao các ngươi lại...!

Nam Lý có nhiều nơi hoang dã, nhiều Man tộc, theo hoàn cảnh có thể nói là ác liệt, xa không bằng Trung Nguyên giàu có đông đúc và phồn hoa, vương công quý tộc ở Nam Lý càng không thể bằng quý tộc Yến quốc sống sung sướng, đẳng cấp cũng không sâm nghiêm giống như Đại Yến. Hơn nữa Trấn Tây Vương cả đời chinh chiến, cho nên tính cách của ông ấy có xu hướng quân nhân hơn là thân phận Hoàng thúc cao quý, vì vậy con cái của ông ấy, cũng không chú ý quá nhiều cái gọi là cao cao tại thượng.

Nhâm Tiêu Phất muốn giả trang bộ khoái, điều tra vài vụ án cho đỡ nghiền, Vương gia không phản đối con ông ấy làm thân phận nhỏ bé gì, ngược lại cảm thấy đi ra ngoài rèn luyện lại có lợi, nên tùy ý nàng. Đồng thời Trấn Tây Vương cũng nghiêm lệnh thủ hạ không cần âm thầm bảo hộ, cũng không cho giám thị, để tự nàng liên lạc. Bất quá thủ hạ của Trấn Tây Vương vẫn là lo lắng cho Nhâm Tiêu Phất cho nên lựa chọn cho nàng một nơi yên bình, làm quan sai ít có khả năng gặp chuyện nhất.

Thiết Tứ thúc ánh mắt chính vẫn là ấm áp, nhưng thần sắc như trước sâm lãnh, lắc đầu nói:

- Trong nội cung truyền ra tin tức, thánh thượng muốn vì Thất tiểu thư sắc phong quận chúa, ít ngày nữa truyền chỉ sẽ đến, lần này ngươi không thể không trở về.

Nói xong, ông ta lại cứng nhắc cười cười:

- Mặt khác, ta còn nghe nói, ngoại trừ sắc phong quận chúa, còn có thể được nhận một chức quan, tiểu thư về sau sẽ có công việc chính thức để làm rồi, so với bộ khoái còn thú vị hơn nhiều.

- Lấy đâu ra thú vị, những việc hoàng đế an bài để làm, chắc hẳn rất buồn tẻ đây này.

Nhâm Tiểu Bộ rầu rĩ không vui, trên tay vẫn bận rộn, pha chế nước thuốc chuyện dụng, tẩy qua dịch dung. Hoàng đế sắc phong, nàng làm sao có thể không đi, tùy hứng nhưng cũng không thể khiến người nhà khó xử.

Ngay cả gà quay đều không có ăn xong, Nhâm Tiểu Bộ đã theo Hồng Ba Phủ đi rồi, lúc ly khai thị trấn nhỏ, nàng cố ý đi đường vòng qua nhà Tống Dương, đáng tiếc cửa vẫn khóa như trước, chuyện cuối cùng là muốn cho Tống Dương nhìn thấy mặt mình cũng đã thất bại, Nhâm Tiểu Bộ buồn vô cớ mà đi.

Cho đến lúc ánh trăng lên cao, láng giềng sớm đã chìm vào giấc ngủ, Tống Dương cùng Vưu thái y mới một thân bọc bùn, bước dài bước ngắn trở về thị trấn. Tống Dương không biết chuyện Lưu Nhị ngốc tặng dê, cũng không biết Nhâm Tiểu Bộ đã rời đi... Hắn cũng không có chú ý tới, ở một góc đường cách đó xa xa, có một cái lão già, đang lẳng lặng theo dõi hắn.

Lão giả nhỏ gầy, hai tay đút vào tay áo, trên mặt hiện lên sự vui vẻ, đứng trong bóng đêm, cả ngươi phảng phất như hòa tan vào trong đó. Một canh giờ sau, lão vẫn đứng nguyên tại chỗ, liền tư thế đều không có chút nào thay đổi, hình như lão đang đợi một cái gì đó.

Rốt cục, gió đêm thổi qua một lúc lâu, trên phố dài mới xuất hiện một thân ảnh thướt tha. Một người nữ tử với dáng người uyển chuyển. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nữ tử đi vội, nhanh nhẹn mà yên lặng giống như một con mèo, tung người vài cái đã đi hết phố dài, chạy thẳng về hướng nhà Tống Dương, mà lão già trong ngõ cũng theo đó mà động, lách mình ngăn cản nữ tử.

Nữ tử vốn là cả kinh, đợi nhìn rõ là lão già, lập tức quỳ rạp xuống đất:

- Nam Vinh Hữu Thuyên bái kiến gia chủ.

Trong khi quỳ lạy, ống tay áo trái đồng thời rũ xuống, đem cánh tay phải hoàn toàn che lại.

Lão giả thanh âm bay bổng:

- Miễn đi, cùng ta ly khai nơi đây.

Nam Vinh Hữu Thuyên chính là Vinh Hữu Toàn, nghe vậy ngạc nhiên:

- Ly khai? Nhưng Tứ công tử của Phó gia…

Lão già chặn lại:

- Phó gia đã xong, ta tự mình chạy đến chính là để ngăn lại ngươi. Hắn hiện tại không thể chết, ta lưu hắn lại còn có chỗ hữu dụng. Không những không thể giết, mà còn phải bảo vệ hắn, giúp hắn tránh khỏi tai nạn.

Nam Vinh Hữu Thuyên không dám nhiều lời, đứng dậy đi theo lão già ly khai, trước khi đi quay đầu nhìn về phía cửa nhà Tống Dương, trong con mắt hiện lên hận ý, tay trái cũng không tự chủ được che lên tay phải, chính là chỗ trước đây xăm hình chu sa...

Đến sáng hôm sau, Tống Dương mới biết chuyện Nhâm Tiểu Bộ, đối với việc nàng rời đi khiến hắn hơi kinh ngạc, nhưng khi biết thân phận tôn quý của nàng, Tống Dương cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn. Cùng 'Kiếp trước' bất đồng, bộ khoái nha sai ở thời đại này là nghề nghiệp hạ đẳng, chỉ cần gia đình nào hơi giàu có, cũng sẽ không để cho nhi tử làm nghề này. Nhâm Tiểu Bộ về cái khác không nói tới, chỉ nói về thuật hóa trang, cũng không phải gia đình bình thường có thể làm được, người như vậy mà phải vượt qua tỉnh lỵ xuống đến cái trấn nhỏ làm bộ khoái, trừ phi có mưu đồ trọng đại. Nhưng nàng này lại ngốc nghếch, không có tâm cơ, hoàn toàn không có năng khiếu gián điệp, như vậy chỉ còn một lời giải thích: Quý tiểu thư đến đây phá án chơi.

Tống Dương không tiếc lải nhải, nhất định phải giải thích việc nghĩa của Bàn lão cùng nàng, cũng bởi vì sợ Nhâm Tiểu Bộ dựa vào thân phận, thật muốn điều tra ăn bớt công khoản, Bàn Đầu bọn hắn nhất định sẽ hỏng bét.

Nếu như chỉ là bình thường mới nhậm chức bộ khoái, sao có thể vịn xuống được rắn rít địa phương, khi đó Tống Dương cũng chả dư hơi đi làm việc này.

Mặt khác Tống Dương cũng từ trong miệng Bàn Đầu, biết có man nhân đến tìm mình, nhưng việc Lưu Nhị ngốc 'Ta tặng dê" lại không có người nhìn thấy, mới tưởng mọi rợ đợi lâu quá nên bỏ đi, mà Tống Dương, bởi vì Phó gia rớt đài, cũng không hề quan tâm tới khẩu cung của Vinh Hữu Toàn, cho dù chưa nhận được tin tức từ thủ lĩnh Man tộc, hắn cũng chả bận tâm. Hiện tại hắn chỉ mong thương thế của mình nhanh khỏi để có thể bắt đầu tập võ

Bình Luận (0)
Comment