Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 243

Tống Dương và Thừa Hợp liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút lo lắng…..Vân Đỉnh thích Bồ Đào. Đầu tiên không nói là chuyện tốt hay chuyện xấu, ít nhất không phải là chuyện nhỏ. Rất đơn giản, Vân Đỉnh thấy cái mình thích là thèm nhưng mọi người không theo, nói không chừng sẽ lại hiểu lầm, tìm cơ hội ôm tiểu Bồ Đào chạy trốn

Về phần Bồ Đào chính mình tự nói ra " Không thích sách chỉ thích võ". Tuy rằng nhất thời khiến cho Vân Đỉnh á khẩu. nhưng ai cung biết chỉ đơn giản bằng vào câu nói này đáng bị đánh thừa sống thiếu chết. Truyền y bát trong mắt Lạt Ma chỉ là tiểu hài tử còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện. Nếu có thêm thời gian tìm hiểu thì tự nhiên có thể khiến tiểu Bồ Đào thật tâm hướng phật.

Tống Dương trong lòng thật sự đang cân nhắc, phải đưa Bồ Đào trở về phượng Hoàng thành, bất kể thế nào cũng không thể để tiểu hài tử hỏng trong tay mình. Mà Vân Đỉnh hình như cũng nhìn ra được khúc mắc trong lòng hắn, không đợi Tống Dương hoặc người bên ngoài lên tiếng liền lắc đầu nói:

- Đã là duyên phận thì không thể cưỡng cầu. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Nói xong liền đứng dậy nhìn về phía Tống Dương:

- Ta là người xuất gia không hiểu lắm sự đời nhưng ít ra cũng phân biệt được tốt xấu, ta sẽ không lỗ mãng xin hầu gia yên tâm.

Tống Dương không yên tâm được. Lần đầu gặp nhau làm sao nói chuyện tín nhiệm. Đành cười nói:

- Đại sư nói quá lời rồi.

Vân Đỉnh cười cười chuyển về chủ đề chính:

- Ta có thể nhìn ra, tiểu hài tử này rất được sủng ái, xuất thân không phải tầm thường. Vân Đỉnh sẽ không làm khó người khác, chỉ là nghĩ… có thể hay không cùng trưởng bối của nó nói chuyện một chút, ít nhất cũng có thể để chúng ta thường xuyên gặp mặt kể cho nó nghe ít chuyện, giảng cho nó chút đạo lý. Đương nhiên nếu nó nguyện ý tập võ ta sẽ dốc túi mà truyền thụ. Thời gian sau nếu có một ngày nó nguyện ý tu tập phật pháp, lúc đó ta sẽ truyền Vực tông y bát cho nó sau. Còn nó không có ý định này ta cũng sẽ không miễn cưỡng.

Phật sống là cao nhân chân chính tiểu Bồ Đào cùng anh ta thường xuyên tiếp xúc thì có trăm cái lợi mà không có cái hại nào.Phật sống đưa ra cái đề nghị này thật là vô cùng hậu đãi.

Tống Dương cũng nói thật:

- Hồ công tử là khách quý của nhà ta, ta không làm chủ được việc này, cần phải hỏi qua phụ thân nó, lời của đại sư ta sẽ truyền đạt đầy đủ.

Câu cuối cùng, xin hầu gia nhất định chuyển đạt;tâm nhãn minh biện…. tiểu hài tử tương lai con cháu đầy đàn, trời đã định bất kì ai cũng không đổi được

Vân Đỉnh cười nói. Sau đó không nói thêm một câu nào, Cố Chiêu Quân thì hỏi việc phóng hỏa Tình thành, Không cần Tống Dương mở miệng Tiểu Bộ liền giòn giã đáp lời.. Không khí trong đại sảnh rất nhanh náo nhiệt dần lên. Không lâu sau trời tối, mọi người liền đứng dậy từ hầu phủ hướng đến tiểu trấn. Vẫn theo quy củ cũ, ở cửa nha môn bày một cái bàn, thân hữu trở về trong tiểu trấn mở tiệc rượu chào đón.

Trong tiệc, người mù tìm cơ hội ngồi trước mặt Tống Dương thấp giọng hỏi:

- Tống huynh đệ…. có còn nhớ rõ chuyện tiểu hài Bồ Đào mang chân mệnh hoàng đế không

Tống Dương đương nhiên nhớ rõ. Trước trận ở Tình thành hắn cùng Tiểu Bộ nói chuyện phiếm, có nhắc tới " Yến Tử Bình địa linh nhân kiệt chỉ hoàng đế mà có đến hai người". Một trong số đó là chính la chỉ tiểu Bồ Đào.

- Ta biết Tống huynh đệ trước nay chưa bao giờ tin chuyện bói toán… có điều mấy cái chuyện này,khụ…. Ta nói một cách thành thực, ngươi không tin không cá ai bắt ngươi tin, nhưng ngươi không tin cũng không thể nói nó là gạt người mà.

Người mù uống hơi nhiều, mới nói có hai câu đã đã lạc đề rồi… may la lão vẫn chưa hồ đồ, lải nhải thêm mấy câu nữa liền quay về chủ đề cũ:

- Phật sống liếc mắt đã nhìn trúng tiểu Bồ Đào, có lẽ giống ta trước đây đã tính tiểu Bồ Đào mang chân mệnh thiên tử… là một chuyện"

Tống Dương gắp cho lão một chút đồ ăn cười nói

- Giải rượu đã rồi nói.

- Con gà kho này mặn quá…. Tâm nhãn của Vân Đỉnh đại sư, tự có đạo lý riêng.... cùng với chúng ta là người Hán không giống nhau, là ta không hiểu được, có điều nếu bỏ đi những cái đạo lý thâm sâu chỉ giữ lại kết quả., ta trái lại lại thấy rất có ý tứ, do đó cũng hiểu được một việc, cái mệnh hoàng đế của Bồ Đào nhất định không thể sai được, nhưng nó chưa chắc đã là hoàng đế Nam Lý, nói không chừng nó là hoàng đế Thổ Phiên thì sao? Hiện tại Vân Đỉnh chẳng qua chỉ là một Lạt Ma bình thường, nhưng một thời gian nữa, Vực tông thật sự có thể phát dương quang đại, còn ai có thể nói anh ta không làm được Đại Lạt Ma? Tại cao nguyên, Đại Lạt Makhông phải chính la hoàng đế sao? Vân Đỉnh một khi đã là Đại Lạt Ma người thổ phồn sẽ phong hắn là thần dưới hạ giới, Bồ Đào nhận truyền thừa y bát của hắn, đợi hắn chết tiểu hài tử không phải là hoàng đế sao?

Người mù nói năng lộn xộn, thao thao bất tuyệt, lại đem chén rượu trước mặt một hơi uống cạn, sau đó đưa ra kết luận:

- Vân Đỉnh có một câu nói không sai, tuy là có duyên nhưng không tiện cưỡng cầu, anh ta sẽ không cưỡng cầu gì cả, nhưng ta cảm thấy, Tống huynh đệ cũng không lên cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên mới tốt, đừng cứng rắn mà đi cản đi chắn, nếu đúng là có duyên thì không thể ngăn cản được, sao lại phải uổng phí khí lực? Hơn nữa nếu thật sự muốn nghịch thiên hành sự nói không chừng còn có thể nhận được hậu quả xấu.

Người mù nói xong, Nhị ngốc đứng bên cạnh tức giận nói:

- Quỷ cốc, người vừa uống là rượu của ta.

Tống Dương đem rượu của mình đưa cho Lưu Nhị, an ủi ngốc huynh đệ rồi nói với người mù:

- Chuyện này ngươi cũng rõ, chỉ có thể Hồ đại nhân mới có tư cách làm chủ việc này, chúng ta đều không quyết định được, không cần nghĩ nhiều làm gì. Xem Hồ đại nhân nói sao đi, ta ở giưa không ủng hộ hoàn toàn cũng không làm khó dễ đâu.

Người mù làm sao không hiểu được điểm mấu chốt này, gật đẩu cười nói:

- Ta chính là đến nói chuyện đạo lý, không có chuyện gì khác, chính là sợ ngươi tính tình cố chấp, vừa nghe nói đến việc xem tướng liền không quản gì hết đơn thuần dựa vào sự yêu ghét của bản thân đi phản đối, ngươi hiểu là tốt rồi, có thể hiểu thì việc có thể thành.

Tống Dương liền nói:

- Đa tạ tiền bối.,

Sau câu nói liền hô đám người Chu Nho, A Y Quả bồi tiếp người mù uống rượu, sau đó đứng dậy đi tìm Phong Long.

Lý công công vừa nhìn thấy hắn đi qua liền vội vàng đứng lên đem chỗ ngồi của chính mình nhường cho Tống Dương, Tống Dương nói vài câu khách khí rồi ngồi xuống, mỉn cười hỏi Phong Long:

- Ở đây có quen không.

Phong Long cười ha hả:

- Tiểu trấn là nơi đất lành thanh tĩnh, rất tốt.

Lý công công giúp rót rượu, Phong Long không dựa vào thân phận cao quí mà chủ động mời Tống Dương một chén, rồi chuyển chủ đề

- Tiểu trấn tốt nhưng phong ấp không tốt, lúc chưa tới trẫm…. ta thật không nghĩ tới, gia viên của Thường Xuân hầu hóa ra là thành trong thành.

Lý Đại khai khẩu mới nói được hai câu liền giọng điệu không tốt; Lý Nhị mắt trước sau không chút biểu tình, không uống rượu chỉ ăn, Lý Tam nghe vậy sắc mặt sợ hãi, có ý nắm góc áo của hoàng đế, nhưng không dám vượt mặt đành phải giương mắt nhìn Tống Dương mong sao hắn đừng so đo

Tống Dương lại coi như không có việc gì:

- Đâu có nghiệm trọng như vậy.

Phong Long bỏ ly rượu xuống:

- Hơn hai nghìn thanh niên không chịu trồng trọt, ngày ngày thao luyện, bọn họ thật sự là nạn dân? Một nhóm lớn dã hầu giống như quái nhân, mỗi ngày đều giấu trong rừng cây, bọn họ với ngươi đều không có quan hệ? Ta nhớ Thường Xuân hầu không được phép nuôi tư binh. Lại còn xưởng binh khí Nam Uy…Hắc, không cần ta nói gì thêm nữa phải không?

Nói xong Phong Long bĩu môi. Sau khi ông ta không làm hoàng đế nữa biểu tình phong phú hơn rất nhiều:

- Lại còn có Mộ Dung huyện lệnh, thân là quan của một vùng, vì cảm kích mà giấu diếm không báo, ta nghĩ gã chỉ biết đến Hầu gia ma không biết Nam Lý còn có Hoàng đình.

Tống Dương nói:

- Thế thì được, ta nghe ngươi nhóm người kia ta không quản nữa đều cho ăn một bữa rồi đuổi hết đi, một người cũng không giữ, mặc kệ bọn họ đi cướp lương, cướp tiền, cướp nữ nhân, không quản nữa. bọn họ thích làm gì thì làm.

Phong Long nghe xong tức giận nói:

- Khốn kiếp.

Tống Dương cười nói:

- Người miền núi hoang dã không có giáo hóa, ta tự mình bỏ tiền túi ra để nuôi, để quản thúc nhóm cường đạo này, thật tâm muốn cùng hoàng thượng phân ưu. Còn về phần Mộ Dung huyện lệnh ngài trách sai ông ấy rồi, là ta nói việc đó là việc nhỏ không cần báo lại với triều đình, ông ấy cảm động ta một lòng trung với triều đình lại cảm thấy hoàng thượng trăm công nghìn việc. Việc này chúng ta đều xử lý tốt rồi…. thì không cần…

Phong Long xua tay không muốn nghe nữa, vẻ mặt vẫn tươi cười không đổi:

- Không cần nói nhảm nữa, tiết kiệm chút nước bọt, ta tin Trấn Tây Vương.

Trấn Tây Vương nếu có tâm mưu phản, năm đó Phong Long đã không được làm hoàng đế hiện nay tiểu Phúc Nguyên cũng không nghĩ làm hoàng đế nữa, Lý Đại tiên sinh không còn minh mẫn nữa nhưng cái đạo lý cơ bản vẫn có thể nghĩ thông, Tống Dương nếu có tâm mưu phản Trấn Tây Vương sẽ không dung tha.

Mấy cái chuyện trong phong ấp của Thường Xuân Hầu, có thể giấu triều đình nhưng làm sao có thể giấu được vương gia, Trấn Tây Vương dung túng Tống Dương, thậm chí ủng hộ Tống Dương mở rộng thực lực, lòng trung thành của Trấn Tây Vương nhật nguyệt có thể chứng giám cũng nói rõ để cho Tống Dương thực lực hùng mạnh lên, đối với Nam Lý sẽ không có hại gì.

Huống chi Tống Dương nếu thực sự có tâm làm phản sao lại mời Phong Long đến nhà mình. Mà trong phong ấp có nhiều nhất là ba nghìn tư binh, cũng không làm được việc gì ngoài việc tự bảo vệ mình.

Xét cho cùng, vẫn là bởi vì Phong Long tín nhiệm Trấn Tây Vương, Trấn Tây Vương cũng không cảm thấy Tống Dương muốn tạo phản, chỉ là chuyện trong phong ấp trước đây Trấn Tây Vương không hoàn toàn nắm rõ, thời gian sau mới giật mình phát giác, hóa ra nhiều chuyện vậy mà mình không biết, khó tránh trong lòng khó chịu, nói ra ít nhất có thể thống khoái thống khoái cái miệng.

Bỏ qua chủ đề này, Phong Long cùng với Tống Dương nói chuyện phiếm…….. trong yến tiệc vẫn trước sau như một vui vẻ, náo nhiệt, uống rượu vui vẻ có người cười, có người hát, đến tận đêm khuya mọi người mới cáo từ đi về.

Tống Dương và Phong Long thủy chung đi cùng nhau, một mạch tiễn ông ta tới cửa tiểu viện thanh tĩnh mà Hầu phủ dành riêng cho ông. Đối với điều này Phong Long rất vui, cười nói:

- Ta đã không còn là hoàng đế nữa, chỉ là một vị môn khách của hầu phủ, ta sẽ không khách khí gì hết, ngươi cũng không cần quá cẩn thận như vậy, muộn rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.

Tống Dương cười ha hả nói:

- Là ta có việc cần cùng ngài thương lượng.

Cựu hoàng đế lúc này mới biết, Tống Dương không phải lễ mẫn chu toàn. Phong Long cười ngượng ngùng bước vào phòng, gọi lý tam pha trà tiếp khách, ngồi vào chỗ cửa mình rồi hỏi:

- Là chuyện gì?

Tống Dương đi thẳng vào vấn đề;

- Muốn mời ngươi lại làm Hoàng đế........."

Phong Long hoảng sợ, không đợi Tống Dương nói tiếp, hắn liền ngắt lời:Không được, Trấn Tây Vương không cho!"Nói xong Phong Long mới tỉnh ngộ:

- Là bố vợ ngươi phái ngươi đến thử ta?

Bình Luận (0)
Comment