Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 311

Nơi này cách mặt đất khoảng một trượng, trong hang mùi hắc á nồng nặc nhưng quả thật không đủ. Mắt của Tống Dương đủ để nhìn xuyên màn đêm, hắn nhận ra rõ ràng, ngay trước mắt có vài trượng, một con quái tích đang nằm úp sấp, và đối mặt đang chờ mình, ánh mắt nó mơ hồ pha lẫn sắc lạnh gắt gao chiếu thẳng vào hắn.

Trong miệng quái tích vẫn ngậm một nhóc con, tuy nhiên đứa trẻ sắc mặt xám ngoét thất khiếu tràn máu, nó đã chết không thể cứu được nữa.

Tống Dương ngưng thần mà chống đỡ, trong lòng cũng trở nên khẩn trương…

Hắn nếu dám nhảy vào đường hầm, đối với khả năng xảy ra nguy hiểm cũng đã dự tính rồi. Quả thực phiền toái không nằm ngoài dự kiến: Một là phía sau có quái tích đuổi theo cắn chân mình, hai là đàn quái tích phát hiện ra có người đuổi theo mình, quay đầu lại tản ra bốn phía cùng tập trung tấn công.

Nhưng hiện tại hắn lại ở phía đuôi kẻ thù, hắn là kẻ cuối cùng, không phải lo lắng có kẻ phía sau đuổi theo; đường hầm lại nhỏ hẹp quái tích phía trước muốn tấn công, thế nào cũng phải tản ra, xếp thành một hàng dài, sau đó lại đào thêm vài con đường mới mới có thể hoàn thành kế hoạch đánh úp của chúng. Nói vậy Tống Dương không có biện pháp khác, chỉ có thể phát lực xông lên mặt đất sau đó chạy trốn thật xa.

Mà lúc này Tống Dương đang ở trong hang tối, gần như mỗi tấc thân thể đều tiếp xúc với bùn đất, nếu quái tích mở đường mới quay trở lại đây, động tĩnh khi chúng đào hang không thể nào hắn không nhận ra được. Chí ít hắn cũng có thể phát hiện ra nguy hiểm để mà chạy trốn.

Nhưng lúc này rõ ràng quái tích không có chút động thái gì cho thấy có ý đồ tấn công, chỉ có điều một con đang quay đầu lại đây, nó quay đầu lại xem cái gì đang đuổi theo sau bọn chúng.

Ở trong hang đối mặt với quái tích, Tống Dương không có chút gì lo lắng.

Địa thế như vậy đối phương nếu phát động công kích, chỉ có thể nuốt hoặc buông thi hài đứa bé ra mới có thể há mồm cắn Tống Dương, khoảng cách gần như vậy Tống Dương nắm chắc mười thành, chỉ cần quái tích há miệng, lợi khí trong tay hắn sẽ rời tay mà đi, thiết sạn sẽ trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng nó. Sáng sớm hôm qua khi Tống Dương thử, trong miệng quái tích không có lớp sừng u giáp, thực sự rất mềm mại.

Hiện giờ hắn chỉ còn một nghi ngờ quan trọng nên còn do dự. Hắn đang không hiểu con quái tích làm thế nào để quay đầu lại được, do dự thì đợi và nghĩ xem ném đao nhỏ trong tay trái hay xẻng trong tay phải ra trước… Nhưng bất ngờ chính là, lỗ mũi quái tích đột nhiên co rút lại hai cái, dường như nó đang cẩn thận đánh hơi, liền đó hắt xì phát ra những tiếng phì phì trong mũi, rồi bắt đầu từ từ lùi về phía sau, chưa gây ra điều gì bất lợi cho Tống Dương.

Địch lui, ta có vào hay không?

Đứa bé đã chết trong miệng quái tích, nhiều nhất chỉ khoảng ba bốn tuổi, dáng vẻ béo tròn chắc nịch, nhìn có thể nhận ra ở nhà nó rất được cả nhà yêu thương, giờ phút này lại biến thành thi thể băng lạnh, trước khi chết phải chịu bao sợ hãi và thống khổ đến giờ còn đọng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn khép lại, để lộ ra một khe hở, ánh mắt còn lại không có chút gì tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn Tống Dương.

Địch lui, hắn tiến vào.

Con thằn lằn lớn lui rất chậm, Tống Dương sốt ruột cũng vô dụng, thực muốn giết nó sẽ khiến đám quái tích đằng trước cảnh giác, hơn nữa sẽ làm sập con đường truy đuổi này. Giờ chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn, nhượng bộ cho nó một thước. Như vậy đi hơn mười trượng, xung quanh đường hầm bỗng nhiên mở rộng ra, nhưng chiều cao cũng không thay đổi, vẫn phải ép người như trước không có cách nào ngẩng đầu. Khoảng không gian này hình tròn, phạm vi khoảng hơn một mẫu, quái tích rốt cuộc có thể xoay người quay đầu, lại không để ý tới Tống Dương, dựa theo hướng hành quân ban đầu, vận dụng tốc độ cực nhanh đuổi theo đồng bọn đi ở phía trước.

Đi qua đoạn đường rộng rãi, đường đi lại tiếp tục nhỏ hẹp gập ghềnh. Tống Dương không kêu một tiếng chỉ cũi đầu mãnh liệt bò đi, gắt gao trụ cùng quái tích phía trước… Lại đi hơn trăm trượng, lại xuất hiện một vòng tròn lớn rộng rãi, đến đây Tống Dương mới bừng tỉnh đại ngộ, đám thằn lằn này khi đào hang hành quân, khoảng cách trăm trượng lại đào ra một nơi rộng như vậy, để bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển hướng hoặc làm chỗ nghỉ ngơi tập thể. Khó trách quái tích phía trước có thể lặng yên không một tiếng động mà quay đầu lại, cùng mình bốn mắt nhìn nhau.

Quái tích dường như cũng coi Tống Dương là đồng bọn, kệ cho hắn theo sau đuôi, không có chút địch ý cũng không buồn phòng bị… trong lòng Tống Dương buồn bực, rõ ràng phát hiện có người đi theo, chúng nó sao chẳng quan tâm?

Nghĩ ngợi mãi Tống Dương cũng tìm ra được cách giải thích: Nếu lúc này có một miếng thịt bò đi theo sau hắn cùng về nhà, hắn cũng không lên tiếng. Phỏng chừng đạo lý giống nhau chăng? Khó có được người đi theo không cần phải tha cho mỏi miệng, vậy thì cho nó đi theo mình đi. Con thằn lằn lớn hoan nghênh còn không kịp nữa mà?

Kỳ thật Tống Dương không hiểu rõ được một việc.

Quái tích có mắt, nhưng bọn chúng khi ở trong đường hầm tối, trong mắt dâng lên lớp da màng màu vàng, nhìn qua giống như mắt. Kỳ thật lúc này bọn chúng đã phế bỏ con mắt, bất kể bắt giữ con mồi hay nhận đồng bạn vẫn là dựa vào khứu giác. Điểm này so với cá chạch ở biển hoa cũng gần giống nhau.

Vừa rồi quái tích căn bản là không nhìn thấy Tống Dương, mà nghe thấy hắn. Phải biết rằng trên mình Tống Dương sáng nay bọc lốt con thằn lằn – chiến lợi phẩm của ngày hôm qua-, một cỗ hương vị hôi tanh của quái tích vẫn còn vương lại, tin tức biểu đạt đơn giản, nhưng với quái tích lớn phía trước nó cho rằng kẻ theo phía sau chính là đồng loại của mình.

Quái tích dù sao cũng là súc sinh máu lạnh, độ hung hãn có thừa nhưng trí tuệ lại không đáng kể. Chúng sẽ không tự hỏi chỉ hiểu được bản năng tuần hoàn, tuy rằng đang bò phía sau là Tống Dương có chút động tĩnh không thích hợp, tuy rằng Tống Dương tới không hiểu ra sao cả, nhưng trên người chính là mùi của đồng loại, liền đủ để đánh tan tất cả mọi nghi ngờ.

Nhưng đối với Tống Dương mà nói, chính mình trong mắt quái tích lại là "miếng thịt bò" cũng tốt hoặc cái gì đó tương tự thế, hoặc cái gì đó khác cũng vậy, với hắn đều không sao cả, tiếp tục đuổi theo, cẩn thận như trước. Lúc trước như thế nào hiện tại, sau này vẫn tiếp tục đuổi theo như vậy…

Quái tích trong đường hầm hành động nhanh nhạy, bò nhanh như bay, vả lại loài động vật này sức chịu đựng kinh người, ban đầu Tống Dương còn có thể đuổi kịp, nhưng sau một lúc, thể lực tiêu hao, tốc độ càng lúc càng chậm, vết thương ở chân sau cũng càng lúc càng nặng hơn.

Con quái tích ở phía trước cũng không có ý định dừng lại chờ đồng loại, chỉ một mạch chạy về phía trước, đem Tống Dương bỏ lại sau lưng.

Hắn vẫn một mình bò, qua hồi lâu, khi đi ngang qua một vòng tròn, Tống Dương tạm dừng lại, xoay người nằm ngang trên mặt đất, thở hổn hển hít lấy mấy ngụm khí. Con quái tích lớn phía trước vẫn không thấy bóng dáng, dựa theo lẽ thường mà nghĩ, đuổi theo một đường vất vả và nguy hiểm, đến bây giờ đều như nước đổ đi rồi, đương nhiên không muốn tiếp tục truy đuổi nữa – thời gian trì hoãn lâu lắm, đứa bé bị bắt đi, giờ phút này e là đến xương cốt cũng không còn.

Nhưng Tống Dương được nghỉ ngơi một hồi, một lần nữa lại tiến lên, bắt đầu truy đuổi tiếp… Hắn có một nghi hoặc: quái tích bắt giữ nhóc con Sa dân làm gì? Nếu chỉ để lấp đầy bụng, khi bắt được nhóc con cho vào miệng nhai nuốt hai ba cái là được. Phải hiểu rằng nơi này là cánh đồng hoang vu, đất đai cằn cỗi thực vật thiếu thốn, mười ngày đến nửa tháng cũng chưa chắc có thể được ăn no, khó gặp được một bữa mỹ thực như vậy, không ngờ còn có thể nhịn xuống, mang cơm trở về nhà sao?

Tống Dương không miệt mài đuổi theo tra cứu nguyên nhân, nhưng hắn có thể hiểu được, điểm nghi ngờ trong lòng, có lẽ chính là thằng nhóc đặc biệt còn có thể may mắn có hy vọng sống sót.

Lại bò một hồi, đường hầm rốt cuộc có chút thay đổi, Tống Dương có thể cảm nhận được, đường hầm từ từ đi xuống, từng chút từng chút về phía sâu bên trong đang được trải rộng ra.

Một lần nữa Tống Dương lại dừng bước.

Trước đó trải qua những đoạn đường tuy rằng gập ghềnh khó đi, nhưng độ cao đường hầm không thay đổi, thủy chung duy trì khoảng cách với mặt đất khoảng một trượng. Bởi vì tầng đất yếu kém, nên Tống Dương có nắm chắc, một khi mãnh thú phát động tập kích, hắn có thể phát lực đập vỡ tầng đất xông lên, nhanh chóng phóng lên mà chạy trối chết; nhưng hiện tại tiếp tục truy đuổi, đường hầm đi xuống phía dưới càng lúc càng sâu, mỗi khi bò được một đoạn, khoảng cách với mặt đất lại xa thêm một chút, nếu gặp tình hình nguy hiểm muốn xông lên mặt đất đã gặp khó khăn rồi.

Tự bảo vệ mình trở thành vấn đề khó khăn, còn muốn tiếp tục cứu người sao?

Do dự một lát, Tống Dương thở phào một hơi buồn phiền, cầm lưỡi dao sắc bén bò nhanh một chút, thân thể lại động, tiếp tục truy đuổi…

Trong đường hầm tối tăm mù mịt, đã hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, Tống Dương tính không ra, tự mình cũng lười tính xem mình bò đã bao lâu, trong đầu dần trở lên hỗn loạn, đường hầm càng lúc càng kéo dài xuống phía dưới, sau khi cách xa mặt đất, không khí trở nên đặc quánh khó thở, có lẽ một phần do mệt nhọc, có lẽ là hô hấp không thoải mãi, có mấy lần Tống Dương suýt chút nữa mê man đi. May mà hắn còn hiểu được, trong hoàn cảnh này mà ngủ sợ là không tỉnh dậy nổi, thế nào cũng phải căn răng tiếp tục kiên trì.

Con đường này đi được khá xa, hai lần trong lúc bò đi, Tống Dương không thể không dừng lại nghỉ ngơi, ở trong đường hầm ăn chút lương khô, uống chút nước, nếu không thể lực không thể chịu nổi mà tiếp tục kiên trì thêm nữa. Phải đi đến độ cơm không thể ăn, đây là khái niệm gì? Mặc dù tính không ra thời gian, ít nhất cũng có thể hiểu được lần truy đuổi này không phải là vài canh giờ mà đã mất khoảng hai ba ngày rồi!

Vì truy đuổi theo mấy nhóc con, Tống Dương đã rời xa Sa dân, tuy nhiên đại đội tiến lên sẽ lưu lại dấu vết rõ ràng. Chỉ cần có thể bình an trở về, lại truy đuổi theo dấu vết họ để lại cũng không phỉa việc gì khó.

Cứ như vậy không biết hắn đã bò trong bao lâu, không khí rốt cuộc cũng trở nên thoáng đãng, tươi mát hơn. Tống Dương há mồm thở lớn, đồng thời trong lòng cũng hiểu, không khí bắt đầu lưu chuyển, đường ra hẳn không còn xa.

Quả nhiên, lại đi về phía trước hơn trăm trượng nữa, cửa đường hầm đã hiện ra trước mắt.

Ngoài cửa đường hầm tối đen một mảng, tạm thời không thấy rõ bên ngoài có gì, chỉ có điều mơ hồ cảm nhận được ở bên ngoài rất rộng lớn…

Bên ngoài hẳn là tổ của quái tích. Tống Dương không dám trực tiếp xông lên, ngưng thần nghiêng tai, cẩn thận lắng nghe.

Không nghe thấy động tĩnh lớn, cũng không thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, bên ngoài không có chút tiếng động, dường như chết trong tĩnh lặng vậy. Tống Dương cái gì cũng không nghe được, nhưng trong lúc mơ hồ, ánh mắt lại thấy được một tia sáng.

Ánh sáng chợt lóe phảng phất như ma trơi, khi hắn cẩn thận chờ xem, phía trước lại trở lại một mảng tối đen như mực.

Giờ phút này không biết khoảng cách với mặt đất bao xa, ở chỗ sâu trong lòng đất, sao lại có thể có ánh sáng? Tống Dương lẳng lặng nằm úp sấp, lại chờ đợi một trận, thủy chung không thấy "ma trơi" hiện lên lần nữa, trong tai vẫn như trước không thể nghe thấy chút âm thanh nào. Giơ đao cắt bao da thằn lằn trên người văng ra cũng chỉ truyền lại một tiếng "roạt" rồi xung quanh lại trở về trạng thái yên tĩnh như cũ.

Tống Dương không đợi, hắn trăm cay nghìn đắng đuổi theo không phải chỉ ghé vào đây nghe ngóng âm thanh. Cẩn thận cử động thân thể, hành động thong thả đến tột đỉnh, nhưng không phát ra một tiếng động, hướng về phía cửa hang không ngừng tới gần. Sau khi tìm được một vị trí tốt, giơ đầu hướng ra ngoài tìm hiểu, lập tức húp lấy một ngụm khí lạnh.

Hắn vốn tính toàn, chỉ tìm hiểu nhanh chóng, mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng lập tức lùi về. Nhưng hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được bên ngoài cửa hầm lộ ra cảnh tượng trước mắt rộng lớn chưa từng thấy. Một tảng đá rải nối đường lớn thẳng tắp về phía trước. Hai bên đường rải rác thi hài rơi rụng, ngẫu nhiên có ánh lân lóe sáng, vừa rồi trong lúc hắn vô thức thoáng nhìn thấy ánh sáng nhạt, hẳn chính do ánh lân quang lóe lên từ đám xương cốt này, cũng không có gì lạ. Cái khiến Tống Dương thực sự kinh hãi chính là trên đường lớn không ngờ có rất nhiều người.

Người đi trên đường rộn ràng náo nhiệt, có xe ngựa rong ruổi, có giao nhận hàng hóa, lại có nhiều người đi tay không phía trước, thoáng nhìn trên con đường lớn phải tới vài trăm người, mà giờ phút này tất cả người đều chạy đi, đều cùng một động tác, quay đầu lại… Mỗi người đều xoay lưng lại với Tống Dương, nhưng dường như bọn họ biết phía sau đang có người nhìn mình, cho nên mỗi người đều quay đầu lại, nhìn về phía Tống Dương.

Vừa rồi rõ ràng không nghe thấy tiếng động, Tống Dương nằm mơ cũng không tưởng tượng được trước mắt mình lại xuất hiện một cảnh tượng thế này. Hắn ngây ngốc nhìn một lát chỉ cảm thấy da đầu bùng nổ, không ngừng vội vàng rụt đầu trở lại.

Loại sự tình này thật sự quá đả kích, Tống Dương lá gan có lớn cũng không chịu nổi, trái tim kinh hoảng đập tưng bừng, hô hấp không kìm nổi cũng run lên nhè nhẹ. Nắm chặt lưỡi dao sắc bén, trong lòng bàn tay thấm ra tầng tầng mồ hôi lạnh.

Lại cẩn thận nghe ngóng, bên ngoài vẫn một vẻ yên lặng chết choc… Tống Dương lấy lại tinh thần, đợi sau khi bình tĩnh lại liền sắp xếp lại tình huống không thích hợp, lại ló đầu ra nhìn xung quanh.

Mọi người trên đường vẫn đang quay đầu lại nhìn hắn, so với lúc nãy động tác không có gì thay đổi, cũng không ai phát ra một chút âm thanh gì, thậm chí đến tiếng thở cũng không có. Lần này Tống Dương quả thực có nhìn ra chút manh mối, quả nhiên giống nhau, tất cả đồ vật trên đường căn bản không phải đồ sống, hết thảy đều là những tác phẩm điêu khắc bằng đá.

Chỉ có điều thợ thủ công lúc đó tay nghề chạm trổ với mỗi bức tượng quả thực không tồi, nhìn chúng thật sự rất sống động. Vả lại sau khi hoàn công còn cẩn thận cho bọn họ mỗi người một màu sắc quần áo khác nhau, râu tóc cũng có sự khác biệt, ánh mắt sinh động, chỉ cần là ở phía sau bọn họ, mặc kệ người nhìn từ góc độ nào, đều cảm thấy dường như bọn họ đang chăm chú nhìn mình.

Tống Dương giữ ổn định tâm thần, ánh mắt đưa qua cẩn thận đánh giá lại lần nữa, xung quanh cũng không thấy bóng dáng của quái tích lúc nãy. Lúc này hắn mới yên tâm nhảy ra khỏi miệng hầm, một chân nhảy nhảy vài cái, đặt chân lên tảng đá lớn trên đường.

Phiến đá dưới chân cứng nhắc, đương nhiên quái tích không còn có thể từ dưới đất phát động công kích mãnh liệt, quái thú không có cơ hội đánh lén. Tống Dương lúc này cẩn thận quan sát đám đá điêu khắc ở trên đường.

Hoàn toàn là một đám người lớn nhỏ, tỉ lệ chạm trổ chuẩn xác, hơn nữa "mọi người đều quay đầu lại" tạo hình thiết kế càng cho thấy sự lý thú độc đáo. Vừa rồi Tống Dương bị đám người điêu khắc thời cổ làm sợ đến bay cả hồn vía, thật đúng là không oan.

Tống Dương nhìn xem tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Lúc trước người thợ thủ công thiết kế ra người đá này dường như đoán được trăm ngàn năm sau sẽ có hậu nhân đến thăm, cho nên đem hết đám người cho nhất tề quay đầu lại phía sau, mặc cho ai đến đây trước đều bị dọa cho chết khiếp trước rồi có gì nói sau.

Dùng kỹ thuật tinh diệu như vậy thực là trò đùa dai, người thợ thủ công này còn thật nhàn thú.

Vừa rồi bị dọa thảm, hiện giờ nghĩ thông suốt, Tống Dương lại vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng thậm chí còn cân nhắc, về sau nếu có thời gian, có cơ hội, liều mạng mệt chết cũng phải đem tất cả bọn họ xoay ngược lại, cho bọn họ quay ra hướng đường cái, vừa suy nghĩ loạn, đồng thời theo bản năng giơ tay đẩy đẩy một tảng đá bên cạnh xem thử thử phân lượng của nó, không ngờ đẩy rồi tượng đá vẫn không chút sứt mẻ.

Không ngờ vừa cúi xuống cẩn thận nhìn lại kỹ lưỡng, Tống Dương mới bừng tỉnh ngộ… Điêu khắc đá và tảng đá dưới cahan vốn liên kết chặt chẽ, rõ ràng chính là một tảng đá.

Mỗi một bức điêu khắc đá đều như thế, bọn họ không phải được mang lên, lòng bàn chân và phiến đá trên đường vốn là một khối.

Tống Dương kinh ngạc đến ngây người. Người thợ thủ công thời xưa thời gian dài, đem một khối đá lớn đục đẽo, gọt mài giũa mở ra một con đường lớn, đồng thời còn tạc không biết bao nhiêu tượng đá trên đường. Mà con đường này thẳng về phía trước, liệc mắt một cái nhìn không thấy đầu. Kỹ thuật như vậy quy mô như vậy, phải tiêu hao biết bao nhiêu nhân lực và vật lực?

Không có trí nhớ Tống Dương căn bản không thể đánh giá.

Lại nhìn về phía xương cốt bên đường, da thịt quần áo sớm đã hư thối hầu như không còn. Thi cốt ngẫu nhiên còn rơi rụng lại vài dụng cụ bằng đồng sắt, cùng đều là dụng cụ không giống công cụ có thể trạm đục được, lấy tay thoáng nhặt lên một thứ liền vỡ tan, hiển nhiên đã rất lâu rồi. Có lẽ bọn họ chính là những người thợ thủ công mở ra phiến đá kỳ tích này chăng? Khi còn sống người mang tài nghệ không tầm thường, nhưng người thợ trên đường hoàn thành tác phẩm đã vong thân, được đồng bạn đặt bên đường, thậm chí cũng không vùi lấp.

Giờ phút này bốn phía trống trải, nhưng nghiêm khắc mà nói vẫn là một đường hầm, chẳng qua so đường hầm với lúc trước thằn lằn đào móc đất vẫn là rộng lớn hơn rất nhiều, phương hướng không có chút thay đổi, xung quanh không có đường khác ra. Tống Dương không giằng co với tượng đá, lấy lại tinh thần tiếp tục đi tới, từ khi hắn xuống đất tới giờ, chậm nhất cũng đã qua hơn hai ngày, nếu không thể tìm được đứa trẻ Sa dân bị quái tích bắt đi, cho dù bọn chúng không bị cắn chết hoặc bị ăn thịt cũng khó có khả năng còn sống.

Bước thấp bước cao hắn chạy về phía trước, thường dừng lại dùng khứu giác đánh giá tìm kiếm. Đám người bên cạnh vẫn nhộn nhịp như trước, chẳng qua do hắn chạy nên bọn họ rớt lại phía sau, trên đường tượng đá đều trở nên bình thường, không hề quay đầu lại nhìn xung quanh, mà nhìn về phía trước, làm bộ dạng chạy rất gấp rút.

Mặc dù trong lòng biết rõ ràng, bên cạnh mình chỉ là tượng đá, nhưng đi trên con đường này một hồi, tận sâu trong lòng Tống Dương vẫn dâng lên hàn ý. Tượng đá đều được trạm trổ hết sức tinh xảo, mỗi người đều duy trì một động thái, cứ thế thời gian lâu sẽ làm người ta sinh ra ảo giác, dường như bọn họ đều còn sống, dường như ngay sau đso trên mặt bọn họ đều nở nụ cười, bọn họ khẽ nhếch miệng cười nói, bọn họ nói chân trước liền đặt xuống mặt đất!

Những tượng đá bên đường vẫn quỷ dị sâm nghiêm như vẫn, đọng lại không phải tảng đá bất động lạnh như băng, mà là thời gian trôi đi. Ngay khi Tống Dương không cảm nhận được khi mồ hôi lạnh thẫm đẫm, trước mắt hắn ánh sáng bỗng nhiên chan hòa… Vẫn là từ khi thấy ánh lân quang lóe lên từ những bộ xương cốt, ánh ma trơi chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng hiện tại, ở phía trước cách đó không xa, hai bên đường lớn chồng chất thi hài xếp như núi.

Số lượng thi hài tăng mạnh mẽ, lân quang lóe lên cũng càng liên tục, đốm điểm dầy đặc, chợt mở ra phía trước như một dải ngân hà rực rỡ, đáng tiếc đây không phải tinh tú của bầu trời đêm, chỉ có sự sâm nghiêm vô hạn.

Ngay sau đó Tống Dương liền nghe được tiếng khóc.

Tiếng khóc mỏng manh đứt quãng, nếu không phải thính lực của Tống Dương mạnh mẽ, căn bản không có cơ hội phát hiện được.

Theo âm thanh, Tống Dương ngẩng đầu nhìn thấy trên đống thi hài, tiếng khóc từ nóc đỉnh vọng lại. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Vì truy đuổi theo mấy nhóc con, Tống Dương đã rời xa Sa dân, tuy nhiên đại đội tiến lên sẽ lưu lại dấu vết rõ ràng. Chỉ cần có thể bình an trở về, lại truy đuổi theo dấu vết họ để lại cũng không phỉa việc gì khó.

Cứ như vậy không biết hắn đã bò trong bao lâu, không khí rốt cuộc cũng trở nên thoáng đãng, tươi mát hơn. Tống Dương há mồm thở lớn, đồng thời trong lòng cũng hiểu, không khí bắt đầu lưu chuyển, đường ra hẳn không còn xa.

Quả nhiên, lại đi về phía trước hơn trăm trượng nữa, cửa đường hầm đã hiện ra trước mắt.

Ngoài cửa đường hầm tối đen một mảng, tạm thời không thấy rõ bên ngoài có gì, chỉ có điều mơ hồ cảm nhận được ở bên ngoài rất rộng lớn…

Bên ngoài hẳn là tổ của quái tích. Tống Dương không dám trực tiếp xông lên, ngưng thần nghiêng tai, cẩn thận lắng nghe.

Không nghe thấy động tĩnh lớn, cũng không thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, bên ngoài không có chút tiếng động, dường như chết trong tĩnh lặng vậy. Tống Dương cái gì cũng không nghe được, nhưng trong lúc mơ hồ, ánh mắt lại thấy được một tia sáng.

Ánh sáng chợt lóe phảng phất như ma trơi, khi hắn cẩn thận chờ xem, phía trước lại trở lại một mảng tối đen như mực.

Giờ phút này không biết khoảng cách với mặt đất bao xa, ở chỗ sâu trong lòng đất, sao lại có thể có ánh sáng? Tống Dương lẳng lặng nằm úp sấp, lại chờ đợi một trận, thủy chung không thấy "ma trơi" hiện lên lần nữa, trong tai vẫn như trước không thể nghe thấy chút âm thanh nào. Giơ đao cắt bao da thằn lằn trên người văng ra cũng chỉ truyền lại một tiếng "roạt" rồi xung quanh lại trở về trạng thái yên tĩnh như cũ.

Tống Dương không đợi, hắn trăm cay nghìn đắng đuổi theo không phải chỉ ghé vào đây nghe ngóng âm thanh. Cẩn thận cử động thân thể, hành động thong thả đến tột đỉnh, nhưng không phát ra một tiếng động, hướng về phía cửa hang không ngừng tới gần. Sau khi tìm được một vị trí tốt, giơ đầu hướng ra ngoài tìm hiểu, lập tức húp lấy một ngụm khí lạnh.

Hắn vốn tính toàn, chỉ tìm hiểu nhanh chóng, mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng lập tức lùi về. Nhưng hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được bên ngoài cửa hầm lộ ra cảnh tượng trước mắt rộng lớn chưa từng thấy. Một tảng đá rải nối đường lớn thẳng tắp về phía trước. Hai bên đường rải rác thi hài rơi rụng, ngẫu nhiên có ánh lân lóe sáng, vừa rồi trong lúc hắn vô thức thoáng nhìn thấy ánh sáng nhạt, hẳn chính do ánh lân quang lóe lên từ đám xương cốt này, cũng không có gì lạ. Cái khiến Tống Dương thực sự kinh hãi chính là trên đường lớn không ngờ có rất nhiều người.

Người đi trên đường rộn ràng náo nhiệt, có xe ngựa rong ruổi, có giao nhận hàng hóa, lại có nhiều người đi tay không phía trước, thoáng nhìn trên con đường lớn phải tới vài trăm người, mà giờ phút này tất cả người đều chạy đi, đều cùng một động tác, quay đầu lại… Mỗi người đều xoay lưng lại với Tống Dương, nhưng dường như bọn họ biết phía sau đang có người nhìn mình, cho nên mỗi người đều quay đầu lại, nhìn về phía Tống Dương.

Vừa rồi rõ ràng không nghe thấy tiếng động, Tống Dương nằm mơ cũng không tưởng tượng được trước mắt mình lại xuất hiện một cảnh tượng thế này. Hắn ngây ngốc nhìn một lát chỉ cảm thấy da đầu bùng nổ, không ngừng vội vàng rụt đầu trở lại.

Loại sự tình này thật sự quá đả kích, Tống Dương lá gan có lớn cũng không chịu nổi, trái tim kinh hoảng đập tưng bừng, hô hấp không kìm nổi cũng run lên nhè nhẹ. Nắm chặt lưỡi dao sắc bén, trong lòng bàn tay thấm ra tầng tầng mồ hôi lạnh.

Lại cẩn thận nghe ngóng, bên ngoài vẫn một vẻ yên lặng chết choc… Tống Dương lấy lại tinh thần, đợi sau khi bình tĩnh lại liền sắp xếp lại tình huống không thích hợp, lại ló đầu ra nhìn xung quanh.

Mọi người trên đường vẫn đang quay đầu lại nhìn hắn, so với lúc nãy động tác không có gì thay đổi, cũng không ai phát ra một chút âm thanh gì, thậm chí đến tiếng thở cũng không có. Lần này Tống Dương quả thực có nhìn ra chút manh mối, quả nhiên giống nhau, tất cả đồ vật trên đường căn bản không phải đồ sống, hết thảy đều là những tác phẩm điêu khắc bằng đá.

Chỉ có điều thợ thủ công lúc đó tay nghề chạm trổ với mỗi bức tượng quả thực không tồi, nhìn chúng thật sự rất sống động. Vả lại sau khi hoàn công còn cẩn thận cho bọn họ mỗi người một màu sắc quần áo khác nhau, râu tóc cũng có sự khác biệt, ánh mắt sinh động, chỉ cần là ở phía sau bọn họ, mặc kệ người nhìn từ góc độ nào, đều cảm thấy dường như bọn họ đang chăm chú nhìn mình.

Tống Dương giữ ổn định tâm thần, ánh mắt đưa qua cẩn thận đánh giá lại lần nữa, xung quanh cũng không thấy bóng dáng của quái tích lúc nãy. Lúc này hắn mới yên tâm nhảy ra khỏi miệng hầm, một chân nhảy nhảy vài cái, đặt chân lên tảng đá lớn trên đường.

Phiến đá dưới chân cứng nhắc, đương nhiên quái tích không còn có thể từ dưới đất phát động công kích mãnh liệt, quái thú không có cơ hội đánh lén. Tống Dương lúc này cẩn thận quan sát đám đá điêu khắc ở trên đường.

Hoàn toàn là một đám người lớn nhỏ, tỉ lệ chạm trổ chuẩn xác, hơn nữa "mọi người đều quay đầu lại" tạo hình thiết kế càng cho thấy sự lý thú độc đáo. Vừa rồi Tống Dương bị đám người điêu khắc thời cổ làm sợ đến bay cả hồn vía, thật đúng là không oan.

Tống Dương nhìn xem tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Lúc trước người thợ thủ công thiết kế ra người đá này dường như đoán được trăm ngàn năm sau sẽ có hậu nhân đến thăm, cho nên đem hết đám người cho nhất tề quay đầu lại phía sau, mặc cho ai đến đây trước đều bị dọa cho chết khiếp trước rồi có gì nói sau.

Dùng kỹ thuật tinh diệu như vậy thực là trò đùa dai, người thợ thủ công này còn thật nhàn thú.

Vừa rồi bị dọa thảm, hiện giờ nghĩ thông suốt, Tống Dương lại vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng thậm chí còn cân nhắc, về sau nếu có thời gian, có cơ hội, liều mạng mệt chết cũng phải đem tất cả bọn họ xoay ngược lại, cho bọn họ quay ra hướng đường cái, vừa suy nghĩ loạn, đồng thời theo bản năng giơ tay đẩy đẩy một tảng đá bên cạnh xem thử thử phân lượng của nó, không ngờ đẩy rồi tượng đá vẫn không chút sứt mẻ.

Không ngờ vừa cúi xuống cẩn thận nhìn lại kỹ lưỡng, Tống Dương mới bừng tỉnh ngộ… Điêu khắc đá và tảng đá dưới cahan vốn liên kết chặt chẽ, rõ ràng chính là một tảng đá.

Mỗi một bức điêu khắc đá đều như thế, bọn họ không phải được mang lên, lòng bàn chân và phiến đá trên đường vốn là một khối.

Tống Dương kinh ngạc đến ngây người. Người thợ thủ công thời xưa thời gian dài, đem một khối đá lớn đục đẽo, gọt mài giũa mở ra một con đường lớn, đồng thời còn tạc không biết bao nhiêu tượng đá trên đường. Mà con đường này thẳng về phía trước, liệc mắt một cái nhìn không thấy đầu. Kỹ thuật như vậy quy mô như vậy, phải tiêu hao biết bao nhiêu nhân lực và vật lực?

Không có trí nhớ Tống Dương căn bản không thể đánh giá.

Lại nhìn về phía xương cốt bên đường, da thịt quần áo sớm đã hư thối hầu như không còn. Thi cốt ngẫu nhiên còn rơi rụng lại vài dụng cụ bằng đồng sắt, cùng đều là dụng cụ không giống công cụ có thể trạm đục được, lấy tay thoáng nhặt lên một thứ liền vỡ tan, hiển nhiên đã rất lâu rồi. Có lẽ bọn họ chính là những người thợ thủ công mở ra phiến đá kỳ tích này chăng? Khi còn sống người mang tài nghệ không tầm thường, nhưng người thợ trên đường hoàn thành tác phẩm đã vong thân, được đồng bạn đặt bên đường, thậm chí cũng không vùi lấp.

Giờ phút này bốn phía trống trải, nhưng nghiêm khắc mà nói vẫn là một đường hầm, chẳng qua so đường hầm với lúc trước thằn lằn đào móc đất vẫn là rộng lớn hơn rất nhiều, phương hướng không có chút thay đổi, xung quanh không có đường khác ra. Tống Dương không giằng co với tượng đá, lấy lại tinh thần tiếp tục đi tới, từ khi hắn xuống đất tới giờ, chậm nhất cũng đã qua hơn hai ngày, nếu không thể tìm được đứa trẻ Sa dân bị quái tích bắt đi, cho dù bọn chúng không bị cắn chết hoặc bị ăn thịt cũng khó có khả năng còn sống.

Bước thấp bước cao hắn chạy về phía trước, thường dừng lại dùng khứu giác đánh giá tìm kiếm. Đám người bên cạnh vẫn nhộn nhịp như trước, chẳng qua do hắn chạy nên bọn họ rớt lại phía sau, trên đường tượng đá đều trở nên bình thường, không hề quay đầu lại nhìn xung quanh, mà nhìn về phía trước, làm bộ dạng chạy rất gấp rút.

Mặc dù trong lòng biết rõ ràng, bên cạnh mình chỉ là tượng đá, nhưng đi trên con đường này một hồi, tận sâu trong lòng Tống Dương vẫn dâng lên hàn ý. Tượng đá đều được trạm trổ hết sức tinh xảo, mỗi người đều duy trì một động thái, cứ thế thời gian lâu sẽ làm người ta sinh ra ảo giác, dường như bọn họ đều còn sống, dường như ngay sau đso trên mặt bọn họ đều nở nụ cười, bọn họ khẽ nhếch miệng cười nói, bọn họ nói chân trước liền đặt xuống mặt đất!

Những tượng đá bên đường vẫn quỷ dị sâm nghiêm như vẫn, đọng lại không phải tảng đá bất động lạnh như băng, mà là thời gian trôi đi. Ngay khi Tống Dương không cảm nhận được khi mồ hôi lạnh thẫm đẫm, trước mắt hắn ánh sáng bỗng nhiên chan hòa… Vẫn là từ khi thấy ánh lân quang lóe lên từ những bộ xương cốt, ánh ma trơi chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng hiện tại, ở phía trước cách đó không xa, hai bên đường lớn chồng chất thi hài xếp như núi.

Số lượng thi hài tăng mạnh mẽ, lân quang lóe lên cũng càng liên tục, đốm điểm dầy đặc, chợt mở ra phía trước như một dải ngân hà rực rỡ, đáng tiếc đây không phải tinh tú của bầu trời đêm, chỉ có sự sâm nghiêm vô hạn.

Ngay sau đó Tống Dương liền nghe được tiếng khóc.

Tiếng khóc mỏng manh đứt quãng, nếu không phải thính lực của Tống Dương mạnh mẽ, căn bản không có cơ hội phát hiện được.

Theo âm thanh, Tống Dương ngẩng đầu nhìn thấy trên đống thi hài, tiếng khóc từ nóc đỉnh vọng lại.

Bình Luận (0)
Comment