Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 338

Tống Dương và bằng hữu cáo biệt, chia nhau hành động, Yến Đỉnh lúc này đang ngồi lặng lẽ một mình trong phòng nhỏ tại đại điện bảy tầng Sài Thố Đáp tháp

Lão đến đây đã một canh giờ rồi, trước sau như một, Bác Kết để laox ngồi đợi với lý do: Đại Lạt Ma Lạt Ma đang ngủ trưa

Trước kia thì là thời gian tụng kinh, chính sự bận rộn, bây giờ thì lại là " ngủ trưa", lý do ngày một tùy tiện, ngày một không coi Yến quốc sư ra gì. Có điều Yến Đỉnh không để ý, lão đã đợi mấy chục năm, há lại không đợi thêm được một canh giờ ít ỏi sao…. Không chỉ một canh giờ, mà tới tận hoàng hôn Đại Lạt Ma Lạt Ma "mới tỉnh" truyền triệu Quốc sư nhập điện.

Mỗi lần đến gặp mặt đều như vậy, đại điện sáng choang, Quốc sư cao cao tại thượng, Ô Đạt đứng phụng thị một bên, hộ vệ kim điện ẩn nấp trong bóng tối, không tồn tại một tia hơi thở,

Vừa thấy mặt Bác Kết liền hỏi thẳng:

- Có chuyện gì?

- Hướng Đại Lạt Ma chào từ biệt.

Quốc sư phúc ngữ nặng nề.

Đại Lạt Ma bỗng nhiên chuyển đề tài:

- Từ lần đầu lên điện đã không gặp lại hậu sinh vẫn bên cạnh ngươi, hắn đâu rồi?

Từ lúc đến đến nay, Quốc sư đã ở trong thành Nhân Khách hơn một tháng, trong thời gian này không biết đã gặp qua Lạt Ma bao nhiêu lần, nhưng Lạt Ma không hề hỏi đến Đạo Thảo, hôm nay không hiểu sao lại nhắc tới Đạo Thảo.

Quốc sư lắc đầu:

- Người trẻ tuổi tính tình mạnh mẽ, thấy thánh thành cảnh sắc thần tiên, sớm đã không biết chạy đến chỗ nào chơi rồi.

Đại Lạt Ma truy vấn:

- Hắn rất khó tìm sao?

Quốc sư một tay vung lên:

- Hắn chính là có cái công phu đó, nếu muốn chạy, ít nhất chính ta cũng không tìm ra.

Đại Lạt Ma ngồi trên ngai vàng, cúi đầu trầm mặc một lát, lại ngẩng đầu lên thần tình bừng bừng hưng phấn:

- Hay là ta và ngươi đánh cuộc một trận, chính là cược trong vòng mười ngày, ta có thể hay không tìm ra vị hậu sinh kia, tìm không được coi như ngươi thắng, ta tặng ngươi đại thiên châu cát tường như ý, nếu tìm được coi như ngươi thua, cũng không cần ngươi đem cái gì ra cược, ngược lại ta còn tặng ngươi …. Tặng ngươi một tấm da người, chính là da của vị hậu sinh kia.

Quốc sư không cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu:

- Không cần cược, ta nhận thua.

Việc này lại làm Đại Lạt Ma thập phần bất ngờ, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi không phải đã nói tên hậu sinh kia rất có bản lĩnh trốn sao, sao lại nhận thua, đường đường là Phật chủ Đông Thổ, lại là quốc sư Đại Yến, sao lại dễ dàng cúi đầu trước ta vậy? Không giống với ngươi a ….. ta nhớ lần đầu tiên ngươi đem hắn đến, qui củ của các ngươi rất lớn mà.

Quốc sư đáp:

- Khả năng ngươi tìm ra hắn không tính là quá lớn, có điều người dù sao cũng là đứng đầu một quốc gia, cơ hội thành công vẫn có…. Vì một lần cá cược nhàm chán, mà khiến một hảo hài tử sa vào hiểm địa, cái việc này ta không làm, người nếu cảm thấy ta nhận thua là muốn ta cúi đầu cũng không sao cả.

Đại Lạt Ma rất hiếu kỳ:

- Theo cách nói của ngươi, dường như ngươi rất quan tâm đến sự sống chết của thủ hạ?

Nói đến đây y mỉm cười,

- Vị trí của người hiện nay là dùng một đống mạng người đổi lại, nếu ngươi thật sự quan tâm đến tính mạng của đệ tử, hậu bối, thủ hạ, ngươi có thể làm được quốc sư Đại Yến sao? Đừng đùa nữa.

Yến Đỉnh không cười có sao nói vật:

- Nhân mệnh không có trong tâm ta, nhưng muốn lấy mạng người đều phải xem lý do. Lần đầu tiên gặp mặt Đại Lạt Ma nói một câu rất hay " chỉ cần giá tiền hợp lý, trong thiên hạ này không có gì là ngươi không bán được"

Cũng là cái đạo lý đó, từ ta mà nói, thắng ngươi một viên thiên châu cát tường, không đáng giá bằng mạng sống hậu bối của ta, cho nên không cược, cho nên nhận thua, như vậy đó.

Nói xong Yến Đỉnh ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ tươi xuyên thấu qua mặt nạ sắt, hướng Đại Lạt Ma lặp lại lần rõ ràng từng chữ:

- Ta nhận thua, không cần cược nữa.

Đại Lạt Ma mắt sáng như đuốc, tạm thời không nói gì nữa, vững vàng đón nhận ánh mắt của Yến Đỉnh, trầm mặc một lúc mới mở miệng:

- Sao lại muốn đi nhanh như vậy? không muốn ở Thánh thành thêm vài hôm sao?

Nói xong cũng không cần đối phương đáp lời, y liền nặng nề thở dài, giơ tay vỗ vào tay vịn của ngai vàng, phát ra ba tiếng giòn tan:

- Kim đỉnh lớn như vậy, hiu quạnh buồn tử, ở lâu ngày khó tránh cảm thấy buồn chán. Hiện giờ cũng tới lúc ngươi nên về rồi… Trước lúc sắp chia tay thật sự không kìm nổi muốn đánh cược với ngươi một ván. Có thể khiến ngươi nhận thua, xem ra cũng không có nhiều việc lắm, đủ khiến ta vui sướng thêm vài ngày.

Nói đến đây Đại Lạt Ma lại cất tiếng cười to, vừa cười vừa lắc đầu xua tay nói:

- Chỉ đùa một chút, Quốc sư không cần để trong lòng, mọi người đều là đệ tử của Phật gia, nào có ngươi thắng ta thua, không nói nữa, không nói nữa!

Quốc sư không thua nhưng Bác Kết biết mình vừa đè đầu người khác, coi như thắng một trận, trong lòng rất sung sướng, câu chuyện đã nói xong rồi nhưng tiếng cười vẫn còn tiếp tục một lúc, Yến Đỉnh không biểu hiện một chút gì, giọng điệu vẫn như cũ bình thường thản nhiên:

- Vọng Cốc quỷ binh nhập kinh, Yến quốc khói lửa đã nổi, trong nước còn có không ít đại sự đợi ta về xử lý, không thể tiếp tục trì hoãn rồi.

Bác Kết hỏi:

-Khi nào thì đi?

- Đêm nay thì đi, suốt đêm khởi hành, hôm nay đặc biệt đến cáo từ Đại Lạt Ma, tạ ơn cái tình Phật chủ đã cho ta mượn tám vạn hùng binh, giúp Thịnh Cảnh ta khôi phục Yến quốc, lại giúp Đại Lạt Ma diệt Hồi Hột, thu Nam Lý, quét sạch bọn lang tốt, cùng tạo lên cơ nghiệp thiên thu.

Yến Đỉnh dựa theo lễ tiết Thiền tông hai tay hợp thành hình chữ thập hơi khom người một chút.

Vọng cốc quỷ binh tiến công Đại Yến, được quốc sư trước đó sắp xếp nội ứng, chiến sự tiến triển thuận lợi lạ thường, một đường thẳng tiến, đang nhanh chóng hướng về cánh cửa Yến Tây một nơi đông đúc và giàu có. Đại Lạt Ma cũng theo hứa hẹn, sau khi quỉ binh phá quan, tám vạn quân Tây Vực tinh nhuệ cũng lặng lẽ nhập quan, tiến vào biên giới Đại Yến, trú nấp tại địa điểm hai bên đã chọn trước đó, đợi quốc sư đến hội hợp.

Bác Kết phất tay cười nói:

- Nói câu thật lòng, thật sự không đành lòng thả ngươi đi, nhưng đại sự quan trọng hơn, ngươi đi đi, đi đi. Bác Kết cung chúc Thịnh Cảnhđại sư cầu gì được đấy, vạn sự như ý.

Tám chữ cuối cùng nói ra thật chẳng ra sao cả, nó không giống như lời chúc giành cho bá chủ một vùng, trái lại lại giống như là bà con láng giềng năm mới gặp nhau thuận miệng chúc tụng nhau vậy, có điều Đại Lạt Ma thái độ rất trang trọng, thậm chí đứng lên, dùng nghi lễ Mật tông chúc phúc lễ ân, thi lễ với Yến Đỉnh.

Yến Đỉnh khó khăn mỉm cười vài tiếng, không nói thêm lời thời lập tức xoay người rời khỏi đại điện.

Đợi lão đi rồi, Bác Kết nhìn Ô Đạt liếc mắt một cái, Ô Đạt liền hiểu ý tứ của sư tôn, gật đầu nói:

- Hành tung của hòa thượng Thịnh Cảnh vẫn có đệ tử theo dõi, sư tôn yên tâm.

Bác Kết không nói gì, chuyển đề tài hỏi:

- Tên hậu sinh đi theo Yến Đỉnh, tìm đến đâu rồi? Trong vòng mười ngày, nhất định phải tìm ra hắn.

Vài nếp nhăn trên mặt Ô Đạt vừa nhẹ nhàng kéo lên, tuy nhiên không đợi gã mở miệng, Bác Kết liền tiếp tục nói:

- Tuy rằng Yến Đỉnh nhận thua, ta sẽ không tặng da người cho hắn nữa…. mà tặng thi thể, tên hậu sinh kia nhất định phải giết, hắn ở trên đại điện động thủ với ta, nhất định phải chết.

Có lẽ là Quốc sư đã đi rồi, Đại Lạt Ma không cần giả vờ giả vịt, cho nên giọng điệu của y bỗng trở lên nhẹ nhàng, tặng da người hay tặng thi thể, chuyện mạng người mà từ nói ra từ miệng hắn thật nhẹ nhàng.

Ô Đạt còn có chút do dự:

- Thịnh Cảnh không dám cùng sư tôn đánh cược, lại lấy cái lý do " đáng hay không đáng" để thoái thác, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, trong lòng lão rất vừa ý với tên hậu sinh kia, bây giờ đem tên hậu sinh đó giết đi có nên hay không………

- Lão sẽ trở mặt, hoặc là nuốt lời không hợp tác nữa?

Đại Lạt Ma vẻ mặt khinh thường, nhưng ánh mắt bình tĩnh dị thường:

- Thịnh Cảnh có cái tư cách này sao, không sai, lần hợp tác này đối với Thổ Phiên của ta có nhiều chỗ lợi, nhưng nếu cho dù không hợp tác nữa, với ta cũng không có chút tổn hại gì. Nhưng Thịnh Cảnh làm sao có thể so với ta, lão sớm đã bị Cảnh Thái ép đến đường cùng, không còn đường lui rồi. Ta đem thi thể của tên hậu sinh kia tặng cho lão là muốn nói cho lão biết:Bác Kết ta và Thịnh Cảnh lão địa vị không giống nhau, hoàn cảnh không giống nhau, hai bên làm cuộc mua bán tự nhiên không có cái gì gọi là giao dịch công bằng cả, lúc nên nhượng bộ thì lão phải nhượng bộ ta một chút. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Ô Đạt không hề do dự, lập tức lĩnh mệnh, đứng dậy nói:

- Hai mươi vạn binh mã đã làm tốt công việc chuẩn bị xuất chinh, chỉ đợi sư tôn ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ đông tiến Đại Yến.

Quỷ binh Vọng cốc nhập Yến tác loạn, mượn thêm tám vạn quân binh tinh nhuệ của Thánh thành kết hợp hành động cùng quốc sư, ngoài ra Bác Kết còn an bài hai mươi vạn đại quân, một là khiến cho phản quân Vọng Cốc không thể trở về, ngoài ra còn nhân lúc cháy nhà vào hôi của chiếm tiện nghi, việc này y sớm đã phái Ô Đạt đi làm.

Đại Lạt Ma cười:

- Chờ một chút, đợi sau khi Thịnh Cảnh quay trở lại Đại Yến mới cho bọn họ xuất chinh. Như vậy mặt mũi của mọi người đều dễ coi một chút.

Đáp án đúng như trong dự liệu, Ô Đạt cung kính dập đầu cáo lui, rời khỏi kim đỉnh đi làm việc, việc cấp bách trước mắt là " trong hạn định mười ngày, thật nhanh tìm ra Đạo Thảo hướng Đại Lạt Ma phục mệnh"

Thời gian mười ngày đảo mắt đã qua. Đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn đợi trời sáng, thời hạn giao ước bắt người của Bác Kết càng đến gần.

Lạt Ma Vọng Cốc lãnh tụ quỉ binh, phản nghịch của Thổ Phiên hít sâu một hơi, phong thổ Đại Yến quả nhiên bất phàm, không khí ở đây dường như đều lộ ra một phần tươi đẹp, không giống như trên cao nguyên cố hương mới chớm đông đã xuất hiện bão tuyết, nhưng không lâu nữa nơi này sẽ bước vào thời kỳ đau khổ rồi.

Nghĩ đến bão tuyết trong mùa đông nơi quê nhà, mặc dù là Vọng Cốc tu vi thâm hậu, trong lòng cũng không kìm được khẽ run lên, rét lạnh như vậy thực sự là quá khó khăn, do vậy Vọng Cốc càng cảm thấy lần xuất binh này đến Đại Yến là vô cùng chính xác. Lúc này có thủ hạ đến báo cáo, có người của Quốc sư là Thiên Quỳnh pháp sư đến cầu kiến.

Từ khi đánh giết đến biên giới Đại Yến, lực lượng của Quốc sư đã cùng với quỉ binh vẫn liên lạc không ngừng, lần gặp mặt này cũng là sự sắp đặt từ trước, Vọng Cốc gật gật đầu, ra tay làm ra cái mời vào gặp

Rất nhanh, một hòa thượng được gọi vào lều lớn của trung quân(chủ soái).

Hòa thượng diện mạo bình thường càng không có khí chất gì đáng nói, nhìn thế nào cũng không giống cao tăng hơn ba mươi tuổi từ Đại Lôi Âm đài xuống. Ngần đó tuổi đã được quốc sư ủy nhiệm trọng trách, cũng dường như hơi trẻ… Có thể tiến vào trướng trung quân, tự nhiên đã trải qua kiểm tra và nghiệm chứng thân phận, theo lý mà nói không thể có khả năng giả mạo. Vọng Cốc tạm thời có thể an tâm không nghi ngờ, mỉm cười tiến lên nghênh đón.

Sau khi nói chuyện với nhau một lúc, mọi nghi ngờ trong Lạt Ma Vọng Cốc đều tan biến. Hòa thượng tuổi trẻ diện mạo không xuất sắc nhưng cách nói năng, học thức quả thật rất cao, tuy rằng tuổi vẫn còn trẻ nhưng lúc nói chuyện mơ hồ lộ ra khí độ cao tăng, một đệ tử như vậy ở bất cứ chùa miếu nào cũng là một nhân tài xuất sắc. Đại Lôi Âm đài quả nhiên là không tầm thường.

So với Bác Kết lòng dạ hẹp hòi, tự phụ thì hoàn toàn tương phản, ít nhất là trên vẻ ngoài, Lạt Ma Vọng Cốc là người khiêm tốn. Lần xuất binh này tuy chỉ là vì lợi ích của các bên, hoặc có thể nói theo cách khác chính là một cuộc giao dịch của ma quỉ, nhưng ông ta vẫn biết ơn và kính trọng Quốc sư, cảm ơn Quốc sư đã an bài nội ứng đắc lực, khiến quỉ binh có thể tiến quân thần tốc, một đường đánh cướp. Thu hoạch của quỉ binh khá phong phú, tổn thất gần như không đáng kể.

Nhưng ông ta không hề nghĩ tới. Nhắc tới vấn đề này trong mắt Thiên Quỳnh hòa thượng bỗng hiện lên một chút thê thảm, ánh mắt của Vọng Cốc rất sắc bén, một chút biến hóa nho nhỏ trên mặt đối phương liền bị ông ta phát hiện, liền hỏi:

- Đại sư sao vậy?

Thiên Quỳnh hòa thượng nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Lạt Ma không biết, hòa thượng đã vi phạm lệnh của sư tôn.

Gã vi phạm lệnh sư tôn đối với Vọng Cốc một chút cũng không quan hệ, nhưng khiến Lạt Ma khó nghĩ chính là theo đạo lý mà nói, đối với việc này Thiên Quỳnh không nên đề cập với mình.

Vọng Cốc cười cười, cũng không có tiếp lời, Thiên Quỳnh thì tiếp tục nói:

- Dựa theo sự an bài của sư tôn trước đó, ta nên đến gặp mặt Lạt Ma trước một hai ngày, không phải bây giờ.

Vọng Cốc liền nói:

- Sai khác một hai ngày có gì khác biệt sao?

Thiên Quỳnh hòa thượng lắc đầu:

- So với Lạt Ma mà nói khác biệt không nhiều, nhưng ta có thể sẽ chết.

Lời nói của gã càng nói càng kỳ quái, Vọng Cốc bình tĩnh lại, hỏi:

- Đại sư xin từ từ nói.

Nhưng Thiên Quỳnh không hề để ý tới, chuyển hướng đề tài:

- Quý quân lần đông tiến này không đánh mà thắng, công vô bất thủ, không biết Lạt Ma đã từng chú ý đến một chi tiết?

Nói xong, Thiên Quỳnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lúc để chén xuống mặt lại hiện lên ý cười, tuy rằng rất nhẹ nhưng từ trong đáy mắt hiện ra vẻ khoái hoạt tuyệt đối không thể giả được, vui vẻ nói ra đáp án:

- Yến binh liên tục bại, liên tục bại, nhưng chỉ tan tác, chạy trốn mà không phải là thảm bại, quỉ binh thắng trận không ngừng. Tuy nhiên trên căn bản các ngươi thực sự giết được bao nhiêu Yến binh?

Quỉ binh chính là cách Sài Thố Đáp tháp gọi phản quân của Vọng Cốc, cực kỳ miệt thị, Thiên Quỳnh bỗng nhiên thay đổi cách giọng điệu, thái độ không cần nói cũng rõ, nhưng Vọng Cốc vẫn không hề tức giận ngược lại vẻ mặt càng thêm bình tĩnh:

- Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì?

- Đường đường là Đại Yến sao để một đám các ngươi ở dưới chân Phiên Tử làm nên những trò quấy phá?

Bộ dáng của Thiên Quỳnh rất vui vẻ:

- Định đến đất Yến sách động, Lạt Ma một đời anh minh, già rồi, già rồi lại suy nghĩ sai lầm, không còn đường về rồi.

Vọng Cốc nhảy dựng lên, tạm thời không muốn cùng Thiên Quỳnh đấu võ mồm, quay đầu truyền lệnh cho hộ binh bên mình đại quân lập tức nhổ trại…. Nhưng không đợi đến lúc thân binh truyền lệnh đi, bên ngoài đột nhiên chấn động tiếng hô " sát" long trời lở đất. Hùng binh Đại Yến giống như thủy triều đánh tới, không biết sớm đã mai phục hay lặng lẽ đánh đến,

Lúc này Thiên Quỳnh đã bị thân binh của Vọng Cốc đặt trên mặt đất, người này không biết võ công, toàn thân vô lực. Kỳ thực cho dù võ công thượng thừa cũng vô dụng, Yến binh tuy đã bao vây doanh trại, nhưng trong trung tâm doanh trại địch, nhưng bên ngoài còn mấy vạn Phiên binh, võ công dù giỏi đến mấy cũng đừng nghĩ sống sót.

Thiên Quỳnh bị ấn trên mặt đất, hai tay bị bắt chéo sau lưng, xương vai rung lên bần bật, nhưng trên mặt không hề có chút thống khổ vẻ mặt vẫn tươi cười như trước nhìn Vọng Cốc lặp lại lời nói vừa rồi:

- Ta đến muộn một hai ngày, với ngươi mà nói thì khác biệt không nhiều, nhưng với ta thì chắc chết không sai, giờ người đã rõ sự khác biệt chưa?

Bên ngoài Phiên binh đang ở bối rối nghênh địch, tướng lĩnh tạm thời còn không thể tìm được đường đột phá cho nên vẫn chưa chạy đến tìm lãnh tụ, Vọng Cốc tuyệt không vội vã, đã làm quỉ binh bao năm, sống chết ông ta vốn sớm đã không để ý rồi, bình tĩnh hỏi Thiên Quỳnh:

- Ngươi là người của Cảnh Thái, hay là đệ tử của quốc sư?

- Đệ tử Đại Lôi Âm Đài, không biết đến Yến đế Cảnh Thái, chỉ phụng sự pháp chỉ của sư tôn, được Thịnh Cảnh quốc sư thu thập vào trong trướng, kiếp này may mắn, chỉ trông mong trong luân hồi có thể lại có được vận khí tốt như vậy, tam sinh ngũ thế vĩnh viễn nghe theo ân sư sai khiến.

Thiên Quỳnh thật thà trả lời.

Vọng Cốc một lần nữa lại ngồi xuống, thậm chí còn nâng chén trà lên uống một ngụm, bên ngoài tiếng kêu khóc tiếng trống trận không ngừng vang trời. Ông ta tay lấy chén trà một chút run rẩy cũng không có, chỉ có điều chính ông ta cũng không chú ý, ông ta đã ngồi sai vị trí, chén trà đang uống chính là chén trà của Thiên Quỳnh uống dở:

- Ngươi là tâm phúc của quốc sư, nói như vậy dẫn ta tiến vào Đại Yến là cạm bẫy do quốc sư thiết kế? Giết ta thì y có lợi gì? Chỉ vì giúp tên ác ma Bác Kết mà diệt trừ ta? Đại Lôi Âm Đài bị Sài Thố Đáp Tháp nhét vào biệt viện sao?

Hỏi liên tiếp mấy câu, Thiên Quỳnh chỉ lắc đầu:

- Sư tôn tâm cơ thông hiểu thiên địa, tên Phiên tăng như ngươi sao có thể hiểu được, sau khi ngươi chết có rảnh thì từ từ mà suy nghĩ.

"Choang" một tiếng, Vọng Cốc rốt cục không nhịn được phẫn nộ, đem chén trà đập mạnh lên bàn:

-Mặc kệ nói thế nào, Thịnh Cảnh câu kết với ngoại địch là ta, để Đại Yến mang họa chiến tranh, trong mấy năm nay y và ta trao đổi với nhau bảy mươi ba mật hàm, ta đều chia ra giấu khắp nơi, chỉ cần trong bảy mươi ngày không có tin tức của ta, mấy cái thư tín đó liền truyền khắp thiên hạ, chuyện yêu tăng Thịnh Cảnh bán quốc không lâu sẽ bị toàn dân Yến quốc biết rõ….. hai bên đoạn tuyệt, y hại ta y cho rằng mình sẽ có kết cục tốt sao?

Thiên Quỳnh bỗng nhiên cười lên một tiếng:

- Lạt Ma, ngươi ở đây xin ta khoan dung sao? Hoặc là nói dễ nghe một chút, ỷ vào một chút nhược điểm cuối cùng muốn cùng ta cò kè mặc cả, để giữ lại mạng của mình?

Vọng Cốc bị nói trúng tâm cơ, thanh âm trầm thấp:

- Ta bản thân còn sống có ích lợi gì? Nếu như y về sau còn muốn mua danh chuộc tiếng, thì để đại quân của ta ly khai, binh mã của ta liền từ đây trở về cao nguyên, coi như chưa từng đến Đại Yến cũng chưa từng cùng Thịnh Cảnh mưu đồ cái gì, như thế nào?

Thiên Quỳnh tiếng cười vang dội hơn:

- Sao không chịu suy nghĩ một chút, sư tôn dám viết thư cho ngươi, sao lại sợ ngươi truyền ra ngoài, sư tôn lệnh ta đến sớm, ta lại cố ý đến muộn, còn không rõ sao? Sư tôn không biết ta hiện tại ở trong doanh trại của ngươi, binh mã bên ngoài sẽ không để ý đến ta, cho dù ta có bị điên chịu chạy ra ngoài quì gối trước Yến quân xin cho ngươi, ọn họ cũng không để ý. Đêm nay ngươi chết chắc, ta cũng không tính đến chuyện ta còn sống.

Đạo vây binh, ở chỗ viên trung tàng khuyến, chính là lúc bao vây địch bên bao vây thường cố ý để lưu lại một lỗ hổng, cho địch nhân tháo chạy. Nếu không lưu lại đường tháo chạy sẽ dẫn đến địch nhân liều chết mà đánh, cho dù có thắng thì cũng là đả thương địch nhân mười ngàn thì tự làm tổn hại của mình tám ngàn. Nếu lưu lại một đường thì có thể dễ dàng lại vây bắt, truy sát bại quân tan rã của kẻ thù vì lúc đó bọn họ cơ hồ không có sức chiến đấu.

Nhưng đó là cách đánh đối với đồng tộc, quân đội đồng tộc đến từ dân gian, tan tác đi sau đó cũng dần quay về dân gian. Nhưng đối với dị tộc, bọn họ ở sâu trong biên giới Đại Yến, quê hương xa ngàn dặm, cả đời đừng cũng đừng mơ quay trở về, bọn họ nếu có chạy thoát cũng biến thành tội phạm sống một ngày tính một ngày.

Người Yến tự nhiên sẽ không lưu lại người sống khiến bọn họ lại quấy rầy dân chúng, đại trận vây khốn giống như thùng thiếc, tướng quân truyền lệnh cho giáo úy mệnh lệnh: năm vạn bốn ngàn tên Phiên tặc, ta muốn giao cho triều đình năm vạn bốn nghìn thủ cấp, nếu như từ chỗ Phiên tặc mà không thu đủ số lượng, thì chỉ có lấy trực tiếp từ trên người các ngươi.

Việc đã đến nước này, Vọng Cốc vốn từ đại quân Thổ Phiên trải qua bao lần chạy trốn bao vây tiễu trừ nên đại khái minh bạch. Cái mạng già của bản thân chắc chắn là phải giải quyết tại Đại Yến rồi, nhưng chết đến nơi rồi cái mà khiến ông ta nghĩ không ra, cái mà khiến ông ta băn khoăn nhất không phải là kế hoạch, mưu lược thống trị vĩ đại, hay ác ma Bác Kết mà chính là trước mắt vị hòa thượng trẻ tuổi này… Vọng Cốc nhìn về phía Thiên Quỳnh:

- Ta còn không rõ, ngươi vì sao lại tự mình đi tìm cái chết?

- Cùng chết

Thiên Quỳnh không hề giấu diếm.

Vọng cốc truy vấn:

- Vì ai mà cùng chết

- Đại Lôi Âm Đài

Câu trả lời vẫn không rõ ràng như trước, Thiên Quỳnh lệ rơi đầy mặt

Bình Luận (0)
Comment