Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 359

Nếu hai quân thực lực như nhau, người Thổ Phiên chỉ dương oai một lần; nếu bên mình chiếm ưu thế rõ ràng, Phiên tử sẽ có lần thứ hai dương oai… Chính là lúc này, xông đến gần thành địch, phát động mưa tên cùng bắn.

Trong một trận chiến, đầu thành, dưới thành mưa tên bắn vào nhau là chuyện bình thường, mỗi chiến sĩ tiến vào chiến trường cũng đều phải có giác ngộ sẽ có thể bị kẻ địch bắn chết bất cứ lúc nào, nhưng lần này người Thổ Phiên vẫn là dương oai, sẽ không công thành. Cho nên lúc này, quân đóng giữ đầu thành thật sự không cần thiết phải bắn nhau với kẻ địch, dù sao lực lượng cũng ít hơn Phiên tử nhiều, cho dù một người đổi hai người, đánh đến lúc cung thủ của Thanh Dương đều chết sạch cả, người ta còn chưa bị tổn thất mất con số lẻ.

Nếu không phải A Nan Kim Mã dự đoán trước, từ trước khi xuất binh đã đem chiêu thức kĩ xảo của Phiên tử giải giảng rõ ràng với Tống Dương, vừa nãy quân đóng giữ đầu thành Thanh Dương hẳn sẽ không che chắn, đa phần sẽ theo chỉ huy của trưởng quan, hồ đồ mà bắn nhau với kẻ địch, chỉ bằng uy lực bắn cùng lúc của vòng vây đại quân Thổ Phiên, Thanh Dương nhất định sẽ chịu thiệt rất lớn.

Tên như mưa to trút tới, đánh lên tấm chắn, lên đá, tiếng va chạm vang lên không ngừng, mỗi tiếng đều khiến lòng người khiếp sợ, liên kết lại với nhau càng khiến tim gan hoảng loạn. Cho dù đã che chắn, cũng khó tránh khỏi có chút khe hở, không ngừng có binh sĩ Nam Lý bị trúng tên, tiếng rên rỉ vang lên không dứt bên tai.

Vô số mũi tên bắn vào tấm chắn, nghe trong khoảng thời gian lâu sẽ khiến người ta có ảo giác… có người gõ cửa.

Diêm La gõ cửa, ma quỷ gõ tim.

Mũi tên rơi xuống đất, lạch tạch vang lên.

Do đó, bên ngoài tấm chắn cũng không còn là ban ngày sáng sủa nữa, trời đất to lớn tràn ngập một chữ "chết", nơi duy nhất để dung thân chỉ là một chỗ nho nhỏ, tấm chắn nặng trong tay và bức tường thành sau lưng.

Run rẩy không cách nào kiềm chế nổi, hô hấp trở nên dồn dập, trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng, trong đầu một mảnh trống rỗng, thậm chí có những người đã nước mắt đầy mặt. Không có ai từng trải nghiệm qua trận thế như vậy, sắc mặt của quân giữ thành Thanh Dương đều tái nhợt, ra sức cuộn chặt thân mình dưới tấm chắn.

Sau khi đồng loạt bắn tên, kỵ binh Thổ Phiên lao nhanh không ngừng, tiếp tục di chuyển không ngừng vây quanh Thanh Dương, đột nhiên, tất cả Phiên binh đồng thanh rống to, tiếng Hán: hàng được sống, đánh thì giết!

Sáu chữ rống lên, lặp lại ba lần, tạm thời ngừng giương cung bắn tên, Phiên tử không vội công thành, dương oai quát tháo chỉ để công tâm.

Đầu thành một mảnh yên tĩnh, chỉ có Tống Dương mở miệng truyền lệnh lần nữa:

- Lá chắn đừng động, vẫn chưa xong!

Thật ra không cần hắn dặn dò, đầu thành Thanh Dương cũng không ai dám động, tất cả mọi người đều co rúc ở dưới chân tường, tất cả sức lực đều đặt vào tấm chắn đang nắm trong tay…

Dương oai bằng cách đồng loạt bắn không phải một lần là xong, mật tông Tây Vực lấy bảy làm số may mắn, người Thổ Phiên phải trước sau có bảy lần thì mới nghỉ.

Tiếng vó ngựa rầm rầm, quân binh trên Thanh Dương thành nín thở, cắn chặt răng, chờ đợi đợt mưa tên thứ hai, lúc này Tống Dương bỗng nhiên lại mở miệng, giọng điệu như nói chuyện phiếm với người bên cạnh, nhưng tiếng nói chuyện vẫn vang vọng lọt vào tai tất cả quân đóng giữ trên đầu thành:

- Trần lão gia, nhàm chán rồi ư?

Trần Phản trước khi lên thành đã uống thuốc rồi, công lực toàn thân hoàn toàn hồi phục, với tu vi của đại tông sư, âm thanh của ông cũng truyền khắp bốn phương:

- Đúng là có chút nhàm chán, ngươi có gì để chơi không? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tống Dương đáp:

- Cái gì cũng không làm được, hay là… hát bài hát cho ngài nghe?

Tiếng tù và vang lên trong Phiên quân, kỵ binh dưới thành giương cung bắn tên, lần bắn đồng loạt thứ hai sắp đến… Đối với điều này, đại tông sư không thèm quan tâm, cười một tiếng nói với Tống Dương:

- Tương Tiến Tửu?

Tống Dương vừa cười vừa đáp:

- Không hát bài đó, hát bài khác, ta học từ Tần Trùy đó.

Tiếng vù vù lần thứ hai vang lên nặng nề, vạn mũi tên bay trong không trung, đám mây tên thứ hai mang theo tiếng sét đánh tới.

Trần Phản vô cùng hứng thú:

- Bài hát gì?

- Xuân Thượng Xuân!

Tống Dương đáp vang vọng.

Nghiêm khắc mà nói, Xuân Vũ Lâm không được xem là bài hát, nó không có ca từ, chỉ có một khúc nhạc, thường được dùng trong khi đàn, vốn là miêu tả cảnh sắc tuyệt trần vào mùa xuân ở Nam Lý, làn điệu nhẹ nhàng du dương, thanh thoát trong sáng, hơn nữa lại đơn giản dễ nhớ, đó là một cổ khúc của Nam Lý, nhưng sau này dần dần bị những nơi ăn chơi mượn dùng, biến thành một điệu hát ngắn đầy lả lướt.

Âm càng là tà, càng dễ dàng lan truyền nơi phố phường; càng là điệu hát thế này thì càng dễ dàng truyền bá trong doanh trại quân đội toàn nam nhân, trong tất cả quân đóng giữ Thanh Dương thành, không có ai không biết hát điệu này.

Thanh thản ngâm nga điệu hát, trong đó là nội kình hung mãnh của long tước xung, bên ngoài làn điệu du dương chính là mưa tên đầy trời.

Âm thanh của Tống Dương không thể nói là vang dội, nhưng vô cùng rõ ràng, mỗi binh lính nơi đầu thành đều có thể nghe được, nhưng chỉ là một điệu hát không có ca từ, không được hào sảng kích động như Tương Tiến Tửu, nhưng phần thanh thản, vui vẻ trong khúc hát, theo tiếng ngâm nga của Tống Dương mà phiêu diêu trong mưa… Trong mưa tên, cho dù tiếng vó ngựa vang rầm trời, mưa tên sắc nhọn đầy trời, khắp nơi Phiên tử ồn ào, cũng đừng mong át đi điệu hát này!

Cũng vì vậy mà cảm giác của mọi người cũng trở nên kì lạ hẳn: Phiên tử không ngừng tay, mười vạn hùng binh vây lấy thành trì, phát lực lao nhanh, sau một tiếng tù và chính là một trận mưa tên hung hãn, sau khi mưa tên rơi hết lại là ba tiếng rống "hàng được sống, chiến thì giết", trong sự đe dọa, sát phạt, sự sợ hãi vốn phải dâng lên không kiềm chế được, nhưng tự nhiên lại có một điệu hát vui vẻ, nhẹ nhàng thoải mái xuyên qua trời đất hỗn loạn, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh nhưng lại thật sự cùng lúc tồn tại …

Bất giác, có người cười rồi, rất nhiều người cười rồi, trên mặt thậm chí còn có nước mắt nước mũi… cho đến lúc này thì còn có ai vẫn không hiểu chứ? Điệu hát này là Tống Dương hát cho tất cả mọi người nghe, bài hát này hát ra, trong trong ngoài ngoài chẳng qua hai chữ: đừng sợ.

Thường Xuân Hầu nhẹ giọng an ủi: đừng sợ.

Có người nói hắn thông minh, có người nói hắn điên cuồng, có người khen hắn là tiên phật, cũng có người mắng hắn là hung ma, Hầu gia thần kì của Nam Lý mà, hổ sói giết tới, trong lúc sát khí ngất trời, không ngờ hắn lại cười hì hì hát cho mọi người nghe điệu hát trong thanh lâu.

Điệu khúc này không phải chỉ một mình hắn biết.

Vẫn là trong vô tình, bắt đầu có người phụ họa theo, mặc dù binh lính chỉ là người bình thường, tiếng hát của họ bất luận thế nào cũng không thể xuyên thấu tiếng gầm của kẻ thù, nhưng bên ngoài sợ rằng có loạn hơn một vạn lần, cũng không thể gây trở ngại cho họ tự ngâm nga cho chính bản thân họ nghe.

Đợi sau khi kết thúc lần mưa tên thứ năm, tiếng hát trên đầu thành đã hội tụ lại với nhau, các binh lính đa phần đều bắt đầu hát theo điệu ca của Tống Dương… đã có bài hát của mình, ai còn đi quan tâm, ai còn thèm hiểu tiếng kêu nhao nhao "hàng sống chiến giết" của đám Phiên tử chứ?

Cuối cùng, trước sau bảy lần mưa tên trút xong, trận thế của Phiên quân thay đổi, bắt đầu nối đuôi nhau rút lui, nhưng trong thời gian này cũng không cho binh mã Thanh Dương có cơ hội tấn công, đội ngũ phía sau bắt đầu không ngừng bắn tên để ức chế đầu thành, lại đợi một lúc lâu, mưa tên của kẻ địch dần dần thưa thớt, đến như sóng dữ, lùi như gió lốc, sự dương oai của Phiên tử đã kết thúc, đi đến nơi xa xa liền tản ra.

Tống Dương là người đầu tiên nhảy hẳn lên, trước hết truyền lệnh "giải chắn", sau đó lập tức lớn tiếng khen ngợi người của mình:

- Hay lắm, hát thật hay!

Một tiếng ầm vang lên, cũng giống như lúc "đứng nghiêm" trước đó không lâu, binh lính đầu thành lại cùng cười vang một trận.

Đội sau của kẻ địch, đám Phiên tử rút lui sau cùng mơ hồ nghe thấy tiếng cười đến từ đầu thành, có chút buồn bực quay đầu nhìn quanh, Phiên tử không hiểu bọn họ sao còn có thể cười nổi… Mấy chục vạn mũi tên trước sau trút xuống trong khoảng thời gian chưa tới một nén hương, uy thế ẩn chứa trong đó vốn không phải là những người bình thường có thể chịu đựng nổi. Phải biết Phiên tử trên đường tiến công giết tới này, mỗi tòa thành trì sau lễ rửa bằng mưa tên này đều chỉ còn lại tĩnh mịch, hoảng sợ, sĩ khí của người Nam Lý đều bị quét sạch, vì sao người Thanh Dương không sợ?

Người Thanh Dương cũng sợ, nhưng có người hát cho họ nghe Xuân vũ lâm.

Tống dương ném tấm chắn xuống đất, nhìn nhìn kẻ địch vừa thối lui, lại quay đầu nhìn về hướng các quân sĩ phụ trách thao tác xe nỏ, vừa cười vừa hỏi:

- Vẫn còn kịp chứ?

Đại đội của kẻ địch chạy xa rồi, nhưng đội Phiên tử sau cùng phụ trách cản trở, bây giờ mới vừa ra khỏi tầm bắn của cung tên, vẫn còn trong tầm bắn của quân giới cỡ lớn ở trên đầu thành. Máy bắn đá nạp đạn chậm chạp, bất luận thế nào cũng không kịp, chỉ có xe nỏ có thể còn có cơ hội, lời của Tống Dương vừa dứt, lập tức liền có quân sĩ tiến về phía xe nỏ, nạp tên, kéo dây, canh chuẩn, một chuỗi động tác chưa từng nhanh như thế này, sau giây lát, bốn mũi tên khổng lồ dài tám thước lao vào không trung!

Đầu thành lúc nãy còn đầy ấp tiếng cười lộn xộn, bây giờ đột nhiên im lặng hẳn, người người cắn răng nhìn thẳng vào mũi tên lớn, rất tiếc, phóng ra quá gấp, hơn nữa xe nỏ lớn thế này, độ chính xác rất thấp, mấy mũi tên đều cong cong vẹo vẹo, quả thật là đuổi kịp Phiên tử, bắn vào trong trận của kẻ địch, nhưng không tên nào trúng mục tiêu, tất cả đều đâm xuống mặt đất, làm bay lên một mảnh cát bụi.

Vẻ thất vọng bộc lộ trong thái độ, lời nói, tất cả binh lính trong thành đều bất lực thở dài, kẻ địch lùi rất nhanh, nạp tên lần nữa nhất định sẽ không kịp. Nhưng mọi người rất nhanh đã nhớ ra, bốn đầu thành tổng cộng năm chiến xe nỏ, mới bắn ra bốn tên… Quả nhiên còn có một xe, đã nạp tên nhưng chưa bắn, binh sĩ phụ trách canh chuẩn mồ hôi đầy trán, vẫn đang nhắm bắn, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, vặn chặt bộ phận bắn tên, chờ hiệu lệnh của hắn.

Đầu thành lại im lặng trở lại, chỉ vì một chiếc xe nỏ, nhất thời liền yên tĩnh hẳn, nhìn nhìn kẻ thù đang dần dần rời khỏi tầm bắn, lại nhìn nhìn đồng bào vẫn đang canh chuẩn, cảm xúc trong lòng tất cả mọi người đều như nhau, vừa sốt ruột vừa không dám thúc giục, trông ngóng tên này có thể nhanh chóng bắn ra nhưng lại sợ nó cũng sẽ thất bại. Trần Phản và La Quan nhìn nhau một cái, họ không sốt ruột, chỉ cười ha hả, đứng một bên nhìn.

Lại qua thời gian vài cái hít thở, chiếc xe nỏ cuối cùng cũng canh chuẩn xong, theo tiếng vù của dây cung, mũi tên khổng lồ dài tám thước rít gió mà lao đi.

Quả nhiên, lần này canh chuẩn rồi, tên lớn bay thẳng vào Phiên quân, vừa khéo hướng thẳng về thủ lĩnh của tiểu đội sau cùng, Tiểu Uyển đang đứng bên cạnh Tống Dương, hai tay đè lên tường thành, dùng sức nheo mắt lại, vẻ mặt trước hết là vui mừng, sau đó lại là buồn bã.

Tiểu Uyển là một võ sĩ thượng phẩm đúng nghĩa, thị lực không thể so được với Tống Dương hay đại tông sư nhưng vượt xa người bình thường, mũi tên bay đến nửa đường thì nàng đã nhìn ra lần này bắn rất chuẩn, cho nên sắc mặt vui vẻ, nhưng ngay lập tức nàng lại phát hiện lực trên mũi tên không đủ, dù sao kẻ địch cũng đang càng chạy càng xa, lúc này đã chạy đến vùng biên của tầm bắn, lực của xe nỏ sợ là không đủ dùng rồi, Uyển đại gia lòng đầy tiếc nuối, nhỏ giọng nói thầm một câu:

- Đáng tiếc.

Nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ ra rằng lời của mình vừa dứt, đã thấy dường như không còn đúng nữa, mũi tên đang bay càng lúc càng chậm đột nhiên rung nhẹ rồi bỗng nhiên tốc độ nhanh hơn, dường như lại có một lực rất lớn, đầy uy lực mà đuổi theo Phiên binh, giây phút ngay sau đó, màu máu xuất hiện, ngay giữa mục tiêu, một tên Phiên tử cả người lẫn ngựa ngã xuống mặt đất.

Tiếng kêu thảm thiết chói tai, mũi tên khổng lồ đâm trên mặt đất vẫn không ngừng rung.

Đầu thành Thanh Dương đột nhiên bùng nổ một tràng hoan hô, người người vui vẻ nhảy dựng lên, cầm khiên đao trong tay mà vỗ, tiếng va chạm vang lên dữ dội. Chẳng qua chỉ mới giết được một người mà dường như đã đánh thắng một trận chiến vô cùng lớn lao.

Giết mấy người không quan trọng, quan trọng là… Thanh Dương thành trả đòn rồi. Kẻ địch trút xuống trăm vạn mũi tên, ta chỉ bắn ra một tên, cách biệt quá xa, dù chỉ là một mũi tên, giết một, cũng chính là thái độ của ta!

Một tên bắn ra, một tên Phiên tử bỏ mạng.

Tống Dương lại càng ha hả cười to, không ngừng khen ngợi binh sĩ thao tác xe nỏ cuối cùng đó.

Không cười thì chỉ có một mình Uyển đại gia, tự mình lẩm bẩm chắc gặp quỷ rồi, đến lúc Tề Thượng vỗ lên vai nàng một cái, sau đó lại chỉ vào Trần Phản.. Tiểu Uyển nhìn theo cái chỉ của hắn, lúc này mới phát hiện ra, cây trường cung vốn được mang sau lưng Trần Phản, không biết từ lúc nào đã nằm trong tay của lão gia tử.

Tiểu uyển đột nhiên hiểu ra.

Tên lớn bắn ra, truy sát cường địch, lúc đi đến nửa đường không còn lực để tiếp tục, Trần Phản giương cung mà bắn, lần này ông dùng đến là tài nghệ bắn cung "sóc nhật", người bình thường vốn không thể nhìn ra mũi tên của ông.

Một mũi tên "sóc nhật" bắn ngay vào trung tâm của đuôi mũi tên lớn, độ lớn của lực mà đại tông sư dùng vừa khéo, tên lớn lại có lực để bay tiếp, lại không ảnh hưởng đến phương hướng đi tới, cuối cùng trúng ngay vào Phiên tặc.

Lúc đó mọi người đều nín thở chú ý mũi tên lớn, Trần Phản giương cung động tác cực nhanh, ngoại trừ mấy người ở bên cạnh, không ai nhìn thấy động tác của lão, mà tên "sóc nhật", mắt trần khó tìm, mũi tên lớn được bắn bởi chiếc xe nỏ cuối cùng từ lúc bắn ra, hết lực, được tiếp lực, giết địch, từ đầu đến cuối cũng chẳng qua trong thời gian một nháy mắt, người bình thường vốn không cách nào phát giác được biến hóa trong đó, các quân Thanh Dương đóng giữ nơi đầu thành vốn đều không biết Trần Phản đã ra tay giúp đỡ, chỉ biết là uy phong của xe nỏ thành mình, sát thương cường địch.

Đại tông sư không trực tiếp giương cung giết người, ông đem phần uy phong này tặng cho quân giữ thành Thanh Dương.

Trần Phản tất nhiên sẽ không đi kể công, vẫn đang cười ha hả nhìn binh lính hoan hô, chậm rãi chuyển trường cung trên tay trở lại sau lưng.

Hành động của Phiên binh sớm đã có bố trí, sẽ không vì chết đi một người mà quay đầu xung phong trở lại, đại đội binh mã rầm rầm rút đi, bên Thanh Dương cũng sẽ không vui mừng không dứt, chỉnh đốn phòng ngự, kiểm kê thương vong, dù đã truyền trước lệnh che chắn nhưng binh sĩ trên thành vẫn có khoảng bốn trăm người bị thương dưới mưa tên của Phiên tử, ngoài ra còn có không ít tên nhọn bị Phiên tử trực tiếp bắn vào trong thành, lao công và bá tánh cũng có người thương vong.

Tống Dương quay đầu nói với Lưu Hậu:

- Ban ngày thế này là xong rồi, không cần quá căng thẳng.

Lưu Hậu sửng sốt:

- Ý của Hầu gia… Phiên tử tạm thời sẽ không đến nữa?

Cát Ti Mã vẻ mặt trịnh trọng, đứng bên cạnh nhắc nhở:

- Thủ đoạn thực sự của Phiên tử còn chưa dùng đến, cần phải cẩn thận đề phòng.

Ông muốn nói đến chiến pháp tạt dầu đốt thành của người Thổ Phiên.

Phiên tử bây giờ lui đi, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể đến nữa, nói không chừng bây giờ đang chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị dây thừng và bình ngói.

Tống Dương hiểu ý của họ, gật đầu đáp:

- Ném dây hẳn là vào ban đêm, bây giờ hẳn là chưa phải lúc, nói chung đề phòng là chính, nhưng không cần quá căng thẳng, nên nghỉ ngơi thì cho mọi người luân phiên nghỉ ngơi đi.

Nói xong, Tống Dương dẫn người xuống thành, vừa đi vừa kéo tay áo lên, trong thành đã có thêm không ít người bị thương, chữa thương trị bệnh chính là sở trường của hắn.

Lời của Tống Dương nói có chút không rõ ràng, Cát Ti Mã lại là người cứng nhắc, đang muốn đuổi theo Tống Dương hỏi lại cho cẩn thận, Lưu Hậu dường như lại nghĩ ra điều gì, cản lão lại:

- Không cần đi làm phiền Hầu gia nữa.

Vừa nói, ông lại lắc đầu cười:

- Lão Cát, hai chúng ta trước đó đều hồ đồ rồi.

Cát Ti Mã nhíu mày:

- Ý gì vậy?

- Hai chúng ta còn lo lắng giảng giải chiến pháp của người Thổ Phiên cho Hầu gia nghe, nào là khu dịch, nào là ném dây… Sao mà không nghĩ tới, ngươi nhìn xem bên cạnh Hầu gia có ai? A Nan Kim Mã đó! Lão tướng quân cả một đời đều ở biên quan, đi theo Vương gia đánh trận với người Thổ Phiên, Phiên tử có chiêu thức gì lão không thể nào không biết. Cái mình hiểu người ta đều hiểu, cái mình không hiểu người ta cũng càng hiểu, từ lúc nãy Phiên tử dương oai mà vẫn nhìn không ra sao? Phiên tử động thế nào, đánh thế nào, tất cả đều nằm trong tính toán của Hầu gia và Kim Mã, vậy còn cần đến những lời vô nghĩa của hai chúng ta sao? Trận chiến này đánh như thế nào, sợ rằng trong lòng Hầu gia sớm đã có tính toán sẵn rồi!

Bình Luận (0)
Comment