'Nam hỏa' càng cháy càng to, cho đến bây giờ, Tống Dương thường xuyên nhận được tin tức không còn là 'Phía trước phát hiện bao nhiêu kẻ thù", 'Thành trì nơi nào phiên binh tụ lại chuẩn bị ngăn cản đại quân ta' mà biến thành tiên phong bộ quét sạch nơi nào đó, thu được ngàn vàng quân tư; tuần dực bên phải phát hiện kho lương quan trọng của Phiên chủ, hiện đã phong tỏa kho; Thạch Đầu Lão phát hiện đàn gia súc, không có mấy người chăn nuôi, cừu không đếm hết...
Ỷ vào đánh trận rất thuận lợi, vừa mới tiến vào Thổ Phiên còn thường xuyên gặp kẻ thù hung mãnh chống cự, nhưng sau khi đi sâu vào trong lại đánh một trận, phòng ngự cao nguyên trống trải đã hoàn toàn bại lộ trước mặt 'Nam hỏa'. Phiên binh ít đến đáng thương quá sợ hãi, quăng bỏ vô số của cải, quân nhu. Quân xâm lược đến từ Nam Lý gần như không ỷ thế hiếp người, nhưng vẫn liên tiếp nhặt tiền nhặt của đến mỏi tay.
Vốn Tống Dương còn hơi lo lắng, sợ các chiến sĩ ăn ngon mặc đẹp sau sẽ bị tiêu ma chiến khí trong lòng. Nhưng Thủ lĩnh Trịnh Kỷ của Thiền Dạ Xoa không cho là đúng, cười lắc đầu nói:
- Không đoạt không cướp, sao gọi là xâm lược, sao có thể báo thù! Yên tâm đi, đội ngũ mà không phóng hỏa không cướp bóc, không thể thành hổ lang chân chính được. Hiện tại vài trường hợp nhỏ của Nam Hỏa kém xa so với Thái tổ Đại Hồng của chúng ta năm đó chinh chiến, còn tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, thả quân sĩ ra ngoài vừa cướp vừa giết! Từ xưa đến nay, đội ngũ hung mãnh nhất Trung Thổ, không phải là hùng binh dưới trướng Thái Tổ Gia sao?
Tống Dương cũng không dám gật bừa đồng ý đạo lý này. Nhưng Trịnh Kỷ có nói đến một câu đúng ý: Nam Hỏa đến để báo thù. Nam Lý chịu cực khổ trước đó không lâu, bây giờ trả lại hết cho cao nguyên. Chỉ cần cẩn thận đừng trúng bẫy Phiên tử, để các huynh đệ thoải mái làm thổ phỉ một lần cũng tốt.
Có nhiều tướng soái thì có nhiều sĩ tốt. "yêu tinh" trái đất dẫn theo tám vạn nam man hung ác chậm rãi lẻn vào Thổ Phiên, đi qua nơi nào chỉ để lại một đống hỗn độn ở đó.
Trong chiến sự cũng không có gì đặc biệt. Chuyện đáng nhắc đến nhất là khi 'Nam Hỏa' tiến đến gần Thổ Phiên, Trấn Tây Vương lưu lạc ở cao nguyên cũng phải được giải cứu. Trước tiên âm thầm tiến vào trong quân, sau đó được đội ngũ tinh nhuệ mà Tống Dương phái ra bí mật hộ tống về Đại Yến.
Tuy rằng hai viên minh châu đều gả cho Tống Dương, nhưng có con rể như vậy, lão Vương gia còn bất mãn điều gì nữa? Trấn Tây Vương là con người lạc hậu, tổ tông Nam Lý lưu lại cơ nghiệp, địa vị cơ nghiệp đó ở trong lòng ông ấy luôn cao hơn tất cả những thứ khác. Lần này mình không thể bảo vệ giang sơn, bị Phiên binh đột phá Khổ Thủy quan mà tiến quân thần tốc, Nam Lý gặp phải đại nạn diệt quốc, nếu không có Hồng Ba vệ trông chừng, sợ là lão nhân đã sớm tự sát tạ tội. Hoàn toàn không ngờ Tống Dương đã ngăn cơn sóng dữ, không chỉ đại phá Phiên quân, còn tiến đánh cao nguyên, khơi dậy cuộc chiến báo thù... Trấn Tây Vương không còn gì để nói, gặp mặt Tống Dương cũng không nói một tiếng 'tạ ơn', nhưng nếu Tống Dương thật sự chết trận cao nguyên, không chừng Vương gia sẽ bắt Thừa Hợp và Tiểu Bộ thủ tiết cho hắn, không cần biết hai nàng còn chưa xuất giá.
Tính theo ngày, không sai biệt lắm cũng đến lúc Yến Đỉnh bắt đầu rời khỏi Sài Thố Đáp Tháp, về Đại Yến thăm con trai. Tống Dương nhận được trình báo của thân binh, nhìn qua rồi hừ lạnh một tiếng.
Tề Thượng Ba Hạ lúc trước phụng mệnh đến cao nguyên tiếp ứng Trấn Tây Vương đã về nước an toàn. Hai người lại trở về bên cạnh Tống Dương, nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Đại nguyên soái, Tề Thượng tò mò hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Trình báo nhắc đến hai sự việc, một trong hai là lễ mừng Linh Đồng thăng tọa Lạt Ma mùng mười tháng chín. Cao nguyên diện tích không nhỏ, nơi Nam Hỏa đóng quân cách Nhân Khách quá xa, trong Thánh Thành đã chuẩn bị nhiều ngày, bên này Tống Dương mới nhận được tin tức.
Cho dù không được Quốc sư an bài chu đáo, nhưng cũng biết được hành động lần này của Thổ Phiên là vì hội tụ lòng người, chấn hưng sĩ khí. Tề Thượng nghe vậy cười lạnh:
- Giết Linh Đồng, lễ mừng gì cũng xong hết!
Tống Dương thấy gã tức giận, mỉm cười hỏi:
- Ý hay, ngươi đi hay là ta đi?
Tề Thượng hoảng sợ, vội vàng xua tay:
- Hai ta... Không, ba chúng ta đi chung cũng không đủ diễn.
'Giết linh đồng' thuần túy là do Tề lão đại thuận miệng nói ra. Thân phận linh đồng vô cùng quan trọng, cho dù là Lưu nhị gia cũng biết trong nghi thức thăng tọa sẽ được hộ vệ nghiêm khắc đến mức nào. Phái cao thủ đi ám sát thuần túy là kẻ ngốc nói mộng.
Lúc này, một đám người "không phận sự" đến từ Yến Tử Bình đều ở trong trướng. A Y Quả nghe vậy liền hiến kế:
- Để La lão gia đi đi! Ông ấy có bản lĩnh rất lớn, còn biết bắn tên!
La Quan trừng mắt nhìn nàng, không khách khí nói:
- Ta không nhớ rõ có đắc tội với ngươi.
A Y Quả quá ủy khuất nói:
- Đại công lao mà, hiển hiện uy phong, ta muốn đi cũng không có tư cách!
Tống Dương bất đắc dĩ xua tay, vội vàng ngắt lời mấy tên nhàm chán vô nghĩa, không cần người hỏi liền chủ động báo tin thứ hai, kéo tâm tư mọi người trở về chuyện đúng đắn:
- Lại sắp chiến tranh!
A Y Quả ngạc nhiên:
- Không phải bây giờ đang đánh giặc sao?
Không cần Tống Dương nói gì, Tề Thượng đã cười ha hả tiếp lời:
- Mỗi ngày cướp nhà đông đốt nhà tây, còn chưa gặp tên phiên binh nào chống cự, đánh giặc thế nào được?
Nói xong, gã nhìn Tống Dương:
- Nói như vậy, phía trước có Phiên binh tập kết, chặn đường?
Ngoài trướng bỗng vang lên một thanh âm vang dội, tiếng Hán còn có vẻ cứng ngắc, tiếp lời Tề Thượng:
- Không sai, phía trước có Phiên binh chặn đường. Nếu không các ngươi nghĩ dựa vào cái gì mà trước đó chúng ta lại tiến quân thuận lợi như vậy?
Vừa nói, cửa lều trại được vén lên, A Nan Kim Mã ngồi trên cáng tre được hai thạch đầu tử nâng vào trong.
...
Xét riêng chính thể mà nói, kết cấu Thổ Phiên so với những nhà Hán đương triều như Đại Yến, Nam Lý. Mỗi nơi khác nhau trên cao nguyên đều do các loại Phiên chủ lớn nhỏ khác nhau thống trị. Tất cả Phiên chủ đều thờ phụng Mật Tông Đại Lạt Ma, hình thành đại quốc Thổ Phiên thống nhất. Hiện giờ nơi Nam Hỏa đóng quân là lãnh địa của kẻ thù lớn. Em trai của Phiên chủ nơi này, chính là chủ soái Phiên quân bị Tống Dương thiêu chết ở Yến Tử Bình. Lực Hòa Bạt cùng bị chết cháy với nguyên soái chính là con trai ruột của Phiên chủ.
Huynh đệ và con trai đều bị chết ở Nam Lý, thù hận hai bên đều không thể hóa giải. Càng quan trọng hơn là, từ khi đại quân viễn chinh Nam Lý bị giết, gia tộc này đã trở thành tội nhân Phiên Thổ. Tuy Sài Thố Đáp Tháp chế tài còn chưa hạ xuống, nhưng ai cũng hiểu được vị quý tộc hạng nhất hạng nhì trên Thổ Phiên ngày xưa địa vị hiển hách, không lâu sẽ suy bại.
Vừa báo thù, vừa thể hiện thái độ trung tâm với Sài Thố Đáp Tháp, Phiên chủ nơi đây không muốn cũng không thể chạy tứ tán như hàng xóm được. Bọn họ phải tổ chức tất cả lực lượng công kích Nam Hỏa hòng lấy công chuộc tội.
Ngoại trừ tộc quân của Phiên chủ và quân đội còn đóng trên lãnh địa, Phiên chủ còn đặc biệt phái người đi khắp nơi, khuyên nhủ các tiểu Phiên chủ có tâm chống cự Nam Hỏa nhưng thế lực yếu kém, mời bọn họ mang binh mã đến đây, mọi người cùng hợp binh chống đối cường địch. Không ít tiểu Phiên chủ đều nghe theo lời đề nghị của bọn họ, nên gần đây Nam Hỏa mới có thể tiến quân thuận lợi như vậy, ngay cả một chút chống cự cũng không thấy.
Bây giờ người Thổ Phiên tụ tập hơn bốn vạn binh lính, đóng quân trong Đa Lan Thành cách phía tiền phương của Nam Hỏa hơn sáu mươi dặm, chuẩn bị đón đánh quân viễn chính Nam man.
Phải biết rằng thủ hạ của Tống Dương tổng cộng mới hơn tám vạn người, chống lại năm vạn Phiên binh địch thành đương nhiên không thoải mái được. Nếu không chỉ cần ở phía trước gặp phải ngăn chặn, phía sau lại bị giáp công, sẽ gặp đại họa toàn quân bị diệt.
Lại nói tòa thành Đa Lan này, bất kể quy mô, độ kiên cố hay dự trữ vật tư đều mạnh hơn thành Thanh Dương nhiều lắm, trong Nam cảnh cao nguyên cũng được xem là một trong hai thành lớn nhất, nếu không Phiên tử cũng không tập kết ở trong này mà chống cự.
Chuẩn bị nguyên vẹn lấy tám vạn người đi cường công, chống lại tứ vạn Phiên binh quyết chí thề đấu tranh đóng ở đại thành, không biết sẽ đánh bao lâu, cũng không biết cuối cùng có thắng hay không. Cho dù thắng, Nam Hỏa cũng phải trả giá nhiều ít. Hiện tại, điều duy nhất có thể chắc chắn là một trận chiến sắp tới sẽ không thoải mái.
Tống Dương nhận được quân tình truyền báo, đồng thời tướng lãnh chủ yếu trong Nam hỏa cũng thu được tin tức, không cần truyền lệnh đều đến chỗ Nguyên soái chuẩn bị thương thảo quân tình. Nhưng không ngờ, luôn đánh trận tích cực nhất, nay nhận được chút động tĩnh liền hận không thể dẫn đội xuất chinh, chủ quan Trịnh Kỷ của Thiền Dạ Xoa lại đến chậm. Kim Mã, A Lý Hán, các tướng lãnh Nam Lý khác đều đến đông đủ còn chưa thấy bóng anh ta. Tống Dương phái người đi mời, đồng thời cũng không chậm trễ, mời các tướng ngồi xuống bàn bạc.
Kim Mã lên tiếng trước, không quanh co lòng vòng mà nói thẳng:
- Chuyện đã rõ ràng, bây giờ hoặc là thu binh, mọi người cùng về Nam Lý. Dù sao cũng đã dạo chơi một vòng trên cao nguyên, về nước cũng đã tận lực với Vạn Tuế, có được công đạo với bách tính. Còn nếu luyến tiếc, muốn tiếp tục đốt lên Nam Hỏa ở cẩu quốc, muốn đi sâu vào trong cao nguyên dạo chơi, thì nhất định phải phá được Đa Lan... hơn nữa còn phải mau, không thể chậm trễ...
Nói xong, Kim Mã nhíu mày, khẽ lẩm nhẫm một chút mới tiếp tục:
- Không sai biệt lắm là nửa tháng. Nếu nửa tháng còn không thể phá thành, phần sau không thể đánh được!
Các tướng đều gật đầu, khiến Nguyên soái cũng ngượng ngùng hỏi vì sao 'Nửa tháng đánh không được sẽ gặp phiền toái'. May mà trong trướng còn có kẻ hồ đồ không rõ, hơn nữa trong số kẻ này còn có người không sợ mất mặt, dù thế nào cũng phải hiểu được sự tình trước sau. A Y Quả mấp máy đôi môi màu đen, hỏi Kim Mã:
- Tại sao lại thế?
Kim Mã không chút khách khí, hung hăng trừng mắt Hắc Khẩu Dao một cái, không để ý đến nàng. Thương thảo quân tình là đại sự cỡ nào, người không phận sự chẳng những không chịu rời khỏi trướng, còn ngắt lời lung tung. Đúng là không có quy cũ, lão tướng quân không quen nhìn việc như vậy.
May mà có một vị tướng lãnh tâm tu thông thấu, ra vẻ là giải thích cho A Y Quả, nhưng thực chất là nói với Tống Dương: Nam Hỏa hiện tại là tác chiến trong lòng địch, xét theo nhân số cũng không có ưu thế tuyệt đối. Nhưng bởi vì quy mô đội ngũ có hạn chế, người Thổ Phiên bọn họ khó có thể sinh ra lực uy hiếp mạnh. Trước đó dựa vào lực lượng hổ lang, lần lượt đánh đuổi kẻ thù, chỉ khi nào gặp phải chướng ngại, trong thời gian ngắn khó mà xoay người. Quân lính tản mạn từ bốn phương tám hướng lại hội tụ về đây, thời gian càng kéo dài càng khó đánh.
Trái lại lúc trước người Thổ Phiên xâm lược Nam Lý thì không cần lo lắng gặp chuyện này. Bởi vì quân đội người ta có quy mô đủ lớn. Đừng nói là quân lính rải rác, cho dù mang binh lính cả Nam Lý quốc đến cũng không chắc có thể chiếm được thượng phong.
Đạo lý rất đơn giản, chỉ cách một tầng cửa sổ giấy mỏng manh, giải thích một chút Tống Dương đã hiểu rõ. A Nam Kim Mã kiên trì đợi tướng quân Nam Lý nói xong, tiếp tục nói:
- Không thể kéo dài, không thể tránh né, đánh Đa Lan là phải liên tục phát động thế công, Sơn Khê Man Thạch Đầu Lão và Thiền Dạ Xoa đều được đưa lên đầu tiên, không thể so đo thương vong.
Tới nước này rồi cũng chỉ có thể xốc lên xem. Phái binh vận trận, chiến dịch công thành các chuyện lớn nhỏ đều có các tướng quân phụ trách. Đại nguyên soái không có gì quan tâm cũng không có gì để nói, đến lúc đó vẫn giống như khi trước, mang theo Long Tước đại đao dẫn đầu trận tuyến là tốt nhất.
Lúc này rèm cửa lều lớn bị xốc lên, thủ lĩnh Thiền Dạ Xoa rốt cục đã tới. Tiến vào trướng liền cười nói:
- Tới muộn tới muộn, mọi người đừng vội trách móc, thắng trận này ta mời uống rượu, rượu ngon!
- Không cần ngươi mời, chỉ cần đánh tan Đa Lan ta mời uống rượu, hoa tửu!
Vừa nói xong đang định cười to vài tiếng, Tống Dương bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn. Lúc này hắn mới phản ứng lại... Người vào lều trại đích thực là chủ tướng Thiền Dạ Xoa, hơn nữa là chủ tướng chính quy, không phải là chủ tướng lâm thời Trịnh Kỷ --- thủ lĩnh Thiền Dạ, Trịnh Chuyển, không ngờ đã trở lại.
Trịnh Kỷ đứng phía sau ca ca, cười ha hả.
Trịnh Chuyển thi lễ như tướng lãnh cấp dưới với Đại nguyên soái, còn thực sự cẩn thận tỉ mỉ, sau đó chào hỏi một đám người quen trong phong âp. Anh ta vừa trở về đội ngũ, Trịnh Kỷ vừa rời khỏi lều trại tiếp huynh trưởng nên đến trễ một chút.
Hai huynh đệ trên đường đi đã xem qua quân báo, biết mọi người đang thảo luận cái gì. Không nói gì nữa, chờ mọi người đều rời khỏi, Trịnh Chuyển lưu lại, anh ta vừa rời khỏi lâu ngày, cuối cùng cũng phải có trình báo một chút:
- Khi Tôn sứ mất tích ở Khuyển Nhung, Thiền Dạ Xoa phụng chỉ đi về phía tây. Ý bệ hạ là muốn chúng ta quấy rối, có thể nhiễu lọan càng nhiều càng tốt. Lúc đó ta nghĩ chuyện đó là 'đường cũ', cho nên...
Tống Dương ho khan một tiếng, tạm thời ngắt lời Trịnh Chuyển:
- Không cần lúc nào cũng tôn sứ, tôn sứ, nghe rất bất tiện, cứ gọi tên ta là được. Mặt khác... Trịnh đại ca hẳn biết thân thế của ta. Chí phục quốc là không động đến, nhưng bề trên trong nhà mất bất ngờ, rất nhiều chuyện cũ trong cố quốc chưa kịp nói với ta, ta lại không thể đến hỏi Thánh Thượng.
Trịnh Chuyển hiểu ý của hắn, lẳng lặng nhìn Tống Dương một lát, lập tức gật đầu cười:
- Vậy ta liền nói từ đầu. Thái tổ Hoàng Đế tâm trí thông thiên, lão nhân gia ngài lưu lại cho con cháu không chỉ có một chi Thiền Dạ Xoa và một quyển tàng bảo đồ, còn xây dựng trên cao nguyên ba tòa hoàng thành, hai tòa đại áp và một con đường cũ.
Tống Dương phấn chấn hỏi: xem tại truyenggg.com
- Vậy là sao?
Trịnh Chuyển không vội giải thích, mà hỏi lại Tống Dương:
- Nguyên nhân Hồi Hột đại phá Phiên quân ở Thiên Quan, tôn... ngươi cũng biết chứ?
Chờ Tống Dương gật đầu, Trịnh Chuyển tiếp tục nói:
- Trước hết nói đến Thiên Quan, tòa hùng quan này lịch sử có hơn bảy trăm năm. Lúc trước dựng nó lên cũng không phải là Lạt Ma Phiên tử gì đó, mà là Thái Tổ bệ hạ!
Hồng Thái Tổ thống nhất bốn vùng, lập thành một nước có lực lượng và thành tựu mà sau này không người nào có thể bằng được. Phải biết rằng ở thời điểm đó, đại mạc, cao nguyên, thảo nguyên hay nam hoang gì đó đều là lãnh thổ Đại Hồng. Người cao nguyên và người đại mạc đều là con dân Thiên Triều, không cần phòng bị với nhau. Hồng Thái Tổ cũng không tiếc tiêu phí một lượng lớn nhân lực vật lực dựng lên một tòa 'Thiên Quan' hùng vĩ ở nơi giao tiếp hai địa phận. Đó là một chuyện không có ý nghĩa.
Trịnh Chuyển không để ý vẻ mặt nghi hoặc của Tống Dương, tự chủ nói tiếp:
- Thiên quan là có sẵn, hơn nữa vị trí trọng yếu vô cùng. Sau khi cao nguyên phản bội Đại Hồng chúng ta, nhiều thế hệ sau đều hưởng phúc Thái Tổ, có sẵn hùng quan, không ngừng gia cố, không ngừng tu sửa, để phòng ngừa tai họa từ phương bắc.
Nói xong, Trịnh Chuyển lạnh nhạt mỉm cười:
- Nhưng Phiên tử cao nguyên làm sao biết được, Thái Tổ thần cơ diệu đoán, đã sớm tính đến tình cảnh này. Vùng đất Đại Hồng lưu lại sao có thể để kẻ phản bội dân tộc đánh cắp! Bọn họ làm sao biết được, Thái Tổ để lại tòa hùng quan này cho bọn họ, chính là lấy mạng bọn họ! Bọn họ làm sao biết được, mạch nước dưới Thiên Quan đã sớm bị Thái Tổ thay đổi!
Liên tiếp ba câu 'Bọn họ làm sao biết được', Trịnh Chuyển càng cười càng lạnh, cũng hoàn toàn làm cho Tống Dương hồ đồ. Chẳng qua mơ hồ đoán được, Phiên quân thảm bại ở Thiên Quan, sợ là có liên quan đến Trịnh Chuyển và một ngàn Thiền Dạ Xoa trên cao nguyên kia.
May mà Trịnh Chuyển cười lạnh xong nhanh chóng quay về chính đề, tiếp tục giải thích chuyện này: mạch nước Thiên Quan nối liền với tuyết sơn cách mấy trăm dặm ngoài tây nam. Kỳ thật đâu chỉ mạch nước trên cao nguyên, mấy con sông lớn nhất Trung Thổ như Trường Giang và Hoàng Hà đều bắt đầu từ tuyết sơn trên cao nguyên Tây Vực, một mạch đổ về Đông Hải. Chuyện này chẳng có gì là lạ.
Ở gần ngọn nguồn mạch nước Thiên Quan, trên đỉnh tuyết sơn còn có một tòa Thiên Trì. Miệng núi to như vậy mênh mông vô bờ, hồ nước yên tĩnh không sóng, là kỳ cảnh thế gian khó gặp, đáng tiếc nấp ở nơi không người, rất ít người biết... Nhưng Hồng Thái Tổ biết, cho nên mới có kế này. Bí mật điều động một lượng nhân sự lớn, xây dựng một cái đập lớn trong Thiên Trì. Khi không có chuyện gì, miệng cống bất động. Chỉ cần miệng cống vừa mở, nước từ Thiên Trì sẽ chảy vào mạch nước, vì thế mực nước tăng lên, chảy đến Thiên Quan. Cho dù hùng quan có giữ triệu đại quân cũng bị hồng thủy phá sập.
Đương nhiên, nước ở đầu nguồn mạch nước đến Thiên Quan là mấy trăm dặm, sau khi được Hồng Thái Tổ đặc biệt chỉnh sửa, bảo đảm hồng thủy sẽ không bị tổn hao hết trước khi đến nơi.
Tống Dương nghe được tâm tình dao động. Xây miệng cống cho Thiên Trì, khiến hồ nước đổ nước về đường sông. Kế sách này cho dù đặt ở kiếp trước cũng không phải chuyện dễ dàng, mà để cổ nhân làm lại khó có thể đánh giá mức độ tiêu phí nhân lực vật lực. Vị Hồng Thái Tổ này thật là hào phóng!
Nói xong chuyện Thiên Quan, mạch nước và miệng cống trong Thiên Trì, Trịnh Chuyển lại chuyển đề tài, nói về cao nguyên:
Mặc dù cùng một loại người với Đông Thổ nhà Hán, nhưng người Thổ Phiên lại là một dân tộc riêng.
Vả lại bảy trăm năm trước, khi Đại Hồng cường thịnh, Thổ Phiên cũng là dân tộc mạnh nhất trong quốc gia ngoại trừ Hán tộc. So với thảo nguyên và dân du mục sa mạc còn lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa người Thổ Phiên sinh tồn vị trí đặc thù, trong bản đồ Đại Hồng, cao nguyên là một lãnh thổ quốc gia độc lập. Không khó đoán, nếu một ngày Đại Hồng thực sự chia năm xẻ bảy, cao nguyên nhất định sẽ lại về trong tay người Thổ Phiên, trở thành quốc gia tự trị.
Nói tới đây, Tống Dương rốt cục hiểu được đại khái: Năm đó Hồng Thái Tổ dựng lên Thiên Quan chính là vì lưu lại cho độc lập Thổ Phiên quốc một tòa thành trì. Nhưng đây là một tòa hùng quan có thể bị phá hỏng bất cứ lúc nào.
Chuyện xảy ra trước mắt, thậm chí không cần phải 'thử nghĩ', có sẵn thành lũy chắc chắn, người cao nguyên tự nhiên sẽ lợi dụng, ai cũng sẽ không vứt bỏ nó mà đi dựng một tòa thiên quan mới khác. Mà có Thiên Quan, người Thổ Phiên dùng sách lược phòng ngự đối với phương bắc, tất cả đều quay xung quanh Thiên Quan mà bố trí.
Nhưng Phiên tử lại không tưởng tượng được hùng quan Hồng Thái Tổ lưu lại là cửa sau ám tàng.
Một tòa hùng quan lúc nào cũng có khả năng bị Hồng triều hậu nhân phá hỏng, Thổ Phiên lại coi là thành lũy chắc chắn nhất.
Lúc này, Tống Dương lại nghĩ đến một chuyện khác. Đầu tiên là kinh ngạc, khâm phục, lập tức liền bật cười một tiếng, vui mừng nói:
- Thật tốt quá!