Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 46

Ngay vào thời khắc họ Cao kia quyết định đối phó với Tống Dương,hai chú cháu bọn họ đã đem đầu đến Diêm La điện. Tống Dương gần như chưa phải làm gì, mà Nhâm Tiểu bộ cũng không cần hắn phải làm gì. Ngoại trừ cuối cùng ở trên đài nói chuyện với Tần Trùy cổ động dân tình.

Làm như vậy cố nhiên là muốn nuốt chửng họ Cao, nhưng quan trọng hơn, lúc này thànhThanh Dương ai nấy đều biết quá khứ quang vinh lỗi lạc của gia tướng Hồng Ba dưới trướng Trấn Tây Vương, trấn thủ biên cương anh dũng tới mức nào.

Nhiệm vụ lần này không có gì ngoài Uy vọng. Dân tâm là lễ vật tốt nhất. Hơn nữa Tây tuyến gian khổ, tuyển lính ở đâu trước sau vẫn luôn là vấn đề, trùng hợp Tống Dương nghe Tần Trùy nhắc tới, không lâu sau Trấn Tây Vương sẽ trưng binh ở Thanh Dương châu…. Có thể tưởng tượng ra lúc đó thanh niên cường tráng sẽ hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ, hẳn sẽ như trong phim truyện chứ?

Về phần hắn giải vây cho Lưu thái thú, thứ nhất Thái thú đại nhân thực sự không liên quan nhiều lắm, thuần túy là bị họ Cao kéo xuống nước, có giết y Tống Dương cũng không thấy dễ chịu, tha được người ta sẽ có lúc phải nhờ người ta; ngoài ra, mặc dù Tống Dương không có lòng chính trị, cũng hiểu được làm đến chức Thái thú, sau lưng sẽ liên quan đến rất nhiều mối quan hệ không đếm hết, đêm đến muốn bắt y trong vương thủ đương nhiên không khó, nhưng sau đó cũng sẽ phải mất chút công sức dẹp yên những phân tranh bởi vậy mà nổi lên.

Nhâm Tiểu Bộ vội vàng giúp Tống Dương, hắn cũng không muốn nàng dính vào phiền toái.

Tuy nhiên, Tống Dương không ngờ được chính là lễ vật đưa tới, Công chúa điện hạ không chỉ vững vàng tiếp nhận, còn thuận bước lên lầu, phái thái giám đâu vào đấy công bố chân tướng, tô son thêm cho cái mỹ danh "Trừng phạt ác lai, chủ trì công đạo" của Trấn Tây vương.

Nhâm Tiểu Bộ cũng chỉ hiểu được " Thuận thế dựng lên", chỉ bằng vào tính tình hấp tấp và cẩu thả của nàng sao?

Chuyện không khó đoán, cân nhắc thêm một chút Tống Dương đã hiểu, bên cạnh Công chúa điện hạ còn có cao nhân.

Xử xong án tử, dọn đi thi thể, xả nước rửa sạch vết máu, kỳ sĩ còn phải tiếp tục tuyển, Công chúa ra lệnh một tiếng, thịnh hội tuyển hiền liền tiếp tục, tiểu lại gọi số lại tiếp tục rao lên:

- Tống Dương, nhân sĩ Yến Tử Bình Thanh Dương châu, 18 tuổi, trình diễn tài nghệ… lời nói thật!

Nhâm Tiểu Bộ cảm thấy mình hiểu rõ Tống Dương, vốn tưởng rằng tài nghệ hắn hiến hơn nửa là bản lĩnh châm cứu, dùng thuốc, không ngờ lại là "nói thật", cực kỳ buồn bực lẩm bẩm:

- Cái gì mà nói thật? Cái này cũng coi là bản lĩnh sao? Ngươi nói Tống Dương muốn nói thật?

Ở trên đài, Tống Dương đúng theo quy củ khom người thi lễ, sau đó lại đúng theo quy củ trả lời:

- Đúng! Tuy nhiên, "Lời nói thật" ta muốn nói hẳn mọi người chưa từng nghe qua.

Nhâm Tiểu Bộ nhướn mày lên một tí.

- Người bình thường đều không thể liếm được khuỷu tay phải của mình.

Việc này Tống Dương cũng đã từng thử qua, tràn đầy tin tưởng.

Vô số dân chúng dưới đài, mười người có tám thử ngay tại chỗ, quả nhiên không ai có thể liếm được khuỷu tay của mình, rất nhiều quan viên trên đài cũng muốn thử xem, nhưng trước công chúng, cái uy của nhà quan sao có thể co tay thè lưỡi, nên cố nhịn. Công chúa điện hạ ngồi sau tấm lụa cũng có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài không ai có thể nhìn thấy nàng, không chút e dè, vặn khuỷu tay phải rướn cổ lè lưỡi… Một lát sau đổi tay, cuối cùng cũng chịu thua buông tay.

Nhâm Tiểu Bộ lại nghe tiếp.

- Ngồi trên ghế, lưng dán sát vào lưng ghế, nếu không rướn đầu về phía trước, nghiêng bả vai, thẳng thắt lưng, chỉ dùng sức chân vĩnh viễn không thể đứng dậy được.

Lần này dân chúng xem náo nhiệt dưới đài không thử được, nhưng chúng quan ngồi trên đài đều thản nhiên thử. Nhâm Tiểu Bộ đương nhiên lại càng không phải ngoại lệ, cũng cố đứng dậy được.

- Lợn không thể ngẩng đầu nhìn trời, nó không ngửa được cổ.

Hắn vừa nói xong, Thái thú đại nhân vừa mới cố hết sức cũng không đứng dậy nổi liền ngẩng đầu nhìn trời. Không chỉ y, dân chúng dưới đài cũng không ít người giống y, thuần túy chỉ là phản xạ quán tính. Chợt mọi người khựng lại, hiểu ra ai ai nấy đều cười phá lên, ai cũng sẽ không tức giận vì trò đùa nho nhỏ này, phần lớn thầm nghĩ lát nữa về nhà sẽ thử bắt con lợn nhà mình ngẩng đầu lên.

Mọi người thu ánh mắt lại, lại chăm chú nhìn Tống Dương trên đài, Tống Dương đang muốn nói tiếp, đột nhiên sắc mặt thay đổi, như thể nhìn thấy nguy hiểm thật lớn, giơ tay chỉ vào giữa không trung hô to:

- Cẩn thận!

Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu, Tống Dương lại nói với Công chúa trong màn:

- Bất ngờ ngẩng đầu, tất cả mọi người đều há miệng.

Nhâm Tiểu Bộ cũng ngẩng đầu nhìn trời, không thể nhìn thấy vô số người dưới đài đang há hốc miệng, nhưng nàng tin lời Tống Dương nói, vì miệng nàng đến bây giờ vẫn còn đang há.

Nhâm Tiểu Bộ cười ha ha, liên mồm thúc giục:

- Tiếp đi tiếp đi.

- Còn nhiều sự thật lắm, ong mật vĩnh viễn đuổi không đi, voi không thể nhảy cả bốn chân lên, bò có thể bước lên bậc thang nhưng không thể bước xuống, cá sấu vĩnh viễn không thè được lưỡi ra, tiếng vịt kêu sẽ không gây ra tiếng vang, cắt đầu con gián xuống nó còn có thể sống được thêm mấy ngày, trẻ mới sinh toàn thân gần ba trăm mẩu xương, đến khi lớn chỉ còn hai trăm lẻ sáu đoạn…

Nói tới đây, Tống Dương im lặng, tạm dừng một lát mới tiếp tục nói:

- Khâm sai là thay thế Thánh thượng tới, nói sai là khi quân. Những lời ta nói, chư vị quay về có thể kiểm chứng, tuyệt không nửa câu nói láo.

Người khác có lẽ sẽ nghi ngờ, nhưng Nhâm Tiểu Bộ thì tin, bởi vậy cũng hết sức hiếu kỳ:

- Sao ngươi biết nhiều thứ lung tung vậy?

- Hiểu biết này chỉ là nhờ có duyên, từ nhỏ tiểu nhân đã ẩn cư cùng trưởng bối, xa rời thế tục mà tu hành, cầu hiểu thiên cơ, độ mình độ nhân. Người lớn trong nhà chỉ điểm, huyền cơ thiên địa ẩn trong thiên địa, muốn ngộ trước hết phải xem… Từng chút từng chút cẩn thận quan sát.

- Tu hành? Cho dù chuyện này có thú vị, nhưng chỉ bằng đó còn chưa đủ tư cách theo bản cung vào kinh.

- Chuyện này đều là trên con đường ta tu hành quan sát mà tự nhiên phát hiện ra. Tống Dương mỉm cười:

- Nhưng liên tục quan sát, tỉ mỉ quan sát, dần dần cũng rút ra điều tâm đắc, theo như lời người lớn trong nhà, huyền cơ thiên địa ẩn trong thiên địa… Lớn như vũ trụ ngân hà, trung là dân giàu nước mạnh, nhỏ như tu thân tự xét, đều có thể lĩnh ngộ từ tự nhiên.

Không bao lâu sau khi biết được tuyển hiền từ chỗ Cố Chiêu Quân, Tống Dương cắn bút suy nghĩ, nhớ lại mấy thứ truyện cười này ở kiếp trước, không ngờ lại muốn dựa vào những kiến thức nho nhỏ như "Không liếm được khuỷu tay phải" mà trúng kỳ sĩ.

Kỳ sĩ chính là để thể hiện cái oai phong của Nam Lý. Oai danh của cả quốc gia là cái gì? Tống Dương dùng cách suy nghĩ của mình để lý giải đại khái về kinh tế, quân sự, văn hóa, chính trị.

Trong đó, kinh tế thì không cần suy nghĩ, Nam Lý so với Yến quốc không cổ xưa bằng, Phong Long đế tức giận còn ném đũa, như vàng bạc không thể thay thế nhau.

Còn về văn hóa, thực ra Tống Dương cũng từng suy nghĩ qua, đạo thơ đích thực là đường tắt, nhưng rất nhanh hắn đã buông tha ý tưởng này. Nguyên nhân rất đơn giản, so đấu thi từ chính là phải có vốn và tài năng, phải có bản lĩnh thực sự mới có thể ứng cảnh.

Từng trải qua một đời đối nhân xử thế, danh thi hảo từ hắn còn nhớ một ít, nhiêu đó miễn cưỡng có thể trở thành vốn, nhưng tài năng thì …. Hắn không có! Hắn có thể đạo thơ Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, nhưng đơn giản nhất, nếu khâm sai bắt hắn làm đề cho lần tuyển hiền này, làm thơ ngay tại chỗ, Tống Dương cũng chỉ có thể ngâm một câu:

"Nhân sơn nhân hải nhân chận đa.

Đại gia khán đắc tiếu cáp cáp

(Người trong người ngoài người thật nhiều

Ai nấy đều vui cười ha ha)

Chỉ cần có chút tài thơ khẳng định sẽ có người bắt hắn phải bảy bước thành thơ, Tống Dương cũng không dám trông cậy là người ta sẽ đưa hắn tới trước một thác nước, thành toàn cho hắn niệm ra "Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên..."

(dịch nghĩa: Ngỡ sồng Ngân Hà rơi từ chín tầng mây – thơ Lý Bạch ạ - thánh cô)

Còn về quân sự, Tiêu Kỳ xem ngựa và Lưu Nhị dạy chim đều ở trong nhóm này, Tống Dương không tìm ra được sở trường của mình ở phương diện này.

Chỉ còn mỗi chính trị. Mà hàm nghĩa của hai chữ chính trị này lại trống tuếch, chỉ cần có liên quan đến hai chữ dân sinh, dựa vào trình độ kiếp trước kiếp này không tương xứng nhau, ngàn năm sau dần sẽ tương đối hoàn thiện, bất luận là một người bình thường nào cũng sẽ từng học qua kiến thức tự nhiên, xã hội, có thêm chút tài ăn nói… Đây mới thực sự là đường tắt để có tư cách giành được phó lôi nhất phẩm.

Nghĩ vậy, lần này Tống Dương cần phải làm một người có kiến giải độc đáo, nhưng hắn mới mười tám tuổi, còn quá trẻ, tuổi tác và thân phận đều không phù hợp, cho nên hắn mới muốn dùng cái tri thức vặt vãnh này làm dẫn, kể ra chuyện mình đã tiềm thế tu hành, dẫn ra rằng những lời sau này nói ra đều là lãnh ngộ từ tự nhiên mà có.

Nói trắng ra, là cái vỏ thôi.

Tống Dương khoanh tay đứng, thần sắc thong dong. Nhâm Tiểu Bộ lại cảm thấy bộ dáng giả vờ giả vịt của hắn không ngờ nhìn lại khá đẹp, lẳng lặng nhìn hắn một lúc mới hỏi:

- Sao trên trời, dân giàu nước mạnh, tu thân tự xét, ngươi đều có kiến giải?

Nhìn đẹp thì có đẹp, Nhâm Tiểu Bộ cảm thấy lần này da mặt Tống Dương hơi bị dày rồi.

Hắn cười cười:

- Ngẫu nhiên chợt ngộ, còn mong Công chúa điện hạ và các vị đại nhân nghiệm chứng.

Vừa nói ra, trong số các vị đại nhân trên đài có một vị sắc mặt không hài lòng, hừ lạnh ra tiếng, chính là Thanh Dương Tư Mã.

Trong vụ án Cao Trường sử vừa rồi, Thái thú và phần đông quan lại Thanh Dương đều nhìn ra được Tống Dương có quan hệ sâu xa với Hồng Ba phủ, hiện giờ Tống Dương lên dài, cũng không ai nói "Không", hơn nữa mấy cái kiến thức vặt đó lại khá thú vị, ai nấy đều tươi cười truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vị Tư Mã Thanh Dương này, học thức không nói đến, nhưng đối nhân xử thế khô khan, tính tình có vài phần giống Vưu Thái y. Vốn chức vụ, địa vị của Tư Mã không khác Cao Trường sử lắm, nhưng chính là bởi vì cái tính trời sinh này, lão càng ngày càng mệt, bị Cao Trường sử đè đầu cưỡi cổ. Lúc trước thấy Trường sử đền tội, Tư Mã đại nhân còn thấy khá cao hứng, đã cười ha hả xem Tống Dương hiến nghệ, nhưng sau đó thấy hắn nâng đề tài lên đến tận trời, Tư Mã đại nhân lại tái phát cái tính của con mọt sách, trong mắt chỉ thấy tiểu tử này kiêu ngạo, ngông cuồng, hừ lạnh một tiếng đã coi như là khách khí, nếu không ngại Công chúa, y đã sớm lên tiếng làm khó.

Cho dù thế, làm thế nào dân giàu nước mạnh?

Bình Luận (0)
Comment