Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 7

Tống Dương ho một tiếng:

- Ta mới chỉ nghĩ đến chỗ đấy, còn lại chưa nghĩ ra, nói cũng vô dụng.

Tiểu bộ khoái thoáng cái tinh thần tỉnh táo:

- Không nghĩ ra mới càng phải nói ra, nhỡ đâu ta từ đó lại nghĩ ra được, nhanh nói, đợi trở lại thị trấn ta mời ngươi ăn mì!

Tống Dương ha ha cười cười:

- Thế thì cảm ơn trước rồi. nguồn truyenggg.com

Mưa to chặn đường, không thể quay về trong trấn, dù sao đều dựa vào nói chuyện phiếm giết thời gian, nói chút về bản án thực cũng không sao, Tống Dương không kiêu căng gì, tiếp tục mở miệng:

- Ta một mực không nghĩ ra có hai điều, điều thứ nhất là.. Người gánh xác hình như hơi nhiều chút!

'Gánh xác' không phải chăn trâu nuôi thả ngựa, người 'Gánh xác' làm việc phần lớn là một mình hành động, nhiều nhất hai ba người gom góp cùng một chỗ, chưa từng nghe nói qua một đám 'Gánh xác' đồng thời hành động, ở đây lại không phải khu vực đầu mối, vậy mà trong một tòa Âm Gia Sạn lại tụ tập mười hai người, họp sao?

- Còn một chỗ khó hiểu, người gánh xác chết ở chỗ này rồi, thi thể bọn chúng mang theo đâu mất rồi?

Tiểu bộ khoái vung tay lên, tựa như đã biết:

- Nói không chừng chỉ có người 'gánh xác'. Lần này bọn chúng đi ra sẽ không mang theo thi thể, hẹn gặp nhau ở phòng trọ... Kết quả xảy ra chuyện.

Tống Dương lắc đầu:

- Ngươi xem Âm Gia Sạn thực là nơi có gì tốt. Người gánh xác sẽ đến này tìm nơi này ngủ trọ, thuần túy là vì nơi này là nơi để cho thi thể không ra ánh sáng. Đã rõ chưa? Trừ phi là bất đắc dĩ làm việc, nếu như không mang thi thể, 'Gánh xác' một mình đi đường, thà rằng ngủ ngoài trời hoang dã, cũng sẽ không ở lại nơi âm khí dầy đặc này.

Tiểu bộ khoái nghe hiểu được:

- Vậy là nhóm'gánh xác', khẳng định là đem thi thể đến đây, kết quả bọn chúng đều chết rồi, thi thể lại không thấy. Mười hai người "gánh xác", ít nhất cũng phải mang theo mười hai cổ thi thể... Thi thể đi đâu?"

Vừa hỏi xong, chính gã liền bừng tỉnh:

- Thi thể nhất định là bị hung thủ mang đi, nói như vậy, bản án này, là một vụ cướp chăng?! Hung thủ giết người chính là vì đoạt thi thể? Đoạt thi thể làm cái gì?

-Ôi, ngươi hỏi ta à?

Tống Dương cười.

Tiểu bộ khoái cũng cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng chỉnh tề, chưa phá được án, mà là vui rạo rực nhìn qua Tống Dương, giống như đã tìm ra được bảo bối vậy:

- Mới vừa nói ngươi làm việc cẩn thận, thực ta còn khen thiếu, không riêng làm việc cẩn thận, tâm tư cũng rất tinh tế. Xem sự tình đầu đuôi rõ ràng, không tệ!

- Manh mối từng cái một bày ra, đem nó xâu chuỗi lại là được rồi.

Tống Dương rất khách khí:

Ngươi là người bên ngoài, đối với Sơn Khê Man và phong tục 'gánh xác' không biết, cho nên mới thấy không rõ lắm.

Tiểu bộ khoái nhún nhún bả vai, không hề cãi láo nói câu:

- Cho dù là hiểu rõ bọn chúng ta cũng không xâu chuỗi nổi những manh mối kia.

Nói xong, thân mình nghiêng về phía trước, tới gần Tống Dương:

- Như vậy đi, về sau hai ta hợp tác, ngươi tới giúp ta.

Tống Dương khoát tay cười nói:

- Ta lần này là bị bắt tới gánh trách nhiệm đây, ta không phải ngỗ tác, cậu ta mới phải, ngươi đi tìm ông ấy mà hợp tác."

Tiểu bộ khoái chẳng hề để ý:

- Không phải nói cậu ngươi, mà là nói ngươi đi nha môn mưu cầu một vị trí ngỗ tác, bằng bản lĩnh của ngươi còn không phải dễ như trở bàn tay. Về sau hai ta sóng vai, dựa vào ngươi làm việc cẩn thận, tâm tư lợi hại, dựa vào thiên phú của ta... Ta, ta cũng có vài bổn sự, đại án nào đến tay chúng ta mà chả làm được, hắc hắc, vài năm về sau ta chính là đệ nhất thần bộ của Nam Lý, ngươi chính là đệ nhất ngỗ tác đương triều..."

Không đợi gã nói xong, Tống Dương đã cười ha ha:

- Nhìn ra được, ngươi là đang đói bụng lắm.

- Đừng đề cập 'Đói ', chịu không được..."

Tiểu bộ khoái mặt mày mới vừa rồi còn hớn hở, nghe được chữ 'đói' lập tức lại trở nên sầu mi khổ kiểm, đồng thời đối với Tống Dương không cũng không từ bỏ ý định 'nhập bọn':

`- Cái khác không đề cập tới, nói võ công, ta cũng là một thân công phu, từ trên thị trấn đến ba mươi dặm đường xuống đây, ngươi thấy ta thở gấp qua sao? Đó vẫn là nếu bắt trộm để ta bắt. Ngươi tâm tư dù thế nào tốt, cho dù đem kẻ trộm phóng tới trước mắt, ngươi bắt không được cũng vô dụng, tra án bắt trộm, một văn một võ, mới là tốt."

Tống Dương không để ý tới Tiểu bộ khoái 'Hùng tâm tráng chí " mặc kệ đối phương nói như thế nào, hắn đều cười lắc đầu.

Tiểu bộ khoái khích lệ đến miệng đắng lưỡi khô, thấy Tống Dương vẫn không đáp ứng, trong nội tâm thực mất hứng, còn tưởng rằng Tống Dương xem thường chính mình, bĩu môi nói:

- Ngươi đừng xem nhẹ người khác, bàn về tài tra án, ta cũng có chỗ độc đáo.

Nói xong, chỉ ngừng chốc lát, lại không cam lòng tăng thêm ngữ khí:

-Chẳng hạn án này, ta khẳng định nói ra được chỗ đúng, không tin chờ xem, đợi lúc phá được án, ngươi lại trở lại ấn chứng!

Tống Dương không biết nên khóc hay cười:

- Từ đầu tới đuôi, có quan hệ với bản án, người chỉ từng phán ra một câu 'Mọi rợ nội chiến " còn có cái gì khác?

Tiểu bộ khoái 'Hừ' một tiếng, hất lên đầu, tức giận không để ý tới hắn.

Tống Dương chẳng hề so đo, ngồi xuống trầm tư, đã qua một hồi, bỗng nhiên thần sắc vui vẻ, 'Cáp' một tiếng, nở nụ cười. Tiểu bộ khoái bị hắn làm cho hoảng sợ, cả giận nói:

- Nổi điên cái gì.

Tống Dương xoay người theo trên mặt đất nhảy dựng lên:

- Tiếng mưa dừng rồi, có lẽ đã tạnh mưa!

Nói xong, cất bước đi ra cửa phòng trọ.

Một hồi mưa to rốt cục ngừng, đầy trời mây đen tiêu tán vô hình, lộ ra sáng chói lòa. Tống Dương vui vẻ lạ thường, quay đầu nói với Tiểu bộ khoái:

- Nhờ ngươi vất vả một chuyến, lập tức lên đường trở về Yến Tử Bình, đem tình tiết vụ án trình báo đại nhân.

Tiếp theo Tống Dương ngữ khí trầm xuống:

- Man tộc lúc nào cũng có thể rời núi nháo sự, cần nhanh chóng thông báo cho đại lão gia, bảo ông ấy báo cáo với châu quan, điều binh mã đóng giữ Yến Tử Bình.

Tiểu bộ khoái chỉnh lại giày, chuẩn bị xuất phát, đồng thời hỏi:

- Vậy còn ngươi? Không cùng ta trở về à?

Tống Dương lắc đầu:

- Võ công của ngươi tốt, đi nhanh, ta với ngươi cùng một chỗ ngược lại vướng víu, huống chi hiện trường cũng không thể không có người trông giữ, ta lưu lại.

Nói xong, lại không quên dặn dò:

- Đường ban đêm khó đi, hơn nữa sau cơn mưa đường trượt, ngươi lúc chạy phải cẩn thận. Đừng chỉ lo tham chạy, nhớ rõ, việc gấp nhưng người không gấp.

Tiểu bộ khoái nhếch miệng cười cười, bước nhanh mà đi, tung thân nhảy vài cái đã biến mất không thấy gì nữa.

Tống Dương lộ ra một bộ dạng tươi cười nhẹ nhõm, khoanh chân ngồi, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần...

Nhưng hắn không ngờ tới, hơn một tiếng sau, cửa ra vào Âm Gia Sạn đã vang lên tiếng bước chân, Tiểu bộ khoái lại trở về rồi. Người còn không thấy đã nghe thấy tiếng tiểu bộ khoái hét lên:

- Mưa to bất ngờ dẫn động lũ quét, chắn mất con đường trở về không được! Ngươi là người địa phương, còn biết con đường nào khác không?

Tống Dương cũng không có ngờ tới sự tình có thể như vậy, vốn đang sững sờ, lập tức lắc đầu: - Không có đường khác, chỉ có thể đợi nước rút.

Tiểu bộ khoái tinh thần trách nhiệm cao, lo lắng dị thường:

- Như vậy sao được, chuyện điều binh mã trì hoãn không được. Khục...

Tống Dương nhìn xem Tiểu bộ khoái gấp đến độ đi qua đi lại, hắn vươn ra ba ngón tay, đột ngột nói ra:

- Ba việc.

Tiểu bộ khoái không rõ ràng cho lắm:

- Ba việc gì?

- Thứ nhất, lũ bất ngờ chặn đường, ngươi qua không được, Man tộc tự nhiên cũng không qua được, ít nhất đợi nước lũ rút, Yến Tử Bình sẽ không có việc gì; Thứ hai, thảm án này, là chúng ta phát hiện ra trước, còn chưa thấy Man tộc đến, nếu không sẽ không không để cho người gánh xác phơi thân ở đây, vậy là, Man tộc hiện tại còn không biết việc này, lo cái gì? Huống chi từ nơi này đến hang ổ Man tộc, trọn vẹn mất lộ trình ba ngày, cho dù đêm qua có người 'Gánh xác' may mắn thoát chết, chạy trở về kêu người, qua cũng phải mất sáu ngày; Thứ ba, Huyện thái gia chúng ta tuy nhiên không quá... không quá thông minh, nhưng chuyện lớn như vậy ông ấy không thể qua loa, nói không chừng hiện tại binh mã châu phủ đã trú đóng ở thị trấn rồi, ngươi không cần phải sốt ruột."

Nghe xong ba điều này, Tiểu bộ khoái không sốt ruột nữa, nhưng lại trở mặt. Trừng mi trợn mắt hỏi Tống Dương:

- Muốn ta đi suốt đêm trở về đưa tin chính là ngươi, nói không có chuyện gì đâu cũng là ngươi, hay ho lắm sao? Đem ta ra đùa phải không? Muốn đánh nhau phải không? Hai ta đi ra ngoài, đừng làm hư hiện trường, ta chấp ngươi một tay! Ngươi yên tâm, ta không đánh vào mặt ngươi!"

Tống Dương nở nụ cười:

- Là ta sai, xin bớt giận xin bớt giận, càng nóng giận lại càng đói. Ta là muốn ngươi rời đi, không hề muốn trêu đùa ngươi.

Nghe được chữ 'đói', Tiểu bộ khoái con mắt đều đỏ:

- Đến cùng vì sao, ngươi nói.

Tống Dương đứng lên đi tới cửa, ngẩng đầu nhìn sắc trời:

- Đợi giờ Tý, ta định thử làm một việc, vốn định tự mình đi.

Tiểu bộ khoái đảo tròng mắt xem hắn:

-Chuyện gì?

Tống Dương không có vội trả lời, mà là chuyển hướng chủ đề:

- Trong núi sâu của Nam Lý, có một vị thảo dược tên 'Tử Dâm Phong', cũng chỉ có tộc Sơn Khê Man hiểu được cách bào chế, luyện hóa nó. Dược liệu này ngoài mùi vị cổ quái, mặt khác còn có hai công hiệu kỳ diệu.

Tiểu bộ khoái không hiểu cũng không có hứng thú với y thuật, muốn nhíu mày lắc đầu, nhưng nhìn Tống Dương chăm chú, gã vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Tử Dâm Phong cổ quái chỗ ở chỗ, sau khi trải qua quá trình bào chế của người Man, mỗi khi đến giờ Tý đều tỏa ra một cỗ khí tức nhàn nhạt, ngửi giống như mùi phân tro, đợi đến lúc bình minh lại biến mất.

Mà một trong hai công hiệu của nó, rơi vào chữ 'Dâm'. Nam nhân ngửi nó đều không có gì kỳ lạ, nhưng nữ tử ngửi phải trong thời gian hơi dài sẽ khiến cho huyết mạch xao động, toàn thân vô lực, xuân tâm không thể khống chế.

Bỗng nhiên đề cập tới dâm dược, Tiểu bộ khoái sắc mặt không thay đổi, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra vài phần tức giận, vài phần ngượng ngùng, cau mày nói:

- Đang êm đẹp, nói đến dược vật bỉ ổi này làm cái gì?

Bình Luận (0)
Comment