Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 47


A Tài ngồi dưới tấm thảm ngoài phòng khách, cuộn tròn vo, nặn khối đất sét màu đen thành hình cầu rồi lại nắn, đính lên trên một hình cầu màu trắng… Đây là tóc của anh trai chăm sóc y tế.
Giang Hoài ra ra vào vào trong phòng, chân không chạm đất, tiếng lải nhải loanh quanh bên tai A Tài:
“Anh ra ngoài, em ở nhà một mình cẩn thận.”
“Đói thì tự đặt đồ ăn, đừng đụng vào bếp… Trong wechat của em có tiền.”
“Nếu em đặt đồ ăn thì nhớ ghi chú giao hàng đúng giờ, để ngoài cửa là được…”
“Chiều anh chưa chắc mấy giờ về, cũng có khi tối mới về… Nếu anh về muộn thì ở nhà đi ngủ đúng giờ.” Giang Hoài đi qua chỗ A Tài, liếc thấy thành phẩm trong tay A Tài, nói: “Xấu thật, cũng giống Bạc Tiệm phết… Em đừng nặn Bạc Tiệm nữa, ở nhà nặn anh đi, nâng cao thẩm mỹ.”
A Tài: “...”
“Cạch”, cửa đóng lại.
Giang Hoài đi rồi, căn nhà cuối cùng cũng yên tĩnh.
A Tài nặn một hình cầu màu trắng làm đầu Giang Hoài, rồi vỗ xuống sàn.
Thời tiết khá lạnh, gió thổi cuốn lá vàng bay.
Giang Hoài nắm nắm cái tay lạnh lẽo.

Đây là một khu đường gần trường số 4, có nhiều người qua lại.

Giang Hoài ngồi bên lề đường, gió lạnh thổi vào cổ áo hoodie của cậu, Giang Hoài híp mắt rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc trong túi.
Hôm nay là chủ nhật, hôm qua cậu tiêm thuốc ức chế.
Giai đoạn dễ kích động đã qua, bây giờ cơ thịt lưng vai của Giang Hoài đau ê ẩm.

Nhưng cũng may hôm nay không có hoạt động thể lực gì.
Giang Hoài ngậm điếu thuốc, lấy bật lửa từ trong túi ra.
Cậu với Bạc Tiệm hẹn gặp ở gần đây.

Cậu tới sớm, còn Bạc Tiệm thì vẫn không biết đang ở đâu.
“Tách”, châm lửa, đầu thuốc bay ra tia khói.
Cậu cầm lấy điện thoại.
Kẻ mạnh thực sự: Cậu ở đâu?
Trả lời cũng nhanh.
BJ: Nhìn sang trái.
Giang Hoài quay đầu nhìn sang, cách cậu mười mấy mét, chủ tịch đi qua dòng người về phía cậu.

Giang Hoài nhìn cái là thấy cậu, nếu là người khác thì cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên Giang Hoài ra ngoài cùng Bạc Tiệm.
Dáng người Bạc Tiệm cao, mặc một chiếc áo gió dài màu xám nhạt, cậu cúi đầu: “Muốn tôi kéo cậu lên à?”
Giang Hoài không nói gì.

Bạc Tiệm tới rồi, cậu dập thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh.


“Đi thôi.”
Giang Hoài lên xe quân cảnh.
Chiếc xe dừng ở đường đối diện quán KTV mà Tống Tuấn hẹn.

Trên xe có hai cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở ghế lái và ghế phó lái, Giang Hoài kéo cửa xe, ba hàng ghế trong xe, Giang Hoài ngồi xuống hàng cuối cùng.
Cảnh sát ngồi ở ghế phó lái quay đầu qua, nhìn Giang Hoài cười: “Căng thẳng không?”
Anh ta biết hai người này đều là học sinh cấp ba.

Nhưng đừng nói là học sinh cấp ba, một người trưởng thành bình thường lên xe cảnh sát, dù không phạm tội cũng rất căng thẳng.
Giang Hoài cụp mắt: “Cũng ổn.”
Bạc Tiệm ngồi bên Giang Hoài, biểu cảm bình thường.
Cảnh sát trẻ này có ý muốn giúp bầu không khí thoải mái hơn, cười nói: “Đều ngồi xe cảnh sát lần đầu tiên sao?”
Giang Hoài: “Không phải.”
Bạc Tiệm liếc Giang Hoài một cái.
Cảnh sát sững sờ, lại cười nói: “Vậy cũng không phải cậu ngồi trên xe với thân phận nghi phạm đâu nhỉ?”
“Vâng.” Giang Hoài nói.
Cảnh sát: “...”
Bạc Tiệm liếc Giang Hoài, không nói.
Người thanh niên ngượng ngùng cười thành tiếng: “Cậu mới tầm này… Cậu phạm tội gì? Đánh nhau tập thể?”
“Không phải.”
Cảnh sát lái xe cuối cùng cũng không chịu nổi, cắt ngang cuộc chuyện trò ngượng nghịu của đồng nghiệp, quay đầu nói: “Các cậu không cần lo lắng cho an nguy của cô gái kia, chúng tôi đã đặt máy quay trong phòng, giám sát ngay bên cạnh… Nếu nghi phạm có hành động nào quá đáng, chúng tôi có thể bắt hắn.”
Giang Hoài chớp mắt: “Viên Bội Ái kia biết không?”
Cảnh sát nhìn Bạc Tiệm, cười: “Cậu không cần lo cho cô ấy.”
Giang Hoài không hỏi thêm, chỉ nói: “Làm phiền các anh rồi.”
“Ôi, có phiền hà gì đâu.

Đầy tớ của nhân dân mà.” Cảnh sát quay đầu đi, “Chủ yếu là vụ án đặc biệt… Omega nhận được sự bảo vệ đặc biệt, dù là cưỡng hiếp hay cưỡng hiếp bất thành thì người bị hại là Omega, phạt nặng như nhau… Dư luận xã hội quá lớn, không phải vừa mới thông qua một dự án liên quan đến định nghĩa những hành vi ép buộc tình dục với Omega sao, bây giờ chỉ cần liên quan đến Omega thì dù là gió thoảng cỏ bay thì trong đồn cũng rất coi trọng…”
Giang Hoài nắm chặt tay.
Cảnh sát cảm thán: “...!Dù sao Omega có làm gì thì cũng là bộ phận yếu thế mà.”
Giang Hoài không nói gì.
Đồng nghiệp bên cạnh anh ta nói: “Cậu nói như vậy tôi lại nhớ, khóa tôi tốt nghiệp năm đó, trường cảnh sát chúng tôi có hơn ba ngàn sinh viên… Không có quá năm mươi Omega, lại còn toàn ở ngành kỹ thuật, không cần huấn luyện thể lực.”
“Thể lực của Omega yếu, bình thường.” Cảnh sát nói.
Giang Hoài nắm chặt bàn tay đang để trên đầu gối.
Bạc Tiệm cụp mắt, nhẹ nhàng để tay lên tay Giang Hoài.
Giang Hoài quay đầu.
Bạc Tiệm nắm chặt tay, nghiêng đầu thầm thì: “Cậu không thế.”
Giang Hoài liếc Bạc Tiệm một cái, ngồi cách ra xa Bạc Tiệm về phía cửa xe.
“Các anh định xử lý ảnh khỏa thân Tống Tuấn chụp như thế nào?” Hồi sau, Giang Hoài hỏi.
Cảnh sát chần chừ, quay đầu nói: “Nếu như cậu ta thật sự chụp ảnh khỏa thân của Omega khác, lại còn lưu lại… Đây cũng sẽ là một trong những bằng chứng phạm tội của cậu ta, nhưng vụ cưỡng hiếp bất thành hồi tháng sáu các cậu từng nhắc đến trước đó, thời gian quá lâu rồi, nếu muốn chứng minh nghi phạm có hành vi phạm tội cưỡng hiếp bất thành cần phải có đầy đủ bằng chứng…”

Hai người đàn ông đi ra khỏi KTV cầm lấy bộ đàm nói một hồi, một người đàn ông đẩy cửa xoay lôi theo một chàng trai trẻ, dáng người không cao.

Chàng trai có khuôn mặt tròn ưa nhìn, sắc mặt tái mét, đôi chân của cậu ta run rẩy, tay bị còng ở phía trước, bị người đàn ông xô ra ngoài.
Đôi chân mềm nhũn như tôm này, chẳng cần đến ba cảnh sát, một người cũng xử được cậu ta.
Nhưng mà đôi chân mềm nhũn như tôm này lại dồn Omega khác vào con đường chết.
Giang Hoài và Tống Tuấn tổng cộng gặp nhau ba lần, Tống Tuấn từng chịu ba lần đòn của cậu, hôm nay là lần thứ tư.
Còn chưa tới cửa xe, chân Tống Tuấn mềm nhũn đến mức khuỵu xuống đất, cả người run lên, mặt cắt không còn giọt máu.

Đáy quần bò sẫm màu hơn một chút, chất lỏng màu vàng nhạt tí tách nhỏ từ đũng quần xuống đất.
“Trời,” Một cảnh sát giật mình, “Thằng nhóc này sợ đến mức tè luôn à?”
Tống Tuấn rùng mình, quỳ xuống dưới chân viên cảnh sát, từ đầu lưỡi đến đôi tay bị còng đều đang run rẩy: “Các anh bắt nhầm người rồi… Tôi không làm gì cả, tôi là Omega, tôi là Omega, Omega thì có thể làm gì người khác? Các, các anh chắc chắn là hiểu lầm rồi…”
Cảnh sát tóm lấy cổ áo Tống Tuấn nhấc lên như nhấc cổ gà...!Mùi của nước tiểu khai nồng, anh ta cau mày ghê tởm, đồng nghiệp mở cửa xe, anh ta ném Tống Tuấn vào trong: “Thôi đi, quần sắp cởi ra rồi cậu còn chưa làm gì… Muốn nói gì thì về đồn.”
Tống Tuấn không ngồi cùng xe với Giang Hoài.
Một cô gái tóc ngắn từ từ bước ra từ cửa quay của KTV, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên.
Sắc mặt của cô gái cũng trắng bệch nhưng vẫn xem như là bình tĩnh.
Giang Hoài nộp đoạn ghi âm, tường thuật vắn tắt lại chuyện hồi hè tháng sáu.
Cảnh sát đang ghi biên bản trước mặt.

Giang Hoài không giấu diếm, cảnh sát hỏi gì thì cậu trả lời nấy.
Cảnh sát đánh dấu ký hiệu, vẻ mặt phức tạp: “Cậu gặp chuyện như thế này lại không báo cho trường ngay, lại đi đạp Tống Tuấn một trận? Báo thù cho bạn?”
“Không.

Chỉ là ngứa mắt cậu ta.” Giang Hoài nói.
Người cảnh sát bật cười.

Trẻ con ở độ tuổi này, đặc biệt là Alpha, rất dễ tự cao tự đại, chủ nghĩa anh hùng đặt lên hàng đầu, không quan tâm bất cứ điều gì, không quan tâm bản thân sống hay chết, làm thế là xong.
“Cậu đã cứu bạn, đầu tiên, tấm lòng này của cậu chắc chắn là điều tốt,” Viên cảnh sát ghi lại vài chữ, nói, “Nhưng khi gặp chuyện, đừng một mình chiến đấu, cậu mới bao nhiêu tuổi, mười mấy tuổi… Đặc biệt là hành vi phạm tội này, kể cả nạn nhân, điều đầu tiên các cậu nên nghĩ đến là báo cảnh sát.

Nếu không, nạn nhân bị hại rồi, nghi phạm ung dung ngoài vòng pháp luật, còn muốn tìm nạn nhân tiếp theo… Chẳng ai muốn nhìn thấy kết quả như vậy.”
Giang Hoài không biểu cảm: “Ừm.”
Cảnh sát: “...”
Sao đứa trẻ này giống như que kem vậy chứ.
Anh ta thở dài: “Được rồi, cậu có thể về trước rồi.”
Trước đồn cảnh sát có một cây ngô đồng rất lớn, lá khô rụng xuống đất.

Giang Hoài “sột soạt” “sột soạt” dẫm lên lá khô.

Bạc Tiệm đợi cậu dưới gốc cây.
Giang Hoài bước tới.
“Tôi giao đoạn ghi âm rồi.” Bạc Tiệm nói.
“Ừm.”
“Cậu nhìn thấy Nghê Lê với bố mẹ cậu ấy chưa?” Bạc Tiệm hỏi.
“Thấy rồi.”
“Viên Bội Ái không sao.” Bạc Tiệm nói.
“Biết rồi.”
Bạc Tiệm dừng lại một lúc, cậu hơi cúi đầu xuống, nói, “Vậy là chuyện này đến đây là kết thúc rồi, Giang Hoài.”
Giang Hoài ngước lên nheo mắt nhìn Bạc Tiệm.

Cậu nói một câu: “Tôi biết.”
Bạc Tiệm còn rất nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như “Sau này đừng làm chuyện kiểu anh hùng cá nhân như thế này nữa”, nhưng cậu nhìn Giang Hoài một lúc rồi nắm bím tóc của Giang Hoài: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Giang Hoài vỗ “bốp” vào mu bàn tay cậu, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tóc tôi.”
“Ồ.”
Giang Hoài cúi đầu đi về phía trước.

Trên mặt đất có rất nhiều lá rơi, chưa kịp quét, cậu đi trên đám lá khô, phát ra tiếng “sột soạt” suốt đoạn đường.
Bạc Tiệm cũng giẫm lên một chiếc lá: “Trước đây cậu cũng để tóc dài à?”
“Ừm.”
“Bắt đầu để từ bao giờ?”
“Tiểu học.”
Bạc Tiệm lại hỏi: “Tại sao lại để tóc dài?”
Giang Hoài trả lời: “Trước đây muốn buộc tóc cho em gái, để dài để luyện tập.”
Bạc Tiệm im lặng vài giây, nói, “Nhưng tôi nhớ em gái của cậu để tóc ngắn.”
Giang Hoài mặt không biểu cảm dẫm lên một chiếc lá: “Tôi nuôi dài rồi, nó cắt ngắn.

Gu thẩm mỹ của nó tệ.”
“Em gái cậu với cậu không giống nhau, tóc ngắn khá xinh đấy.” Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài khó hiểu liếc cậu một cái, không nói gì.
Khi đến ngã rẽ, Giang Hoài hếch cằm: “Tôi gọi xe cho cậu?”
Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: “Tôi sang nhà cậu chơi được không?”
Giang Hoài ngây người: “?”
Cậu không chút do dự: “Không được.”
Bạc Tiệm nhìn cậu: “Cậu đến nhà tôi rồi.”
Giang Hoài cau mày.
“Tôi cũng muốn đến nhà cậu.” Chủ tịch Bạc nói với giọng điệu trẻ con, “Phải công bằng.”
Giang Hoài cau mày ngày càng sâu.

Cậu từ chối thẳng thừng: “Nhà tôi có người, không được.”
Bạc Tiệm hỏi: “Tôi không gặp được sao?”
Giang Hoài: “…”
“Nhà tôi không có ai,” Bạc Tiệm hơi giật tay áo Giang Hoài, “Tôi tới nhà cậu một lát không được sao?”
Giang Hoài kéo tay áo lại, không chút khách khí nói, “Khỉ khô, nhà cậu rõ ràng có người làm vườn với bảo mẫu.”
Tim cậu lỡ một nhịp.


Giang Hoài quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Bạc Tiệm.
Chủ tịch Bạc im bặt, cầm tay Giang Hoài: “Đi thôi.”
A Tài nặn xong anh trai chăm sóc y tế, vừa tốn thời gian công sức, lại tốn thêm sức lực nữa nặn một đầu dứa Giang Hoài.

A Tài dựng anh trai chăm sóc y tế lên, lại chôn đầu dứa Giang Hoài xuống đất.
Năm nay chôn một đầu dứa Giang Hoài, năm sau thu lại mười đầu dứa Giang Hoài.
Chôn xong, A Tài cạn kiệt sức lực, không đặt cả đồ ăn mà ôm anh trai chăm sóc y tế với đầu quả dứa Giang Hoài trồng ở chậu hoa đất sét, còn cả một gói giăm bông, về phòng ngủ.
Giang Hoài như máy làm lạnh, đi từ thang máy ra: “Nhà tôi không có gì.”
“Ừm, không sao.”
Mặt Giang Hoài lạnh hơn, cậu mở cửa: “Thay giày.”
Bạc Tiệm dừng lại ở lối vào, nhìn thoáng qua.

Không ngờ lại rất sạch sẽ, bày trí nhiều đồ đạc, diện tích phù hợp, căn nhà rất ấm áp.
“Cô chú có nhà không?”
Giang Hoài: “Không.”
Bạc Tiệm cởi cúc áo gió: “Ồ.” Cậu cởi áo khoác, “Tôi treo quần áo ở đây được không?”
Giang Hoài đi vào trong rồi, không quay đầu đáp: “Tùy.”
A Tài không ở trong phòng khách, có lẽ là trong phòng riêng.
Vài túi đất sét ném trên thảm phòng khách, Giang Hoài tiện tay nhặt lên ném lên bàn bên cạnh.

Chiều nay cậu về sớm hơn dự kiến, bây giờ mới hơn bốn giờ.
Giang Hoài đi vào bếp, mở tủ lạnh.
Bạc Tiệm rất tự giác ngồi xuống sô pha ở phòng khách, Giang Hoài thò đầu từ cánh cửa tủ lạnh ra: “Uống gì?”
“Có gì?”
“Nước cam, sữa, coca… Có cả rượu.” Giang Hoài đếm.
“Sữa.”
Giang Hoài lấy một hộp sữa bò, lại lấy cho mình bình nước, “chậc” một cái: “Cậu cũng thích uống sữa?”
Chủ tịch Bạc nhanh nhạy nghe thấy từ “cũng”, nhận lấy hộp sữa rồi hỏi: “Còn có ai? Em gái cậu?”
Giang Hoài mở nắp nước khoáng, “Không, Giang Tinh Tinh uống nước trái cây.

Lão Tần cũng thích uống sữa.”
Tay Bạc Tiệm cắm ống hút bỗng khựng lại.
Giang Hoài liếc nhìn hộp sữa: “Đúng rồi, cậu nhìn hạn sử dụng...!Sữa này là hai tháng trước Tần Dư Hạc đến nhà tôi nên mua, không biết hỏng chưa.”
Bạc Tiệm: “...”
Giang Hoài thấy tay chủ tịch Bạc không động đậy, tưởng cái tật của chủ tịch Bạc lại nổi dậy, không tươi không uống.

Cậu mỉa một tiếng: “Đùa cậu thôi… Bình thường hạn của sữa là tầm nửa năm, chưa hỏng.

Tôi cần phải lừa cậu uống sữa hết hạn à?”
Bạc Tiệm cụp mắt: “Vậy đây là bạn tiểu học của cậu mua à?”
“Đúng vậy, làm sao à?”
“Không sao, bỗng buồn nôn.” Mặt chủ tịch Bạc không đổi sắc, thay đổi lại, “Tôi muốn uống nước khoáng.”.

Bình Luận (0)
Comment