Học Bá Cao Lãnh Là Quỷ Làm Nũng

Chương 21

"Tề Nhiên..."

Lục Khuynh vô thức kêu thành tiếng.

Tề Nhiên dời khóe miệng đang dán chặt lấy tai Lục Khuynh ra, nhích đầu xa hơn chút xíu nhưng vẫn nhìn vào mắt cậu.

Lỗ tai nhồn nhột, ngay khi Lục Khuynh muốn vươn tay chạm vào, cánh tay cậu bị Tề Nhiên nắm chắc trong tay.

Tiếp theo là giọng nói nghiêm nghị của Tề Nhiên: "Chẳng phải em nên ở nhà học bài sao? Tại sao ở chỗ này?"

Ánh mắt Lục Khuynh né tránh, không trả lời.

Tề Nhiên cũng chẳng ép cậu, ngược lại hỏi một câu khác: "Gần đây sao không tới quán bar?"

Thiếu niên trước mặt càng trở nên co rúm, dường như muốn nâng tay che mặt lại phát hiện hai tay mình bị khống chế chặt chẽ, chỉ có thể ngó nghía nghĩ ngợi lung tung, mơ hồ đáp: "Công việc của ba tôi khá bận, nên, không đến."

Tề Nhiên thấy bộ dáng trốn tránh này của cậu, không khỏi bật cười, buông cánh tay Lục Khuynh ra, nâng mặt cậu lên, buộc cậu phải nhìn mình.

"Bạn nhỏ không thể nói dối, biết chưa?" Chất giọng êm ái vang bên tai, "Đến cùng là bị sao vậy? Nói cho tôi biết đi, được không em?"

Lục Khuynh không trả lời, ngơ ngác nhìn đôi mắt hàm chứa sự dịu dàng của Tề Nhiên.

"Ba em, có phải đang nằm viện?" Tề Nhiên nâng mặt cậu lên hỏi.

Lục Khuynh lệch nhịp, hoàn toàn quên mất bàn tay đang lén lút sờ soạng khuôn mặt mình, nghi ngờ: "Sao anh biết?"

"Bạn nhỏ à." Tề Nhiên thả tay xuống, áp Lục Khuynh lên bức tường phía sau lần nữa, "Em cho rằng mình che giấu rất tốt ư?"

Lục Khuynh cứng đờ, nhìn khóe miệng tươi cười của Tề Nhiên bèn cúi đầu do dự, giống như đang đấu tranh tư tưởng vậy.

"Vâng." Cậu kiên định đáp, mang theo ý vò mẻ chẳng sợ nứt, "Ông ấy ngã lầu, lại chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan, tôi lại không có tiền nên đến đây làm công."

Bầu không khí lặng ngắt như tờ, Tề Nhiên thu hồi nụ cười bên miệng, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.

"Lục Khuynh." Tề Nhiên do dự một hồi rồi nói, "Nếu em cần tiền, tôi có thể cho em mượn."

"Không cần." Cậu nhóc quyết đoán thốt ra.

Tề Nhiên bỗng như bị nghẹn lời, giọng điệu kiên định của Lục Khuynh khiến trái tim hắn đau nhói, hắn giật miệng thở dài, tiếng nói ẩn chứa sự bất lực: "Cho dù em không cần thì cũng không được mượn lãi suất cao, em có biết mình không nên đụng vào thứ đó không?"

Lục Khuynh ngẩng phắt đầu, đầy ngạc nhiên nhìn hắn.

"Anh——"

"Giáo viên chủ nhiệm lớp em vô tình thấy được, cậu ấy nói cho tôi biết." Chưa đợi Lục Khuynh đặt câu hỏi, Tề Nhiên giành nói trước.

Lục Khuynh không nói nữa mà chỉ cụp mắt, nhìn chằm chằm mặt bê tông tối đen.

"Nếu tôi không hỏi em," Tề Nhiên tạm dừng, "Em cứ định giấu tôi chuyện này sao?"

Lục Khuynh vẫn chẳng chịu lên tiếng, cúi đầu thấp hơn, từ góc độ của Tề Nhiên chỉ có thể trông thấy mái tóc mềm mại, ngửi được mùi thơm dìu dịu trên đầu cậu.

Thiếu niên khẽ gật đầu.

Tề Nhiên có phần bất đắc dĩ, thả hai tay chống trên vách tường xuống rồi khoanh trước ngực, nhanh chóng xoay người hít thở thật sâu, cứ như đang bình tĩnh cái gì đó, hoặc như đang ra một quyết định quan trọng.

Chỉ thấy ngay sau đó, Tề Nhiên thoắt cái xoay người đấm vào bức tường phía sau Lục Khuynh, phát ra một tiếng "rầm".

Tông giọng trầm thấp truyền bên tai: "Lục Khuynh, em có biết tại sao tôi khiêng em tới đây không?"

Lục Khuynh chẳng có thời gian ngẫm nghĩ, mà hắn cũng không cho cậu cơ hội, nói tiếp: "Tôi trả tiền lương cho em, tìm em trò chuyện, nấu cơm cho em, trên bàn của em sẽ luôn có một đóa hoa hồng đỏ..."

Hắn dừng lại, càng áp sát vào mắt cậu, "Chẳng lẽ em còn chưa rõ sao?"

"Em hẳn đã biết."

"Tôi chỉ làm điều này với mình em."

"Lục Khuynh."

"Tôi không phải không muốn báo đáp."

"Tôi——"

Tôi thích em, Lục Khuynh.

Còn chưa kịp phát ra câu này, Lục Khuynh đã cắt ngang như cảm nhận được điều gì đó: "Tôi biết."

Nét mặt Lục Khuynh vô cùng lúng túng, không khỏi liếm môi, trong con hẻm đen kịt, ánh trăng chiếu rọi khiến cặp mắt thiếu niên tỏa sáng lấp lánh.

Chỉ thấy cậu lắc đầu mất kiểm soát, ngoài miệng lầm bầm: "Tôi biết, nhưng, nhưng tôi không biết mình nghĩ thế nào."

Cậu cắn môi, giương đôi mắt ướt nhẹp lên nhìn Tề Nhiên: "Tề Nhiên, anh đừng vậy được không? Tôi, tôi không muốn vay tiền anh, tôi không muốn nợ anh nhiều như thế."

Lục Khuynh cong thắt lưng, đầu tựa nhẹ vào lồng ngực hắn, tấm lưng run rẩy, lời nói cũng mang theo âm rung: "... Tại sao tôi lại nói cho anh biết những chuyện này chứ?"

Chẳng biết đang nói với mình hay đang nói với Tề Nhiên nữa.

"Mắc mớ gì đến anh hả..."

Như thể đang bật khóc nức nở.

"Mẹ, mẹ nó, anh là gì của tôi chứ?"

Tề Nhiên vươn tay dữ dằn xoa tóc cậu, nghiêm nghị: "Không được chửi thề."

Lục Khuynh bị hắn vò cho nghiêng cơ thể, đầu dán chặt lên người Tề Nhiên, hai tay vô thức với lấy góc áo hắn.

"Anh Nhiên ơi." Cậu mềm nhũn giọng như muốn khóc: "Anh cứ mặc kệ em, có được không?"

Tề Nhiên chẳng nhúc nhích, vẫn đặt tay lên mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên.

Phía trên mãi không thấy ư hử gì, tựa hồi lâu cậu mới nghe thấy tiếng thở dài khó nhận ra.

Hắn dường như nở nụ cười, ngay sau đó chợt nghe một câu lẩm bẩm bất đắc dĩ: "Lục Khuynh, nếu em thật sự không thích, em cho rằng tôi sẽ ép buộc em được ư?"

Lục Khuynh lập tức ngước cổ.

"Bạn nhỏ à." Tề Nhiên nhìn cậu, đôi mắt lóe sáng, "Em xem ánh mắt em nhìn tôi từ lâu đã không còn giống như lúc trước, tự em không phát hiện ra sao?"

Lục Khuynh choáng váng, khóe mắt hồng hồng, cứ thế ngơ ngác nhìn Tề Nhiên.

Tề Nhiên nhếch miệng, thả tay đặt trên tóc Lục Khuynh xuống, tiếp tục nói: "Lúc ở cùng tôi, em sẽ không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, sẽ vô thức làm nũng, bị tôi dồn lên tường cũng sẽ không đẩy tôi ra, ngược lại nhìn tôi chằm chằm..."

Tề Nhiên cố ý dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn cậu nhóc: "Lục Khuynh, tất cả đều rõ ràng như vậy em cũng không nhận ra sao?"

Trên mặt mang theo ý lộ liễu nhất định phải đạt được.

Hơi thở Lục Khuynh đột nhiên trở nên nặng nề, bị lời nói Tề Nhiên bao vây, sự khác biệt giữa cách đối xử của cậu với những người khác và Tề Nhiên như được hiện rõ trước mặt, tựa chiếc máy chiếu phim.

Mình sẽ tự nhiên báo cáo một ngày ba bữa với Tề Nhiên.

Sẽ vô thức đỏ mặt vì Tề Nhiên.

Sẽ muốn Tề Nhiên dạy cậu lái mô tô.

Sẽ không thể từ chối khi Tề Nhiên tới gần.

...

"Em không hiểu mình nghĩ gì," Âm giọng êm ả của Tề Nhiên lại vang lên, hòa làm một thể với bóng đêm.

"Vậy tôi sẽ giúp em hiểu rõ."

Hắn lập tức nói tiếp mà chẳng cho Lục Khuynh cơ hội phản ứng.

"Lần trước lúc tập kịch bản tôi tới đưa cơm cho em, tuy có phản kháng nhưng em vẫn ngoan ngoãn ăn hết đấy thôi." Hắn tạm ngừng: "Em biết tại sao không?"

Chưa đợi Lục Khuynh lắc đầu, hắn tiếp lời: "Bởi vì em đã quen với việc tôi mang cơm đến cho em, quen với việc tôi biết em ngày hôm đó ăn gì, làm gì."

Cậu nhóc trước mặt nhíu mày, bật thốt lên câu phản bác: "Đó là vì——"

"Lúc diễn kịch," Tề Nhiên thẳng mồm ngắt lời cậu, "Em xem Helena thành tôi, đúng không? Ánh mắt dịu dàng khi em nhìn Trình Lệ Lệ là học từ tôi, em có biết hay không?"

"Lục Khuynh." Giọng hắn bỗng trầm xuống, "Tôi đã bước vào cuộc sống của em từ lâu, em không cảm nhận được ư?"

Ánh mắt Tề Nhiên nhìn cậu quá mức nóng bỏng, Lục Khuynh dời tầm mắt như thể bị phỏng, cậu không trả lời, ý thức dần mơ hồ, cơ thể hơi nghiêng ra ngoài, là dấu hiệu muốn chạy trốn.

Đừng nói nữa.

Không nên nói nữa.

Lục Khuynh chỉ nghe thấy lòng mình bật thốt lên câu nói ấy, giây sau liền muốn chấc chân chạy ùa vào dòng đường.

Thế nhưng Tề Nhiên đâu cho cậu cơ hội này, hắn nhấc chân tiến lên trước một bước, đôi tay nắm chặt bả vai Lục Khuynh, ép cậu đối diện với mình, mặt kề sát vào hắn.

"Bản thân em cũng không biết sao?" Tề Nhiên mở miệng, giọng nói có chút nguy hiểm, "Khi buổi biểu diễn lần trước kết thúc, em ngồi sau con mô tô của tôi, tôi nhìn em qua kính chiếu hậu, cả khuôn mặt em đều ửng hồng."

"Em cứ vậy ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào tóc tôi, em có biết tôi nhìn thấy gì trong mắt em không?"

Lục Khuynh nhìn Tề Nhiên, xuýt nữa đã bị đôi mắt như vực sâu của đối phương hút vào.

Cậu cảm giác những lời tiếp theo của Tề Nhiên sẽ làm cậu chẳng muốn nghe tẹo nào, nhìn đôi môi đóng mở không dứt kia thì chỉ muốn tìm thứ gì đó lấp kín.

Nhưng cậu còn chưa tìm ra cách gì, giọng Tề Nhiên như tiếng bom nổ vang lên bên tai.

"Đôi mắt em dường như đang nói," Hắn cố ý dừng lại một chút, "Anh Nhiên, em thích anh——"

"Bốp!"

Lục Khuynh lập tức chìa tay bịt môi Tề Nhiên, sợi râu lỏm chỏm đâm nhẹ vào lòng bàn tay khiến tay cậu run rẩy.

Tề Nhiên nhếch đôi lông mày, lùi về sau một bước khó phát hiện, thiếu niên cách hắn vô cùng gần, gần đến nỗi có thể thấy rõ hàng mi khẽ chớp và khuôn mặt được chiếu sáng trong con hẻm nhỏ tối tăm, đỏ như muốn nhỏ máu.

Lục Khuynh dùng cặp mắt chẳng có xíu năng lực uy hiếp nào trừng hắn. Lòng bàn tay mềm mại khẽ run đáp trên môi.

Tề Nhiên sững sờ, sợi dây "lý trí" trong đầu "phựt!" cái đứt đoạn.

Hắn bất thình lình tiến lên, đặt tay phía sau che chở cho đầu cậu, rồi chợt đẩy cậu lên tường, cách tay Lục Khuynh mà hôn lên đôi môi cậu.

Lục Khunh trợn to mắt trong phút chốc.

Tề Nhiên không nhắm mắt, cứ vậy mở ra nhìn cặp mắt tròn xoe của Lục Khunh, còn lè lưỡi liếm lòng bàn tay cậu, lại khẽ mở miệng cắn lớp thịt mềm mềm.

Thời gian thoáng như dừng trôi, trái tim trong lồng ngực hai người đập thình thịch vang dội, chẳng phân rõ là của ai.

Lục Khunh thấy ánh mắt mang tính xâm lược của Tề Nhiên, cả người như bị đóng băng, mãi tới khi cảm giác được cơn đau nhoi nhói trong lòng bàn tay, cậu mới bừng tỉnh đẩy mạnh Tề Nhiên ra.

Tề Nhiên bị xô đến lảo đảo, xém chút ngã về đất mẹ, hắn vừa ngẩng đầu liền trông thấy bóng lưng chạy trối chết của Lục Khuynh.

Bóng lưng thiếu niên như mang theo gió nhấc cả bụi bặm xung quanh Tề Nhiên.

Tề Nhiên nhắm chặt mắt, lông mày cau có, lẳng lặng đứng tại chỗ.

Chắc hắn dọa bạn nhỏ sợ rồi.

Đột nhiên hắn nhấc chân đá mạnh vào thùng rác trong ngõ nhỏ tựa đang trút giận, từng cú rồi từng cú, như muốn đập nát nó luôn vậy.

Đợi mấy cái thùng bị đá cho tứ tung ngang dọc, hắn mới ổn định hô hấp, móc điện thoại ra gọi.

Bên kia nhận máy rất nhanh, giọng nói lo lắng của Phương Hoài Lương truyền đến "Alo?"

Tề Nhiên không trả lời ngay mà đưa tay vuốt tóc, thở dài một hơi rồi từ từ mở miệng: "Nếu thấy cái đám cho vay nặng lãi kia lần nữa, nhớ phải báo cho tớ biết trước."

Dứt lời cũng chẳng đợi anh trả lời mà cúp luôn, sau đó chậm rãi bước đi trên đường.
Bình Luận (0)
Comment