Học Bá Cao Lãnh Là Quỷ Làm Nũng

Chương 7

Phương Hoài Lương là giáo viên chủ nhiệm lớp Lục Khuynh, 28 tuổi, dạy tiếng Anh, dù giáo viên ở độ tuổi này chỉ có thể được xem là mới cất bước, nhưng bởi vì năng lực dạy học xuất sắc cùng với khí chất ba lắc ba xàm* của Phương Hoài Lương, anh luôn được các lãnh đạo nhà trường và học sinh quý mến.

*Gốc là 沙雕sa điêu, nói lái của từ ngốc bức

Mà chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi kể từ khi bắt đầu đi dạy, anh đã đào tạo vô số trạng nguyên tiếng Anh trong kỳ thi tuyển sinh đại học cho Trường Trung học số 2, có thể nói anh là giáo viên được nhà trường nâng niu trong lòng bàn tay.

Không những công việc vô cùng suôn sẻ, Phương Hoài Lương còn kết hôn với cô giáo Dư Bội dạy ngữ văn cùng trường từ lâu, bây giờ vợ và con cái đều đủ cả, cuộc sống đơn giản tốt đẹp, trải qua tháng ngày như diều gặp gió.

Cuộc sống phong phú như vậy đâu giống người sẽ tới quán bar, nhưng cho dù đến, tại sao Lục Khuynh chưa từng nhìn thấy thầy ấy lần nào?

Cậu hơi nghi ngờ, nhưng lại cảm thấy có lẽ anh chỉ tình cờ đi ngang qua rồi bị lọt vào ống kính thôi, nên chẳng nghĩ nhiều nữa, cậu thoát chế độ toàn màn hình, đương chuẩn bị rời khỏi vòng bạn bè để bắt đầu làm bài tập, thì thông báo "Nhiên đã gửi cho bạn một tin nhắn." liền nhảy vào tầm mắt.

Lục Khuynh mở khung chat:

Nhiên: Bạn nhỏ bắt đầu tự học buổi tối chưa?

Lục Khuynh gõ hai chữ: Vẫn chưa

Nhiên: Ừ

Nhiên: Vậy mà chơi điện thoại ở trường học

Chẳng phải anh cũng gửi tin nhắn khi tôi đang đi học à? Lục Khuynh bới móc trong lòng.

LQ: Vừa khéo cầm lên

(Pinyin của Lục Khuynh là lù qīng)

Bên kia gửi tới một tấm ảnh con mèo với dòng chữ "Tôi hiểu mà".

Lục Khuynh ngẩn ra, bình thường lúc cậu đọc thông báo trong nhóm lớp, nếu có tiết học thêm hoặc bài tập về nhà gì đó, bên dưới sẽ có một loạt "Trốn tránh hiện thực", "Tui hổng chịu nổi loại oan ức này" đủ kiểu biểu tượng cảm xúc mèo con như thế.

Cậu đâu nghĩ tới "Ông chú" tự yêu bản thân cũng sẽ dùng loại meme mèo con bán manh này chứ.

Chỉ là... rất bất ngờ.

Nhưng cậu không biết rằng, gói meme này kỳ thực do ông chủ Tề đe dọa dụ dỗ thực thi đủ mọi thủ đoạn mềm cứng với giáo viên chủ nhiệm Phương Hoài Lương của cậu, rồi cướp được tới tay.

Tề Nhiên dọa sẽ nói cho chị dâu Dư Bội biết Phương Hoài Lương nhìn chằm chằm vào một nữ sinh ở quán bar, ép buộc Phương Hoài Lương cung cấp gói biểu tượng cảm xúc mà bạn nhỏ bây giờ hay dùng, Phương Hoài Lương đâu còn cách nào khác, đành phải vơ vét cướp đoạt vài meme nổi bật trên trang nhóm, từng cái từng cái gửi cho Tề Nhiên mặc quân chọn lựa.

Tề Nhiên chọn trái chọn phải, thật vất vả mới gom được hai mươi tấm meme hắn cảm thấy "vừa đáng yêu lại không làm bộ", mới đồng ý không báo việc Phương Hoài Lương làm cho vợ anh biết.

Bây giờ, hắn nhìn vào giao diện trò chuyện vẫn đang dừng ở gói biểu tượng cảm xúc, cảm thấy không hiệu quả mấy.

Xem ra meme mà Phương Hoài Lương cung cấp không tốt lắm.

Nhiên: Ngày mai tôi tiện thể giúp em xử lý chiếc xe kia luôn, đặt chỗ trước.

LQ: Được

LQ: Cảm ơn

Nhiên: Không cần cảm ơn

Nhiên: Tối nay có đến thì nói cho tôi biết, tôi tới đón em

Đương Lục Khuynh gõ chữ "Khỏi cần" vào hộp thoại, tin nhắn của đối phương đã hiện lên.

Nhiên: Khoan hãy từ chối

Nhiên: Đâu phải miễn phí, phí đi đường tính vào tiền lương

LQ:...

Quả nhiên.

Dù sao cậu cũng không muốn đi lại quá nhiều vào buổi tối, đối phương còn nói không phải cho không nên cậu chẳng từ chối nữa.

LQ: Được

Khung chat nhất thời yên ắng, ngay sau đó, Lục Khuynh thấy bên kia gửi lì xì qua, trên đó viết "Tiền lương".

LQ:?

Còn chưa bắt đầu làm việc đã phát lương rồi, có kiểu làm ăn như vậy sao?

Nhiên: Trả trước cho em vài ngày lương, cứ mua xe cái đã

LQ:... Không cần đâu

LQ: Tôi có thể tìm ba tôi lấy tiền.

Lục Thế Lâm thật sự sẽ cho cậu tiền mua một chiếc xe đạp dù bị gỉ sắt cũng không đổi ư?

Nhóc con lừa gạt này.

Nhiên: Chẳng lẽ em muốn tôi mỗi ngày phải lái mô tô tới đón em hửm?

Nhiên: Nhận tiền đi

Nhiên: Ngoan

Lục Khuynh nhìn mấy câu nói cứng rắn của đối phương, theo sát là chữ "Ngoan" mang tính động viên, thầm nghĩ người này thật coi mình là đứa trẻ mà đối xử hả, như thể bỗng dưng có thêm một người anh trai vậy.

Cảm giác này rất kỳ quái, ở đầu bên kia của dây vô tuyến, có một người cầm di động giống cậu, dùng văn bản thay thế giọng nói, hỏi cậu bắt đầu tiết tự học chưa? Hỏi cậu có cần hắn tới đón không.

Tuy câu chữ có phần cương quyết chẳng cách nào từ chối, nhưng đằng sau ấy lại chứa đựng sự quan tâm, đâu phải Lục Khuynh không cảm nhận được.

Chính vì cảm nhận được nên cậu mới lưỡng lự, hoang mang, vì sao Tề Nhiên lại đối xử với cậu như thế? Bọn họ vốn không phải là người của cùng một thế giới.

Giao diện trò chuyện lại rơi vào trầm mặc, lần này thời gian lâu hơn chút.

LQ: Được

LQ: Cảm ơn

Tề Nhiên gửi tới meme chó con "Không cần cảm ơn".

Nhưng cuối cùng Tề Nhiên cũng chẳng đợi được WeChat của Lục Khuynh, đêm nay Lục Thế Lâm không gọi điện thoại cho cậu, Lục Khuynh hiểu ông không ở quán bar, vì vậy sau giờ tự học cậu liền trở về nhà.

Vào buổi tối, nhà của Lục Khuynh đều sẽ tối om như mực, căn nhà tái định cư này là do công trường kiến trúc nơi Lục Thế Lâm công tác phân phối cho, nhà ở cũ nát, giao thông bất tiện, ở đây hầu hết là những người từ nơi khác đến thành phố B làm việc.

Bởi vị trí hẻo lánh, tiểu khu lại thiếu hụt sự quản lý nên đèn hai bên đường hư hỏng quanh năm cũng chẳng được sửa chữa, công tác an ninh cũng vô cùng kém, thường xuyên có vụ trộm đồ của cư dân.

Mặc dù vậy, nhà ở tái định cư vẫn chật kín, giá cả nhà đất ở thành phố B không hề rẻ, rất nhiều người muốn rời khỏi đây nhưng nào có sự lựa chọn tốt hơn đâu.

Lục Khuynh mở cửa nhà.

Thật ngạc nhiên vì trong phòng bật đèn, ngọn đèn vàng ấm áp, khiến cậu có loại ảo giác ấm cúng.

Cậu bước vào, đập vào mắt là những lọ thuốc nhỏ màu trắng được đặt trên khay trà, sáng sớm trước khi đến trường cậu mới dọn dẹp xong, hiện đã bị người ta lật cho ngã trái ngã phải, một trong số lọ thuốc còn bị mở nắp, thuốc thang bên trong rơi vãi ra ngoài.

Lục Khuynh đi tới nhặt thuốc bỏ vào lọ lần nữa, chỉnh thẳng từng chai lọ lộn xộn, dọn dẹp xong sau đó quét qua bên cạnh, cậu chợt trông thấy mấy bình rượu trắng đã khui nắp và được uống vài ngụm đặt ở đầu kia của chiếc bàn trà.

Trong lòng cậu khẽ thở dài, nghĩ thầm quả nhiên là thế, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân và giọng nói men say của Lục Thế Lâm: "Tiểu Khuynh à, lại đây nào, hai ba con chúng ta cùng nhau tâm sự."

Lục Khuynh hơi kinh ngạc vì Lục Thế Lâm muốn nói chuyện phiếm với cậu, ban ngày Lục Thế Lâm phải làm việc ở công trường, tối tan làm hoặc là chạy đến quán bar uống rượu với một đám bạn nhậu, hoặc là tới nhà nhân viên tạp vụ đánh bài tán gẫu, mọi khi đều chẳng muốn quản cậu, đôi lúc thức tỉnh lương tâm muốn tận lực hoàn thành nghĩa vụ cơ bản của một người ba thì sẽ hỏi thăm tình hình gần đây của cậu, nhưng thường cũng chỉ được vài ba câu đã làm ầm lên với Lục Khuynh.

Lâu dần, đối thoại giữa hai ba con ngày càng ít.

Lục Thế Lâm mặc kệ Lục Khuynh vẫn đang đờ người đứng đó, nghênh ngang ngồi trên ghế sô pha, đặt chiếc ly vừa lấy tới trước mặt Lục Khuynh đổ rượu vào đó.

Lục Thế Lâm đặt câu hỏi: "Tiểu Khuynh à, gần đây con ở trường học thế nào rồi?"

Lục Khuynh ngồi xuống, nhìn ly rượu trước mặt, chẳng nói nên lời, trầm mặc rồi đáp: "Vẫn ổn ạ."

"Việc học vẫn tốt chứ? Mọi người trong trường con đều rất giỏi đúng không?"

Cậu thật sự chẳng muốn trả lời câu hỏi của ba xíu nào hết, nhưng ba con hiếm khi giao lưu nên cậu cũng không muốn cứng ngắc quá: "Tàm tạm ạ."

"Ồ." Lục Thế Lâm uống thêm vài hớp rượu, đầu lưỡi cũng dần trở nên ngọng nghịu, "Con ở đó có để mắt tới cô gái nào không, mang, mang về cho ba xem... xem thử?"

Sắc mặt Lục Khuynh hơi khó coi, ngẩng đầu nhìn Lục Thế Lâm, "Ba, ba có biết con bao lớn rồi không?"

"Biết chứ, cấp ba đó!"

"Vậy ba có biết con đang học lớp mấy không?"

"Con..." Lục Thế Lâm ngập ngừng, "Ba lơ mơ rồi, ba không nhớ rõ nữa, ha ha."

Lục Khuynh chẳng nhìn ông nữa, chỉ cảm thấy lòng sao mà chua xót.

"Ba..." Lục Khuynh khó khăn mở miệng: "Ba có thể đừng uống rượu nữa được không."

Lục Thế Lâm đang rót rượu vào miệng, nghe đến đây liền dừng lại, ngó qua Lục Khuynh bằng đôi mắt mơ hồ.

"Cái gì? Con trai của tôi nói gì thế, không cái gì chứ đâu thể không uống rượu!" Mùi rượu từ miệng Lục Thế Lâm xông thẳng về phía Lục Khuynh, "Sao con không uống?"

Bàn tay buông thõng bên hông của Lục Khuynh dần siết chặt thành nắm đấm, cậu hiếm khi tức giận, cậu còn tưởng mình đã vô cùng thất vọng với Lục Thế Lâm, nhưng hiển nhiên, Lục Thế Lâm chỉ cần dùng đôi ba câu ngắn gọn đã dễ dàng công phá bức tường cao mà cậu xây lên.

"Con nói ba có thể đừng uống nữa được không!"

"Suốt ngày chỉ biết uống rượu, đánh bài, uống say rồi kêu con đến đón, ba thấy rất thú vị ư?"

Lục Thế Lâm bị giọng nói đột ngột của cậu dọa cho giật bắn, ánh mắt cũng thanh tỉnh không ít. Ông nhìn Lục Khuynh rồi bảo: "... Hả? Con là con trai của ba, tới đón ba thì có vấn đề gì sao?"

Lục Khuynh chẳng nói nên lời, trầm mặc hồi lâu, như đang cố gắng bình tĩnh, tiếng cậu có vẻ run rẩy: "... Ai muốn làm con trai của ba chứ."

"Hà! Tiểu Khuynh, con, con nói vậy là sai rồi, không đúng, ai là con trai ba, ai không muốn làm hả, ha ha ha."

Lục Khuynh tuyệt vọng, bây giờ cậu chỉ muốn chạy về phòng nằm chết dí trong chăn.

"... Ba ơi, coi như con cầu xin ba, ba đừng uống rượu nữa được không ba?" Giọng Lục Khuynh phát run, "Ba thế này có đáng không?"

Rầm——

Lục Thế Lâm đã gần như tỉnh rượu, vẻ mặt bắt đầu thay đổi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, khuôn mặt đỏ bừng ban đầu dần chuyển sang trắng xám, không còn nụ cười ngây dại do uống rượu, nét mặt ông trở nên đáng sợ, lông mày cũng nhíu chặt vào nhau.

Câu nói này là tử huyệt của ông.

Giọng nói của Lục Khuynh vẫn còn tiếp tục: "Cho dù mẹ, bà ấy..."

"Con câm miệng!"

Lục Thế Lâm gầm lên, toàn bộ khuôn mặt đều co quắp mất kiểm soát, dưới ngọn đèn trông có vẻ âm u khủng bố.

"Con đừng nhắc tới cô ta!"

Kỳ thực lúc Lục Khuynh vừa sinh ra, gia đình này chẳng khác gì trăm nghìn gia đình trên thế giới, vợ chồng đằm thắm, tràn ngập tiếng cười nói đùa giỡn, Lục Khuynh vốn thông minh từ nhỏ, thường chọc cho ba mẹ thoải mái cười to.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, từ khi Lục Khuynh bắt đầu ghi nhớ được mọi việc, tất cả những gì cậu có thể nhớ lại chỉ là những trận cãi vã không dứt giữa ba mẹ, bởi lẽ tình yêu là thứ gì đó rất khó dự đoán, ban đầu từ hai người yêu nhau đã biến thành tình huống tranh cãi chỉ vì chút chuyện cỏn con, vẻn vẹn trong vài năm thôi.

Trong một lần vô ý, mẹ cậu bị phát hiện ngoại tình, ngày ấy là một ngày mà Lục Khuynh cảm thấy kinh khủng đáng sợ nhất từ trước đến giờ, mặt ba đỏ bừng bừng, chỉa ngón trỏ vào mẹ, miệng phun ra những câu chữ thô tục mà tới tận giờ cậu cũng chẳng thể nào chấp nhận nổi.

Rồi sau đó là ly hôn, phân chia tài sản, cậu được phán cho ba nuôi, Lục Khuynh nhớ đó là một đêm mưa, cậu khóc lóc túm lấy góc áo của mẹ cầu xin bà đừng đi, thế nhưng bà ấy chẳng hề dừng lại, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng ban cho cậu.

Khoảng hai năm sau, cậu nghe tin mẹ qua đời vì bạo bệnh.

Sau đó, Lục Thế Lâm ngày càng lạnh nhạt với cậu, cuối cùng ngoại trừ đưa tiền sinh hoạt mỗi tháng cơ bản ra thì không quan tâm đến cậu nữa. Cũng ngay tại khi ấy, Lục Thế Lâm dần ham mê uống rượu, đến tận bây giờ, ông đã không thể rời bỏ rượu.

Lục Khuynh không lên tiếng, đối diện với vẻ mặt vẫn đang co quắp, trừng cậu gắt gao của Lục Thế Lâm.

Cậu cảm thấy chóp mũi ê ẩm.

Thời gian ngưng đọng trong chốc lát, giây tiếp theo, Lục Khuynh nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ nát.

Hai mắt Lục Thế Lâm đỏ bừng hất đổ chai rượu trên khay trà xuống đất, mảnh thủy tinh bắn tung tóe bên chân Lục Khuynh, cắt qua mắt cá chân cậu cũng mặc kệ, Lục Thế Lâm tiến lên từng bước chỉ vào cậu, nói như bắn liên thanh: "Đừng để ba nghe thấy cô ta thêm lần nào nữa."

Nói xong ông lao thẳng vào phòng ngủ, nặng nề đóng cửa lại.

Lục Khuynh đứng tại chỗ thật lâu chẳng nhúc nhích, chốc sau mới kịp phản ứng, cậu ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ xen lẫn trong rượu lên, hơi dùng sức, góc nhọn của thủy tinh rạch qua tay cậu, máu chảy dọc theo đầu ngón tay.

Nhưngcậu không quan tâm mà chỉ đứng dậy ném mảnh vỡ vào thùng rác, thản nhiên rửatay bằng nước rồi bước vào phòng.
Bình Luận (0)
Comment