Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề!

Chương 1


Tháng chín, nắng nóng như thiêu đốt, tiếng ve kêu râm ran.
Đám sinh viên năm nhất của đại học Nam Dương tay cầm túi tay kéo vali cồng kềnh leo lên từng tầng ký túc xá, nơi ở của nam sinh lúc nào cũng tràn ngập mùi mồ hồi cùng bụi bặm, còn hơi có mùi nấm mốc.
Một cậu bạn béo vóc dáng hơi thấp đứng ở giữa cầu thang thở hồng hộc.

Bàn tay ướt rượt mồ hôi vừa thả lỏng, vali đồ lập tức trượt xuống.
"Ây ――"
Bạn lùn chỉ vừa kinh hoảng kêu một tiếng, ngay lập tức cảm giác được một luồng gió sượt qua, còn mang theo hơi nước ẩm mát.

Sau đó hành lý nặng trịch được một đôi bàn tay đỡ lấy, vác luôn lên vai.
"Cảm ơn bạn học!"
"Không có gì đâu."
Lại một cơn gió nhẹ lướt qua ngay bên cạnh, mấy ngón tay đẹp đẽ nhẹ nhàng buông xuống, mái tóc đen ngắn hơi lay động theo từng bước lên lầu.
Gương mặt tuấn tú, xương mày hơi nông, con ngươi đen sáng trong, đôi môi mỏng nhạt màu hơi mím, cười một cái rất thoải mái, nhưng không hề mang lại cảm giác lưu manh, mà chỉ thấy tràn đầy sức sống.
Bạn lùn mở to mắt nhìn, hơi tò mò mà nhìn lướt qua phần tóc gáy hơi lấm tấm mồ hôi của người nọ.
Cậu cảm thấy người này trông hơi quen mắt.
"Này, bạn học, cậu cũng năm nhất à, sao không thấy cậu mang theo hành lý vậy?"
"Tôi?"
Nam sinh dừng bước chân, trên người là áo phông trắng sạch sẽ thoải mái, ở dưới mặc quần ngắn màu đen, lộ ra một đoạn cẳng chân gầy mà thẳng.

Thế nhưng cơ bắp chân chắc nịt, trông cực kỳ mạnh mẽ.
Một tay cậu cầm di động áp bên tai, hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, dừng một chút rồi mới đáp lời người bên kia.

"Được rồi chú à, con với cậu ta học chung trường thì sao chứ, cả trường mấy chục ngàn sinh viên, sao mà trùng hợp gặp cậu ta được chứ, con cúp máy đây."
Nam sinh kia cúp điện thoại, xoay đầu nhìn cậu, nhướng mày đáp.
"Tôi thuộc khoa Thể thao, ở trong đội tuyển bơi lội của tỉnh, đến sớm hơn các cậu nửa tháng để huấn luyện."
Ký túc xá đại học Nam Dương là hệ thống ký túc xá hỗn hợp, bạn cùng phòng có thể là sinh viên của nhiều ngành khác nhau.
Bạn lùn vỗ đầu một cái.
"A, cậu là Mục Nam Dữ, quán quân cuộc thi bơi lội cho thiếu niên đúng không? Tớ vừa thấy áp phích mừng chiến thắng của cậu ở bảng tin ngay cổng trường ―― chúng ta ở chung một phòng đó, lúc chia phòng ký túc xá tớ có nhìn tên rồi, tớ là Quan Phương."
"Bảo sao cậu khỏe như vậy, ra là sinh viên thể thao, luyện bơi lội...."
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, Mục Nam Dữ híp đôi mắt hạnh lại, nghiêng đầu tránh ánh nắng chói chang, giọng điệu lười biếng.
"Được rồi, có chuyện gì thì vào phòng rồi nói, cậu không thấy nóng à?"
Cậu dùng một tay nhấc cả cái vali của Quan Phương.
Mục Nam Dữ đã luyện mấy bài tập chịu sức nặng từ lâu, cậu xách cái vali mấy chục cân lên tới tầng 4 cũng không buồn nhíu mày.
Quan Phương vất vả nửa ngày mới mang được hành lý đến phòng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút, ánh mắt nhìn Mục Nam Dữ sáng quắc.
Tự thấy thân thiết nói:"Dữ ca, tớ gọi cậu là Dữ ca nha? Tớ nói cho cậu nghe, phòng chúng ta vị trí hướng nhìn chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều số phòng không đẹp lắm."
"Phòng 404, nghe giống trong mấy bộ tiểu thuyết kinh dị á, cậu nói xem trường chúng ta có mấy câu chuyện ma ám quỷ quái gì không?"
Một tay Mục Nam Dữ kéo vali, một tay lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.
Căn phòng rộng hơn 30 mét vuông, vừa vào cửa bên tay trái là nhà vệ sinh cùng phòng tắm, chính giữa phòng là một cái bàn dài lớn, hai bên là hai cái giường sắt hai tầng.
Trên mặt bàn dài bám một lớp tro bụi mỏng, còn có hai chai nước khoáng đã uống một nửa.
"Mười tám tuổi cả rồi, còn nói mấy chuyện ma quỷ trường học.

Chẳng lẽ nửa đêm có con quỷ nam gõ cửa rồi leo lên giường cậu à?"
Quan Phương cười "he he".

"Sao có thể chứ, tớ nói đùa chút thôi.

Dữ ca, cậu ngủ ở giường nào? Tớ muốn ở tầng dưới, tớ nằm đối diện cậu nha."
Đều là một đám nam sinh thô thiển, nên trong phòng có chút mùi với cái giường bừa bộn cũng chả có gì lạ.

Quan Phương thậm chí còn khen: "Dữ ca, cậu ở đây mới nửa tháng mà đã dọn phòng sạch sẽ vậy à!"
Mục Nam Dữ nhận lời khen cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Cậu đ ĩnh đạc ngồi ở mép giường, bởi vì dáng người quá cao, ngồi thẳng là bị đụng đầu ngay nên cậu hơi cong lưng, áo thun bị mồ hôi thấm ướt một mảng, làm lộ ra cơ bụng gồ ghề.
"Cậu bảo đã xem qua danh sách bạn cùng phòng, vậy hai người còn lại là ai?"
"Một người tên là Ngô Kiếm, tớ không ấn tượng với người này lắm.

Còn người kia thì rất trâu bò, học ở khoa Luật trường chúng ta, nghe nói cậu ấy là thủ khoa đầu vào năm nay, tên ―― ầy, tên gì ấy nhỉ?"
Luật là ngành mũi nhọn của đại học Nam Dương, điểm cao đến khó tin, ai đậu vào được khoa Luật thì điểm cũng vượt được Hoa Bắc(*) rồi.
(*) Đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh.
Mục Nam Dữ "Wow" một tiếng, giọng nói hơi kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn một vẻ nhàn nhạt như cũ, ngày hè nóng nực khiến cậu hơi uể oải, cũng không để tâm đ ến vị thủ khoa kia lắm.
Chỉ mong không phải là một tên mọt sách ngày ngày cắm đầu học tập là được.
Cũng đừng giống người kia, vừa thờ ơ, lạnh nhạt, suốt ngày chỉ biết đọc sách, không quan tâm người khác.
Quan Phương đợi nửa ngày không thấy Mục Nam Dữ đáp lời, câu tiếp theo đã đổi đề tài nói chuyện.
"Quên đi, bạn cùng phòng thì trước sau gì chẳng gặp.


Cơ mà đã chiều rồi, sao họ chưa tới nhỉ?"
"Chắc là tắc đường, hoặc là đang chuyển hành lý."
Mục Nam Dữ ngáp một cái, con ngươi màu đen nhiễm một tầng hơi nước mỏng, trông càng thêm lười biếng.
"Tôi về phòng lấy kính bơi, bây giờ phải trở lại luyện tập tiếp, cậu cứ ở đây chờ họ đi."
Cậu nói, mở ngăn kéo lấy ra cái hộp kính bơi trong đống đồ lộn xộn, chân dài bước rộng, đi nhanh như gió ra khỏi phòng ngủ.
Trên đường đi có mấy người không nhịn được mà quay đầu ngó đôi chân dài cùng gương mặt đẹp trai của cậu.
Mục Nam Dữ dọc theo đường đi thu được không ít sự chú ý, hồi trung học ai cũng vùi đầu vào học nên điều này hình như chưa từng xảy ra.

Mục Nam Dữ vẫn chưa làm quen được với cuộc sống ở trường đại học.

Cậu hơi nheo mắt, nhanh chóng ngồi lên xe đạp công cộng, lao nhanh như chớp về phía hồ bơi.

Một tay cậu giữ tay lái, một tay vuốt vuốt tóc mái đang che mắt ra sau.
Ký túc xá nằm ở phía đông của trường, hồ bơi lại ở đằng tây, dọc đường đi ngang qua khu giảng đường và căn tin, ở sảnh lớn của trường có dán danh sách học sinh ưu tú cùng thông báo.
Không có tóc mái cản trở tầm nhìn, Mục Dữ Nam dùng thị lực 5.2 dễ dàng thấy được ảnh chụp mừng chiến thắng siêu đẹp trai của chính mình.

Cậu trai trẻ tuổi không giấu được niềm tự hào cùng kiêu ngạo, Mục Nam Dữ phanh xe lại, chống một chân xuống đất, dừng ngay trước bảng tin chúc mừng cậu.
Huy chương vàng cùng người đẹp trai, nhìn sao cũng thấy thuận mắt.
Mục Nam Dữ khóe môi hơi cong, gương mặt tinh mặt tinh xảo vì nụ cười này mà nhu hoà hơn nhiều, thân dài 1m8, dáng người lại hơi gầy, nên trông cực kỳ cao.
Đứng nhìn tấm áp phích kia một lúc, khi cậu vừa tính xoay người đạp xe tới hồ bơi, ánh mắt hơi di chuyển một chút, liền thấy dòng chữ "Danh sách sinh viên năm nhất được nhận học bổng".
Từ trên xuống dưới, xếp theo thứ tự điểm thi đại học.
Đột nhiên nhớ tới vị "thủ khoa đầu vào, nắm đầu ngành Luật" ở cùng ký túc xá nọ, Mục Nam Dữ chậm rãi tiến tới trước bảng thông báo.
Phông chữ được mạ vàng, dòng đầu tiên viết.

"Bạch Cảnh Đàm, sinh viên khoa Luật, học bổng hạng nhất, 725 điểm kỳ thi đại học."

Đôi đồng tử đen của Mục Nam Dữ chợt co rút, khóe mắt ngay lập tức hiện lên một tia u ám.
Mới khoảng 20 phút trước, chú của cậu vừa nhắc đến cái tên này xong.
"Tiểu Mục, chú nghe nói Tiểu Đàm với con thi vào cùng đại học, nói không chừng hai đứa lại gặp nhau.

Hai đứa cùng nhau lớn lên, tiểu học, sơ trung, cao trung đều học chung với nhau, có duyên với nhau quá còn gì!"
"Con với ba con vừa mới gặp lại, trong trường cũng không quen biết ai.

Có Tiểu Đàm ở bên chăm sóc con, chú cũng yên tâm..."
Xùy.
Mục Nam Dữ ngước mắt nhìn chằm chằm kia ba chữ, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Bạch Cảnh Đàm chăm sóc cậu? Thôi đi.
Từ nhỏ đến lớn, dù là thằng con trai nào cậu cũng có thể kết thân, đi đâu cũng gặp anh em tốt.
Nhưng mà Bạch Cảnh Đàm thì khác.
Hồi nhỏ hắn đem chuyện của cậu đi mách giáo viên suốt, làm cậu phải viết không biết bao nhiêu cái bảng kiểm điểm.
Từ hồi trung học hắn đã luôn đứng nhất, đã vậy còn mang theo cái gương mặt đẹp trai cùng dáng vẻ thư sinh nho nhã, khiến cho mấy cô gái ở trường chết mê chết mệt hắn, cuỗm luôn cái danh hotboy mấy năm liền của cậu.

Mặt hắn lúc nào cũng lạnh như tiền.

Nhớ có lần cậu lấy cớ đi tập bơi để trốn vào tiệm net, ai ngờ giữa đường bị hắn lại, bắt cậu quay lại lớp học, làm cậu mất hết mặt mũi trước mấy anh em.
Hắn cứ như Diêm Vương sống vậy, ý tốt của hắn cậu thật sự không dám nhận.

Đường rộng đời dài, tốt nhất sau này đừng gặp lại nhau nữa.
- ----------------------------.

Bình Luận (0)
Comment