Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 47.1

()..,

Hơn phân nửa tiết học trôi qua.

Trong sân trường bỗng có những tiếng thét chói tai nổi lên từ bốn phía, Trình Nghiễn Ninh ra sân.

"Học trưởng học trưởng!"

"Học trưởng, nước đây!"

"Trình Nghiễn Ninh!"

Rất nhiều nữ sinh đã sớm mua nước la to xum xích chạy đến bao vây xung quanh anh.

Đã đến giữa trưa, ánh nắng gay gắt của mặt trời hắt vào khuôn mặt trắng nõn anh tuấn của nam sinh. Bởi vì vận động nhiều nên trán và tóc của anh đều bị mồ hôi thấm ướt, trên hàng lông mi đen dày tựa như đọng sương mù, làm cho đôi mắt phượng hẹp dài đen bóng càng thêm ướt át.

A a a a a, thật là đẹp trai đến muốn bùng nổ!

Ánh mắt của các nữ sinh quét qua chiếc áo đồng phục học sinh tay ngắn của anh bị mồ hôi thấm ướt, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn thẳng.

Giáo thảo và ban thảo (*) là hai thành phần không thể so sánh được với nhau nha, có loại cà lơ phất phơ dốt đặc cán mai như Tần Viễn, cũng có loại quy củ đoan chính thành tích nghịch thiên như Trình Nghiễn Ninh, nhưng trong tình huống thông thường, thầy giáo và bạn học đều sẽ nghiêng về loại ôn hòa trầm ổn, đàng hoàng thủ lễ như Trình Nghiễn Ninh nhiều hơn.

(*) Ban thảo: đẹp trai nhất lớp. Giáo thảo: học giỏi nhất trường.

Anh tựa như quý công tử cổ đại thường xem trên ti vi, khí chất cao cao tại thượng. Bởi vì không thể khinh nhờn cho nên mới có thể trở thành nam thần mà nữ sinh hằng ước mơ.

Bình thường không nói một lời cũng rất đẹp trai rồi có được không?!

Vậy mà anh lại biết chơi cả bóng rỗ nữa!

Thật ra thì có rất nhiều nữ sinh trong trường học cũng không biết anh biết chơi bóng rỗ, líu ra líu ríu xúm lại ở bên cạnh quan sát anh.

Để cho tiện vận động, anh đã cởi bỏ đồng phục áo khoác học sinh, trước mắt chỉ mặc một chiếc áo đồng phục học sinh tay ngắn. Chiếc áo tay ngắn có màu trắng, sau lưng đã ướt một mảng lớn dán lên trên người anh, phát họa nên đường cong trên lưng của nam sinh, khó có thể dùng lời nào để diễn tả được sức hấp dẫn này.

Thân thể ướt sủng nhưng lại rất quyến rũ, hoàn toàn không để cho người ta dừng chân lại được!

"Học trưởng nghỉ ngơi một chút đi."

" Lấy nước của em nè, của em nè, của em nè...!"

Một đám nữ sinh năm thứ nhất liều mạng cầm nước đi đến bên cạnh anh.

Trình Nghiễn Minh nhẹ nhàng mỉm cười một cái rồi tiện tay nhận lấy chai nước của Tống An Như đang đứng bên cạnh bọn họ, mở nắp rồi ngửa đầu uống một hơi.

Đến uống nước mà cũng đẹp trai muốn chết luôn!

Đám nữ sinh năm nhất hâm mộ nhìn bóng dáng của Tống An Như đang đứng bên bên cạnh anh, ánh mắt kia thật giống như đám tần phi trong hậu cung đang dùng mắt giết chết kẻ đang được lâm hạnh kia. Tống An Như có hơi buồn cười, mở miệng giải thích nói: "Tôi là học sinh của lớp mười hai ban một, là ủy viên thể dục nhờ tôi đi mua."

Ủy viên thể dục kia chính là Tiết Phi vẫn còn đang đánh bóng rỗ nha.

Lúc này, các nữ sinh vây quanh mới nhớ tới cuộc tranh giải vẫn chưa có kết thúc đâu, theo bản năng đều đưa mắt nhìn sang, nhưng sau đó tập thể lại nghe thấy một tiếng "A" chói tai vang lên, trái bóng rỗ ở cách đó không xa phanh một tiếng, chuẩn xác đập trúng vào người một nữ sinh đang đứng trong sân vận động.

"Chân Minh Hinh!"

Tống An Như sững sốt một chút, sau đó vội vàng chạy sang bên kia.
Bình Luận (0)
Comment