Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 63.2

Một lúc lâu, anh ta lại nói “Trước kia không nói rõ ràng với cậu, là tôi sai.”

“...................vì sao?”

“Cái gì?”

“Không phải bạn gái đều có thể lên giường.” Tống Tương Tương cắn môi nhìn anh ta chằm chằm.

Mắt cô hồng hồng, ướt sũng, Phan Dịch bị cô nhìn như vậy, trong lòng sợ hãi, kiên trì giải thích “Nam nhân đều như vậy.”

“Cậu là nam nhân a?” Tống Tương Tương vừa tức vừa giận, “Cậu mới lớn bao nhiêu.”

Phan Dịch đột nhiên bị cô gầm nhẹ như vậy có chút ngốc, phản ứng lại liền nhìn cô một hồi lâu, khóe môi giật giật, giống như muốn cười lại chịu đựng không cười, nhỏ giọng nói “ Không nhỏ.”

Tống Tương Tương ngây ngốc nhìn anh ta.

Chuyện người lớn này nhất thời cô chưa nhận thức được.

Ánh mắt Phan Dịch nhìn cô, bỗng dưng lùi thân thể về sau, ngồi thẳng vào ghế lái.

Hầu kết anh ta khẽ lăn, bộ dáng có chút khó chịu.

Tống Tương Tương hậu tri hậu giác suy nghĩ cẩn thận lời anh ta vừa nói, cả người ngây ngốc, bỗng nhiên quay người ngồi thẳng ghế phó lái.

Bầu không khí ái muội bắt đầu len lỏi trong xe.

Bên ngoài kính chắn gió, xâm xẩm tối.

Tống Tương Tương ngồi yên ở ghế phó lái một hồi lâu, mở miệng nói “Tôi không chia tay.”

Dứt lời, không đợi Phan Dịch trả lời liền cúi đầu xách hai túi dưới chân, đẩy cửa xe ra chạy đi.

Phan Dịch nhìn bóng lưng cô chạy trốn, không nhịn được mỉm cười, lúc trước bởi vì rối rắm mà có chút buồn bực, bây giờ bởi vì mấy chữ chắc chắn của cô mà hết sạch.

*

Tống Tương Tương chạy thẳng về nhà.

Đẩy cửa ra, mùi thơm của đồ ăn từ phòng bếp bay ra.

Cô một tay xách túi quần áo, vừa cúi người đổi giày vừa hỏi “Mẹ, buổi tối mẹ làm cái gì a?”

Vương Như giơ cái muỗng, từ trong phòng bếp thò đầu ra, lớn tiếng nói “ Không phải tối hôm qua con nói muốn ăn sườn xào chua ngọt sao, buổi trưa mẹ để bố con mua một chút, còn mua bánh phồng tôm con thích ăn, vừa chiên xong, có ngửi được mùi không?”

“Dạ, thơm muốn chết.” Tống Tương Tương đem quần áo bỏ vào phòng, chạy ra nói.

Vương Như quay lưng về phía cô, vừa xào xương sườn vừa nói “Con đi mua quần áo liền đi cả ngày, thật thoải mái a.”

Tống Tương Tương có chút chột dạ, cười nói “Còn cùng bạn học mua chút đồ.”

“Chính là nữ sinh trong nhà có tiền sao?”

“A?”

“Nghe mẹ An Oánh nói, quan hệ của con với mấy bạn học có tiền rất tốt.” Vương Như thêm chút nước vào nồi, đậy nắp nồi, xoay người lại nói “Mẹ và ba con cũng không phải người bảo thủ, nhưng con cũng không phải đứa bé, đạo lý tối thiểu cũng nên hiểu một chút. Liền nói hôm nay đi, mua hai bộ quần áo mất 800 đồng, đây không phải là phô trương lãng phí sao? Mấy lần mua như vậy, một tháng tiền lương của mẹ cũng không đủ.”

Tống Tương Tương nhỏ giọng nói thầm “Con cũng không tốn tiền lương của mẹ.”

“Tiền của ba con còn không phải tiền của mẹ sao?”

“Được rồi, được rồi.” Tống Tương Tương chuyển đề tài, hỏi “Bố đâu?”

“Đi chơi mạt chược rồi, con gọi điện thoại để ông ấy về nhà.”

“Dạ.” Tống Tương Tương sảng khoái đáp lời, cầm điện thoại chạy về phòng mình.

Gọi điện thoại cho bố xong, nghe thấy Vương Như còn đang trong phòng bếp xào rau, cô lại gọi điện thoại cho Phan Dịch, nói lái xe cẩn thận, chưa nói hai câu đã tắt máy, xóa xong dãy số, nghĩ nghĩ lại gọi cho Chân Minh Châu.
Bình Luận (0)
Comment