Học Bá Tái Sinh

Chương 112

Hôm nay, sau khi buổi học kết thúc, Thẩm Húc Thần ôm giáo trình với chai nước rời khỏi phòng học. Một buổi học có khá đông sinh viên tới nghe giảng, nên khi kết thúc, mọi người cùng nhau ồ ạt rời khỏi phòng, tạo ra tình trạng người người chen chúc, đùn đẩy lẫn nhau. Thẩm Húc Thần không có thói quen chen chúc với người khác bởi vậy mỗi khi tan học, cậu đều ngồi tại chỗ chờ một lúc, để mọi người đi trước rồi mình mới đi. Tới khi mọi người gần như đã đi hết, cậu mới đứng dậy rời khỏi phòng.

“Hắc hắc, Thẩm Húc Thần, em ở đây nè! Rốt cuộc chờ được anh rồi!” một nam sinh ăn mặc không theo xu hướng kết hợp thêm một chút quê mùa ra sức vẫy vẫy tay với Thẩm Húc Thần.

Thẩm Húc Thần tới gần nam sinh đó: “Đậu Thiên Chân, sao cậu lại tới đây? Trước khi tới cũng không gọi điện cho tôi biết, nếu không sao mà tìm thấy tôi?” cậu biết trên người Đậu Thiên Chân có treo bảng hiệu đồ đệ của Trình Dĩ Hoa, bởi vậy yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên cảm tình của cậu với đứa nhỏ này cũng không tệ lắm. Đương nhiên, tiền đồ là không suy xét tới thẩm mỹ lệch lạc của thằng nhóc này — chung quy, đứa nhỏ này có thói quen không theo kịp xu hướng, Thẩm Húc Thần thật sự không tài nào thưởng thức nổi thẩm mỹ của nó.

“Hắc hắc, sơn nhân tự có diệu kế, em đương nhiên biết nên tìm anh ở đâu mà.” Đậu Thiên Chân dương dương đắc ý nói.

Thẩm Húc Thần khó hiểu.

Đậu Thiên Chân không thừa nước đục thả câu nữa, toe toét giải thích: “Anh nên có chút tự giác mình là danh nhân đi! Thời khóa biểu của anh được share đầy trên mạng rồi. Trên đó không chỉ share thời khóa biểu mà còn ghi rõ anh học ở lớp nào phòng nào dãy nhà nào. Em search một chút là biết ngay anh đang ở đâu. Học bá như anh hẳn không bao giờ trốn học đi?”

Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, cảm thấy có chút 囧

Đậu Thiên Chân nhìn như vô tâm vô phế nhưng xem ra khá cẩn thận. Cậu ta cố ý tới tìm Thẩm Húc Thần sau khi tan tiết học cuối cùng, hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc học tập của Thẩm Húc Thần. Thẩm Húc Thần chủ động nói: “Giờ này… hẳn cậu còn chưa ăn cơm phải không, tôi mời cậu đi ăn cơm.”

“A, sao có thể để anh mời được chứ?! Em đang có chuyện cần nhờ anh, hẳn là em mời anh mới đúng!” Đậu Thiên Chân vội nói.

Chỉ bằng việc tôi là sư nương của cậu thì hẳn để tôi mời mới đúng. Thẩm Húc Thần thầm nói trong lòng. Cậu cũng không rối rắm vấn đề ai mời ai, liền dẫn Đậu Thiên Chân ra ngoài giảng đường, vừa đi vừa hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Đậu Thiên Chân vội nói: “Chỉ là… gần đây em không liên lạc được với sư phụ, em gọi điện bao lần đều không có tín hiệu. Em nghĩ, anh có quan hệ tốt với sư phụ như vậy, nên muốn hỏi anh có cách nào liên lạc được với sư phụ không?”

“Cậu tìm Dĩ Hoa làm gì?” Thẩm Húc Thần dừng bước, nhìn Đậu Thiên Chân.

Đậu Thiên Chân quả là thằng nhóc có trực giác kinh người. Trong mắt cậu ta, sư phụ rõ ràng rất coi trọng Thẩm Húc Thần, bởi vậy một vài chuyện có nói cho Thẩm Húc Thần cũng không sao. Vì thế, Đậu Thiên Chân mới thành thành thật thật nói: “Còn không phải do cái tên Diêu Tuấn gây chuyện. Em họ hắn ta là Diêu Phương Phi rất thích sư phụ, em cũng đã nói với Diêu Tuấn nhiều lần, biết hắn ta không thể đắc tội em họ mình nên đã bảo hắn ta tốt nhất đừng nhúng tay vào nữa. Nhưng hắn ta không tin em, lần trước khi mấy người chúng ta tụ tập, cũng là hắn ta tự ý dẫn Diêu Phương Phi tới… nếu còn tiếp tục, việc làm bạn cũng khó làm.”

Thẩm Húc Thần đương nhiên nhớ Diêu Phương Phi, cô gái này là bạch phú mỹ, điều kiện cá nhân hay điều kiện gia đình đều rất tốt. Nếu không phải cô ta coi trọng bông đã có chậu Trình Dĩ Hoa thì Thẩm Húc Thần có lẽ sẽ cảm thấy người được cô ta để ý có vận số không tệ. Nhưng nói thật, không ai thích người khác mơ ước bạn trai mình chứ đừng nói là muốn chen chân vào. Thẩm Húc Thần bất động thanh sắc hỏi: “Làm sao? Rốt cuộc bọn họ đã làm gì?”

“Sư phụ ngạo khí như vậy, sao có thể để người khác khống chế? Con mụ Diêu Phương Phi cái gì cũng không biết, tự dưng đi nói với ông nội cô ta, tính toán để gia trưởng hai nhà gặp mặt cho phép cô ta và sư phụ kết giao thử xem… Diêu Tuấn cũng không coi bọn em là bạn bè, Diêu Phương Phi có quan hệ tốt với hắn ta như vậy, em không tin hắn ta không biết Diêu Phương Phi có tính toán gì, nhưng hắn ta cố tình cái gì cũng không nói. Nếu không phải em thông minh… Hừ, đến lúc đó sư phụ bị bán đi cũng không biết!” Đậu Thiên Chân rất bực bội nói.

Thẩm Húc Thần cẩn thận hồi tưởng biểu hiện của Trình Dĩ Hoa mỗi khi đối mặt với con gái, hiếu kỳ hỏi: “Mà đến cùng Diêu Phương Phi thích Dĩ Hoa ở chỗ nào? Tôi cảm thấy, Dĩ Hoa không giống kiểu người được nữ sinh yêu thích.” Nói thật, giữa Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa, rõ ràng Thẩm Húc Thần mới là người chủ động theo đuổi nhiều hơn, nhưng Thẩm Húc Thần vẫn đặc biệt chú ý đúng mực, chưa bao giờ cho người khác ám chỉ ái muội. Còn Trình Dĩ Hoa… thôi khỏi cần nói đi.

Tuy rằng Trình Dĩ Hoa có giá trị nhan sắc, còn khá giàu, nhưng loại biểu hiện ‘không coi ai ra gì’ ở trước mặt nữ sinh luôn đặc biệt muốn ăn đòn. Cho dù Trình Dĩ Hoa không cố ý thì cũng rất hiếm nữ sinh nào có thể bỏ qua được?! Điều kiện Diêu Phương Phi không kém, xung quanh hẳn có không ít vệ tinh theo đuổi, sao cô ta lại cố tình coi trọng Trình Dĩ Hoa luôn khinh thường không quan tâm tới mình cơ chứ?!!!

Đậu Thiên Chân trợn trắng mắt: “Sư phụ em ưu tú như vậy, cô ta lại không mù, thích sư phụ liền theo đuổi không phải là chuyện đương nhiên sao? Anh biết trang web sư phụ em mở không, vì nó mà biết bao trưởng bối thế gia đều hận không thể rước sư phụ về làm con rể, cháu rể họ đấy!” Lời nói của cậu đương nhiên là có chút khoa trương nhưng đích xác có rất nhiều người đã nhìn thấy giá trị ở trên người Trình Dĩ Hoa. Những người đó không để ý tới bản thân trang web, bọn họ là thấy tầm nhìn chiến lược ở Trình Dĩ Hoa. Mà bản thân Trình Dĩ Hoa cũng khiến người ta cảm thấy hắn không thể khinh thường.

Hừ, rõ ràng người cung cấp ý tưởng là Thẩm Húc Thần, tuy rằng Thẩm Húc Thần cho rằng đó là mình mượn ưu thế trùng sinh, bởi vậy không dám đắc chí.

Thẩm Húc Thần đầu đầy hắc tuyến, cho nên, kỳ thật không phải là các cô gái nhìn trúng Trình Dĩ Hoa mà là gia tộc sau lưng bọn họ mới nhìn trúng Trình Dĩ Hoa? Nhớ tới những lời nói trước đây của Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần lại hỏi: “Trình gia không phải đã có Trình Tú Nghiên lựa chọn hôn nhân chính trị rồi sao? Chẳng lẽ Trình lão gia tử còn bắt ép cả Trình Dĩ Hoa phải cưới cô gái mà ông ấy nhìn trúng?”

Đậu Thiên Chân dùng một loại ánh mắt ‘anh quá ngây thơ rồi’ nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần nói: “Vì sao anh lại nghĩ rằng trong thế gia đại tộc có một người kết hôn chính trị là đủ? Hơn nữa, nếu không phải em thấy sư phụ không thích Diêu Phương Phi, vĩnh viễn không có khả năng tiếp nhận cô ta thì em còn cảm thấy cô ta cũng không tệ đâu! Nói không chừng khi trưởng bối Diêu gia tiện đà nhắc tới, Trình lão gia tử gặp Diêu Phương Phi lại nghĩ…chà, cô gái này có bộ dạng không tệ, vừa có tri thứ lại hiểu lễ nghĩa,  rất xứng đôi với thằng nhóc nhà mình, vậy để bọn tiểu bối thử xem sao…dù sao ở trong mắt đại đa số mọi người, loại chuyện kết giao thế gia kiểu này, bên nhà trai cũng không chịu thiệt!”

Này cũng có lý… hiện nay có rất nhiều trưởng bối yêu thích việc gán ghép uyên ương.

Đậu Thiên Chân tiếp tục: “Nhưng mà, người cũng có thân sơ xa gần, em đương nhiên thấy bất công cho sư phụ, nếu sư phụ thấy chướng mắt thì việc Diêu Phương Phi quấn riết không tha sẽ không thể thực hiện được. Cho nên, em muốn liên lạc với sư phụ, để sư phụ mau chóng chuẩn bị sẵn sàng. Đến lúc đó, khi trưởng bối trong nhà đột ngột nhắc tới, sư phụ trở tay không kịp, nói không chừng lại thành trò cười cho thiên hạ.”

Thẩm Húc Thần nhìn Đậu Thiên Chân ánh mắt càng lúc càng hiền từ (cái quỷ gì vậy?!), cậu cười nói: “Cậu yên tâm, nếu tôi liên lạc được với Dĩ Hoa, tôi nhất định sẽ nói lại hảo ý của cậu cho anh ấy biết.” Cậu là người cẩn thận, sẽ không cam đoan mình nhất định có thể liên lạc được với Trình Dĩ Hoa, chung quy mọi thiết bị liên lạc của Trình Dĩ Hoa đều đã bị che chắn.

Thiên Chân không biết rằng mình đã vô tình làm gia tăng độ hảo cảm của sư nương đối với mình, Đậu Thiên Chân còn ngây ngô cười: “Vâng, anh nói vậy, em cũng yên tâm. Em cảm thấy sau khi sư phụ được bỏ lệnh cấm, việc đầu tiên làm là sẽ liên lạc với anh. Cẩn thận ngẫm lại, sư phụ là nhân vật lợi hại mà anh cũng không khác mấy… Trách không được hai anh lại hợp nhau tới vậy, em cảm thấy sư phụ nhất định là ghét bỏ người khác ngốc chỉ có anh mới có thể bắt kịp suy nghĩ của sư phụ. Tựa như trong phim liên minh chính nghĩa, Batman và Superman là cặp đôi ăn ý nhất, hai người cũng là cặp đôi ăn ý nhất Hoa quốc!”

Nhóc con ngốc này cũng ngọt miệng ghê! Thẩm Húc Thần thập phần gia trưởng xoa xoa đầu Đậu Thiên Chân, nói: “Cậu nhất định đói bụng lắm phải không… được rồi, tôi dẫn cậu đi ăn đại tiệc. Hôm nay đừng tranh với tôi, nói thế nào thì tôi cũng là sư…sư, sư thúc cậu, hôm nay để sư thúc mời con ăn một bữa cơm.”

Đậu Thiên Chân không còn khách khí với Thẩm Húc Thần nữa, hai người gọi không ít đồ ăn, cuối cùng để không lãng phí, bọn họ đều ăn tới bụng căng tròn. Sau khi từ biệt Đậu Thiên Chân, Thẩm Húc Thần trực tiếp trở về phòng kí túc. Thật sự cậu không hề để chuyện của Diêu Phương Phi ở trong lòng, nói thế nào nhỉ, nói khó chịu khẳng định có một chút, tất cả giống đực đều không thích bị kẻ khác mơ ước địa bàn của mình, thế nhưng, Thẩm Húc Thần lại không cho đây là chuyện lớn. Đúng như lời Đậu Thiên Chân nói, Trình Dĩ Hoa nhà cậu nguyện ý để người khác khống chế sao? Không hề! Diêu Phương Phi tìm tới gia trưởng căn bản là một nước cờ sai.

Điều duy nhất khiến Thẩm Húc Thần lo lắng chính là Trình lão gia tử, đó là một nhân vật phong vân đã nói một thì không nói hai… Ha ha, ngày sau nếu ông ấy biết tính hướng của Trình Dĩ Hoa, thật khó mà nói. Nhưng dù trời có sụp xuống vẫn có cột chống. Đối với Thẩm Húc Thần mà nói, trong số những người thân của Trình Dĩ Hoa, cậu chỉ coi trọng thái độ của cô chú Trình Văn Hóa, Tần Ngọc. Trong vấn đề Trình Dĩ Hoa, chỉ có hai vợ chồng cô chú ấy mới khiến Thẩm Húc Thần hơi nhượng bộ… còn lại những người khác, khỏi cần bàn!

Với thuộc tính tuyệt đối bảo hộ con trai của chú Trình và dì Ngọc xem ra, nếu lão gia tử muốn khoa chân múa tay, bọn họ nhất định sẽ xông lên ngăn cản. Đương nhiên, Thẩm Húc Thần không cho rằng như thế thì mình không cần phải làm gì, cậu không muốn giao lại mọi chuyện cho Trình Dĩ Hoa và cha mẹ anh ấy giải quyết. Cậu sẽ từng bước trở nên ưu tú, trở nên không thể thay thế được, sau đó khiến cho những người phản đối mối quan hệ giữa cậu và Trình Dĩ Hoa… không còn lời nào để nói!

Đợi gần tới khi Trình Dĩ Hoa được ra ngoài, Thẩm Húc Thần mới dùng nhẫn nói lại chuyện của Diêu Phương Phi cho hắn nghe. Quả nhiên, Trình Dĩ Hoa cũng không để chuyện này ở trong lòng, mà hắn để tâm tới một việc khác: “Ý em là, Cố Vọng Thư đã biết quan hệ của chúng ta, nên muốn mời chúng ta đi ăn cơm?”

“Anh đừng khẩn trương, Duyệt Duyệt rất thông tình đạt lý. Duyệt Duyệt không phản đối quan hệ của chúng ta.” Thẩm Húc Thần cười nói.

“Anh không khẩn trương.” Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói: “Lúc gặp mặt, anh có nên gọi cô ấy là chị không?”

“Anh nghiêm túc? Ngay cả em còn chưa từng gọi Duyệt Duyệt là chị nữa là, Duyệt Duyệt chỉ lớn hơn em có mấy phút.” Thẩm Húc Thần nói: “Hơn nữa, anh còn lớn hơn bọn em một tuổi. Nếu anh gọi Duyệt Duyệt là chị, nghe không được tự nhiên.”

“Vì sao không được tự nhiên?” Trình Dĩ Hoa nói: “Anh cảm thấy ổn mà, cô ấy là chị em nên anh cũng gọi chị là đúng rồi, như vậy nghe qua chúng ta mới là người một nhà. Không đúng, chúng ta vốn chính là người một nhà.”

Thẩm Húc Thần đột nhiên không còn biết nói gì nữa. Trình Dĩ Hoa luôn có bản lĩnh bất ngờ cho cậu một kích.

Vì thế, tới ngày gặp mặt, Cố Vọng Thư vừa vào phòng riêng đã được đặt trước, còn chưa kịp nói gì, liền trơ mắt nhìn Trình Dĩ Hoa cúi chào 900, gọi mình một tiếng “chị”. Cố Vọng Thư tức thì có một loại cảm giác hỗn độn trong gió.

Kỳ thật tôi còn nhỏ hơn anh một năm mấy tháng a, tôi một chút cũng không quen anh ân cần như vậy đâu, thật đó.

Kỳ thật đến Thần Thần cũng chưa một lần tôn kính gọi tôi là chị a, thật đó.

Kỳ thật…kỳ thật, anh tự giác như vậy, tôi không đành lòng khó xử anh, tôi còn chưa kịp diễn vai cô em chồng ác độc đã tuyên bố chết non sao?

Còn có thể cùng nhau khoái trá chơi đùa nữa hay không?

Hết chương 112
Bình Luận (0)
Comment