Học Bá Tái Sinh

Chương 16

Khi mọi người cơm trưa xong xuôi trở lại phòng học thì bài thi môn toán cũng được phát trả.

Thẩm Húc Thần cầm bài thi của mình lên, là 139 điểm. Cậu nhịn không được nhíu mày, sao lại thấp như vậy? Không đúng, chẳng lẽ có chỗ nào làm sai? Lật xem toàn bộ bài thi kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, Thẩm Húc Thần phát hiện cả bài cuối chiếm 14 điểm, Thẩm Húc Thần chỉ được chấm có 3 điểm, toàn bộ lời giải phía sau không được tính điểm.

Thẩm Húc Thần xem kỹ lại bài cuối một lần, phát hiện mình giải không hề sai, hoặc cũng thể là do cậu tính sai chỗ nào đó nhưng tính mãi cũng không biết mình sai ở chỗ nào. Thấy mơ hồ khó hiểu, liền chạy sang hỏi bạn bè một chút.

Thẩm Húc Thần chạy tới hỏi Quân Khải Uy, vừa nói ra ý đồ của mình, Quân Khải Uy cũng không khách khí chìa bài thi của cậu ta ra nói: “Bài cuối tao còn chưa động tới, thời gian không kịp.”

Trong lớp có mấy nam sinh học được môn toán, Thẩm Húc Thần đều đã hỏi qua, hầu như toàn bộ đều chưa làm tới đề cuối cùng. Thẩm Húc Thần đơn giản đưa bài thi của mình ra, nói lại với Quân Khải Uy một lần: “Tao làm thế này có sai chỗ nào không? Mày có nhìn ra được vấn đề ở chỗ nào không?”

Quân Khải Uy nhìn chằm chằm bài thi của Thẩm Húc Thần, nói: “…Mày làm thế này, hình như không sai.”

Thẩm Húc Thần phi thường buồn bực: “Xem ra mày cũng như tao, nói thật, tao thật sự không nhìn ra mình sai ở chỗ nào.”

Quân Khải Uy chỉ chỉ Vạn Bảo Châu ngồi phía hàng đầu nói: “Hay mày tới hỏi lớp phó học tập đi? Tao nghe nói nhỏ được 140 điểm đó, hẳn là nhỏ cũng làm được bài này?”

Thẩm Húc Thần do dự một chút, cậu chưa từng giao tiếp với nữ sinh trong lớp.

Quân Khải Uy đẩy Thẩm Húc Thần một chút: “Đi đi.”

“Tao chợt nhớ ra, tao có thể tới hỏi Duyệt Duyệt…” Thẩm Húc Thần lẩm bẩm, đột nhiên nhanh trí chạy ra khỏi phòng học.

Do Thẩm Húc Thần thường xuyên sang lớp 7 nên nam sinh ngồi gần cửa lớp đã quen mặt, nhìn thấy Thẩm Húc Thần cũng không nói gì, lập tức quay vào trong gọi to: “Cố Vọng Thư! Có người tìm!”

Cố Vọng Thư lập tức chạy ra ngoài.

Toán nhỏ được 147 điểm, chỉ làm sai một câu. Thấy Thẩm Húc Thần hỏi bài cuối nhỏ làm thế nào, nhỏ liền chạy về lớp cầm bài thi mang ra hành lang đưa Thẩm Húc Thần xem. Lời giải của Cố Vọng Thư thực rõ ràng, Thẩm Húc Thần cau mày xem trong chốc lát, chỉ vào một công thức trong đó, hỏi: “Sao chỗ này có thể trực tiếp dùng công thức này?”

“A… không phải quá rõ ràng sao… Thần Thần xem, hai bước trước đã tính ra được điều kiện giới hạn của nó, cho nên chỗ này có thể áp dụng công thức này…”

“A… khoan đã, chỗ này của Duyệt Duyệt bị thiếu, đây này, chỗ này yêu cầu điều kiện lớn hơn hoặc tương đương, nhưng dựa theo công thức của Duyệt Duyệt, thì chỉ có lớn hơn, cho nên công thức này căn bản không thể sử dụng.”

Cố Vọng Thư cúi đầu trong chốc lát, nói: “Thần Thần nói vậy, chị thấy cũng đúng.”

Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi mình, so sánh hai phương pháp giải của mình và Cố Vọng Thư lại một lần, nói: “Em hiểu rồi, không phải lỗi của chúng ta mà căn bản dữ liệu đề bài đã thiếu. Nếu so ra, vẫn là cách giải của em chính xác hơn, tuy rằng lộn xộn nhưng phương pháp của em đã bổ khuyết cho thiếu sót của đề bài. Để em tới văn phòng giáo viên hỏi cô giáo xem.”

Bây giờ là giữa trưa, các thầy cô đều đang nghỉ trưa, Thẩm Húc Thần cũng ngại tới làm phiền bọn họ, chờ tới khi gần bắt đầu buổi học chiều, lúc này các thầy cô cũng đã nghỉ trưa xong, Thẩm Húc Thần mới mang bài thi tới hỏi.

Khi Thẩm Húc Thần vừa tới cửa, chợt nghe một giọng thầy giáo không quá cao hứng nói: “Tôi sai chỗ nào? Tôi sai chỗ nào? Cậu đọc nhiều đề hơn hay tôi đọc nhiều đề hơn? Rõ ràng là suy nghĩ của cậu có vấn đề.”

“Nhưng thầy xem, chỗ này phải làm thế này thế này…” giọng này nghe cũng có chút quen quen.

“Tôi không xem! Cách giải sai của cậu có cái gì hay để xem? Cậu chỉ cần làm theo cách của tôi là được! Đáp án chính xác đã viết rõ ở đây, chẳng lẽ cậu nhìn còn không hiểu?”

“Đáp án của thầy căn bản không chính xác! Chỗ này rõ ràng bị thiếu!” giọng nói kia cố gắng tranh luận.

“Cậu là thầy giáo hay tôi là thầy giáo? Cậu đừng có để ý vào mấy chuyện vụn vặt. Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng ở trước mặt tôi mà lên giọng! Cậu căn bản không đủ tư cách! Cậu nghĩ cậu là ai? Tôi đã dạy toán hơn 20 năm, chưa từng thấy học sinh nào cố chấp như cậu!”

“…”

“Không còn gì để nói? Về sau nghiêm túc học tập một chút, đừng tự cho là đúng. Lúc tôi đi dạy học cậu còn chưa được sinh ra đâu!”

“Em vẫn kiên trì cho rằng lời giải của thầy có thiếu sót, hoặc là nói đề bài vốn đã không đầy đủ, có chỗ hổng.” Giọng nói kia đã mang theo chút tức giận.

“Vậy thì tùy cậu, tôi chưa từng thấy học sinh nào như cậu, cậu đã lợi hại như vậy, về sau khi tôi giảng bài cậu không cần nghe, bài tập cũng không cần làm…cho dù cậu có đưa bài tập tới trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không phê không chữa.”

“Tùy thầy thôi, em sao cũng được, hừ.” Trình Dĩ Hoa rốt cục không nhịn nổi nữa mà vứt luôn bài thi của cậu ta ở đó, không thèm quay đầu lại mà rời khỏi văn phòng. Khi đi ra tới cửa, vừa lúc gặp Thẩm Húc Thần đang đứng đó.

Thấy trên tay Thẩm Húc Thần cũng đang cầm bài thi, Trình Dĩ Hoa nhất thời có chút cảm xúc cùng chung mối thù, nói: “Cậu cũng phát hiện đề bài có vấn đề phải không? Giáo viên đều là đồ ngốc 【 beep——  】” Thiếu niên, nhỏ giọng chút, hình tượng cao lãnh của cậu đâu mất rồi?

Khi Thẩm Húc Thần đi vào văn phòng, phát hiện không khí trong phòng giáo viên có chút ngưng trọng.

Thầy giáo dạy toán của Trình Dĩ Hoa hiển nhiên đã bị cậu ta chọc tức không nhẹ, vẫn đang oán giận cùng với một ông thầy khác: “Học sinh bây giờ thật sự càng ngày càng không hiểu chuyện, có mỗi việc tôn trọng giáo viên cũng không làm được, cái gì cũng tự cho là đúng! Cứ tự cho mình là thiên tài, đến khi bị dội một gáo nước thì phượng hoàng cũng biến thành chim trĩ! Người như thế sau này ra xã hội chắc chắn sẽ chịu thiệt! may mà không phải con cháu nhà mình, nếu mà là con tôi á, tôi liền tát cho nó vài cái!”

Cô Tống cúi đầu không nói lời nào, ngay cả ánh mắt cũng không để ý, vẫn như cũ thực nghiêm túc soạn giáo án. Cô là một giáo viên trẻ, ở trong văn phòng này kinh nghiệm dạy học là ít nhất, bởi vậy mà không thể nói cái gì.

Thẩm Húc Thần đi tới bên người cô Tống, đưa bài thi của mình cho cô xem, đè thấp giọng nói: “Thưa cô, em cảm thấy đề bài này có vấn đề thật đó.” Cậu đưa cách giải của mình và đáp án của các thầy cô ra so, chỉ ra thiếu sót trong đáp án của thầy cô, rồi không nói gì thêm, cô Tống chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay.

Cô Tống gật đầu, đồng dạng đè thấp giọng nói: “Để bài thi của em ở đây, để cô xem, em về lớp trước đi.”

Giờ học buổi chiều, đứa nào đứa nấy đều mệt rũ ra ngáp lấy ngáp để. Xem ra, không được ngủ trưa, ai cũng không có tinh thần.

Giáo viên sinh học là một cô giáo trẻ tuổi, cô bất đắc dĩ buông chồng tài liệu trên tay xuống: “Các em đều ủ rũ như vậy thì học hành sao có hiệu suất…Thế này đi, cả lớp đứng dậy, cùng nhau đồng thanh hát một bài đi.”

“Thưa cô, hát bài gì bây giờ?” Tưởng Hạo lập tức tinh thần tỉnh táo, la lớn.

“Vậy chọn một bài các em đều thuộc đi?”

“Cô chọn đi!” Tưởng Hạo lại hô một câu.

Cô sinh lắc lắc đầu: “Cô theo không kịp giới trẻ bọn em, mấy bài các em hay hát, cô đều chưa từng nghe qua.”

Cuối cùng, mọi người cùng nhau rống bài ‘nghĩa dũng khúc quân hành’, phỏng chừng rống tới cả tầng lầu đều chấn động. Đám nam sinh có chút kích động khó hiểu, càng hát càng rống lớn, cuối cùng thầy giáo lớp 5 bên cạnh phải chạy sang xem là có chuyện gì. Cô sinh chỉ biết đứng đó mím môi cười.

Chờ tới tối, thầy lý gọi Thẩm Húc Thần tới văn phòng của mình. Hóa ra bài thi môn vật lý cũng đã chấm xong, Thẩm Húc Thần là cán sự môn, nhiệm vụ của cậu là vào điểm cho lớp, sau đó mang bài về trả cho mọi người. Đối với việc sử dụng excel, Thẩm Húc Thần không lạ gì.

Trước khi vào điểm, Thẩm Húc Thần lật lật tìm bài thi của mình xem trước. Cậu được điểm tối đa, trong lớp cũng có  6, 7 người cũng có điểm tối đa.

Thấy động tác của cậu, thầy lý vừa lòng nói: “Số học sinh đạt điểm tối đa môn lý ở lớp em là nhiều nhất khối.”

Là cán sự môn lý, Thẩm Húc Thần cảm thấy vinh quang thay cộng đồng, nhưng chờ tới khi cậu vào điểm xong, thầy lý nhịn không được nhíu mày.

Điểm trung bình của lớp khác tạm thời còn chưa biết, nhưng thầy Nghiêm dạy hai lớp 5 và 6, điểm trung bình của lớp 5 cũng đã tính xong. Rõ ràng lớp 6 có nhiều học sinh điểm cao hơn, nhưng khi chia đều điểm trung bình ra thì vẫn thua lớp 5 1,8 điểm. Đây là điểm trung bình cả lớp a! Sau khi chia trung bình lấy sau dấu phẩy 4 đơn vị, chỉ hơn kém nhau sau dấu phẩy mấy số 0 cũng đã muốn mệnh, đằng này kết quả lại thua những 1,8 điểm! lớp 5 và lớp 6 giống như không cùng một người dạy dỗ!

Thầy lý buồn bực.

Thẩm Húc Thần cũng buồn bực.

Khi Thẩm Húc Thần tâm tình nặng nề trở lại lớp học, thì đã có thêm hai môn thi được trả bài. Đề thi tháng đều do các thầy cô trong trường ra đề, ngoại ngữ, vật lý, hóa học, sinh học, chính trị, lịch sử mỗi môn 100 điểm, cho nên tổng số điểm 9 môn là 1050 điểm.

Tưởng Hạo từ trong ngăn kéo lôi bài thi của Thẩm Húc Thần ra, đưa cho cậu nói: “Vừa rồi Vương Khải Thư muốn xem bài thi của mày, bị tao giấu đi không cho xem.”

“Nó muốn xem thì cứ đưa cho nó xem!”

“Không cho nó xem, loại người hay so đo như nó…nó sẽ dùng sức săm soi bài thi của người khác, cuối cùng moi móc từ cái lỗi chính tả cho tới những sai lầm nhỏ nhặt…dù sao nó cũng sẽ bới ra cho bằng được lỗi sai của mày, sau đó hăng hái mang bài thi của mày đưa cho thầy cô xem nhằm trừ bớt điểm của mày đi. Loại người như nó hay làm chuyện này lắm! Tao học cùng cấp 2 với nó, tao biết, nó rất tiểu nhân!” Tưởng Hạo tức giận bất bình nói.

Thẩm Húc Thần không còn gì để nói. Trong trí nhớ cậu, Vương Khải Thư rất coi trọng chuyện hơn thua, đứa nhỏ này quan hệ với bạn học không tốt chút nào. Đời trước, nam sinh có thành tích tốt nhất trong lớp là Quân Khải Uy, Thẩm Húc Thần và Vương Khải Thư, trong số 3 người, nhân duyên kém cỏi nhất lại là Vương Khải Thư, ngay cả Thẩm Húc Thần ngày ngày âm trầm u ám nhân duyên cũng tốt hơn cậu ta một chút.

Hết chương 16
Bình Luận (0)
Comment