Học Bá Tái Sinh

Chương 19

Khi Thẩm Húc Thần thay quần áo vận động xong trở lại lớp, Quân Khải Uy đang phát số thứ tự cho các tuyển thủ.

Nói tới số thứ tự, thật ra chỉ là một miếng vải có in số, đại diện cho thân phận của mỗi vận động viên. Thẩm Húc Thần mang số hiệu 419, cậu cảm thấy con số này rất đáng xấu hổ, nhưng chỉ có thể cam chịu dùng kim băng gài trước ngực. Kiếp trước, cậu chưa từng tham gia đại hội thể dục thể thao, tự nhiên không có số thứ tự. Nhưng cho dù kiếp trước có lấy được số thứ tự 419 thì khi đó cậu cũng đâu biết ý nghĩa của con số này là thế nào đâu!

Quả nhiên, càng trưởng thành tiết tháo càng rơi rụng.

Chỉ chốc lát sau, tới thời gian điểm danh, lớp 6 đăng kí chạy đường trường 3000m nam chỉ có hai người Thẩm Húc Thần và Quân Khải Uy. Quân Khải Uy hiển nhiên có chút hồi hộp, vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu không phải tao là ủy viên thể dục không thể không làm gương tốt thì thật sự tao không muốn chạy 3000m đâu…tao biết sức mình, tao sức bật tàm tạm, nhưng sự nhẫn nại tuyệt đối kém cỏi…”

Thẩm Húc Thần vỗ vai thằng bạn nói: “Là nam nhân không thể nói không được, cho dù 3000m không chạy được hết cũng không sao, chỉ cần kiên trì tới cuối cùng, không thẹn với lòng mình là được.”

“Mày nói vậy quả không sai, nhưng tao vẫn thấy không yên tâm.” Quân Khải Uy không nhận ra được giới hạn trong lời nói của Thẩm Húc Thần, cậu ta căng thẳng một phen lau mồ hôi trên mặt. Chỉ chốc lát sau, cũng không biết nghĩ tới gì mà cậu ta đột nhiên lên tinh thần nói: “A, nữ sinh vừa rồi chụp ảnh cùng mày dưới gốc cây là bạn gái mày hả? Mày cũng phách lối thật nha, có bao nhiêu người nhìn thấy đấy, cẩn thận cô chủ nhiệm gọi mày tới tâm sự.”

“Duyệt Duyệt không phải bạn gái tao.”

“Mày như vậy là không được, giấu diếm thì không phải huynh đệ! Nhỏ suốt ngày tới lớp tìm mày, chính mắt tao còn thấy rất nhiều lần! Vốn định chờ mày thẳng thắn với anh em, ai ngờ mày lại có thể chịu đựng không nói.”

Thẩm Húc Thần mặt bất đắc dĩ: “Thật sự không phải bạn gái tao, Duyệt Duyệt là chị gái tao, là chị ruột cùng cha cùng mẹ.”

Quân Khải Uy sững sờ, phải một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Chị mày bằng tuổi mày à?”

“Bởi vì bọn tao là sinh đôi!”

“Vậy sao bọn mày một chút cũng không giống nhau?”

“Long phượng thai thì sao mà giống được, long phượng thai là sinh đôi khác trứng. Có những cặp long phượng thai lớn lên giống nhau chỉ là trùng hợp, nhưng tao và Duyệt Duyệt chắc là do tập hợp các đặc điểm khác nhau của cha mẹ đi.”

“Woaa, long phượng thai, tao lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy một cặp sinh đôi ngoài đời thực nào đâu! Mày giấu kín quá đấy, bình thường cũng không thấy mày nói có chị gái sinh đôi.”

“Bọn mày cũng đâu có hỏi.” Con trai ít khi trao đổi mấy cái bí mật riêng với nhau như con gái.

Quân Khải Uy khoác vai Thẩm Húc Thần, nói: “Chị mày học cũng giỏi ghê hén, vậy cha mẹ bọn mày chắc phải vui sướng lắm!”

Thẩm Húc Thần chỉ cười cười không nói.

Điểm danh hoàn tất, các vận động viên được nhân viên phụ trách đưa tới đường chạy. Thẩm Húc Thần nhìn quanh bốn phía, khối 10 tham gia chạy 3000m nam có hơn 40 tuyển thủ, khi chuẩn bị bắt đầu, hơn 40 thằng con trai chen chúc nhau đứng ở vạch xuất phát.

Một tiếng súng phát lệnh vang lên, đám nam sinh thi nhau rời vạch xuất phát như tên bắn.

Thẩm Húc Thần không tranh vị trí đầu tiên, chỉ dựa theo tiết tấu của mình mà chạy đều đều ở top giữa, sau một vòng, Thẩm Húc Thần nằm trong số 10 người chạy đầu, người vốn chạy đầu tiên đã bị người khác chạy đuổi kịp và vượt qua, đây là chuyện trong dự tính, nếu chạy nhanh ngay từ đầu sẽ không duy trì được 400m. Người này ngay từ đầu chạy nhanh như vậy là cố ý nhiễu loạn tiết tấu của các tuyển thủ đi?

Thẩm Húc Thần cảm thấy tố chất thân thể mình đã cải biến không ít, dù cậu đã chạy qua chỗ Cố Vọng Thư đứng ở lớp 7 mà vẫn có thể nghe rõ tiếng nhỏ hô to cố lên.

Kết thúc vòng thứ hai, Thẩm Húc Thần chạy ở vị trí thứ bảy, tốc độ của cậu trước sau đều không thay đổi, nhưng những người khác càng ngày càng chậm dần.

Vòng thứ ba chấm dứt, Thẩm Húc Thần leo lên vị trí thứ 4, điều này khiến toàn bộ lớp 6 kích động vô cùng, bọn họ điên cuồng cổ vũ cho Thẩm Húc Thần.

Chỉ còn một vòng cuối cùng, Thẩm Húc Thần đã chạy lên vị trí thứ 2, người đếm vòng nhanh chóng nhét vào tay Thẩm Húc Thần một mảnh vải đỏ.

Hô hấp của Thẩm Húc Thần từ đầu tới cuối đều không bị nhiễu loạn, bởi vì cậu vẫn theo tiết tấu của mình mà chạy. Nhưng vòng này là vòng cuối…. Thẩm Húc Thần bắt đầu điên cuồng tăng tốc, cậu rất nhanh vượt qua người chạy đầu tiên, cho dù cậu ta cũng bắt đầu tăng tốc, nhưng cũng vô tác dụng, cậu ta đã bị Thẩm Húc Thần bỏ xa.

Cuối cùng, Thẩm Húc Thần bỏ xa tuyển thủ thứ 2 200m lấy ưu thế tuyệt đối đạt được danh hiệu quán quân.

“Phá kỉ lục! so với kỉ lục trước đây nhanh hơn 11 giây!” Có người bỗng hô to.

Lớp 6 phái người đứng tại vạch đích chờ sẵn, Thẩm Húc Thần không hề kiệt sức, cậu tiếp nhận nước muối loãng uống một ngụm, cũng không cần người đỡ, tự mình đi bộ về lớp. Kỳ thật Thẩm Húc Thần còn có thể chạy nhanh hơn nữa nhưng cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Đạt danh hiệu quán quân, phá kỉ lục, nhanh hơn 11 giây, vừa thể hiện thực lực của mình cũng không khiến người khác cảm thấy cậu quá kì dị mà muốn kéo cậu vào trong phòng thí nghiệm để giải phẫu.

Phá vỡ kỷ lục, nhà trường sẽ thưởng thêm điểm thi đua cho lớp, điều này khiến cả lớp 6 coi Thẩm Húc Thần như công thần, mọi người vây quanh người cậu miệng lưỡi ồn ào tung hê.

Quân Khải Uy tuy rằng không đạt được thành tích gì nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng tự chạy được hết 3000m, khi được người trong lớp đỡ về, cậu ta nhịn không được đấm một quyền vào ngực Thẩm Húc Thần nói: “Mày giỏi lắm, đúng là thâm tàng bất lộ!”

Thẩm Húc Thần ôm ngực mình, giả bộ bị trọng thương, híp mắt đáp lại: “Trước kia sức khỏe tao không tốt, chưa từng tham gia đại hội thể dục thể thao, tao cũng không biết mình có thể chạy.” Lời này nếu là do con gái nói không chừng sẽ khiến mọi người cảm thấy nhỏ đang giả bộ, nhưng nam sinh với nhau không để ý tiểu tiết nên không suy nghĩ nhiều.

Nửa tiếng sau, trên loa công bố kết quả cuộc thi chạy 3000m nam, còn gọi tên ba tuyển thủ đứng đầu lên lễ đài nhận thưởng. Hứa Mẫn Mân là ủy viên văn nghệ của lớp, chủ động nhận công tác chụp ảnh. Khi Thẩm Húc Thần lên lễ đài nhận thưởng, Hứa Mẫn Mân liền chụp cậu lia lịa.

Thẩm Húc Thần cảm thấy bộ dạng mình một tay cầm huy chương vàng một tay cầm hoa đứng trên lễ đài trông thật sự đủ ngốc.

Ngày thứ hai, Thẩm Húc Thần còn phải chạy 1500m nữa. 1500m cự li ngắn hơn một nửa, nên đa số lớp đều có đủ 3 thành viên, cho nên lần này có tới hơn 50 tuyển thủ dự thi. Nhà trường sợ hơn 50 người chen lấn mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên đã chia hơn 50 người thành hai nhóm. Thẩm Húc Thần ở nhóm thi đấu thứ hai.

Phỏng chừng mọi người đều nghe nói chuyện phá kỉ lục ngày hôm qua của Thẩm Húc Thần, nên khi tới phiên cậu chạy, mọi người đều theo bản năng mà quan sát Thẩm Húc Thần. Người tham gia chạy cự li dài sẽ có chút mệt mỏi, Thẩm Húc Thần thấy mọi người bước chạy nặng nề đơn giản liền chạy lên dẫn đầu.

Thể lực của Thẩm Húc Thần thật sự rất tốt, sau khi mấy vòng chạy kết thúc, cậu lại đạt thành tích cao, vẫn đứng thứ nhất, vẫn phá kỉ lục cũ như trước.

Buổi chiều có thi nhảy xa.

Mỗi tuyển thủ có ba cơ hội, lần đầu Thẩm Húc Thần giẫm vạch, thành tích bị hủy.  Lần thứ hai nhảy đã có ý thức thu liễm một chút, kết quả không giẫm vạch nhưng thành tích vừa vừa, đứng vị trí thứ 4, thuận lợi tiến vào chung kết.

Trận chung kết cũng có 3 lượt cơ hội, Thẩm Húc Thần lần đầu và lần thứ 2 đều giẫm vạch, chỉ có thành tích lần thứ 3 được công nhận. Cuối cùng xếp thứ nhì.

Không còn phá kỉ lục, không còn đạt thứ nhất, Thẩm Húc Thần khẽ thở phào một hơi. Đại hội thể dục thể thao lần này cậu đã gây chú ý quá nhiều, hai hạng mục chạy cự li dài phá kỉ lục còn có thể nói sự nhẫn nại của mình khá tốt, nếu đến cả nhảy xa cũng phá kỉ lục thì chưa biết chừng có người còn tưởng cậu có thiên phú trong môn thể dục —  này thực sự không hợp với hình tượng học sinh trung học phổ thông trước nay của cậu.

Tóm lại, các hạng mục thi đấu của Thẩm Húc Thần đều đã xong.

Khi Thẩm Húc Thần trở lại lớp, Tưởng Hương cũng vừa thi xong đạt hạng nhất, đang uống nước ừng ực.

Nhìn thấy Thẩm Húc Thần, Tưởng Hương lập tức buông chai nước, nói: “Nữ sinh kia… là bạn nữ chụp ảnh cùng ông ngày hôm qua đó, nhỏ bị thương rồi. Nhỏ cũng tham gia chạy 800m với tôi, kết quả có một nữ sinh khác xô phải khiến nhỏ ngã sấp xuống, chắc giờ đã được đưa tới phòng y tế.”

Cố Vọng Thư bị thương? Thẩm Húc Thần vội vàng nói tiếng cám ơn với Tưởng Hương, rồi vắt chân lên cổ chạy tới phòng y tế.

Phòng y tế nằm trong khu hành chính của trường, vừa chạy tới cửa, Thẩm Húc Thần đã nghe thấy tiếng Cố Vọng Thư từ bên trong truyền ra: “Nhẹ chút nhẹ chút… bác sĩ nhẹ tay chút…Ssss …”

Thẩm Húc Thần đẩy cửa bước vào, thấy giáo viên y tế đang khử trùng vết thương ở đầu gối cho Cố Vọng Thư.

Cố Vọng Thư nhìn thấy Thẩm Húc Thần, biểu tình trên mặt lập tức trở nên sinh động hơn, oán giận nói: “Đáng ghét muốn chết, chị đang chạy ngon lành, ai ngờ bị người xô phải, Thần Thần xem, cánh tay và đầu gối đều bị xước hết cả nè. Aiz, không biết có để lại sẹo không.” Vết xước trên cánh tay coi như nhẹ, nhưng đầu gối bị rách một mảnh lớn, nhìn qua cũng thấy rất là đau.

Thẩm Húc Thần nhíu nhíu mày nói: “Có biết là ai đụng Duyệt Duyệt không?”

Tuy rằng đại hội thể dục thể thao có slogan thứ nhất hữu nghị thứ nhì thi đấu nhưng vẫn có người tam quan bị chó gặm sẽ không từ thủ đoạn mà giành được chức quán quân. Ví dụ như môn chạy cự li dài đi, nếu như trong một lớp có 3 người đăng kí tham gia thì trong đó sẽ có một người là tuyển thủ hạt giống, như vậy hai người còn lại sẽ nghĩ cách để xô ngã tuyển thủ hạt giống của lớp khác, gia tăng tỷ lệ đạt quán quân của tuyển thủ hạt giống lớp mình. Loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.

Cố Vọng Thư gật gật đầu: “Chị biết là ai đụng, đã nhờ bạn cùng lớp đi thăm dò rồi, rất nhanh sẽ biết nhỏ đó học lớp nào.” Đỡ Cố Vọng Thư tới phòng y tế là hai người bạn cùng lớp với nhỏ, lúc này, hai cô nhóc kia đã chạy về sân thể dục để điều tra người xô Cố Vọng Thư học lớp nào.

“Bác sĩ, em xin một gói kẹo thông cổ họng.” trong phòng y tế lại tới một người.

“Em chờ một chút, tôi xử lý xong vết thương cho cô bé này trước đã.” Giáo viên y tế không ngẩng đầu lên đáp.

Thẩm Húc Thần quay lưng lại phía cửa, nghe thấy giọng nói cũng không xoay đầu lại, chỉ dịch thân mình để người kia tiến vào. Thẩm Húc Thần ngồi xuống trước mặt Cố Vọng Thư, nói: “Nếu người kia là bất cẩn thì chúng ta coi như xui xẻo, còn nếu cố ý…”

Cố Vọng Thư thở dài một hơi: “Nữ sinh kia cố ý thì thế nào, chúng ta cũng đâu thể ăn thịt nhỏ? Nhiều lắm thì cũng chỉ tố cáo với thầy cô, khiến thầy cô trừ điểm hạnh kiểm của nhỏ thôi.”

“Cái khác không nói, dù có cố ý hay không, chúng ta nhất định phải bắt nữ sinh kia xin lỗi Duyệt Duyệt công khai! Nếu như nữ sinh đó cố ý, tất yếu phải khiến nhỏ bị phê bình!” Thẩm Húc Thần nói.

Cố Vọng Thư cười cười: “Ừ… chuyện này chị tự làm được, Thần Thần đừng lo lắng.”

Hết chương 19
Bình Luận (0)
Comment