Khương Đường dọc theo đường vành đai đi về phía trước, cô nhìn thấy Lục Ly ở phía xa xa đang đi về phía cô.
Cô dùng sức đạp nhanh thêm vài vòng sau đó phanh gấp trước mặt anh, nhảy từ trên xe xuống, Khương Đường nói với Lục Ly: “Sao cậu ra sớm thế.”
Lục Ly đưa tay nhận lấy xe của cô: “Không phải cậu còn sớm hơn sao.” – nói xong anh đẩy xe, đậu ở vạch trắng gần đó.
Khương Đường nhìn về phía Lục Ly: “Ba cậu không có ở nhà đúng không?”
Lục Ly cười cười: “Ba tớ ra khỏi nhà một lúc rồi, giờ này chắc là sắp đến công ty.”
Khương Đường thở phào: “Vậy thì tốt, lỡ như chạm mặt vậy tớ sẽ rất căng thẳng.”
Lục Ly búng lỗ tai nhỏ của cô: “Chị đại đường Khang An mà cũng có lúc căng thẳng?”
Khương Đường gật đầu: “Mọi thứ liên quan đến cậu tớ đều sẽ căng thẳng, đặc biệt là người nhà cậu.”
Tự nhiên nói lời tình cảm.
Lục Ly kéo tay cô: “Trình độ nói lời tình cảm đã tăng lên.” – Nói xong Lục Ly nhanh chóng hôn một cái lên mặt cô.
Hai người dừng lại trước biệt thự của Lục Ly.
Khương Đường đứng đó ngắm nghía, tường và cửa rất lớn, còn có sân vườn, trong sân có rất nhiều hoa, bên cạnh còn có bể bơi.
Lục Ly dẫn Khương Đường vào cửa: “Trong nhà chỉ còn hai dì giúp việc và vệ sĩ thôi, không có người khác, cậu cứ coi đây như nhà mình. À không, nơi này vốn dĩ chính là nhà của cậu.”
Khương Đường nhìn ngắm hoa trong sân, có rất nhiều loại đến tên cô cũng không biết, cô hỏi: “Cậu rất thích trồng hoa sao?”
Lục Ly đứng trước một bụi hoa: “Mẹ tớ lúc còn sống rất thích trồng hoa nên tó và ba tớ vẫn giữ thói quen này.”
Khương Đường khom lưng xuống ngắm nhìn vài đóa hoa: “Đẹp quá.”
Lục Ly kéo tay cô: “Cậu đói rồi đúng không, dì biết cậu tới nên đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon.”
Khương Đường hỏi: “Cậu nói với dì tớ là gì?”
Lục Ly không chút suy nghĩ trả lời: “Tớ chỉ nói bạn gái tớ sẽ tới. Ồ, không phải, hình như tớ nói là vị hôn thê, tóm lại như nhau cả thôi.”
Khương Đường lườm anh: “Cậu! Thôi bỏ đi, nói thì cũng nói rồi.” – nói xong cô đi theo Lục Ly vào nhà.
Dì đi tới giúp cô cầm balo.
Như thế này khiến Khương Đường cảm thấy không quen, con nhà nghèo như cô chưa từng được hưởng qua loại đãi ngộ này.
Cô tự xếp bản thân và dì là người cùng tầng lớp. Khương Đường vội vàng xua tay: “Cám ơn dì, dì làm việc đi, con tự cầm được.”
Lục Ly cầm balo trong tay Khương Đường: “Để tớ, tớ giúp cậu đem đến phòng sách trước, cậu muốn ở đây đợi tớ hay là đi lên chung?”
Khương Đường trả lời: “Tớ ở dưới này đợi cậu.” – cô nói tiếp: “Đưa balo cho tớ đã, tớ lấy đồ.”
Lục Ly đưa balo lại cho cô.
Khương Đường lấy bánh bông lan bên trong ra.
Có điều hộp bánh đã có hơi móp méo.
Cô cười: “Vừa nãy trên đường vành đai đằng sau sơ ý bị người ta giẫm phải, tớ kiểm tra rồi, bánh bên trong vẫn còn lành lặn.”
Lục Ly nhận lấy hộp bánh bông lan: “Tớ sẽ ăn sạch hết, một chút cũng không chừa lại.”
Khương Đường nhìn anh: “Không phải, không phải cho cậu đâu.”
Lục Ly cười cười nhìn cô: “Cho ba tớ à?”
Khương Đường gật đầu: “Tớ không biết lệnh tôn có thích không?”
Cô đột nhiên ý thức được mình nói sai, vội vàng sửa miệng: “Tớ không biết ba cậu có thích không?”
Chắc chắn là cô bị ông chú mới gặp lúc nãy trên đường nhiễm rồi.
Cuối cùng cô vẫn không thể thoát khỏi bị làn sóng màu mè kia lây nhiễm.
Lục Ly cười cười: “Chắc chắn thích.” – anh nói xong dặn dì mang vào phòng bếp.
Lục Ly bảo Khương Đường ngồi trên sofa nghỉ ngơi: “Nhà cậu mà đừng khách sáo, thoải mái xem, thoải mái sờ.”
Khương Đường cười với anh: “Ừm, biết rồi.”
Lục Ly cầm balo của cô đem lên lầu rồi mau chóng đi xuống lầu.
Khương Đường đứng trước tử trang trí, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh.
Lục Ly đi tới: “Cậu xem, đó là mẹ tớ.” – Sau đó lại nói với bức ảnh: “Mẹ, con dâu của mẹ đến thăm mẹ nè.”
Khương Đường quay đầu nhìn anh: “Mẹ cậu thật đẹp.”
Lục Ly nhìn sang bức ảnh bên tủ thủy tinh bên cạnh một lúc: “Đương nhiên, nhìn tớ là biết rồi. Gen gia tộc tớ đặc biệt đẹp, sau này tặng cho cậu một chuỗi.”
Đang yên đang lành lại nói lời dâm loạn, cũng không biết là người nào.
Khương Đường tiếp tục nhìn bức ảnh: “Đây là ba cậu đúng không, sao tớ cứ cảm thấy rất có hơi quen mắt.”
Lục Ly gật đầu: “Ừm, ba tớ là người đặc biệt thích làm màu.”
Khương Đường nhìn Lục Ly phụt cười: “Hổ phụ sinh hổ tử.” – cô nhớ lại một chút rồi nói: “Đợi đã, tớ thật sự đã gặp qua rồi, chính là ngay sau đường vành đai xanh ở đằng trước.”
Khương Đường nhớ kỹ lại một chút, hỏi Lục Ly: “Ba cậu hôm nay mặc một bộ đồ Trung Sơn màu xám đúng không?”
Lục Ly gật đầu: “Hai người thật sự gặp qua rồi sao?”
Khương Đường kể chuyện kể lại chuyện buổi sáng, Lục Ly ôm bụng phụt cười: “Vậy chắc chắn là ba tớ.” – cười xong lại học theo giọng điệu của ba anh: “Lộ mạn mạn kì tu viễn hề, ngô tương thướng há nhi cầu sách”.
Mẹ kiếp, đúng là thật này. Khương Đường vốn còn lo lắng phụ huynh nhà giàu của mấy người Lục Ly sẽ rất khó giao tiếp, trong tiểu thuyết động một chút đều là – cho cô năm trăm vạn rời xa con trai tôi.
Vả lại sáng hôm nay ông chú đó còn hỏi cô có được hứa gả cho ai chưa, cô đoán chắc là muốn giới thiệu cho con trai Lục Ly của ông chú ấy.
Khương Đường chăm chú nhìn Lục Ly: “Cậu và ba cậu thật sự rất giống nhau.”
Lục Ly lại nhìn mình trên kính thủy tinh trên kệ: “Nói bậy gì vậy, tớ đẹp trai hơn ông ấy.”
Nói xong anh kéo tay cô: “Đi, đến phòng ăn ăn sáng.”
Khương Đường giãy hai cái nhưng không tránh được: “Dì ở nhà cậu còn ở nhà kìa.”
Lục Ly cười: “Sáng sớm dì đã đến phòng tớ thay chăn với dra trải giường, chúng ta nắm tay cũng không dọa dì ấy được đâu.”
Mặt Khương Đường ửng đỏ, dùng sức thoát khỏi tay anh: “Chắc là cậu nói bậy bạ làm cho dì hiểu lầm.”
Nói gì thì đây cũng là nhà của Lục Ly, huống hồ Khương Đường lại còn là lần đầu đến nhà anh, vẫn nên giữ phép tắc một chút.
Lục Ly lại kéo tay cô thêm một nữa: “Đi, đi ăn sáng, lát nữa gia sư sẽ đến.”
Hai người đi đến phòng ăn, dì đã sắp xếp dụng cụ ăn uống xong hết, thấy hai người đến dì nói: “Thiếu gia thiếu phu nhân, mời dùng bữa.” – nói xong dì rời đi.
Khương Đường đỏ mặt, Lục Ly bày ra vẻ mặt rất hài lòng.
Bữa sáng hôm nay cũng rất thỏa mãn, ý là không thể nào tốt đẹp hơn nữa cả.
Bánh bao đôi, dầu cháo quẩy cũng một đôi, trứng ốp lết cũng một dôi, sữa bò cũng đựng trong hai ly thủy tinh giống nhau, chỉ thiếu dán giấy chữ “hỷ” đỏ thắm lên đó.
Ngay cả dĩa đựng thức ăn, hình ảnh trên đó cũng toàn là trái tim màu hồng ngập tràn tình yêu.
Giống như bữa sáng của đôi vợ chồng mới cưới.
Ừm, vợ chồng mới cưới, cụm từ này Lục Ly rất thích.
Khương Đường cầm đũa, thấy hình in trái tim trên đầu đũa, cô nhỏ tiếng hỏi Lục Ly: “Ngày thường cậu ăn cơm cũng ẻo lả vậy sao?”
Lục Ly cầm đũa lên, gắp dầu cháo quẩy bỏ vào đ ĩa của Khương Đường, nhếch khóe môi cười, nhìn cô: “Không phải, có hôm nay thôi, cậu đến làm dì kích động nên mới thay đổi dụng cụ ăn uống.” – Lục Ly nói tiếp: “Cậu nói tớ ẻo lả? Có chắc không muốn sửa lại không?”
Khương Đường nhìn dáng vẻ không có gì tốt lành của anh là biết tên này không có lòng hảo tâm, cô không tiếp lời anh chỉ cúi đầu cắn bánh bao một miếng, nhân nấm hương rau xanh, ngon.
Lục Ly cũng cắn một miếng anh bao: “Có gan nói lại lần nữa, một lát nữa lập tức kéo cậu vào phòng ngủ để cậu tận mắt nhìn rõ anh Ly của cậu có ẻo lả hay không.”
Khương Đường uống sữa bò: “Được, cậu giỏi.”
Lục Ly cười cười: “Thừa nhận thì tốt. Không phục thì đấu.”
Ăn sáng xong, Khương Đường đứng dậy dọn dẹp đồ trên bàn, dì vội vàng đi tới, giành lấy việc trên tay cô.
Lục Ly xua tay với dì: “Dì nghỉ ngơi một lát đi.”
Dì là một người hiểu chuyện, lúc này liền hiểu ra đây là hai vợ chồng muốn cùng nhau rửa chén.
Sau khi dì đi khỏi, Lục Ly giúp Khương Đường dọn dẹp bàn ăn.
Khương Đường rửa bát, anh sẽ giúp cô tráng nước, Khương Đường lau bàn, anh sẽ giúp cô giặt khăn.
Cô hỏi: “Bình thường cậu ở nhà cũng làm việc nhà sao?”
Lục Ly gật đầu: “Làm chứ, nhưng không có dọn chén đũa, có dì ở đây nên tớ sẽ phụ trách những việc trong sân, quét lá rụng, tưới hoa này kia. Nếu cái gì cũng không làm thì sẽ thành phế nhân.”
Khương Đường cười cười: “Ngoan thật. Không ngờ tới phú nhị đại(*) các cậu vậy mà cũng làm việc nhà.”
(*)Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.Lục Ly xếp ghế lại xong: “Cũng không phải, Triệu Tiến sẽ không làm việc nhà, mỗi ngày ở nhà đều giống như heo, Tống Đằng Phi thì đỡ hơn một chút, cậu ta còn biết chạy bộ mỗi ngày.”
Dọn dẹp bàn xong, hai người đi dạo bên cạnh vườn hoa trong sân một lúc. Sau khi gia sư đến, hai người trở về phòng sách, vui vẻ bơi lội trong đại dương tri thức.
Tuy trình độ của Khương Đường và Lục Ly không giống nhau, nhưng hai người đều rất nghiêm túc, lúc cần học tập thì tuyệt đối sẽ không sao nhãng.
Ai cũng biết thi đại học không phải một trò chơi.
Gia sư rất giỏi, cũng rất có kinh nghiệm, lúc giảng bài cho Khương Đường sẽ dựa trên khả năng tiếp thu của cô.
Lục Ly thì tốt hơn nhiều, gia sư chỉ cần gợi ý một chút anh lập tức có thể hiểu được khá nhiều.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, giá sư tiếng anh sau khi hết giờ thì đi về, buổi chiều còn ha gia sư dạy Vật Lý và Hóa Học sẽ đến.
Sau khi ăn trưa còn có một khoảng thời gian có thể ngủ trưa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Ly nói với Khương Đường: “Cậu đến phòng tớ ngủ đi.”
Cô trừng mắt với anh: “Ngày đầu tiên tớ đến nhà cậu đã ngủ chung, truyền ra ngoài khó nghe lắm.”
Lục Ly cười cười, búng lỗ tai nhỏ của cô: “Cậu nghĩ đi đâu vậy, tớ ngủ ở phòng khách.”
Khương Đường đánh lên cánh tay anh: “Vậy sao lúc nãy cậu không nói rõ ràng, cậu cố ý đúng không.”
Lục Ly nhìn cô cười: “Nào, nói tớ nghe xem, cậu mới vừa rồi nghĩ đi đây vậy, nào nào, nói suy nghĩ của cậu ra đi, bắt đầu biểu diễn nào.”
Khương Đường nhấc chân đá vào bắp chân Lục Ly: “Cút cút cút!” – nói xong lại muốn đá thêm một cái nữa.
Lục Ly vội vàng leo lên cầu thang, Khương Đường đuổi theo anh.
Chân cô dài nhưng chân anh càng dài hơn, vì thế cô không có khả năng đuổi kịp Lục Ly.
Cho tới khi đến trước cửa phòng ngủ, Lục Ly dừng lại, cô mới chạy tới véo lỗ tai anh.
Lục Ly sờ lên chỗ bị cô vén: “Vợ ơi, anh sai rồi, xin tha thứ.”
Khương Đường lại véo mạnh hơn một chút: “Ai là vợ cậu!”
Lục Ly vừa mở cửa vừa trả lời: “Cậu đó.”
Khương Đường vô cùng cạn lời mà đi theo anh vào phòng.
Trước kia lúc trò chuyện qua video cô đã thấy qua phòng ngủ của anh, khi đó Khương Đường đã nghĩ nếu có cơ hội nhất định sẽ đến tham quan phòng anh một chút, nơi anh ngủ và nghỉ ngơi.
Phòng ngủ của Lục Ly rất lớn, gần bằng với căn nhà của cô. Phòng anh được dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp, đồ vật cũng rất nhiều, chắc là những thứ anh tích cóp được từ nhỏ đều ở đây, rất có hơi thở cuộc sống.
Sau cùng Khương Đường đi tới bên giường, nhìn hình uyên ương thêu hoa trên hai cặp gối cùng với chăn trải giường hoa mẫu đơn trên giường, ở một góc chăn còn có một chữ hỷ to tướng chói lòa chọc mù mắt người ta.
Cô quay đầu hỏi: “Dì ở nhà cậu có phải có hiểu lầm gì không?”
Lục Ly ngồi lên giường: “Không có, dì rất hiểu lòng người.”
Khương Đường dựa vào bàn sách bên giường nhìn anh: “Cho nên, rốt cuộc cậu đã nói gì với dì?”
Lục Ly cười nhìn cô: “Tớ nói hôm nay vợ tớ đến.”
Khương Đường tiện tay cầm lấy ống tiền tiết kiệm trên bàn, giơ lên cao trừng mắt nhìn anh, cuối cùng lại bỏ ống tiền tiết kiệm xuống.
Vẫn là không nỡ đánh.
Lục Ly đứng dậy đi tới trước mặt cô: “Tớ cũng có nói sau đâu.” – nói xong hôn lên môi cô một cái.
Cô bị chặn trước bàn làm việc, không thể di chuyển.
Lúc bị anh hôn đến không thở nổi Khương Đường chỉ có thể dùng sức đẩy anh, lúc mới bắt đầu cô đẩy không được Lục Ly nhưng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên cô lại đẩy được anh.
Hơn nữa cú đẩy này, động tính lại rất lớn.
Trong thoáng chốc Lục Ly bị đẩy ngã lên giường, cả người anh ngã ngược lên tấm chăn thêu đầy hoa mẫu đơn, hình ảnh vô cùng duy mỹ.
Đây, người này cố tình đúng không, gian thương?
Cô đi đến bên giường hỏi anh: “Cậu cố tình.”
Lục Ly nhắm mắt, không hề cử động.
Khương Đường khom lưng xuống, muốn vỗ lên mặt anh bảo anh đừng giả vờ nữa.
Bất ngờ cô bị anh kéo lấy, cả người ngã lên trên người anh.
Lục Ly trở mình, Khương Đường lập tức bị anh đè trên giường.
Đại ca quá gian xảo.
Cô có thể làm thế nào, chỉ có thể chịu thôi.
Lục Ly lại hôn cô, đầu lưỡi như cuồng phong bão táo cuốn lấy hơi thở của cô.
Ý của cô là muốn giả vờ phản kháng một chút, nhưng rất mau đã buông bỏ mà khuất phục, hơn nữa lại còn buông bỏ một cách triệt để, còn đảo khách thành chủ, suýt chút đè anh xuống.
Hai người nghiêng nghiêng ngả ngả một hồi, anh hôn hôn cô, cô hôn hôn anh, dù sao thì cũng là hôn không đủ.
Anh sờ sờ cô, cô sờ sờ anh, dù sao thì cũng là sờ không đủ.
Sau cùng, thời gian của cả buổi trưa không hề bị lãng phí chút nào.
À, không phải, đây sao gọi là lãng phí, như thế này so với ngủ trưa còn hưởng thụ hơn nhiều.
Tuy rằng trong phòng có bật điều hòa nhưng vẫn nóng.
Khô nóng, nóng rực, tất cả các loại nóng.
Thấy cũng sắp đến giờ, nửa tiếng nữa gia sư sẽ đến.
Hai người dừng lại, một người ngồi ở góc Nam trong phòng, một người ngồi ở góc Bắc, phải ngồi cách xa như vậy đó, vì hơi gần một chút thôi là lại bắt đầu quấn lấy nhau.
Quấn lấy nhau lại không thể dứt được.
Dì đi tới gõ cửa phòng: “Thiếu gia, ông Hoàng tìm cậu, đang ở dưới phòng khách.”