Chương 120
Hà Thanh Hà dọn về biệt thự, cùng Phó Sâm bắt đầu cuộc sống mới.
Trải qua một phen ly thân, cả hai đối với hôn nhân và chính bản thân mình đều có thêm nhận thức mới. Một lần nữa chung sống lại có cảm giác như tân hôn, vô cùng ngọt ngào. Phó Sâm thường tạo ra chút lãng mạn nho nhỏ, có thể nói là ngọt như đường mật.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ cần sống chung một nhà thì nhất định sẽ có va chạm.
Hôm đó trong lúc ăn cơm, Hà Thanh Hà nhắc đến một chuyện: “Trước đây lúc quay chương trình, chúng ta hình như đã thỏa thuận với ekip sẽ không nhận quảng cáo thương mại phải không?”
Các khách mời khác đều có hoạt động quảng bá, chỉ có bọn họ là không chụp quảng cáo, cũng không tham gia sự kiện thương mại.
Phó Sâm gắp một miếng thức ăn, đáp: “Đúng vậy, trong hợp đồng viết rất rõ, từ chối toàn bộ thương vụ.” Hắn nhìn sang Hà Thanh Hà, hỏi: “Sao vậy?”
Hà Thanh Hà cười cười, nói: “Là thế này, Lưu Nhứ hỏi em, có thể phá lệ một lần, chụp một bộ ảnh bìa cho một tạp chí không.”
Hiện tại vừa mới kết thúc, độ hot của các khách mời vẫn còn, rất nhiều doanh nghiệp và thương hiệu lớn muốn hợp tác với bọn họ, có ý tưởng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Phó Sâm nghe xong, im lặng không đáp.
Hà Thanh Hà thấy sắc mặt hắn không tốt, vội nói tiếp: “Không phải mỗi em, bên đó hy vọng chúng ta cùng nhau chụp chung.”
Phó Sâm dứt khoát trả lời: “Từ chối.”
Hắn đặt đũa xuống, nói: “Nếu trong hợp đồng đã ghi rõ thì không cần phá lệ. Nếu có mở đầu, sau này phiền toái sẽ kéo đến không dứt.”
Hà Thanh Hà biết Phó Sâm là vì không muốn bị làm phiền nên mới thêm những điều khoản đó vào hợp đồng.
Lúc đầu, Phó Sâm rất coi trọng sự riêng tư của hai người, sau này thân phận của cả hai bị lộ, hắn cũng dần buông lỏng, trở nên thoải mái hơn, dám công khai bản thân trước công chúng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đồng ý để người khác xâm phạm vào cuộc sống của mình. Dù chương trình có nổi tiếng cỡ nào, hắn cũng chưa từng tiết lộ địa chỉ nhà, cũng không muốn dành thời gian cá nhân cho các hoạt động thương mại liên quan đến chương trình.
Hà Thanh Hà hiểu những điều Phó Sâm nói đều có lý, hơn nữa hắn chưa bao giờ nói chuyện vô nghĩa, đã từ chối thì chính là từ chối, vì thế chuyện này không thành. Anh báo lại với Lưu Nhứ, Lưu Nhứ cũng nói là do cô ấy đường đột, rồi không nhắc tới nữa.
Vốn dĩ Hà Thanh Hà tưởng chuyện này đã kết thúc, nào ngờ sau đó có một ngày, anh đột nhiên nhận được một phong thư rất trang trọng, nói là bạn học cùng trường năm xưa, hỏi Hà Thanh Hà có nhớ họ không, còn kể lại chuyện trước kia giữa hai người, mong được liên hệ lại.
Hà Thanh Hà nhớ người bạn học này, là đàn em lúc anh còn học ở nước ngoài. Khi đó anh rất mê du thuyền và ra khơi, đàn em này là người Trung Quốc, cũng yêu thích những thứ đó, hai người từng chia sẻ kinh nghiệm, còn từng hẹn nhau đi câu cá biển.
Chỉ tiếc sau đó Hà Thanh Hà về nước, hai người mất liên lạc.
Người đã lâu không liên hệ mà nay đột nhiên tìm tới, chắc chắn không chỉ để ôn chuyện. Hà Thanh Hà hiểu điều đó, nhưng vẫn không nhịn được mà trả lời thư. Hai người cứ vậy trò chuyện lại với nhau.
Người đàn em này cũng khá kiên nhẫn, sau vài lần trò chuyện với Hà Thanh Hà, đợi đến khi tình cảm kết nối trở lại, mới nói ra ý định của mình. Hắn nói hiện giờ đang kinh doanh trong nước, đứng tên một tạp chí thương mại. Hắn biết hiện tại Hà Thanh Hà rất nổi tiếng sau chương trình, liền hỏi liệu có thể mời anh cùng Phó Sâm chụp một bộ ảnh cho tạp chí không.
Lúc này Hà Thanh Hà mới bừng tỉnh: “Hóa ra người tìm Lưu Nhứ là cậu à.”
Người kia ngượng ngùng nói: “Ban đầu em cảm thấy không đủ thân để trực tiếp tìm anh, nên mới tìm đến chị Lưu bên sản xuất. Nhưng chị ấy cũng rất khó xử, nói chắc chắn anh sẽ từ chối. Em nhờ chị ấy thử xem, quả nhiên thất bại, nên em chỉ còn cách tự mình ra mặt.”
Cậu ta rất thẳng thắn và chân thành: “Em biết như vậy là lợi dụng mối quan hệ giữa chúng ta, nhưng em thật sự rất hy vọng anh có thể giúp. Tạp chí của chúng em hoàn toàn phù hợp với hình ảnh của hai người, tuyệt đối không làm giảm đẳng cấp của các anh. Mong anh có thể suy nghĩ thêm một chút.”
Xã hội bây giờ là xã hội quan hệ, mọi người đều làm kinh doanh, sao có thể không nói chút tình cảm nào.
Hà Thanh Hà có ấn tượng tốt với cậu đàn em này, cảm thấy cũng có thể hợp tác. Từ sau khi tham gia chương trình, anh không còn quá bài xích việc quay chụp nữa, nhưng vấn đề lại nằm ở Phó Sâm.
Anh chỉ có thể nói với đàn em: “Anh không thể tự mình quyết định, phải bàn với Phó Sâm.”
Đàn em trêu: “Phó tổng đối với anh tốt như vậy, chắn chắc nghe theo anh.”
Hà Thanh Hà chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Phó Sâm là người rất có nguyên tắc, kết quả ra sao vẫn còn chưa biết được.
Hà Thanh Hà nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định bàn lại lần nữa với Phó Sâm.
Anh cố ý không sắp lịch làm việc vào buổi tối, về nhà đúng giờ, cùng Phó Sâm ăn tối.
Thấy không khí không tệ, tâm trạng của Phó Sâm cũng bình thường, Hà Thanh Hà bèn nhắc lại chuyện đó.
Anh vừa mới mở miệng: “Trước đó em từng nói, có một tờ báo muốn mời tụi mình chụp bìa…”
Còn chưa kịp nói rõ tình hình đã bị Phó Sâm cắt ngang.
Phó Sâm sa sầm mặt, nói: “Anh đã định nói từ lâu rồi, bạn của em thật sự không biết giữ chừng mực gì cả.”
Hà Thanh Hà sững người: “Cái gì cơ?”
Phó Sâm nói: “Lúc trước tham gia chương trình cũng vậy, em rõ ràng đã từ chối rồi, mà cô ấy cứ tìm em hết lần này đến lần khác, tìm em chưa đủ, còn muốn đến tìm anh nữa.”
Hà Thanh Hà phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới hiểu hắn đang nói đến Lưu Nhứ, sao giờ mới lôi chuyện xưa ra nói.
Hà Thanh Hà nói: “Chẳng phải anh đã đồng ý sao? Em tưởng anh cũng muốn tham gia chương trình.”
Phó Sâm nói: “Anh vốn không hứng thú với mấy chuyện đó, anh làm vậy là vì em.”
Hà Thanh Hà tròn mắt.
Phó Sâm thấy anh ngạc nhiên, nói tiếp: “Tuy nói kết quả cuối cùng thì việc tham gia chương trình cũng có ích cho tụi mình, nhưng anh chưa bao giờ ủng hộ cách làm của bạn em.”
Nếu thật sự nghĩ cho bạn mình thì đã không ép người khác làm mấy chuyện họ không muốn làm hết lần này đến lần khác.
Hà Thanh Hà không hiểu nổi: “Sao tự nhiên giờ lại lôi chuyện cũ ra?”
Phó Sâm đẩy kính mắt, nói: “Không phải lôi lại chuyện cũ, lần này chẳng phải cô ấy lại đề nghị với em nữa sao? Trên hợp đồng đã ghi rõ ràng, mà cô ấy vẫn muốn làm khác đi.”
Hà Thanh Hà hơi há miệng, lúc này mới nhận ra Phó Sâm đã hiểu lầm, vội nói: “Lưu Nhứ chỉ tìm em một lần thôi. Sau khi em từ chối, cô ấy cũng không nói gì nữa. Lần này là ông chủ của tờ báo kia trực tiếp liên hệ với em, hỏi em có thể cân nhắc được không.”
Phó Sâm nói: “Nếu cô ấy không cho người khác cách liên lạc của em thì làm sao họ liên hệ được?”
Hà Thanh Hà lộ vẻ bất đắc dĩ: “Bởi vì người đó là đàn em của em!”
Phó Sâm không nói gì.
Hà Thanh Hà tiếp tục giải thích: “Hồi đại học, em chơi khá thân với một đàn em. Cậu ấy giờ đang làm truyền thông trong nước, hè này muốn ra mắt một tạp chí, mong em có thể nể mặt giúp chụp ảnh bìa, chỉ là chuyện nhỏ như vậy thôi. Lưu Nhứ chẳng qua là do đàn em nhờ hỏi, thấy không có kết quả nên mới liên hệ thẳng với em.”
Phó Sâm nghe xong thì nói: “Em xem, người xung quanh em toàn như thế, rõ ràng em từ chối rồi mà chẳng ai coi ra gì, ngược lại còn hăng hái hơn, cứ nhất quyết bắt em đồng ý cho bằng được.”
Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm không thể tin nổi: “Anh không chịu thì thôi, có cần ầm ĩ thế không?”
Giọng Phó Sâm từ đầu đến cuối vẫn rất bình thản: “Chủ yếu là vì em không từ chối dứt khoát, mà lại quay sang hỏi anh, chuyện đó khiến anh rất ngạc nhiên.”
Lời nói đầy sức ép: “Hơn nữa cuối cùng vẫn là đổ lên đầu anh, em không tự quyết được à? Nhất định phải tới hỏi anh, đó là kiểu bạn bè gì, kiểu đàn em gì chứ.”
Hà Thanh Hà há hốc mồm, buông cả đũa xuống, sững sờ nhìn Phó Sâm: “Anh đang nói cái gì vậy, vì sao em phải quay lại hỏi anh chứ, em có thể tự ý nhận mấy chuyện đó mà không thông qua anh sao? Dù là tham gia chương trình hay chụp ảnh, một mình em tự làm được sao.”
Phó Sâm nói: “Thế còn em thì sao, chính em nghĩ gì? Sao em không dùng ý kiến của mình để trả lời bạn và đàn em, lại chạy đến hỏi anh trước? Anh đồng ý thì nhận, anh từ chối thì thôi?”
Hà Thanh Hà khựng lại, bị hỏi đến mức nghẹn lời.
Ban đầu anh chỉ định thoải mái ăn cơm rồi tiện thể hỏi ý chuyện này, không ngờ Phó Sâm lại phản ứng như thế.
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Nếu vậy thì em hiểu thái độ của anh rồi, em sẽ đi từ chối lại.”
Hà Thanh Hà mím môi, trong lòng khó chịu, chỉ nói: “Anh nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải lên giọng với em.”
Phó Sâm nói: “Anh đâu có lên giọng.”
Trời đất, còn không chịu nhận.
Anh đã sớm nhận ra, Phó Sâm rất giỏi cãi lý, lần trước cãi nhau khi quay chương trình cũng vậy, toàn là hắn chủ động phản bác trước.
Hà Thanh Hà giơ tay ra hiệu cho Phó Sâm ngừng lại, nói: “Giờ em không muốn nghe anh giảng đạo lý nữa.” Anh đứng dậy khỏi bàn ăn, dùng hành động để thể hiện sự phản đối: “Em muốn yên tĩnh một mình.”
Nói xong, anh đi về phía phòng mình, được nửa đường lại nhớ ra gì đó nên quay lại, nói với Phó Sâm vẫn ngồi ở bàn ăn: “Bát đũa em sẽ dọn sau, anh cứ để đó đừng đụng vào.”
Phó Sâm chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Lần này nói xong, Hà Thanh Hà không quay đầu lại nữa, đi thẳng vào phòng.
Lâu rồi anh không ngủ lại phòng mình, nhưng giường đệm vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Trong lòng đè nặng, anh ngã phịch xuống giường, lặng lẽ nằm im.
Anh không hiểu, đang yên đang lành, sao nói vài câu mà Phó Sâm lại như mở nút kích hoạt. Ngày thường Phó Sâm ít nói, lúc không cần thiết thì chẳng buồn mở miệng, chỉ khi tranh luận với người khác mới nói nhiều như thế.
Hà Thanh Hà không hiểu, chỉ là một buổi chụp ảnh cho tạp chí thôi mà, có cần chỉ trích anh dữ vậy không?
Phó Sâm công kích bạn của anh, chê trách anh chọn sai bạn, hơn nữa với cái thái độ đó thì rõ ràng hắn đã sớm không ưa Lưu Nhứ.
Đến khi nhận ra mình hiểu lầm, Phó Sâm vẫn tiếp tục dùng lý lẽ gượng ép, còn cố tình bắt lỗi anh.
Ban đầu Hà Thanh Hà đã có chút bực bội, giờ càng nghĩ càng tức.
Thật sự không thể hiểu nổi, chỉ vì cái chuyện cỏn con vậy mà nổi giận sao.
Lại còn nhắc chuyện tham gia chương trình thực tế từ hồi nào ra nói, chứng tỏ Phó Sâm vẫn luôn để bụng.
Ghi hận trong lòng lâu như vậy, thật là thâm hiểm!
Hà Thanh Hà tức đến mức bật dậy khỏi giường.
Anh liếc mắt thấy chim cánh cụt và gấu Bắc Cực ở trong phòng, liền đi qua hung hăng nhéo gò má tròn mềm của con gấu.
Véo xong, Hà Thanh Hà xả được một đợt giận, cảm xúc cũng dịu xuống đôi chút.
Từ khi dọn về biệt thự, chương trình cũng kết thúc, cuộc sống quá yên bình và ngọt ngào khiến anh có phần tự mãn, gần như đã quên mất tuy anh và Phó Sâm trông thì giống nhau, đều rất trầm lặng, nhưng thật ra tính cách lại khác nhau một trời một vực.
Giữa hai người có rất nhiều điểm bất đồng ngay từ trong logic cơ bản.
Hà Thanh Hà ôm chim cánh cụt và gấu Bắc Cực vào lòng, ngồi trở lại mép giường.
Việc anh dọn về biệt thự không phải là hành động bốc đồng nhất thời, mà là đã suy nghĩ kỹ càng.
Anh từng nghĩ, nếu như giữa anh và Phó Sâm lại nảy sinh mâu thuẫn thì phải làm thế nào.
Lại bỏ nhà đi sao?
Chắc chắn sẽ không đến mức ấy.
Lần đó anh làm vậy là vì cảm thấy nếu không thay đổi thì không thể chịu đựng nổi nữa. Nếu cả hai đã cùng thay đổi thì không cần vì chút chuyện nhỏ mà lại mỗi người một nơi.
Khi ấy anh đã nghĩ thông suốt, nếu có cãi nhau, thì cũng phải thẳng thắn nói chuyện, không thể để những lời muốn nói cứ nghẹn trong lòng.
Phó Sâm cũng nghĩ như vậy, nên đã yêu cầu anh nhất định phải nói rõ hết trước khi đi ngủ, không được để qua đêm.
Hà Thanh Hà hít một hơi sâu, vuốt đầu thú bông trong lòng, để cảm giác mềm mại xoa dịu bản thân, sau đó buông thú bông ra, đứng dậy ra khỏi phòng.
Anh không biết Phó Sâm có đi thư phòng hay không, trước mắt chỉ nghĩ là đi thu dọn chén đũa, nên quay lại phòng ăn.
Kết quả Phó Sâm vẫn ngồi y như lúc nãy, tư thế không đổi, mặt bàn trước mặt cũng đã được lau sạch bóng.
Hà Thanh Hà trong nháy mắt bình tĩnh lại, nói: “Em nói em sẽ dọn mà.”
Phó Sâm liếc nhìn bàn ăn: “Chuyện nhỏ thôi.”
Hà Thanh Hà vẫn đứng yên tại chỗ, Phó Sâm chủ động đưa tay kéo anh lại gần.
Hà Thanh Hà không vui, nói: “Anh làm gì vậy?”
Phó Sâm kéo anh ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút.”
Xem ra Phó Sâm cũng đã nguôi giận.
Hà Thanh Hà ngồi xuống nhưng vẫn im lặng không nói lời nào.
Phó Sâm nhìn anh, hỏi: “Vẫn còn giận à?”
Hà Thanh Hà nói: “Rõ ràng người tức giận là anh mà.”
Phó Sâm không phủ nhận, gật đầu: “Ừ, anh nghe em nhắc đến chuyện chụp ảnh thì tưởng bạn em lại ép buộc em, nên mới nổi giận.”
Phó Sâm nghĩ rằng bạn của Hà Thanh Hà không tôn trọng anh.
Hà Thanh Hà có phần buồn bã, nói: “Trong mắt anh, em đáng thương đến vậy sao?”
Đến mức bị bạn bè bắt nạt mà không dám phản kháng.
Phó Sâm tháo kính, xoa giữa chân mày, nói: “Em quá hiền lành, đôi khi gần như không biết giận là gì. Anh chỉ là lo cho em thôi.”
Hà Thanh Hà nói: “Không giận chứng tỏ là em không để tâm. Nếu thực sự quan tâm đến điều gì, thì em sẽ không im lặng.”
Phó Sâm nhớ lại khi Hà Thanh Hà nhất quyết muốn sống riêng, không một chút do dự, cho thấy anh thật sự xem trọng cuộc hôn nhân của hai người.
Phó Sâm nói: “Vậy thì tốt. Nhưng vẫn không thể để người khác được đằng chân lân đằng đầu.”
Hà Thanh Hà nói: “Tính cách của Lưu Nhứ em hiểu, cô ấy rất tham vọng, cũng hay chỉ nhìn vào cái lợi trước mắt, nhưng cô ấy cũng rất hiểu em, em có thể nắm được chừng mực.”
Phó Sâm rõ ràng không tin, hỏi lại: “Thật không? Cô ấy luôn vượt quá giới hạn của em. Lần đó, em đã nói là không đọc bình luận mạng nữa, vậy mà cô ấy vẫn thường xuyên gọi điện thông báo cho em chuyện lên hot search.”
Hà Thanh Hà đáp: “Em đã trách cô ấy rồi, lúc nói chuyện cũng không khách sáo gì.”
Phó Sâm còn định nói thêm, nhưng Hà Thanh Hà giơ tay ra hiệu dừng lại, rồi nói: “Em hiểu ý anh. Sau này em sẽ cẩn thận hơn, không để người khác coi thường, cần từ chối thì sẽ từ chối.” Anh nhíu mày, nói tiếp: “Nhưng em là người trưởng thành, có cách sống và xử sự riêng. Anh nghi ngờ em… thật sự em rất khó chịu.”
Cũng thấy rất buồn.
Phó Sâm nhìn anh chăm chú, một lúc sau đưa tay ôm anh vào lòng, rồi thở dài nói: “Vừa nãy nổi giận với em là anh sai.”
Chỉ cần tưởng tượng cảnh người khác ép Hà Thanh Hà làm cái này cái kia, còn anh lại không từ chối được là hắn đã thấy giận. Kết quả là không nói chuyện với anh tử tế, để anh phải hứng chịu những cảm xúc tiêu cực của hắn.
“Xin lỗi em.”
Phó Sâm cảm thấy thất vọng vì sự hành xử bộc phát của bản thân, dù thế nào đi nữa cũng phải xin lỗi trước đã.
Lòng Hà Thanh Hà lập tức dịu lại.
Phó Sâm chưa bao giờ nổi nóng vì người khác, cũng chẳng mấy khi mất bình tĩnh.
Tất cả những cảm xúc thất thường của Phó Sâm đều là vì anh.
Hà Thanh Hà khẽ “ai” một tiếng, cố ý nói: “Em rộng lượng lắm, không thù dai như anh.”
Phó Sâm cúi đầu hôn nhẹ lên tóc anh, nói: “Vậy là em muốn chụp bìa tạp chí phải không?”
Hà Thanh Hà chỉ hừ mũi, không đáp.
Giờ nghĩ lại những chuyện trước kia, khi đó thật ra anh đã ngầm muốn tham gia chương trình thực tế.
Anh mong sẽ có điều gì đó thay đổi tình trạng hôn nhân giữa hai người. Vì thế khi Lưu Nhứ ngỏ lời, bề ngoài thì anh từ chối, nhưng thực ra trong lòng vẫn lưỡng lự.
Chuyện chụp ảnh bìa lần này cũng vậy, anh muốn chụp, nhưng biết hợp đồng không cho phép, nên mới mượn danh đàn em nhờ vả để hỏi ý Phó Sâm lần nữa.
Hà Thanh Hà khẽ nói: “Em đúng là khôn lỏi thật.”
Vừa nãy Phó Sâm nói đúng, anh không tự mình đưa ra quyết định, mà cứ đẩy sang cho hắn.
Phó Sâm ôm anh, nói: “Anh không ngại giúp em quyết định, nhưng anh cảm thấy không nên như vậy.”
Hắn muốn nuông chiều Hà Thanh Hà, nhưng không muốn nuôi anh thành một chú chim hoàng yến chỉ biết dựa vào người khác.
Hà Thanh Hà nhớ Friz từng nói anh quá phụ thuộc vào Phó Sâm, trong lòng bỗng chốc thấy sợ hãi.
Hình như là vậy thật.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà như bị dọa sợ, bèn nói: “Đừng lo, em chỉ là chưa biết cách thể hiện mong muốn của mình thôi.”
Hà Thanh Hà đã từng phải gánh chịu quá nhiều áp lực từ gia đình nên không biết cách đưa ra yêu cầu với người khác.
“Lần sau em muốn điều gì, muốn làm gì, thì cứ nói thẳng ra là được.”
Hà Thanh Hà gật đầu.
“Giống như lúc nãy em nói với anh, nếu em thấy không thoải mái thì cứ nói thẳng, anh sẽ biết ngay.”
Cuối cùng Hà Thanh Hà không nhịn được mà bật cười.
Phó Sâm thấy tâm trạng anh dịu xuống, liền chuyển đề tài: “Nhưng chuyện chụp ảnh thì anh vẫn không đồng ý.”
Phó Sâm luôn coi trọng nguyên tắc, thỏa thuận đã ký thì không có chuyện thay đổi.
Hà Thanh Hà hiểu, nói: “Em cũng đâu đến mức nhất định phải chụp cho bằng được, anh cứ nói rõ với em, em sẽ từ chối đàn em là xong, đâu cần phải mắng em một trận.”
Anh nói rồi lại thấy tủi thân, Phó Sâm ôm anh vào lòng, giọng dỗ dành như dỗ con nít: “Là anh sai, sẽ không có lần sau.”
Hà Thanh Hà dụi vào ngực hắn, nghe hắn nói, mắt cong cong, bản thân cũng không nhận ra là mình đang làm nũng.
Phó Sâm xoa nhẹ tai và cổ anh, hỏi: “Tại sao lại muốn chụp tạp chí đến thế?”
Hà Thanh Hà vốn không phải kiểu người thích mấy hoạt động này.
Câu hỏi đó làm anh khựng lại, chính anh cũng không nói rõ được, chỉ là lúc nghe lời mời từ đàn em thì không thấy phản cảm.
Phó Sâm thấy anh bối rối, chủ động giúp phân tích: “Có phải em thấy tiếc vì chương trình kết thúc không?”
Hà Thanh Hà sững người, rồi như bừng tỉnh.
Thì ra là anh vẫn còn lưu luyến khoảng thời gian quay chương trình, muốn giữ lại cảm giác đó, nên mới muốn nhận mấy công việc liên quan.
Anh rời khỏi vòng tay Phó Sâm, nhìn vào mắt hắn, kéo nhẹ khóe môi cười: “Đúng là em có chút không nỡ.”
Phó Sâm nói với anh: “Anh cũng vậy.”
Thì ra người trước nay chẳng hứng thú với việc gì như Phó Sâm cũng có lúc nhớ nhung những ngày tham gia chương trình.
Hà Thanh Hà tròn mắt nhìn hắn.
Phó Sâm đặt một nụ hôn lên mí mắt anh, nói: “Không cần phải dùng ảnh chụp để hoài niệm, anh có thể cùng em nhớ lại.”
Hà Thanh Hà mỉm cười.
Hết chương 120.