Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 19

Chương 19

Chưa thấy người đã nghe tiếng cãi nhau. Cuối cùng, hai nhân vật chính cũng xuất hiện.

Một người cao gần mét chín, đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần dài, dáng người hoàn hảo, ngũ quan sắc nét, khí chất của người mẫu nam chủ lực trên sàn diễn.

Người đi bên cạnh thì trái ngược hoàn toàn, đeo kính và mặc áo sơ mi gọn gàng, trông y như một nhân viên văn phòng bình thường.

Đó chính là người mẫu Ngô Kỷ và bác sĩ Nhiếp Bình Nhiên.

Hai người này từng ly hôn một lần, vừa tái hôn xong thì bị chương trình “bắt” đi quay.

Nhiếp Bình Nhiên là người đầu tiên phát hiện những người khác đã đến đông đủ, liền kéo tay Ngô Kỷ, nhỏ giọng trách: “Tại anh chậm chạp nên mới tới sau cùng đấy.”

Ngô Kỳ hừ một tiếng đầy khinh thường: “Luôn phải có người đến muộn nhất, có gì mà căng.”

Hai người tiến lại gần, Phó Sâm liếc nhìn Ngô Kỷ một cái.

Ngô Kỷ vẻ mặt hơi ngờ nghệch, bắt gặp ánh mắt Phó Sâm liền chớp chớp mắt, rồi thì thào với Nhiếp Bình Nhiên: “Ơ, ở đây cũng có người đeo kính nè.”

Nhiếp Bình Nhiên hiểu ngay câu “đồ bốn mắt ếch” ban nãy chắc chắn đã lọt vào tai Phó Sâm, liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nha, bọn tôi đến trễ là tại anh ấy, anh ấy… hơi ngốc, đừng chấp.”

“Ơ kìa, ai ngốc chứ?” Ngô Kỷ cau mày.

Nhiếp Bình Nhiên liếc mắt, huých cùi chỏ ra hiệu, rồi lại quay ra cười trừ với mọi người.

Cuối cùng thì tám người đã tề tựu đông đủ. Đa số đều đã xem trailer của chương trình, nên có thể nhận ra nhau, rôm rả chào hỏi dưới sảnh của khách sạn.

Phải nói rằng, chương trình chọn khách mời rất có tâm, mỗi người một vẻ, đến cả người “bình thường” nhất như bác sĩ Nhiếp cũng có nét hiền hòa thư sinh, khiến người ta có thiện cảm.

Nhưng người nổi bật nhất vẫn là Hà Thanh Hà.

Anh ít nói, đứng im lặng cười dịu dàng, hàng mi khẽ rũ xuống, môi mỏng cong nhẹ, khí chất trầm tĩnh, đứng giữa cảnh núi non sơn thủy phía sau như thể một nhân vật bước ra từ tranh thủy mặc.

“Người trong tranh.” Nghiêm Trung Triết thở dài đầy cảm khái: “Nếu Tiểu Hà vào giới giải trí, chắc chắn thành lưu lượng top đầu.”

Tả Văn Phong chen vào: “Trong giới đã có một Tiểu Hà rồi, nhưng Tiểu Hà bên mình cũng chẳng kém chút nào.”

Hà Thanh Hà biết họ đang nói đến em trai Hà Diệc Trúc của mình, đang định đáp lại thì đạo diễn Từ hét lên: “Đừng nhắc nghệ sĩ khác! Gọi fan đến rắc rối lắm!”

Vì fan của Hà Diệc Trúc nổi tiếng khó đỡ.

Tả Văn Phong gãi đầu ngượng ngùng: “Ôi cái miệng tôi, gặp mọi người vui quá, nói hớ. Nhớ cắt đoạn đó nha!”

Hà Thanh Hà hiểu, đạo diễn đang cố chuyển chủ đề vì chuyện Hà Diệc Trúc từng bỏ show này vào phút chót, khiến chương trình mang tiếng. Anh nhìn đạo diễn Từ đầy cảm kích.

Anh không muốn ai biết mình là anh trai Hà Diệc Trúc, nhắc tới chỉ tổ rắc rối.

Buổi ghi hình đầu tiên, cảnh tất cả khách mời cùng xuất hiện hoàn thành tốt đẹp. Sau đó, nhân viên chương trình sắp xếp cho khách mời về phòng nghỉ ngơi.

Mỗi cặp một phòng, tất cả đều cùng tiêu chuẩn, có sân riêng, ngẩng đầu lên là thấy non nước hữu tình của vùng Tây Nam đẹp như tiên cảnh.

Hà Thanh Hà và Phó Sâm vào phòng, đứng trước giường… lại rơi vào im lặng.

Phòng rất rộng, nội thất gỗ lê tinh xảo, phong cách cổ điển, nhã nhặn và thanh lịch. Có điều, chỉ có một cái giường.

Hai người kết hôn đã một năm, và cũng ngủ riêng suốt một năm.

Trước khi đến đây, Hà Thanh Hà đã đoán trước chuyện này, đi quay show làm sao có tự do như ở nhà, chắc chắn phải nằm cùng giường, nhịn vài hôm là được thôi.

Nhưng tối đến bên cạnh bỗng có người, không biết có ngủ nổi không, chắc mấy đêm đầu sẽ trằn trọc.

Phó Sâm là người tính toán chu toàn, chắc cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Quả nhiên, Phó Sâm đã tính sẵn, nhưng không giống như Hà Thanh Hà nghĩ.

Hắn gọi nhân viên chương trình tới, nói thẳng: “Lấy thêm một phòng, tôi tự trả tiền.”

Nhân viên sững người.

Ekip chương trình từng bàn tới chuyện “hai người này có chịu ngủ chung không”, tưởng vì show mà họ sẽ cố gắng phối hợp. Ai ngờ… thật sự không chịu thỏa hiệp.

Nhân viên do dự: “Như vậy không ổn lắm đâu, dù gì vẫn đang quay chương trình…”

Phó Sâm đáp: “Trong hợp đồng không ghi là cấm ở hai phòng. Với lại, tôi trả riêng, không dùng ngân sách của chương trình.”

Nhân viên nhìn về phía Hà Thanh Hà với ánh mắt do dự.

Hà Thanh Hà mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Cứ sắp xếp như vậy đi, làm phiền mọi người rồi.”

Hai người đã đồng lòng yêu cầu như thế, nên nhân viên đành quay lại báo cáo với đạo diễn.

Đạo diễn Từ nghe xong chỉ nói: “Cho anh ta thuê phòng đi, dù sao cũng là tiền của anh ta.”

Nhân viên vẫn cảm thấy có gì đó không ổn: “Lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này đấy, chúng ta có phải đang quay chương trình ly hôn đâu.”

Từ Mậu Mậu nói tỉnh bơ: “Dù gì cũng đâu phải ở đây suốt, cho họ tự do một hôm đi.”

Sau đó, ông nhếch môi cười một cách quỷ dị: “Về sau rồi biết tay nhau.”

Thế là Phó Sâm và Hà Thanh Hà mỗi người như ý được ở phòng riêng, ngay cả hành lý cũng được chia ra mang vào hai phòng.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Ngô Kỷ ló đầu ra khỏi cửa, nhìn về phía phòng hai người họ, tặc lưỡi: “Ghê thật đấy.”

Anh ta huých vào người bạn đời, nói: “Em ngủ ngáy tôi còn không chê em nửa lời cơ.”

Nhiếp Bình Nhiên tức đến nổi gân trán: “Rõ ràng là anh nghiến răng suốt đêm khiến tôi không ngủ được, còn đổ ngược cho tôi!”

Quảng Quân và Nhĩ Đông cũng đã nghe nói việc Phó Sâm thuê phòng riêng.

Nhĩ Đông mỉa mai: “Tưởng đâu đến chương trình này để khoe tình cảm, ai ngờ còn có loại thế này, giả tạo hơn cả chúng ta nữa.”

Quảng Quân – người thường ngày luôn cười tít mắt, được fan gọi là “tiểu thiên thần”, lúc này lại lạnh mặt: “Có tí tiền thôi mà tưởng mình là ông trời. Không coi trọng quy tắc chương trình, còn gây phiền phức cho người khác.”

Nhĩ Đông liếc y một cái, nhắc nhở: “Em cẩn thận đấy, đừng để lộ cảm xúc thật. Nhớ kỹ hình tượng của mình. Mình đến đây để câu fan, đừng làm hỏng chuyện.”

Quảng Quân nhướng mày nhìn hắn, sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ngọt ngào, dùng giọng làm nũng nói: “Yên tâm đi~ Diễn xuất của em còn giỏi hơn hai anh diễn viên kia nữa cơ!”

Sau đó, nơi ở của các khách mời được sắp xếp ổn thỏa.

Mỗi phòng đều lắp camera, cả phòng mới thuê của Phó Sâm cũng được gắn thiết bị đầy đủ.

Khi mọi người đã ổn định, camera bắt đầu ghi hình.

Ống kính lần lượt ghi lại tình trạng của bốn cặp khách mời:

Quảng Quân và Nhĩ Đông ngồi sát nhau bên cửa sổ, thì thầm ngọt ngào, nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Tả Văn Phong cầm máy ảnh chuyên dụng chụp hình, Nghiêm Trung Triết bên cạnh thì thu dọn hành lý.

Ngô Kỷ và Nhiếp Bình Nhiên thì giống như hai con kiến bị rối loạn, cãi nhau ầm ĩ về những chuyện vặt vãnh trong phòng.

Chỉ có Phó Sâm và Hà Thanh Hà là mỗi người một phòng, mỗi người một thế giới.

Vì hành lý đã có trợ lý sắp xếp, Hà Thanh Hà chẳng cần bận tâm dọn dẹp, chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi trong sân, ngắm nhìn dãy núi xanh xa xa.

Không biết Phó Sâm đang làm gì, có lẽ vừa vào phòng đã bắt đầu xử lý công việc?

Hai người họ đều là tuýp người thích ở một mình, nên cũng không cảm thấy cô đơn. Chỉ là đã ra tận đây ghi hình show mà vẫn giống y như ở nhà, khiến Hà Thanh Hà có chút cảm khái.

Các khách mời từ khắp nơi tụ lại, khi đến đã là buổi chiều, chương trình cho mọi người thời gian nghỉ ngơi, mãi đến bữa tối mới gọi người ra khỏi phòng.

Bữa tối được tổ chức tại nhà hàng buffet của khách sạn. Đồ ăn ở đây vô cùng phong phú và tinh xảo, cách trình bày cũng rất cầu kỳ, khiến mọi người một lần nữa ngạc nhiên vì không giống show thực tế bình thường.

Ngô Kỷ vừa bê khay thức ăn vừa tròn mắt: “Chỗ này không tẩm thuốc độc đấy chứ?”

Nghiêm Trung Triết đứng bên cạnh bật cười: “Chắc không đâu, máy quay vẫn đang quay đấy.”

Ngay cả Nhiếp Bình Nhiên cũng nghi ngờ: “Show thực tế chẳng phải chuyên môn hành hạ khách mời à? Sao ở đây lại tiếp đãi ăn ngon uống sướng thế này?”

Hà Thanh Hà không suy nghĩ nhiều về mánh khóe của chương trình, anh đang cân nhắc tới hình tượng của mình trong show.

Khách sạn phục vụ buffet thể hiện rõ đặc trưng ẩm thực vùng Tây Nam, có nhiều món khá “nặng đô”.

Hà Thanh Hà chọn vài món đúng khẩu vị của Phó Sâm, mang tới trước mặt anh: “Không biết lát nữa chương trình định giở trò gì, tranh thủ lúc này ăn no chút đi.”

Phó Sâm cúi đầu nhìn đĩa thức ăn, trong đó có món vịt nướng tẩm cay. Hắn khẽ mím môi, không nói gì.

Hà Thanh Hà nhận ra sự ngập ngừng của hắn, liền hỏi: “Sao thế? Không khỏe à? Đây đều là những món anh thích mà.”

Phó Sâm lắc đầu: “Không sao.”

Lúc này, Quảng Quân bê đĩa đồ ăn đến ngồi cạnh hai người, cười híp mắt: “Chu đáo quá trời~ Ghen tị thật sự đó nha. Tôi cũng muốn có người vợ thế này ghê!”

Hà Thanh Hà mỉm cười: “Anh với anh Nhĩ mới là cặp đôi mẫu mực đó.”

Quảng Quân chớp đôi mắt to, hỏi nhỏ: “Anh từng xem video của tôi chưa?”

Hà Thanh Hà rất muốn nói: “Tôi là fan ruột của anh mà!” Nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì phía trước nhà hàng đã vang lên tiếng động.

Một cô gái xinh đẹp trong trang phục lộng lẫy bước tới, ôm một vật gì đó trong tay, đứng giữa nhà hàng và nở nụ cười ngọt ngào: “Xin chào tất cả mọi người~ Tôi là Hướng Bội Lôi, người dẫn chương trình của lần này, mong mọi người giúp đỡ nhiều nhé!”

Cô vừa nói vừa giơ vật trong tay lên, đó là một viên xúc xắc khổng lồ.

“Trong lúc mọi người vừa thưởng thức bữa tối, tôi sẽ công bố luật chơi của nhiệm vụ đầu tiên nha~”

Hết chương 19.

Bình Luận (0)
Comment