Chương 22
Hà Thanh Hà vừa nói xong câu đó, liền cảm thấy hơi hối hận.
Lỡ như Phó Sâm thật sự thấy anh quá phiền, vốn dĩ không muốn ngủ chung phòng thì sao?
Dù sao cũng đã sống chung hơn một năm, Hà Thanh Hà ít nhiều cũng hiểu tính cách của Phó Sâm. Người này rất lịch thiệp, chỉ cần anh mở lời, dù trong lòng không muốn, cũng sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của anh.
Nhưng để Phó Sâm một mình ngủ ngoài phòng khách trên chiếc ghế cứng ngắc kia, Hà Thanh Hà không nỡ.
Có lẽ vì đêm trong núi quá mức yên tĩnh, ở một mình trong phòng khiến người ta cảm thấy cô đơn hơn. Khi nằm trên giường, Hà Thanh Hà không nhịn được mà nghĩ, liệu Phó Sâm có đang cảm nhận giống anh không?
Anh hít một hơi thật sâu, vẫn hy vọng Phó Sâm sẽ vào phòng cùng mình.
Phó Sâm không lập tức trả lời, chỉ trầm ngâm nhìn Hà Thanh Hà.
Dù tự nhận là hiểu Phó Sâm, lắm lúc Hà Thanh Hà cũng chẳng thể đoán được cảm xúc của hắn từ vẻ mặt lạnh nhạt và xa cách kia.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đã tắt camera rồi, chương trình sẽ không phát hiện đâu.”
Phó Sâm vẫn không nói gì. Khi Hà Thanh Hà tưởng rằng hắn sẽ từ chối, thì Phó Sâm đứng dậy khỏi ghế, đặt máy tính bảng sang một bên, chậm rãi đi đến trước mặt anh, khẽ nói: “Vậy thì em chịu khó một đêm nhé.”
Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Phó Sâm từ chối, anh lại tiếp tục thuyết phục, dây dưa qua lại thì thực mất thời gian.
Thế nhưng khi Phó Sâm thật sự đứng cạnh mình, nhẹ giọng bảo “Đi thôi” thì lòng Hà Thanh Hà lại rối như tơ vò.
Rõ ràng là anh chủ động gọi người ta vào ngủ chung, giờ lại thấy hơi mất tự nhiên.
Phó Sâm giơ tay lên, nhẹ nhàng khoác qua vai Hà Thanh Hà, động tác rất nhẹ, chỉ đặt hờ lên vai như thể ngầm thúc giục.
Ngay cả khi tiếp xúc thân thể, Phó Sâm cũng cực kỳ lịch thiệp, không dùng sức, không vượt giới hạn.
Hà Thanh Hà hít sâu một hơi, xoay người đi theo hắn trở lại phòng ngủ.
Chương trình làm việc rất dứt khoát, chỉ để lại đúng một chiếc giường, mà lại là loại giường siêu lớn, sợ khách mời không đủ chỗ nằm.
Hai người cùng đứng đực ra trước giường, nhìn chằm chằm xuống tấm nệm mà chẳng ai động đậy.
Hà Thanh Hà như được trở về đêm tân hôn, trong lòng vừa rối vừa mờ mịt, không biết có nên chủ động nằm xuống trước hay không.
Anh cảm thấy vô vọng, chuyện đơn giản thế mà hai người cũng phải nhường nhịn nhau.
May mà Phó Sâm lên tiếng: “Ngủ sớm một chút.”
Nghe xong, Hà Thanh Hà giống như quân lính nhận được mệnh lệnh của cấp trên, lập tức ngồi xuống giường, vén chăn chui vào, rồi kéo chăn lên tận mũi, chỉ chừa lại đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Phó Sâm.
Mọi động tác gọn gàng, dứt khoát, không hề thừa thãi.
Phó Sâm: “…”
Chương trình chỉ chuẩn bị một cái chăn duy nhất, càng chứng tỏ quyết tâm bắt khách mời phải ngủ chung với nhau.
Phó Sâm do dự giây lát, rồi cũng nằm xuống bên cạnh Hà Thanh Hà.
Mỗi người chiếm một nửa cái giường, ranh giới quốc gia rõ ràng, không ai vượt biên.
Thật ra, không phải họ chưa từng ngủ chung giường. Mỗi tuần họ còn thân mật gần gũi một hai lần. Chỉ nằm cùng thôi, đâu đáng phải lúng túng như thế.
Nhưng không hiểu sao, lúc này lại cứ thấy kỳ lạ.
Có lẽ vì nơi này không phải ở nhà, chương trình lại còn trang trí căn phòng cứ như phòng tân hôn vậy, hoặc là do họ đã phá vỡ thói quen và nguyên tắc đã được duy trì suốt một năm qua, nên nhất thời chưa thích ứng kịp.
Hà Thanh Hà cố gắng bình tâm, coi như bên cạnh không có ai, chỉ mong mình sớm chìm vào giấc ngủ, nếu không mai lại dậy không nổi.
Nhưng lý trí càng muốn ngủ, tinh thần lại càng tỉnh táo. Hà Thanh Hà đành dùng chiêu cũ là đếm cừu, nhưng đếm đến mấy trăm con vẫn không ngủ được.
Lúc ấy, Phó Sâm bên cạnh khẽ động đậy, khiến Hà Thanh Hà lập tức căng người lên.
Giọng nói trầm khàn vang lên trong bóng tối: “Em lạnh à?”
Trời núi về đêm đúng là hơi se lạnh, nhưng hiện tại đã vào đầu hè, cũng không đến mức lạnh căm.
Hà Thanh Hà vì căng thẳng mà toàn thân cứng đờ, nào có cảm nhận được cái lạnh. Anh lại còn kéo chăn lên đến tận cằm, cảm giác hơi nóng rồi đây.
Nhưng không hiểu sao, anh lại trả lời: “Có một chút.”
Nghe vậy, Phó Sâm dịch người lại gần anh hơn.
Hà Thanh Hà bất giác nín thở.
Phó Sâm trở người, vươn cánh tay ra.
Ngay lúc đó Hà Thanh Hà chợt nghĩ, hôm nay không phải ngày “thu thuế”, mà hai người lại nằm cùng một giường… liệu Phó Sâm có hành động không?
Dù sao đã ngủ chung rồi, phá lệ thêm một lần nữa cũng đâu có gì.
Một tuần làm hai lần cũng không phải không thể.
Nghĩ vậy, cả người Hà Thanh Hà lại càng nóng hơn.
Nhưng Phó Sâm không ôm anh, cũng không c** đ*, cánh tay hắn giơ lên rồi hơi khựng lại trên không, cuối cùng vòng một vòng lớn trở về dưới chăn, nhẹ nắm lấy tay anh.
Hà Thanh Hà: “…”
Là đang sợ anh lạnh nên nắm tay giữ ấm à?
Hà Thanh Hà ngay lập tức cảm thấy xấu hổ với trí tưởng tượng phong phú của mình, lại nghĩ Phó Sâm sẽ nhân cơ hội làm chút chuyện thân mật.
Xấu hổ chưa hết, lại thêm chút hụt hẫng, rốt cuộc cũng chỉ là nắm tay mà thôi.
Vấn đề là… Hà Thanh Hà thật sự rất nóng.
Thế là Phó Sâm rất nhanh nhận ra bàn tay Hà Thanh Hà nóng rực, lòng bàn tay còn hơi ẩm ướt, hình như đang toát mồ hôi.
Phó Sâm: “…”
Thế này mà gọi là “một chút” à? Chẳng phải lạnh đến mức đổ mồ hôi lạnh luôn rồi sao?
Bàn tay bị Phó Sâm nắm chặt, còn bàn chân thì co rúm trong chăn, như đang xây một tòa thành.
May mà không bật đèn, ánh sáng yếu ớt, Hà Thanh Hà tự an ủi, Phó Sâm không thấy được vẻ mặt mình, nên anh gắng gượng nói: “Giờ đỡ lạnh rồi.”
Anh định rút tay ra khỏi tay Phó Sâm vì ngượng, nhưng Phó Sâm không cho.
“Cứ vậy đi.” Giọng Phó Sâm còn khàn hơn lúc nãy.
Nghe vậy, Hà Thanh Hà thôi giãy giụa.
Lòng bàn tay dính lấy nhau, hơi ấm truyền đi qua lớp da thịt, tựa như cả hơi thở và nhịp tim cũng kết nối theo.
Có lẽ vì khí chất điềm tĩnh của Phó Sâm mà trái tim Hà Thanh Hà cũng dần bình ổn lại, thoải mái nằm yên.
Dù có chút không quen, nhưng đồng thời cũng có thêm cảm giác an toàn.
Cơ thể Hà Thanh Hà thả lỏng, khóe môi hơi cong lên.
Phó Sâm hỏi: “Sao vậy?”
Hà Thanh Hà giật mình, cứ tưởng Phó Sâm nhìn thấy vẻ mặt mình, liền vội đáp: “Không có gì.”
Phó Sâm nói: “Ngủ ngon.”
Thảo nào cứ thấy thiếu thiếu gì đó, thì ra là chưa chúc ngủ ngon.
Hà Thanh Hà bật cười: “Ngủ ngon.”
Anh cười là vì bất chợt nghĩ, Phó Sâm rõ ràng là “người máy” vô cảm, thế mà lại có thân nhiệt. Hơi ấm ấy từ lòng bàn tay truyền sang, như thể anh đang nắm lấy một tia nắng ấm áp.
Hai người chúc nhau ngủ ngon xong, trong lòng Hà Thanh Hà cũng yên ổn hơn, cơn buồn ngủ như thủy triều dâng lên, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu. Anh sắp sửa chìm vào giấc ngủ thì bỗng trợn mắt tỉnh táo lại, lắp bắp nói: “Ngày mai anh phải dậy sớm, nếu để chương trình biết anh ngủ với em thì tiêu đời.”
Hà Thanh Hà có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của đạo diễn Từ nếu phát hiện hai người ngủ chung một phòng, chắc chắn là cười đến không khép miệng nổi, anh không muốn để thua cuộc chơi này.
Phó Sâm nhẹ giọng đáp: “Biết rồi, em yên tâm ngủ đi.”
Nghe được lời cam đoan, Hà Thanh Hà mới an tâm ngủ thiếp đi.
Anh có tư thế ngủ rất ngay ngắn, nằm yên một chỗ, gần như không lăn trở gì. Mặc dù vóc dáng cao ráo, nhưng chỉ chiếm lấy một góc nhỏ trên giường.
Phó Sâm từng tiếp xúc với không ít danh gia vọng tộc, nhưng Hà Thanh Hà là người mà hắn thấy khác biệt nhất.
Rõ ràng là kiểu thiếu gia được cưng như trứng mỏng, thế mà ngay cả khi ngủ cũng không dám thả lỏng.
Phó Sâm nhẹ nhàng buông tay Hà Thanh Hà ra, nhưng đối phương dù đang ngủ vẫn không quen, khẽ nhíu mày lại.
Hà Thanh Hà bị hạ huyết áp vào buổi sáng, rất thích ngủ nướng, lại thêm giấc ngủ cực kỳ nông, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức anh. Đây cũng là lý do chính khiến hai người chia phòng ngủ.
Người bên cạnh xoay người cũng đủ làm Hà Thanh Hà tỉnh giấc, huống chi là dậy sớm.
Phó Sâm thả tay ra rồi quan sát một lúc, thấy Hà Thanh Hà không có dấu hiệu tỉnh dậy mới bắt đầu bước tiếp theo.
Hắn chống người dậy, hơi nghiêng lên trên, để tay vòng qua đầu Hà Thanh Hà, dùng ngực mình che lấy người anh.
Hà Thanh Hà vô thức tìm đến hơi ấm, xoay người lại, chủ động áp sát vào người Phó Sâm.
Lại thêm một lát nữa, anh vô thức lấy tay Phó Sâm làm gối đầu, chui hẳn lên đó ngủ.
Phó Sâm sợ đánh thức anh nên luôn giữ động tác nhẹ nhàng, đến khi Hà Thanh Hà hoàn toàn tựa vào lòng mình mới dám thả lỏng, để anh nằm thoải mái hơn.
Hà Thanh Hà ngủ rất say, đôi mắt thường ngày như làn nước xuân giờ được mí mắt mỏng manh che lại, sống mũi cao khẽ phập phồng theo từng nhịp thở, khuôn mặt lúc ngủ toát lên vẻ dễ thương hiếm thấy.
Dù bên ngoài mấy tòa nhà có bật đèn, nhưng ở đây không phải thành phố, ánh sáng vẫn mờ nhạt.
Hà Thanh Hà nghĩ Phó Sâm nhìn không rõ mặt mình, đâu biết rằng từ lúc hắn vào phòng đến giờ còn chưa tháo kính.
Phó Sâm cứ thế lặng lẽ nhìn Hà Thanh Hà, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
×
Sáng hôm sau, Hà Thanh Hà nghe thấy tiếng chuông báo thức của mình.
Trong tiềm thức, anh cứ ngỡ mình vẫn còn ở nhà, một lát nữa là phải đến công ty. Dù sao cũng chẳng ai kiểm tra giờ giấc của anh, nên hoàn toàn có thể ngủ nướng thêm một lúc.
Anh vô thức dụi mặt vào gối, nhưng cảm giác lạ hơn bình thường.
Hà Thanh Hà mở mắt.
Đập ngay vào mắt là một bờ ngực. Áo sơ mi của đối phương vì lý do nào đó mà xộc xệch, để lộ đường nét cơ bắp rõ ràng. Hà Thanh Hà ngơ ngác chớp mắt, tạm thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trên đầu vang lên giọng nói khàn khàn: “Dậy rồi à?”
Hà Thanh Hà ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của Phó Sâm.
Lúc này anh mới phát hiện mình đang gối đầu lên cánh tay của Phó Sâm. Hà Thanh Hà lập tức tỉnh hẳn, hỏi: “Sao lại thế này?”
Phó Sâm điềm nhiên đáp: “Tối qua em đang ngủ thì ôm anh.”
Quả là mất mặt thật.
Anh ngồi dậy, lặng lẽ xoay lưng lại, giấu đi gương mặt đỏ bừng.
Không phải chưa từng thân mật hơn thế, nhưng tỉnh dậy trong vòng tay của Phó Sâm lại khiến người ta ngượng ngùng hơn cả.
Đúng lúc đó, điện thoại hiện lên thông báo. Hà Thanh Hà cầm lên xem, chút buồn ngủ còn sót lại cũng tan biến sạch.
Anh đẩy Phó Sâm một cái, vội vàng nói: “Người bên chương trình sắp tới rồi.”
Phó Sâm vẫn nằm đó, không nhúc nhích.
Hà Thanh Hà thúc giục: “Anh dậy mau đi!”
Bình thường đều là Phó Sâm dậy sớm hơn anh, hôm nay sao lại đổi ngược rồi?
Phó Sâm nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm: “Tay anh tê, không nhúc nhích được.”
Gương mặt vừa mới nguôi đỏ của Hà Thanh Hà lại ửng lên lần nữa.
Ngại thì ngại, nhưng không thể để người bên chương trình bắt gặp được, anh n*n b*p cánh tay của Phó Sâm, dùng sức xoa xoa: “Xoa một chút là đỡ, mau lên.”
Phó Sâm vốn định tận hưởng khoảnh khắc được anh xoa bóp, nhưng Hà Thanh Hà ra tay quá mạnh, lại đúng lúc tụt huyết áp, lập tức hoa mắt chóng mặt.
Phó Sâm vội đưa tay đỡ lấy anh, lúc này mới chậm rãi nói: “Đừng lo, ngoài kia có trợ lý Hoàng trông rồi.”
x
Nhân viên chương trình quả nhiên đến thật, đúng vào lúc căng nhất. Nhưng trợ lý Hoàng không cho họ lên lầu, lấy lý do là ông chủ đang họp video quốc tế, yêu cầu đừng làm phiền.
Nhân viên nghe vậy thì ngơ ngác hết cả lượt. Trong hợp đồng của Phó Sâm đúng là có điều khoản này: nếu có công việc khẩn cấp, chương trình không được cản trở. Chỉ là… không ai ngờ anh ta thật sự họp, lại còn họp từ sáng sớm!
Ai mà đi ghi hình show thực tế lại còn làm việc nghiêm túc vậy chứ?
Cả đám bị chặn dưới tầng, bắt đầu lẩm bẩm: “Không cho tụi mình lên là sao nhỉ, có khi nào đang giấu chuyện gì…”
“Chẳng lẽ… hai người họ vẫn chưa dậy?”
Câu này vừa nói ra, cả đám sực hiểu.
Cả hai chưa dậy? Nghĩa là sao? Nghĩa là đêm qua hai người ngủ cùng một giường!
Không khí lập tức nóng lên, đám nhân viên bắt đầu nhốn nháo, bất kể thế nào cũng phải lên xem tận mắt.
Nhưng trợ lý Hoàng là cánh tay phải kiêm robot trung thành của Phó Sâm, được lập trình nghiêm ngặt, kiên quyết thực hiện chỉ thị của ông chủ — không để bất kỳ ai lên tầng.
Mãi đến khi nhận được thông báo cuộc họp đã kết thúc, cậu ta mới cho phép người của chương trình đi lên.
Cả đám lập tức lao thẳng lên lầu. Kết quả là vừa vào đã thấy trong phòng khách bày đầy máy tính và đủ loại thiết bị, Phó Sâm và vài trợ lý vây quanh màn hình, thảo luận những vấn đề chẳng ai hiểu.
Căn phòng vốn được bày biện đơn sơ giờ bị biến thành văn phòng làm việc dã chiến.
Nhân viên chương trình sững sờ, xem ra tổng tài thực sự họp suốt đêm, không hề vào phòng ngủ với Hà Thanh Hà.
Không ai ngờ Phó Sâm lại nghiêm túc như thế, thật đúng là cuồng công việc tận xương!
Lúc này, Hà Thanh Hà bước ra từ phòng ngủ, dáng vẻ thản nhiên, cười chào mọi người như thường lệ, tự nhiên đến mức không bắt được điểm nào khả nghi.
Phía chương trình nghẹn lời, cảm thấy có đấu cũng chẳng lại hai người này, đành từ bỏ ý định truy xét, bắt đầu ngày ghi hình mới.
Hà Thanh Hà lén liếc nhìn Phó Sâm, người kia cũng bình tĩnh như thường, giống hệt mọi ngày, như thể chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Thật sự là không chừa một kẽ hở nào để bắt lỗi.
Khóe môi Hà Thanh Hà khẽ nhếch, xem ra kỹ năng diễn xuất của họ cũng không tệ chút nào.
×
Chương trình thông báo hôm nay hai người họ không cần di chuyển, ba cặp đôi còn lại sẽ tới tụ họp tại trấn cổ này.
Trấn cổ vào ban ngày mang một vẻ đẹp rất khác. Dòng sông sâu lặng lẽ trong đêm, khi được ánh nắng chiếu vào bỗng trở nên xanh biếc như ngọc quý. Những căn nhà sàn không tắt đi ánh đèn trang trí càng thêm nổi bật nét nguyên sơ và đậm chất cổ kính.
Các thiếu nữ dân tộc đứng trước cổng thị trấn múa hát. Những cô gái trẻ như hoa rực rỡ, tiếng hát vang vọng núi rừng, những bộ trang phục truyền thống lấp lánh bạc trắng, theo từng động tác mà phát ra âm thanh lanh lảnh như chuông bạc, như đang kể lại sự nhiệt tình của người vùng núi.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm đứng cạnh nhau thưởng thức điệu múa, máy quay của chương trình vẫn không ngừng lưu lại tư liệu.
Hà Thanh Hà hiểu đây cũng là một phần quảng bá cho khu du lịch nên rất phối hợp. Đúng lúc này, các cặp đôi khác cũng lần lượt đến nơi.
So với bộ dáng thư thái của cặp hào môn, những người khác nhìn đúng là thê thảm hơn hẳn.
Đặc biệt là Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, mặt Nhiếp Bình Nhiên trắng bệch, đi còn không vững. Ngô Kỳ thì kéo lê đôi chân dài đầy mệt mỏi, vừa thấy người liền gào lên: “Cái chương trình này đúng là không có tình người!”
Hà Thanh Hà âm thầm nghĩ, chẳng lẽ hai người này chính là nhóm phải ngủ trong hang núi hôm qua?
Hỏi kỹ thì đúng thật, Nhiếp Bình Nhiên và Ngô Kỳ không chỉ phải ngủ trong hang lạnh, mà nhiệm vụ hôm qua họ rút trúng lại còn siêu khó, đó là lên vách núi tham gia các trò mạo hiểm.
Nhảy bungee, xích đu trên không, cầu kính xuyên mây. Nghe thôi cũng đủ rùng mình.
Nhiệm vụ quá khó, điểm của hai người thấp thảm hại, thành ra phải ngủ trong hang đá. Vòng luẩn quẩn cứ thế mà tiếp diễn.
Đã vậy hai người còn không hợp nhau, suốt cả ngày không thuận lợi, cãi nhau chí choé từ sáng đến tối, đến cả cameraman đi theo cũng bị hành đến thần trí mơ hồ.
Thật sự là thảm không nỡ nhìn.
Hà Thanh Hà âm thầm đồng cảm sâu sắc.
Các cặp khác thấy Hà Thanh Hà và Phó Sâm tươi tỉnh, đều tò mò hỏi họ đã trải qua thế nào.
Hà Thanh Hà chỉ nói sơ qua chuyện tối qua, lập tức khiến cả đám người ganh tị đỏ mắt.
Nhĩ Đông bất đắc dĩ thốt lên: “Sao tụi mình không nghĩ đến chuyện nhờ người giúp làm nhiệm vụ nhỉ?”
Nhân viên chương trình đứng cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Không phải nhờ giúp, là bỏ tiền ra thuê người.”
Trong tất cả các cặp đôi tham gia, chỉ có mỗi Phó Sâm là bỏ tiền túi ra để góp mặt trong show này.
Hắn không chỉ bỏ tiền làm nhiệm vụ, mà còn là một trong những nhà đầu tư cho chương trình, chỉ là chưa công bố nên không ai hay biết.
Quảng Quân cũng trông như thiếu ngủ, mái tóc xám tro rối tung. Y nghiến răng, giọng đầy bất mãn: “Đồ tư bản đáng ghét!”
Rồi hô hào mọi người: “Không thể tha thứ, chúng ta phải đoàn kết lật đổ nhà giàu thôi!”
Tả Văn Phong và Nghiêm Trung Triết chỉ cười không nói gì, chỉ có Ngô Kỳ chân dài gật đầu phụ họa: “Ủng hộ! Đêm nay cho bọn tư bản ra ngủ hang núi!”
Hà Thanh Hà nghe đám người liên tục gọi “đánh đổ tư bản”, trong lòng có hơi không thoải mái. Nhưng biết mọi người chỉ đang đùa giỡn, anh cũng không thể so đo, đành mỉm cười đứng sang một bên.
Lúc này, một giọng nữ ngọt ngào vang lên, đúng lúc cắt ngang chủ đề nhạy cảm kia.
Hướng Bội Lôi bước ra, mặc trang phục dân tộc với vòng bạc được trang trí cầu kỳ, làm gương mặt nhỏ nhắn trông càng rạng rỡ, đúng là người còn đẹp hơn cả hoa.
Cô cười tít mắt nhìn mọi người, nói: “Nhiệm vụ có thể hơi khó, nhưng hy vọng mọi người vẫn tận hưởng quá trình. Dù sao, có người yêu thương nhất bên cạnh mới là điều quan trọng nhất trong hôn nhân. Đó cũng là chủ đề cốt lõi của chương trình chúng ta mà.”
Mỹ nhân dịu dàng rót “canh gà tình yêu”, các khách mời liền ngoan ngoãn uống vào.
Quảng Quân cũng không nhắc lại chuyện tư bản nữa, quay sang khoác tay Nhĩ Đông, tranh thủ phát cẩu lương: “Đúng vậy, chồng nhà tôi có bản lĩnh biến khổ thành ngọt.”
Chỉ có mỗi Ngô Kỳ vẫn chưa bắt được nhịp, lầm bầm: “Cái chương trình này mục tiêu chính không phải quan sát hôn nhân, mà là tra tấn tụi tôi thì có!”
Nếu cứ bị tra tấn thế này, “người yêu thương nhất” sớm muộn cũng tan đàn xẻ nghé.
Nhiếp Bình Nhiên nhón chân, với tay bịt miệng hắn lại, không cho nói thêm nữa.
Hướng Bội Lôi chẳng hề khó chịu trước lời phàn nàn kia, vẫn nở nụ cười: “Đừng nản lòng! Những cặp điểm thấp vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.”
Cô mỉm cười nói tiếp: “Chúng tôi sẽ mở một quyền lợi đặc biệt cho các cặp điểm thấp, các bạn có thể thách đấu các cặp điểm cao. Nếu thắng sẽ cộng một nửa số điểm của đối phương vào điểm của mình. Tất nhiên, nếu thua thì ngược lại.”
“Để thể hiện tính công bằng của chương trình chúng ta, có phải rất chu đáo không nào?”
Hết chương 22.