Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 38

Chương 38

Buổi chiều, Phó Sâm nhận được tin nhắn của Hà Thanh Hà. Hà Thanh Hà nói anh có chút việc, buổi tối sẽ về muộn, bảo Phó Sâm tự lo bữa tối.

Phó Sâm nhìn chằm chằm vào điện thoại, như đang suy tư điều gì.

Bình thường chỉ có hắn vì công việc mà về trễ, rồi nhắn tin báo cho Hà Thanh Hà. Tình huống đảo ngược lại như bây giờ là lần đầu tiên.

Hà Thanh Hà có công việc, điều này đến tận sau khi kết hôn Phó Sâm mới biết. Cũng tại cha vợ buông một câu: “Thanh Hà chưa từng làm việc bên ngoài, sau này cậu phải nuôi nó đấy” khiến hắn không đi điều tra rõ ràng.

Sau khi phát hiện ra sơ suất của mình, Phó Sâm đã tìm hiểu kỹ về công việc của Hà Thanh Hà, biết được Hà Hiên Bách đã phân riêng một bộ phận, thành lập một công ty con quy mô nhỏ và cho Hà Thanh Hà làm người phụ trách ở đó.

Phó Sâm cũng biết Hà Hiên Bách đã cử một trợ lý rất giỏi đến hỗ trợ Hà Thanh Hà. Nhìn chung, công việc của Hà Thanh Hà không quá bận, trong năm gần như chẳng phải đi công tác mấy lần, buổi sáng không cần đến sớm, buổi chiều cũng có thể tan làm trước mọi người.

Hà Thanh Hà dường như rất hài lòng với công việc này, nên Phó Sâm cũng không can thiệp nhiều.

Tóm lại, chuyện vì công việc mà về muộn vẫn là lần đầu tiên.

Phó Sâm nhắn lại hỏi: “Việc phức tạp lắm không?” Nếu phức tạp, hắn có thể giúp.

Hà Thanh Hà trả lời: “Không phức tạp, tình huống bất ngờ, chút chuyện nhỏ thôi, em phải tự mình xử lý.”

Câu này nghe thì có vẻ là lời giải thích, nhưng thực chất lại chẳng có thông tin gì hữu ích, rõ ràng là Hà Thanh Hà không muốn nói.

Phó Sâm tất nhiên không truy hỏi, chỉ dặn dò: “Chú ý an toàn.”

Hà Thanh Hà trả lời: “Ừ, anh cũng phải ăn uống đàng hoàng.”

Phó Sâm đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.

Bộ xử lý “CPU” trong đầu Phó Sâm có hiệu suất cực cao, đủ để hắn vừa xử lý công việc một cách hoàn hảo, vừa suy nghĩ chuyện khác.

Hắn vẫn luôn nghĩ về bài viết mà Hà Thanh Hà chuyển tiếp cho hắn tối hôm qua.

Tại sao Hà Thanh Hà lại gửi cho hắn xem?

Phó Sâm đã phân tích rất lâu.

Bài viết đó cho rằng hắn luôn nhìn Hà Thanh Hà như thể nhìn người tiền sử: “Người tiền sử biết xem báo cáo tài chính à?”, “Người tiền sử biết câu cá à?”, “Người tiền sử biết nấu ăn à?”, “Người tiền sử biết chia sẻ bài viết cho người khác xem à?”

Phó Sâm thừa nhận, dù bài viết có phần cường điệu, nhưng quả thật khi đối diện với Hà Thanh Hà, hắn thường xuyên cảm thấy mới mẻ.

Hôm nay cũng vậy, người tiền sử lần đầu tiên nhắn cho hắn nói sẽ về muộn.

Cảm thấy mới mẻ là vì trong cơ sở dữ liệu không có loại tình huống này.

Không có trong kho dữ liệu, tức là không có kinh nghiệm tương ứng, hắn phải thận trọng xử lý.

Hôm qua Hà Thanh Hà gửi liên kết bài viết qua, Phó Sâm phân tích hành động đó có thể là vì nội dung trong bài khiến Hà Thanh Hà không vui, hắn nên an ủi Hà Thanh Hà, bảo anh đừng để tâm.

Hắn đã làm vậy, phản ứng của Hà Thanh Hà cũng không khác gì thường ngày.

Dường như là đã làm đúng, lại dường như có gì đó sai sai.

Lần đầu tiên Phó Sâm nghi ngờ kết quả tính toán logic của mình là sai.

Đúng lúc hôm nay Hà Thanh Hà lại về muộn, không thể xác minh, cũng không thể điều chỉnh.

x

Hà Thanh Hà đã hỏi Lâm Hân Lộ nhiều chuyện, sau đó rời khỏi văn phòng để xử lý công việc.

Đây là việc riêng của anh, không liên quan đến công ty, nên không phiền đến Lý Chinh.

Mãi đến chín giờ tối, anh mới lái xe về nhà.

Dường như đây là lần đầu tiên anh về muộn hơn Phó Sâm.

Không nấu cơm cho Phó Sâm khiến Hà Thanh Hà thấy rất áy náy.

Rất nhanh anh nhận ra, đúng như bài viết bôi nhọ của Friz nói, phản ứng hiện tại của anh chẳng khác nào một nhân viên mới lo lắng vì không phục vụ tốt cấp trên.

Thật đúng là gặp quỷ rồi.

Càng không muốn thừa nhận, lại càng giống như Friz mô tả. Hà Thanh Hà mím chặt môi, nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Không thể thừa nhận được, nếu thừa nhận nghĩa là cuộc hôn nhân suốt một năm qua của họ đã thất bại.

Nhưng họ chưa thất bại, vẫn còn rất nhiều người thích họ.

Khi Hà Thanh Hà về đến nhà, Phó Sâm không ở trong thư phòng mà đang ngồi trong phòng khách chờ anh.

Nhìn thấy bóng dáng của Phó Sâm, Hà Thanh Hà hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói: “Anh đang đợi em à? Cảm ơn anh.”

Phó Sâm hỏi: “Em đã ăn cơm chưa?”

Khi chỉ có một mình, Hà Thanh Hà thường ăn uống qua loa, tay nghề nấu nướng chưa bao giờ dùng cho bản thân.

Anh phân vân không biết có nên nói thật không, cuối cùng vẫn trả lời: “Chưa, không kịp ăn.”

Anh mỉm cười với Phó Sâm: “Trong tủ lạnh chắc vẫn còn nguyên liệu, em tự làm chút gì đó.” Rồi Hà Thanh Hà hỏi lại: “Còn anh thì sao, ăn chưa? Đừng có ăn uống qua loa đó.”

Thực ra người không bao giờ qua loa là Phó Sâm, hắn yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt về chế độ dinh dưỡng trong ba bữa ăn đến mức khắt khe.

Phó Sâm không trả lời, chỉ nói: “Anh có để phần bữa tối cho em.”

Hà Thanh Hà ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Phó Sâm đứng đó, ánh đèn trong phòng chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến biểu cảm trông có phần lạnh nhạt.

Hà Thanh Hà cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khẽ cong môi mỉm cười: “Anh chu đáo quá, cảm ơn anh.”

Nụ cười của Hà Thanh Hà dịu dàng như ánh nắng, nhưng sự ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt anh đã đâm thẳng vào lòng Phó Sâm.

Ở trong lòng Hà Thanh Hà, Phó Sâm không phải người sẽ để phần cơm tối cho anh.

Hà Thanh Hà bước vào bếp, thấy trong hộp giữ nhiệt có phần đồ ăn, lấy ra xem thì đúng là suất ăn dinh dưỡng được đặt theo chế độ, chắc Phó Sâm cũng ăn phần này.

Anh mang thức ăn ra bàn ăn, vừa đi vừa nói với Phó Sâm đang theo sau: “Em ăn từ từ là được, anh cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Thường thì giờ này Phó Sâm đã ở trong thư phòng rồi.

Nhưng lần này hắn không rời đi mà kéo ghế ngồi xuống cạnh Hà Thanh Hà, nói: “Anh ngồi với em.”

Hà Thanh Hà lại ngạc nhiên, nhưng lần này không để lộ ra ngoài, chỉ mỉm cười rồi cầm đũa bắt đầu ăn.

Suất ăn dinh dưỡng được phân phối đồng bộ tỉ lệ tinh bột, chất béo và protein cân đối hoàn hảo. Những ngón tay thon dài của Hà Thanh Hà cầm đũa, đưa từng miếng đồ ăn vào miệng, động tác chậm rãi lại tao nhã, hoàn toàn không nhìn ra là anh đang ăn một món ăn rất nhạt nhẽo.

Phó Sâm cứ thế ngồi nhìn anh ăn cơm.

Sự im lặng quen thuộc lại bao trùm cả hai, Hà Thanh Hà hiểu rằng nếu muốn phá vỡ bầu không khí này, nhất định phải tìm chủ đề trò chuyện. Mà chủ đề duy nhất mà hai người họ có thể nói tới chính là chương trình thực tế.

Vì vậy anh lên tiếng: “Đồ đi biển em đã chuẩn bị xong rồi.”

Phó Sâm đáp: “Cực cho em rồi.”

Hà Thanh Hà cười: “Chắc là phải bơi, anh hay bơi buổi sáng mà. Nếu chơi trò gì cần thi bơi thì em trông vào anh đó.”

Phó Sâm đẩy đẩy gọng kính: “Ừ.”

Hà Thanh Hà vừa ăn vừa khẽ nói: “Không biết lần này chương trình sẽ dở trò gì nữa đây.”

Phó Sâm vẫn là câu nói đó: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”

Hà Thanh Hà nghe xong không đáp, tiếp tục cắm cúi ăn.

Thực ra lần này trong lòng anh rất không yên, thậm chí còn hoang mang hơn cả khi ghi hình tập đầu.

Tập đầu chí ít anh còn có một hình tượng “bá tổng kiều thê” để tham khảo. Còn lần này, tất cả nỗ lực trước đó đều bị phủ định hết, anh không biết nên thể hiện thế nào.

Hiện tại độ nổi tiếng của hai người vẫn giữ được vị trí thứ hai, nhưng phía sau Quảng Quân đang dùng đủ chiêu trò để rút ngắn khoảng cách.

Phải làm gì để khiến mọi người cảm thấy họ ngọt ngào? Như thế nào mới là một cuộc hôn nhân đúng đắn?

Phải làm gì… mới là bình thường?

Hà Thanh Hà không biết.

x

Ba tập đầu của đạt được thành tích phát sóng rất ấn tượng, phá vỡ kỷ lục trong khung giờ tương ứng, thậm chí còn được trang thông tin chính thống điểm tên khen ngợi là chương trình tích cực, chú ý đến cộng đồng đồng giới và khám phá ý nghĩa hôn nhân.

Khởi đầu bùng nổ, đáng để chúc mừng, nhưng đồng thời cũng mang lại áp lực. Chương trình có khởi đầu mạnh rồi tụt dốc là chuyện bình thường, chỉ có nội dung sau đó tiếp tục giữ vững chất lượng thì mới có thể duy trì được danh tiếng.

Nói một cách dễ hiểu, chính là xem trình độ của ekip chương trình đến đâu.

Địa điểm quay tập trung lần thứ hai là ở bờ biển, đối với Hà Thanh Hà và Phó Sâm thì gần hơn một chút so với lần trước ở vùng Tây Nam.

Lần này họ vẫn đi máy bay, nhưng đạo diễn không quay cảnh họ bước xuống máy bay nữa, mà đổi thành du thuyền.

Hà Thanh Hà thật sự đã cho chuyển du thuyền đến bãi biển từ sớm, trên đó trang bị đầy đủ các vật dụng cần dùng đến.

Chỉ là ekip chương trình cứ tưởng du thuyền cũng giống như máy bay, là tài sản của nhà họ Phó, thật ra lại đứng tên Hà Thanh Hà.

Phó Sâm là kiểu người máy chỉ biết làm việc, không cần giải trí chữa lành, hoàn toàn không dùng đến loại đồ chơi này, chiếc du thuyền là do Hà Thanh Hà mua hồi đắm chìm vào thú câu cá.

Ai mê câu cá mà không từng mơ một ngày được câu giữa biển khơi chứ.

Chiều hôm đó Hà Thanh Hà và Phó Sâm đến địa điểm quay, vừa đặt chân tới, đạo diễn Từ đã kéo Phó Sâm lên du thuyền, bảo anh phối hợp quay một phân cảnh “tổng tài lên sân khấu phiên bản 2.0”.

Vẫn là các trợ lý đứng bên cạnh tổng tài, vây quanh hắn từ trên du thuyền bước xuống, bố cục chẳng khác gì lần trước.

Hà Thanh Hà nhanh chóng nắm được tinh thần, hỏi đạo diễn Từ: “Lần này hậu kỳ định ghép thêm gì vào?”

Lần trước là kính râm và khăn trắng, đạo diễn Từ đáp: “Sơ mi hoa với dây chuyền vàng bản to.”

Hà Thanh Hà: “…” Rất hợp với hình tượng rập khuôn của mấy ông nhà giàu đi tiệc trên du thuyền.

Họ vẫn không phải cặp đến sớm nhất, mà là Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên đến trước.

Ngô Kỳ khí thế bừng bừng, mặc chiếc áo thun ôm sát toàn họa tiết logo, trông vô cùng sặc sỡ, càng làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo của anh.

Eo thon chân dài, ngũ quan sắc nét, cứ như vừa bước ra từ sàn diễn thời trang.

Hắn nhìn thấy Hà Thanh Hà và Phó Sâm, liền nở nụ cười đắc ý: “Á quân đến rồi à, mau chào quán quân một tiếng đi nào.”

Nhiếp Bình Nhiên vội kéo tay hắn, quay sang Hà Thanh Hà nói: “Anh ấy nói năng không chừng mực, anh đừng chấp nhé.”

Hà Thanh Hà dĩ nhiên không để bụng, mỉm cười nói: “Chúc mừng hai người, độ nổi tiếng cao thật đấy.”

Nhiếp Bình Nhiên gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Thời buổi bây giờ chắc khán giả thích kiểu mới lạ đấy thôi. Hai người cũng từng đứng nhất mà, lần này quay xong chắc chắn sẽ vượt chúng tôi thôi.”

Cậu vừa nói xong liền nhận ra không ổn.

Khán giả vốn thích những điều “mới lạ”, mà Hà Thanh Hà với Phó Sâm cũng từng giành hạng nhất, chẳng phải nghĩa là cậu đang mắng cả hai người họ cũng “mới lạ” sao?

Mọi người đều sững lại, sau đó đồng loạt phản ứng, cùng phá lên cười.

Cả nhóm đang cười đùa vui vẻ thì một bóng người mặc đồ trắng chầm chậm bước tới, âm u nói: “Mọi người vui vẻ quá nhỉ.”

Hà Thanh Hà quay lại nhìn, chỉ thấy người đó mặc một chiếc áo chống nắng dài phủ kín tới mắt cá chân, trên mặt đeo kính râm và khẩu trang, đầu đội mũ rộng vành như chiếc ô, che kín cả khuôn mặt.

Từ đầu tới chân không để lộ một chút da nào.

Ngô Kỳ nhìn thấy liền kinh ngạc nói: “Ban ngày ban mặt mà gặp ma à.”

Hà Thanh Hà do dự gọi: “Tiểu Hoa?”

Hướng Bội Lôi đáp lại bằng giọng ồm ồm từ sau lớp khẩu trang: “Chào anh nhé anh Hà.”

Hà Thanh Hà: “…”

Anh đoán ra được cô là nhờ vào chiều cao, nếu không thì hoàn toàn nhận không ra.

Nghiêm Trung Triết bật cười, hỏi Hướng Bội Lôi: “Sao em ăn mặc thế này?”

Hướng Bội Lôi ủ rũ nói: “Ngoài biển nắng quá, em sợ đen.”, làn da đối với idol nữ thì rất quý giá.

Mọi người lại cười rộ lên lần nữa.

Ba cặp khách mời cùng một MC trò chuyện rôm rả, một lúc sau mới có người nhớ ra, hỏi: “Quảng Quân với Nhĩ Đông đâu?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện hai người kia vẫn chưa tới.

Nhân viên chương trình bảo mọi người đợi thêm chút nữa, khoảng nửa tiếng sau, Hà Thanh Hà nhìn thấy từ đằng xa có một bóng xám đang tiến lại gần.

Quảng Quân và Nhĩ Đông cùng xuất hiện, bên cạnh còn có mấy người đi theo, mọi người tưởng là trợ lý của họ, Nghiêm Trung Triết chủ động chào hỏi: “Lại gặp rồi!”

Quảng Quân cười đáp lại anh: “Lâu rồi không gặp, chào thầy Nghiêm.” Sau đó y chào tất cả mọi người, nhưng không lập tức nhập vào đội hình khách mời mà nói: “Tôi có chút chuyện cần gặp đạo diễn Từ trước.”

Nói xong, anh dẫn Nhĩ Đông và mấy người kia đi về phía tổ đạo diễn.

Còn lại những người khác đứng yên tại chỗ đợi.

“Chuyện gì thế nhỉ?” Ngô Kỳ tò mò hỏi.

Nghiêm Trung Triết lắc đầu.

Một lúc sau, Quảng Quân và Nhĩ Đông quay lại, nhưng sắc mặt cả hai đã thay đổi rõ rệt, hoàn toàn trái ngược với nụ cười vui vẻ lúc nãy.

Nghiêm Trung Triết quan tâm hỏi: “Có chuyện gì à? Cần bọn anh giúp gì không?”

Quảng Quân lúc đầu mặt mày u ám, lúc này cố gượng cười, nói: “Không có gì lớn đâu, cảm ơn thầy Nghiêm.” Rõ ràng là không muốn nói nhiều.

May mà y rất nhanh đã lấy lại tinh thần, kéo Nhĩ Đông nhập vào đội hình khách mời.

Cuối cùng, tất cả khách mời đã có mặt đầy đủ, nhân viên chương trình dẫn mọi người đến khách sạn nơi cả đoàn sẽ nghỉ lại.

Bờ biển từ lâu đã là thiên đường du lịch nghỉ dưỡng, đủ loại khách sạn xa hoa với bãi biển riêng nhiều vô kể.

Biển xanh trong vắt, cát trắng mịn màng, làn gió biển mát lạnh, tất cả tạo nên một khung cảnh tươi sáng, rộn ràng sức sống.

Khách sạn lần này khác hẳn phong cách cổ kính ở Tây Nam trước đó, sang trọng hiện đại, thiết kế mang đậm phong vị Địa Trung Hải, đi trong sảnh lớn chẳng khác nào đang giữa trời xanh mây trắng, tâm trạng lập tức trở nên dễ chịu.

Tả Văn Phong đi phía trước đùa: “Theo kinh nghiệm thì hôm nay phải ăn ngủ cho đã, chứ ngày mai là không còn đãi ngộ này đâu.”

Mọi người cùng bật cười đồng tình.

Các khách mời lần lượt về phòng nghỉ ngơi, đến cửa phòng khách sạn, mọi người theo thói quen quay sang nhìn Hà Thanh Hà và Phó Sâm.

Chuyện cặp đôi nhà hào môn ngủ phòng riêng ai cũng biết, không biết hôm nay sẽ xử lý thế nào.

Nhân viên chương trình chủ động nói với hai người: “Chúng tôi chuẩn bị cho hai anh hai phòng.”

Phó Sâm nhàn nhạt nói: “Rất chu đáo, tính một phòng vào tài khoản của tôi.”

Nhân viên ngẩng đầu, thấy những người khác đều đang liếc nhìn bên này, liền nghiêm túc nói: “Nếu những người khác cũng muốn mở thêm phòng thì được thôi, nhưng phải tự chi trả.”

Quảng Quân cười nói: “Thôi khỏi, người nghèo không xứng.”

Hà Thanh Hà bước vào phòng, căn phòng rộng rãi sáng sủa, có nguyên một bức tường kính sát đất, nhìn ra ngoài là hồ bơi vô cực với làn nước lăn tăn gợn sóng, xa hơn nữa là biển cả bao la vô tận.

Phong cảnh đúng là rất đẹp, bồn tắm trong phòng tắm thậm chí còn được trang bị kính ngắm cảnh một chiều, có thể vừa ngắm phong cảnh vừa ngâm bồn tắm uyên ương.

Nhưng lúc ngâm bồn tắm uyên ương, có lẽ chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm cảnh nữa.

Chương trình đầu tư mạnh tay, nếu là chồng chồng cùng vào ở, chắc chắn có thể trải qua một đêm lãng mạn.

Đáng tiếc Hà Thanh Hà chỉ có một mình.

Anh ngồi bên mép giường ngắm cảnh biển trời hòa làm một ngoài cửa sổ, nghỉ ngơi một lát, đến khi được thông báo đi ăn mới ra khỏi phòng.

Phòng của mọi người đều ở cùng một tầng, Hà Thanh Hà ra ngoài lại phát hiện hành lang chỉ có một mình anh.

Lúc này Phó Sâm gửi tin nhắn tới, nói hắn có việc đột xuất, cần trì hoãn một chút, bảo anh cứ đến nhà ăn trước.

Hà Thanh Hà nghĩ vậy thì đợi mấy người khác, nhưng đợi một lúc lại chẳng thấy bóng ai.

Lại qua thêm năm phút, cuối cùng cũng có người xuất hiện, nhưng không phải khách mời mà là MC Hướng Bội Lôi.

Cô cởi bộ đồ chống nắng khủng khiếp kia ra, gương mặt tràn đầy sức sống, vừa nhìn thấy Hà Thanh Hà liền cong mắt cười.

“Phòng ngủ thoải mái quá, bọn họ đều nói sẽ đi ăn muộn một chút.” Hướng Bội Lôi nói với Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà lập tức có cảm giác bị ba cặp khách mời cùng lúc phát cẩu lương vào mặt.

Hướng Bội Lôi cười nói với anh: “Anh Hà, anh đi ăn cùng kẻ độc thân em đi.”

Mỹ nữ đã nói vậy, Hà Thanh Hà đương nhiên không từ chối, hai người cùng đi về phía nhà ăn.

Trên đường, Hướng Bội Lôi cười tươi như hoa, Hà Thanh Hà chủ động bắt chuyện với cô: “Ra biển trông em có vẻ rất vui.”

Hướng Bội Lôi chớp mắt mấy cái, hàng mi dài rung rung, nhìn chằm chằm vào Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà theo phản xạ đưa tay sờ mặt mình, hỏi: “Sao vậy?”

Hướng Bội Lôi ngó quanh một vòng, xác nhận không có ai, nhỏ giọng thần bí nói với Hà Thanh Hà: “Em biết anh là anh trai của Hà Diệc Trúc.”

Hướng Bội Lôi đôi khi sẽ dùng ánh mắt long lanh nhìn Hà Thanh Hà, anh còn tưởng có lý do đặc biệt gì, không ngờ là vì chuyện này.

Anh bật cười: “Anh sợ ảnh hưởng đến Tiểu Trúc nên không công khai.” Bản thân anh thì không sao cả.

Hướng Bội Lôi nghiêm túc nói: “Em thay thế Hà Diệc Trúc nên mới được tham gia chương trình, em rất trân trọng cơ hội này, sẽ không tiết lộ đâu.”

Hà Thanh Hà mỉm cười: “May mà người đến làm MC là em.” Nếu là Hà Diệc Trúc thì sẽ chẳng dễ dàng thế này, Hà Diệc Trúc nhất định sẽ làm loạn.

Hướng Bội Lôi tưởng Hà Thanh Hà đang khen mình, liền ngượng ngùng cười.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Hướng Bội Lôi bỗng nói: “Anh Hà, anh nói chuyện cũng rất hoạt bát mà, sao lúc quay chương trình lại luôn không nói gì vậy?”

Hà Thanh Hà: “…”

Chẳng lẽ anh lại nói là vì Phó Sâm ở ngay bên cạnh?

Hướng Bội Lôi nghĩ câu hỏi này khó trả lời, vội vàng tìm lối xuống cho anh: “Anh là kiểu người dịu dàng, rất dễ hòa hợp.”

Có một câu cô không nói ra, trong số các khách mời, người cô muốn kết bạn nhất là Hà Thanh Hà.

Hướng Bội Lôi lại nhìn quanh một vòng, nói với Hà Thanh Hà: “Nói nhỏ cho anh biết, anh và Phó tổng là cặp khách mời có ít yêu cầu nhất.”

Lần này Hà Thanh Hà ngạc nhiên thật sự, anh cứ tưởng lúc ký hợp đồng, điều kiện của bọn họ khá khắt khe cơ.

Hướng Bội Lôi nói với Hà Thanh Hà: “Hai người chỉ đưa ra điều khoản cấm, còn những cặp khác thì đưa ra yêu cầu.”

Cô nhỏ giọng: “Ví dụ như vừa rồi, Quảng Quân muốn mang theo biên kịch và người lên kịch bản vào đoàn, nhưng bị đạo diễn Từ từ chối.”

Hết chương 38.

Bình Luận (0)
Comment