Chương 40
Hai chiếc xe chạy vòng vòng, cảnh tượng thật sự khiến người ta khó nói thành lời. Nhân viên chương trình bước lên, chặn Hà Thanh Hà và Phó Sâm lại, nói: “Thế này không được, phải làm lại lần nữa.”
Hà Thanh Hà ló đầu ra, nói: “Tại sao chứ, bọn tôi lái cũng ổn mà.”
Nhân viên chương trình với vẻ mặt sụp đổ: “Xe đụng, như tên gọi, là phải đụng nhau. Hai người còn chẳng chạm vào nhau, không phù hợp với cách chơi xe đụng.”
Hà Thanh Hà suy nghĩ một chút, bày ra nụ cười không chê vào đâu được: “Kỹ thuật của bọn tôi chỉ đến thế, không đụng được đâu.”
Nhân viên biết anh đang giả vờ, nói: “Không được, nếu hai người không đụng thì coi như gian lận, nhiệm vụ trạm này sẽ không được tính điểm.”
Nhân viên lặp lại luật chơi: “Phải có một chiếc xe đụng đối phương ra khỏi vạch trắng mới tính là thành công, mới có điểm. Các trường hợp khác đều không tính.”
Hà Thanh Hà mím môi, ngồi lại ngay ngắn trong xe.
Trò chơi bắt đầu lại, hai chiếc xe đụng trong chốc lát đều không di chuyển. Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm, Phó Sâm cũng nhìn Hà Thanh Hà, cả hai đều đang chờ người kia ra tay trước.
Ai cũng chờ người còn lại hành động trước, kết quả là không ai hành động. Trong khoảnh khắc, dường như có ai đó bấm nút tạm dừng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bầu không khí tại hiện trường bắt đầu ngưng đọng. Không ai lên tiếng, xung quanh im phăng phắc, đến cả tiếng còi vui nhộn của xe đụng cũng im bặt, đáng thương nằm một chỗ.
Hà Thanh Hà bỗng như trở về căn biệt thự nhà mình. Anh và Phó Sâm ngồi ở hai đầu bàn ăn, rõ ràng chỉ cách nhau một cái bàn, nhưng có thể cả ngày không nói với nhau một lời.
Ngột ngạt đến mức không thở nổi.
Ngay cả nhân viên bên cạnh cũng bắt đầu cau mày, cảm xúc bất an lan dần trong không khí.
Dù sao thì đây cũng không phải nhà của họ, không thể bắt tất cả mọi người phải chờ đợi.
Không khí vì sự im lặng của họ mà trở nên nặng nề, đè chặt lên lòng ngực của mọi người.
Hà Thanh Hà nghĩ lẽ nào bọn họ sẽ cứ im lặng thế này mãi? Mãi mãi không mở miệng nói chuyện, mãi mãi nhường nhịn, mãi mãi không thể vượt qua?
Sẽ có một ngày, họ sẽ bị sự ngột ngạt nặng nề này đè bẹp.
Hà Thanh Hà đột nhiên bước xuống khỏi xe đụng, lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Anh đi đến chỗ Phó Sâm, nói: “Chúng ta bàn một chút.”
Phó Sâm ngẩng đầu lên, đáp: “Được.”
Hà Thanh Hà chỉ vào Patrick: “Anh đụng em đi, em ra khỏi vòng.”
Phó Sâm nói: “Ngược lại đi, em đụng anh.”
Hà Thanh Hà giải thích: “Chỉ cần làm ra vẻ là được, không cần dùng lực mạnh đâu, anh cứ đụng đại đi, em sẽ phối hợp lùi lại, tự mình ra khỏi vòng.”
Nhân viên chương trình: “…” Ê ê, đừng có bàn nhau trước mặt tụi tui cái cách qua loa như vậy chứ…
Phó Sâm vẫn chỉ nói: “Có thể, nhưng phải ngược lại.”
Hà Thanh Hà kiên nhẫn nói: “Em không kiểm soát được lực, anh đụng em đi, em tin anh.”
Nói đến nước này rồi, Phó Sâm trầm ngâm vài giây, vẫn đáp: “Anh không làm được.”
Dù thế nào hắn cũng không thể ra tay đụng Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà nghẹn lời.
Chính anh cũng như vậy.
Dù biết đây chỉ là một trò chơi, nhưng vẫn không thể chủ động ra tay với đối phương.
Như thể một khi ra tay thì sẽ mất đi thế thượng phong, sẽ bị cảm giác tội lỗi không rõ ràng nào đó dày vò.
Hà Thanh Hà đứng giữa sân, trong phút chốc rơi vào cảm giác mông lung. Anh đã cố gắng thương lượng với Phó Sâm, nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề giữa họ.
Lúc này nhân viên chương trình không thể chờ thêm được nữa: “Đừng nhường nhịn nữa, nhóm khách mời tiếp theo sắp đến rồi, làm ơn nhanh lên một chút.”
Hà Thanh Hà cụp mắt xuống, mím chặt môi rồi đột nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng vào Phó Sâm: “Vậy thì chơi thật, ai giỏi người đó thắng.”
Phó Sâm nhìn vào mắt Hà Thanh Hà.
Ánh mắt của Hà Thanh Hà sáng rực như tinh tú, anh nghiêm túc nói: “Chúng ta đều phải dốc toàn lực, ai cũng không được nương tay, xem ai bị loại trước.”
Cả hai đều không chịu ra tay trước, đó chẳng phải cũng là một kiểu không chịu nhường bước sao, bản chất của họ đều rất bướng bỉnh.
Đã như vậy thì bướng cho trót, ai cũng không được lùi bước.
Hà Thanh Hà quay sang nói với nhân viên công tác: “Nếu một trong hai chúng tôi nương tay, trò chơi này sẽ bị hủy, không tính điểm.”
Từ trước đến nay, hình tượng mà Hà Thanh Hà thể hiện trong chương trình luôn là yên lặng, ôn hòa, lúc nào cũng theo sau Phó Sâm, lặng lẽ mỉm cười – nói dễ nghe là dịu dàng, nói khó nghe thì là không có chính kiến.
Đây là lần đầu tiên nhân viên chương trình thấy Hà Thanh Hà như thế này, bị khí thế của anh dọa cho sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Được ạ.”
Hà Thanh Hà thấy đối phương đồng ý, lại quay sang hỏi Phó Sâm: “Được không?”
Nếu đến thế mà cũng không được, thì chỉ có thể bỏ cuộc.
Con người rốt cuộc vẫn có lòng hiếu thắng, không ai muốn bỏ cuộc cả.
Phó Sâm cũng gật đầu: “Được.”
Hà Thanh Hà khẽ cong môi, nở một nụ cười rạng rỡ với Phó Sâm, rồi quay người trở lại, ngồi lên chiếc xe hình SpongeBob của mình.
Nhân viên công tác xuất hiện lần thứ ba, tuyên bố bắt đầu trò chơi: “Ba, hai, một, bắt đầu!”
Lần này, hai chiếc xe không còn im lìm dè dặt như trước mà đồng thời khởi động, lao thẳng vào nhau.
Hà Thanh Hà xoay mạnh vô lăng, SpongeBob lao thẳng về phía Patrick, Patrick cũng không chịu thua, hai cái đầu xe tròn trịa va vào nhau đầy “thân mật”.
Thực tế, phần khung gầm của xe được bọc một lớp cao su mềm có tính đàn hồi, hai chiếc xe vừa va vào đã lập tức bật ngược lại, ngồi trong xe giống như được bọc trong một lớp bong bóng bằng thạch.
Thật ra đây là lần đầu tiên Hà Thanh Hà chơi trò xe đụng, vì vậy mới không dám tông Phó Sâm. Nhưng sau lần va chạm đầu tiên, anh không ngờ lại vui đến thế.
Cảm giác muốn tông tiếp, muốn tận hưởng cái cảm giác “bốp bốp bang bang” đó.
Nghĩ vậy, anh lại điều khiển vô lăng, lao về phía Patrick.
Lần này Phó Sâm cũng không nhường, chỉ là hắn cũng chưa từng chơi trò này, cả hai người đều không quá thành thạo, điều khiển xe đụng như đang lái ô tô, khiến xe đâm loạng choạng quẹo trái quẹo phải.
Thế mà biểu cảm của Phó Sâm vẫn nghiêm túc như thường, dù bị tông bật tới bật lui thì mặt vẫn lạnh tanh, khiến nhân viên đứng bên cạnh cười suýt ngất.
“Quá đỉnh rồi, đúng là hết nước chấm!”
Có người ham vui la lớn: “Xông lên, Tiểu Hà! Húc bay tổng tài luôn đi!”
Phó Sâm trong lúc xe đang va chạm còn không quên tặng cho người xem một ánh mắt lạnh lẽo như dao.
Gọi thân thiết như vậy đấy.
Còn Hà Thanh Hà thì đang trải nghiệm cảm giác nhiệt huyết bừng bừng đã lâu không có. Giây phút này, anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng, không cần kìm nén, không cần che giấu, chỉ cần dốc hết sức.
Chiếc SpongeBob dồn lực lao thẳng về phía Patrick, khiến Patrick nghiêng cả người, SpongeBob lập tức áp sát, tung thêm một cú “đầu húc”, Patrick lúc này đã gần sát vạch trắng, không kịp điều khiển nên bị trượt ra ngoài ranh giới.
Nhân viên chương trình thông báo: “Ván đầu tiên, anh Tiểu Hà chiến thắng!”
Người thắng cuộc Hà Thanh Hà bước xuống xe điện đụng, nở nụ cười.
Nụ cười của anh vẫn như trước nhưng ý cười lan tới tận đáy mắt, khiến đôi mắt anh còn sáng hơn cả sao trời, nhìn ra được là anh rất vui.
Anh đi đến bên cạnh Phó Sâm, hỏi: “Anh không nhường em đấy chứ?”
Phó Sâm đẩy gọng kính lên: “Anh không tự lái xe hằng ngày.”
Hà Thanh Hà sững người một chút, rồi nhanh chóng hiểu được ý của hắn.
Mỗi ngày Phó Sâm đều có tài xế đưa đón, còn Hà Thanh Hà thì tự mình lái xe, nên thua Hà Thanh Hà là chuyện bình thường.
Hà Thanh Hà lại bật cười, Phó Sâm rõ ràng đang tìm cớ để cứu lấy chút tôn nghiêm của mình.
Nhân viên chương trình đi tới: “Vẫn chưa xong đâu, phải chơi ba ván lận.”
Mắt Hà Thanh Hà sáng rực lên, vốn đang cảm thấy chưa đã, còn muốn chơi nữa, chỉ là dù sao anh cũng không phải trẻ con bảy tám tuổi nên ngại không mở miệng.
Hà Thanh Hà mím môi, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Phó Sâm: “Mình chơi tiếp đi.”
Phó Sâm cũng rất dứt khoát: “Chơi tiếp.”
Hai người lại lên xe.
Ở ván đầu tiên, có thể là do Phó Sâm chưa quen điều khiển xe, không thành thạo như Hà Thanh Hà, nhưng sau khi chơi một lượt, hắn nhanh chóng nắm được nhịp điệu.
Hắn vốn không phải kiểu thư sinh yếu ớt suốt ngày ngồi văn phòng, công việc nặng nề đòi hỏi thể lực mạnh mẽ, trên thực tế phản ứng của hắn rất nhanh nhạy.
Hơn nữa, hắn còn có thể dự đoán hướng di chuyển của Hà Thanh Hà, chỉ cần quan sát động tác tay của Hà Thanh Hà là có thể đoán được “SpongeBob” sắp làm gì.
Ván thứ hai, Phó Sâm thắng, Patrick Star húc SpongeBob bay khỏi đường kẻ trắng.
Hà Thanh Hà vẫn rất vui, nói: “Cảm giác như quay lại hồi nhỏ vậy.”
Lúc đó mẹ vẫn còn sống, thường đưa cả nhà đi du lịch, ba anh em quậy phá cả lên, ba mẹ đứng bên không những không can ngăn mà còn vui vẻ cười xem náo nhiệt.
Phó Sâm thì không có ký ức như thế, tuổi thơ của hắn chẳng khác gì hiện tại, đều là cuộc sống máy móc và theo lập trình.
Nhưng giờ đây, khi thấy Hà Thanh Hà vui vẻ như vậy, ký ức thời thơ ấu của hắn dường như cũng được nhuộm màu rực rỡ, hắn có thể đồng cảm với Hà Thanh Hà.
Sau đó là ván thứ ba.
Chơi xong hai ván, Hà Thanh Hà đã rất mãn nguyện, anh hoàn toàn quên mất chuyện thắng thua, cũng không nghĩ đến điểm số chương trình nữa, ván này thắng hay thua đều không quan trọng.
Anh chỉ muốn tận hưởng niềm vui của khoảnh khắc này.
SpongeBob và Patrick Star lại một lần nữa lao vào nhau, giằng co không phân thắng bại.
Nhóm hào môn là cặp đầu tiên chơi hạng mục này, lại thuộc kiểu khách sáo nhường nhịn, nhân viên chương trình từ hôm qua đã lo lắng, sợ cuối cùng không tạo được hiệu ứng mong muốn.
Quả nhiên lúc bắt đầu đúng là như vậy, hai người cứ khách khí qua lại, mãi không chịu đấu thật, nhân viên dù đã cố gắng dẫn dắt nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm.
Không ngờ giờ đây hai người lại chơi hăng say đến thế, các nhân viên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra lại tốt như vậy.
Xe điện đụng tuy vui, nhưng chơi liền ba ván cũng hao thể lực, tốc độ của hai chiếc xe cũng đã bắt đầu chậm lại.
Phó Sâm bẻ lái một cái, để lộ sườn xe, Hà Thanh Hà quả nhiên liền lao tới.
Khi SpongeBob đâm vào bên hông Patrick, Hà Thanh Hà mỉm cười áy náy.
Patrick theo đà bị đâm xoay một vòng 180 độ, Phó Sâm quay lưng lại với Hà Thanh Hà.
Hắn đã quan sát kỹ vị trí của máy quay, xác định phía trước là góc chết, liền nhanh chóng tháo kính xuống cầm trong tay.
Lúc này SpongeBob vừa lúc đụng vào mông Patrick, Patrick bị ép ra ngoài vạch trắng.
Nhân viên chương trình reo hò, nhóm tạo không khí cũng bắt đầu ồn ào: “Tổng tài bị đâm bay ra ngoài rồi!”
Hà Thanh Hà lập tức bước xuống khỏi xe, đi đến bên cạnh Phó Sâm, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi sao anh không né?”
Dựa vào tốc độ phản ứng của Phó Sâm, rõ ràng hoàn toàn có thể tránh được cú đó.
Phó Sâm quay lưng về phía Hà Thanh Hà, điềm tĩnh cúi người xuống rồi quay lại, đưa cặp kính trong tay ra cho Hà Thanh Hà xem: “Anh bị rơi kính.”
Hà Thanh Hà chớp mắt.
Không đeo kính, Phó Sâm trông có chút xa lạ, chỉ có ánh mắt lãnh đạm là vẫn y như thường ngày.
Hà Thanh Hà quan sát kỹ gương mặt và người hắn, thấy không bị gì, liền giúp Phó Sâm đeo lại kính.
Vừa vận động mạnh xong, đầu ngón tay Hà Thanh Hà nóng ran, khi lướt qua tóc mai bên mặt, đệm ngón tay mềm mại khẽ chạm vào vành tai, mang đến cảm giác như bị hơi nóng ủi qua.
Đây là một loại tiếp xúc mà đến lúc thân mật cũng không có, Hà Thanh Hà rất ít khi chạm vào hắn, càng không nói tới việc chạm vào mặt.
Chỉ khi giúp hắn đeo kính hoặc thắt cà vạt, vô tình mới chạm vào như vậy.
Phó Sâm hỏi Hà Thanh Hà: “Có vui không?”
Trong mấy lần ghi hình trước, Phó Sâm cũng từng hỏi câu này, Hà Thanh Hà đều đáp: “Vui.”
Phó Sâm nhàn nhạt ừ một tiếng.
Hà Thanh Hà quay sang giải thích với nhân viên: “Đeo kính chơi trò này hơi thiệt, ván này không tính được không, chơi lại một lần đi.”
Nhân viên có chút khó xử: “Nhưng hết thời gian rồi, còn các nhóm khác sẽ tới chơi nữa, mà hai người cũng phải di chuyển sang địa điểm tiếp theo.”
Phó Sâm bên cạnh nói: “Không cần thay đổi.”
Hà Thanh Hà còn định nói thêm: “Nhưng mà…” Như vậy chẳng phải là hai thắng một thua, điểm số…
Phó Sâm bình tĩnh nói: “Không nhưng nhị gì hết, cứ vậy đi.”
Nhân viên nghe lời Phó Sâm, vỗ tay cái bốp: “Vậy chúng ta cùng chúc mừng nhé!”
Anh ta quay sang Phó Sâm, vui vẻ reo lên: “Chúc mừng Phó tổng đã giành chiến thắng trong trận chiến xe điện đụng đầu tiên của chương trình chúng ta, đánh bại vợ mình, đạt được chiến thắng!”
Phó Sâm đứng sững, lặp lại: “Tôi thắng?”
Nhân viên vừa tung hoa vừa nói: “Tất nhiên rồi, điểm của anh cao hơn vợ anh nhiều.”
Phó Sâm: “…”
Quên mất là phải đổi điểm cho nhau rồi.
Hết chương 40.