Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 46

Chương 46

Chơi trò chơi suốt một ngày, cả người đều rã rời, Hà Thanh Hà đợi Phó Sâm qua, tự động chui vào lòng hắn, coi hắn như gối mà ôm lấy rồi ngủ thiếp đi.

Người ta nói hình thành một thói quen cần hai mươi mốt ngày, Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà đã chìm vào giấc mộng, sau bao lần hòa hợp như thế, không biết liệu anh đã quen với việc có thêm một người ngủ bên cạnh hay chưa.

Sáng hôm sau, Hà Thanh Hà như thường lệ nhanh chóng đuổi Phó Sâm đi, Phó Sâm mặt không cảm xúc quay về phòng mình, cảm thấy bản thân như gã đàn ông tệ bạc lén lút hẹn hò, xong việc thì vội vàng rời khỏi phòng người tình.

Hôm đó lúc tập hợp, các khách mời vẫn chưa hồi sức lại, Nhiếp Bình Nhiên uể oải hỏi: “Hôm nay đừng nói là vẫn phải làm nhiệm vụ nữa nha?”

Theo lịch trình lần trước, hôm nay hẳn là thời gian tâm sự, nhưng ai biết được chương trình có giở trò gì không.

Hơn nữa lần trước còn phải leo núi, hôm nay đừng nói leo núi, đến đi bộ trên mặt đất họ cũng chẳng còn sức.

Hướng Bội Lôi xuất hiện, cô mặc một chiếc váy voan dài thướt tha, đội chiếc mũ cói rộng vành, phong cách từ ngọt ngào đáng yêu chuyển sang thần tiên thoát tục.

Nghiêm Trung Triết cười nói: “MC của chúng ta ăn mặc đẹp thế này, chắc hôm nay không phải làm việc nặng rồi.”

Hướng Bội Lôi cũng cười, nói: “Đúng vậy, hôm nay cho mọi người nghỉ ngơi một chút.”

Cô liếc nhìn Phó Sâm và Hà Thanh Hà, sau đó nói với các khách mời khác: “Chắc mọi người đều biết, chương trình của chúng ta có một cặp khách mời đến từ hào môn thế gia, hôm nay chúng ta sẽ theo họ trải nghiệm cuộc sống của người giàu.”

Chương trình đã mượn du thuyền của nhà Phó Hà, hôm nay mọi người sẽ ra biển, mở tiệc trên du thuyền.

Nghe vậy, những người khác lập tức hồi sinh, Hà Thanh Hà đứng bên cạnh mỉm cười, anh đã sớm biết chuyện này, nên khi những người khác than vãn cũng không lên tiếng.

Nhiếp Bình Nhiên rất vui: “Lúc báo cáo với lãnh đạo bệnh viện, lãnh đạo hỏi tôi tham gia chương trình để làm gì, tôi đã nói là đi mở mang tầm mắt.”

Cậu vô tư hỏi: “Tiệc du thuyền có mỹ nữ mặc bikini không?”

Cậu chỉ từng thấy người giàu ra khơi trên phim ảnh, ở đó kẻ có tiền đeo đồng hồ và dây chuyền vàng, bên cạnh là các mỹ nữ, tay cầm ly rượu vang đỏ tựa vào lan can thuyền hóng gió biển.

Những người khác nghe vậy đều khựng lại, cái định kiến này cũng phiến diện quá rồi đấy, Ngô Kỳ mắng: “Em bị ngốc hả, ở đây toàn gay, nhìn mỹ nữ mặc bikini gì chứ.”

Mọi người đều phá lên cười.

Cả đoàn đi bộ đến bến cảng, du thuyền của Hà Thanh Hà đang neo ở mép bờ.

Đó là một chiếc du thuyền hạng trung dùng cho gia đình, sơn màu xanh trắng xen kẽ hòa vào màu biển, lặng lẽ đậu tại cảng như một con cá lớn nằm dài trên mặt nước.

Đây là chiếc du thuyền thứ hai của Hà Thanh Hà, chiếc đầu tiên mua ở nước ngoài, thích hợp để ra khơi dài ngày, nhưng lúc về nước thì việc vận chuyển quá phiền phức nên anh đành bán đi.

Ban đầu anh cũng không định mua thêm thuyền nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy thuyền đẹp là lại ngứa ngáy trong lòng, thế là lại mua một chiếc.

Chiếc du thuyền này so với tính năng đi biển càng chú trọng đến sự thoải mái và giải trí, rất phù hợp cho cả gia đình đi nghỉ mát.

Lúc mua thuyền, Hà Thanh Hà vừa mới về nước, trong lòng còn ôm ấp mộng tưởng rằng có lẽ một ngày nào đó có thể đưa cả nhà cùng lên con thuyền này. Nhưng rồi dần dần, giấc mộng đó cũng nguội tắt, du thuyền cứ vậy neo ở bến cảng, gần như chẳng mấy khi sử dụng.

Các khách mời lần lượt lên thuyền, không ngớt lời tán thưởng con mắt thẩm mỹ của chủ thuyền.

Lớp sơn ngoài của du thuyền vẫn là tông xanh trắng chủ đạo, còn phần trang trí nội thất bên trong lại mang sắc cam sinh động, sắc thái ấm áp xua tan cảm giác hiu quạnh của đại dương. Đặc biệt là phần boong thuyền có một vòng ghế sô pha mềm hình tròn rất thoải mái, có thể ngồi thư thái trên boong vừa hứng gió biển vừa ngắm cảnh sắc tuyệt vời.

Lúc này du thuyền đã rời bến, hôm nay biển lặng gió sóng êm, thích hợp để di chuyển chậm, không lo say sóng. Thuyền lướt đi trên mặt nước làm bắn tung từng đợt bọt trắng, gió biển mang theo hơi nước mằn mặn, thấm vào da thịt, khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Tuy trên thuyền không có mỹ nữ mặc bikini nhưng có rượu, nước giải khát, trái cây tươi, pha một ly cocktail cầm trên tay, dựa vào lan can nhìn ra đại dương mênh mông cũng đã thích ý vô cùng.

Nhiếp Bình Nhiên cảm khái: “Thật sự quá sướng, vẫn là có tiền tốt nhất.” Có cả máy bay riêng lẫn du thuyền riêng, cậu tò mò hỏi Hà Thanh Hà: “Bình thường mấy người rảnh rỗi là ra đây nghỉ dưỡng hả?”

Nào có chuyện đó, phải nói là hoàn toàn không có, Hà Thanh Hà uyển chuyển đáp: “Cũng không phải lúc nào cũng có thời gian.”

Tả Văn Phong nói: “Phó tổng vừa nhìn đã biết là kiểu doanh nhân thực chiến, lần nào đi quay chương trình cũng dẫn theo trợ lý, chắc chắn cực kỳ bận rộn.”

Xem như nói trúng, Hà Thanh Hà mỉm cười gật đầu.

Nhiếp Bình Nhiên lại thở dài: “Người có tiền cũng cực thật.”

Hôm qua Quảng Quân vì chuyện chơi trò chơi mà đơn phương cãi nhau với Nhĩ Đông, Nhĩ Đông đang dỗ dành y, đúng lúc nghe thấy câu này của Nhiếp Bình Nhiên, y liền bật cười nói: “Cũng không phải người có tiền nào cũng cực, cũng có người ngồi không hưởng phúc, nằm mà tiêu tiền của người khác.”

Câu này mang hàm ý rõ rệt, những người khác không ai lên tiếng, chỉ có Ngô Kỳ ngây ngô nói: “Đúng vậy, ví dụ như mấy cậu ấm cô chiêu đó.”

Hắn bắt đầu kể về mấy người ngậm thìa vàng mà mình từng gặp khi đi diễn thời trang ở nước ngoài, Nhiếp Bình Nhiên nhéo hắn một cái, hắn còn không hiểu gì hỏi: “Sao em nhéo tôi?”

Nhiếp Bình Nhiên bất đắc dĩ nói: “Sao anh lại không biết nhìn sắc mặt người ta thế.”

Bầu không khí có chút lúng túng, ngay cả anh cả Nghiêm Trung Triết cũng không biết nên hóa giải thế nào, Quảng Quân tự mình đứng ra xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tâm trạng không tốt, nói chuyện có hơi gắt.” Y dừng lại một chút, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt cực kỳ khó xử, như thể đang rất cố gắng mới có thể mở miệng: “Tôi nhớ lại chuyện cũ.”

Lý do tâm trạng không tốt hẳn là vì cãi nhau với Nhĩ Đông, còn chuyện cũ là gì, Nghiêm Trung Triết hỏi đúng lúc: “Là chuyện như thế nào?”

Quảng Quân gượng cười, nói: “Lúc mới làm blogger, tôi từng bị một thiếu gia nhà giàu dây dưa, để lại ấn tượng không tốt, cho nên hơi có bóng ma tâm lý với người có tiền.”

Hắn nhìn sang Hà Thanh Hà, chân thành nói: “Xin lỗi nhé, tôi không nhắm vào ai cả, chỉ là tâm trạng không tốt, nói năng không suy nghĩ.”

Hà Thanh Hà có chút không hiểu, tại sao đối phương lại đột nhiên như vậy, công kích người khác rồi lại tự làm hòa. Nhưng người ta đã đưa lời xuống nước rồi, anh cũng chỉ có thể nói: “Không sao, chỉ là đang trò chuyện thôi mà.”

Những người khác lần lượt an ủi Quảng Quân, cảm xúc áy náy của Nhĩ Đông ở bên cạnh càng thêm rõ rệt, khi dỗ dành Quảng Quân thì dáng vẻ càng cúi mình, thái độ càng thêm dịu dàng.

Trên du thuyền tất nhiên có máy quay, lúc này Quảng Quân trở thành tiêu điểm, ống kính xoay quanh y, các khách mời khác cũng ở bên cạnh, an ủi và khuyên nhủ y.

Chỉ có Hướng Bội Lôi quay sang nhìn Hà Thanh Hà chớp mắt một cái.

Hướng Bội Lôi biết chuyện Quảng Quân muốn đưa người viết nội dung vào đoàn, cô điên cuồng ra hiệu bằng mắt với Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà thấy cô chớp mắt đến mức phấn nhũ mắt bay tán loạn, bật cười gật đầu, tỏ ý mình hiểu rồi.

Chẳng qua là đang dựng lên một hình tượng “người thật tình”, tám phần là chiêu bài do bên kế hoạch nghĩ ra cho Quảng Quân.

Vốn dĩ chủ thuyền mới là tâm điểm, giờ phút tỏa sáng đều bị Quảng Quân cướp hết, Hà Thanh Hà vui vẻ được thảnh thơi, tranh thủ cơ hội đi vào khoang thuyền.

Phó Sâm theo sau anh.

Hai người cùng đi vào khoang thuyền, Hà Thanh Hà hỏi: “Sao vậy?”

Anh nhớ lại lúc đi bắt hải sản, Phó Sâm cũng dán sát sau lưng anh mà nhìn như thế.

Phó Sâm hỏi: “Bình thường con thuyền này đậu ở đâu?”

Hà Thanh Hà không ngờ hắn hỏi chuyện này, nói: “Đậu ở bến cảng gần chỗ tụi mình nhất, mỗi năm đóng tiền thuê là được.”

Phó Sâm lại hỏi: “Mỗi năm đều do em bảo dưỡng à?”

Hà Thanh Hà cười nói: “Giống như máy bay nhà anh thôi, có công ty du thuyền chuyên lo, em chỉ cần trả tiền là xong.”

Nói thì là vậy, nhưng có thêm một thứ tức là có thêm một chuyện, luôn cần có người nhớ đến.

Nuôi một chiếc du thuyền không dễ hơn nuôi một chiếc máy bay.

Phó Sâm im lặng một lát, nói: “Anh không biết.”

Họ kết hôn chưa bao giờ tính toán tài sản riêng, công việc chính của Phó Sâm là vận hành vốn, thế mà lại hoàn toàn không biết gì về tài sản của Hà Thanh Hà. Trước đây nghe anh nhắc đến chuyện du thuyền, hắn cũng chẳng để tâm, cứ tưởng đó chỉ là món đồ chơi của nhị thiếu gia nhà họ Hà.

Lần này đến ghi hình chương trình, hắn mới nhận ra chiếc du thuyền này có ý nghĩa rất lớn đối với Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà nói cứ giao cho công ty là được, nhưng Phó Sâm biết chiếc thuyền này sạch sẽ gọn gàng trông như mới thế này chắc chắn là đã được chăm chút kỹ lưỡng.

Hắn và Hà Thanh Hà kết hôn đã một năm, vậy mà lại chẳng nhận ra điều gì.

Hà Thanh Hà không hiểu ý câu “anh không biết” của Phó Sâm, tưởng hắn hứng thú với du thuyền, bèn nói: “Anh cũng muốn mua à? Em có thể giới thiệu công ty du thuyền cho anh.”

Phó Sâm: “…”

Hắn đỡ gọng kính, nói: “Một gia đình, một con thuyền là đủ rồi.”

Hà Thanh Hà ngẩn ra, trong khoảnh khắc niềm vui không thể diễn tả bằng lời trào lên, khiến anh không biết nên phản ứng thế nào.

Đây là câu nói dễ nghe nhất mà anh được nghe gần đây.

Chỉ cần có người công nhận gia đình do anh xây dựng là anh đã vui rồi, mà được chính Phó Sâm công nhận, anh lại càng vui hơn.

Cho dù con thuyền này chỉ có thể neo ở cảng, vĩnh viễn không có cơ hội ra khơi, cũng đã đáng rồi.

Hà Thanh Hà thử nói với Phó Sâm: “Nếu có dịp thì có thể hẹn người thân nhà anh cùng ra biển chơi.”

Tuy Phó Sâm được nuôi lớn theo kiểu buông thả, nhưng nhà họ Phó đông người, vẫn có vài người thân quan hệ tốt với hắn, nếu rủ thì nhất định sẽ có người đi.

Không giống nhà họ Hà, ba anh em ruột, cả nửa năm còn chưa gặp nhau một lần.

Phó Sâm nói: “Được.”

Hà Thanh Hà biết Phó Sâm bận rộn, đồng ý chẳng qua vì phép lịch sự, chuyện ra khơi mười phần thì chín phần cuối cùng sẽ không có kết quả, chờ đến khi kỳ ghi hình này kết thúc, con thuyền của anh lại phải nằm im trong cảng.

Nhưng tâm trạng anh vẫn rất tốt, chân thành nhìn Phó Sâm mỉm cười.

Hai người nói chuyện trong khoang thuyền thì Nghiêm Trung Triết đi vào tìm họ, nói: “Thì ra hai người ở đây à.” Trên mặt mang vẻ trêu chọc: “Đang nói chuyện bí mật gì thế?”

Hà Thanh Hà ngại ngùng cười, vừa định nói gì đó để lảng đi, Phó Sâm đã lên tiếng: “Không có nói chuyện bí mật gì cả.”

Hắn liếc nhìn quay phim bên cạnh, nói: “Cậu ấy có thể làm chứng.”

Quay phim: “…”

Nghiêm Trung Triết ngẩn ra một lúc mới nhận ra Phó Sâm đang nói đùa, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào.

Hay là tổng tài đừng khuấy động bầu không khí nữa, không những không sôi động hơn mà còn lạnh thêm.

Nghiêm Trung Triết gọi hai người ra ngoài, dẫn họ quay lại nhập hội với mọi người.

Hôm nay đi du thuyền ra biển chắc chắn không chỉ là để ngắm cảnh. Cả nhóm ngồi trên ghế sô pha ở boong thuyền, bên cạnh là nước ngọt ướp lạnh và đồ ăn vặt, trông y như sắp họp. Mọi người đều biết chuẩn bị đến phần “chuyện lòng bên lửa trại” phiên bản 2.0, lại sắp khám phá tâm hồn rồi đấy.

Tả Văn Phong đùa: “Tiệc du thuyền đâu hả?”

Hướng Bội Lôi cười: “Thì đang là tiệc du thuyền mà, có rượu, có trái cây, có bạn bè tụ tập, chẳng phải rất vui sao?”

Ngô Kỳ nói: “Tiệc du thuyền của tụi mình là phiên bản mẫu giáo, không làm chuyện xấu, chỉ nói chuyện phiếm.”

Nhiếp Bình Nhiên châm chọc: “Xem ra bình thường anh làm không ít chuyện xấu nhỉ, rành ghê.”

Ngô Kỳ mất kiên nhẫn nói: “Em lại thế nữa rồi, chỉ thuận miệng nói thôi mà.”

Nhiếp Bình Nhiên giọng điệu quái rỡ: “Chuyện buột miệng thốt ra mới là thật lòng nhất.”

Ngô Kỳ sa sầm mặt: “Em đừng có gây chuyện vô lý.”

Hai người bọn họ cãi nhau suốt ngày, có lúc là giỡn có lúc là thật, mà lần này nghe giọng điệu của cả hai thì xem ra là thật sự bốc hỏa rồi.

Nghiêm Trung Triết vội vàng lên tiếng: “Đừng cãi nữa, hôm nay là biển chưa đủ đẹp hay du thuyền chưa đủ thú vị chứ? Đừng lãng phí thời gian vào chuyện cãi nhau.”

Hướng Bội Lôi cũng vội khuyên: “Đúng vậy, hiếm khi mọi người tụ họp để ngắm biển, trò chuyện một chút chẳng phải rất tốt sao.”

Vừa rồi Quảng Quân được mọi người tâng bốc như sao sáng, trở thành tâm điểm, Nhĩ Đông cũng đúng lúc dỗ dành khiến y nở mày nở mặt. Giờ tâm trạng y rất tốt, muốn tiếp tục làm chủ bầu không khí, bèn cầm chai bia trước ghế sô pha, đứng dậy nâng ly: “Nào, chúng ta cạn ly, kính tất cả mọi người ở đây, cảm ơn chương trình đã cho chúng ta cơ hội được trở thành bạn bè, cảm ơn vì đã cho chúng ta dù ở bốn phương trời mà vẫn gặp gỡ nhau ở đây.”

Y làm như vô tình liếc nhìn Hà Thanh Hà một cái, sau đó mới nói với Phó Sâm: “Cũng cảm ơn Phó tổng đã hào phóng, cung cấp chiếc du thuyền sang trọng như vậy, để chúng ta có một ngày tuyệt vời.”

Bên kia vừa mới cãi nhau, bên này đã cụng ly, cách chữa cháy này hơi gượng gạo, hơn nữa việc dẫn dắt chương trình vốn là phần của Hướng Bội Lôi, bây giờ cô lại bị giành lời, nhưng cũng không thể để không khí lạnh đi. Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong lập tức cũng nâng đồ uống đứng dậy, kêu gọi mọi người cùng cụng ly.

Lúc này Phó Sâm không động đậy, nhàn nhạt nói: “Không cần cảm ơn tôi.”

Hắn khẽ nâng mí mắt nhìn về phía Hà Thanh Hà, giọng điệu bình thản: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn Thanh Hà đi, du thuyền là của em ấy.”

Hết chương 46.

Bình Luận (0)
Comment