Chương 49
Nghe Nhĩ Đông nói vậy, mọi người lại một lần nữa sững sờ.
Lúc này ai nấy đều hoang mang, cặp hào môn đúng là “có độc”, một khi cố gắng đặt mình vào khuôn mẫu của họ là sẽ lạc lối hoàn toàn, như thể rơi vào sương mù, mãi không tìm ra đường thoát.
Cuối cùng vẫn là người có kinh nghiệm như Tả Văn Phong đứng ra lên tiếng: “Tôi hiểu cảm giác sai lệch mạnh mẽ từ họ bắt nguồn từ đâu rồi, họ không có d*c v*ng.”
Hắn nhìn về phía Nghiêm Trung Triết, nói: “Ngay cả chồng chồng như chúng tôi, dù đã kết hôn mười năm rồi vẫn còn có mong cầu ở đối phương, nhưng họ thì chỉ biết cho đi, chưa bao giờ yêu cầu gì từ người kia.”
Lần này Nghiêm Trung Triết cũng tán đồng, gật đầu: “Nhưng tôi vẫn giữ vững quan điểm, họ là một cặp vợ chồng rất tốt.”
Quảng Quân tiếp lời: “Tôi cũng vẫn giữ quan điểm, họ có vấn đề rất lớn.”
Cuộc thảo luận đến đây không thể tiếp tục được nữa, khi đã bình tĩnh lại, các vị khách mời mới cảm thấy khi nãy mình hơi quá đà, có vài lời nói ra có phần quá đáng.
Mọi người nhìn về phía cặp đôi hào môn, vẻ mặt Hà Thanh Hà bình thản, cụp mắt ngồi đó, ngũ quan tinh xảo như được chạm khắc kỹ càng, vì quá tinh tế và phiêu dật, nên nhìn thoáng qua như một con búp bê giả.
Còn Phó Sâm bên cạnh thì sắc mặt còn lạnh hơn thường ngày, chẳng biết là hồn vía đã bay đến tận đâu đâu.
Hai người này… có nói gì họ cũng sẽ chẳng bận tâm đâu nhỉ.
Hướng Bội Lôi khẽ hắng giọng, nói: “Vừa nãy thầy Tả nói rằng dù đã kết hôn với thầy Nghiêm mười năm vẫn còn mong cầu lẫn nhau, vậy hai người có thể chia sẻ cụ thể là mong cầu điều gì không?”
Cách chuyển chủ đề này có hơi gượng ép, nhưng rõ ràng đang gợi ý cho mọi người chuyển sang câu chuyện của cặp đôi tiếp theo.
Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong đã kết hôn mười năm, hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, hai người phân tích về chính mình rõ ràng hơn ai hết, những người khác cơ bản chẳng còn gì để bàn.
Cuối cùng là đến Quảng Quân và Nhĩ Đông, Quảng Quân tỏ ra rất hài lòng với việc mình là người xuất hiện cuối cùng. Người phụ trách viết kịch bản của y sớm đã đoán được dụng ý của ekip từ các trò chơi trước đó, họ muốn khai thác chiều sâu nội tại của khách mời nên đã viết sẵn một kịch bản chi tiết.
Quảng Quân và Nhĩ Đông cứ theo kịch bản mà diễn, mọi việc diễn ra suôn sẻ, cũng phần nào làm dịu đi cảm giác mất mặt khi bị đánh phủ đầu lúc trước.
Mọi người quay chương trình trên biển suốt cả ngày, đến chạng vạng, du thuyền mới chậm rãi quay đầu trở về.
Ánh hoàng hôn rải xuống mặt biển phẳng lặng, tựa như được dát một lớp vàng lá lấp lánh rực rỡ.
Du thuyền cập bến, cả nhóm lên bờ. Các khách mời và nhân viên chương trình lại lần nữa cảm ơn sự hào phóng của chủ thuyền, Hà Thanh Hà mỉm cười nói không có gì.
Phần ghi hình lần này kết thúc, có người phải lập tức trở về nhà, lại đến lúc tạm biệt nhau.
Nhân viên chương trình thông báo với các khách mời, phần ghi hình của kỳ sau sẽ quay về đời sống thường nhật tại nhà, lần hội ngộ tiếp theo sẽ là một khoảng thời gian rất lâu nữa.
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy lưu luyến, tính ra mọi người chỉ ghi hình hai lần, tổng cộng mới ở bên nhau sáu ngày, thế mà lại có cảm giác như những người bạn lâu năm lúc chia tay không khỏi ngậm ngùi.
Cả đoàn lần lượt rời đi, Quảng Quân và Nhĩ Đông tách khỏi đội ngũ, chuẩn bị quay về khách sạn lấy bản kế hoạch.
Trên đường đi, sắc mặt Nhĩ Đông có phần bất an, nói với Quảng Quân: “Hà Thanh Hà hình như cũng có gia thế không tệ, chúng ta đừng đụng vào họ nữa, chọc không nổi đâu.”
Quảng Quân hừ một tiếng, nói: “Ai nói phải đối đầu trực diện với họ chứ, anh không biết làm ngầm à?” Y nghĩ một lát, ai mà ngờ gia cảnh Hà Thanh Hà cũng giàu thế: “Dư luận về ‘kiều thê’ không ổn lắm, phải đổi cách khác thôi.”
Y sa sầm mặt nói tiếp: “Không chỉ họ, mấy khách mời khác cũng phải moi ra ít phốt, dù sao cũng phải kéo độ hot lên, nếu không thì chuyến đi ghi hình lần này coi như lỗ vốn.”
Nhĩ Đông còn muốn nói thêm, nhưng thấy Quảng Quân kiên quyết như vậy, đành ngậm miệng lại.
Các khách mời khác lần lượt rời đi, nhân viên sau khi kiểm kê thiết bị cũng rút khỏi hiện trường, chiếc du thuyền náo nhiệt cả một ngày giờ lặng lẽ neo bên cảng. Hà Thanh Hà đứng ở bờ, thất thần nhìn con thuyền của mình.
Phó Sâm bước tới, nói: “Tám giờ tối nay xe sẽ tới.”
Ánh mắt Hà Thanh Hà vẫn chăm chú dõi theo lớp sơn trên thân du thuyền, miệng đáp: “Được, vẫn còn thời gian.”
Phó Sâm hỏi: “Thuyền sẽ được vận chuyển về thế nào?”
Hà Thanh Hà trả lời: “Ngày mai công ty du thuyền sẽ đến.”
Phó Sâm lại hỏi: “Là chạy về từ biển hay vận chuyển đường bộ?”
Hà Thanh Hà không ngờ Phó Sâm lại tò mò chuyện này, cuối cùng cũng thu ánh mắt về từ du thuyền, nhìn sang hắn, nói: “Vận chuyển đường bộ, sau đó dùng cần cẩu hạ xuống bến cảng.”
Phó Sâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi tiếp: “Vậy em có biết lái thuyền không?”
Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm, không hiểu sao tự dưng hắn lại thành người nhiều tò mò như vậy, nói: “Biết lái.”
Anh từng một mình ra khơi, sao có thể không biết lái tàu.
Phó Sâm lại gật đầu: “Có dịp thì lái thử xem.”
Hà Thanh Hà nói: “Được.”
Anh vẫn không rõ ý định của Phó Sâm, dò hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Phó Sâm nói: “Không có chuyện gì cả.” Chỉ là tán gẫu thôi.
Lúc mọi người thảo luận khi nãy, Phó Sâm không hề hòa nhập, những lời của các khách mời nghe vào tai hắn như ngôn ngữ đến từ thế giới khác, không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu.
MC hỏi hắn, trong hôn nhân có vấn đề gì không, hắn đương nhiên trả lời không có.
Thứ nhất là hắn chưa từng nghĩ đến phương diện này, thứ hai là hắn không cho rằng hôn nhân của mình có gì sai.
Nhưng, hắn cũng không phải hoàn toàn không có điều băn khoăn.
Ngược lại, thời gian gần đây cảm biến của hắn thường xuyên tiếp nhận những k*ch th*ch xa lạ, bộ xử lý của hắn lập tức xuất hiện dao động bất thường, làm nhiễu loạn tư duy của hắn, tất cả những điều này khiến hắn cảm thấy khó hiểu và không thoải mái.
Điều duy nhất hắn có thể xác định là nguồn gốc của những k*ch th*ch và dao động này đều đến từ Hà Thanh Hà.
Lúc đó MC lẽ ra nên đổi cách đặt câu hỏi, không nên hỏi hắn liệu hôn nhân có vấn đề hay không, nếu hỏi hắn nhìn nhận thế nào về bạn đời…
Có lẽ hắn đã có thể đưa ra một câu trả lời khác.
x
Phó Sâm và Hà Thanh Hà bắt chuyến tàu cao tốc lúc tám giờ tối để trở về, khi về đến biệt thự thì đã gần nửa đêm.
Trợ lý Hoàng giúp Phó Sâm sắp xếp hành lý xong liền đi, Phó Sâm vẫn cho cậu ta nghỉ thêm một ngày vào ngày mai.
Theo lý thì hai người nên đi rửa mặt rồi đi ngủ ngay.
Nhưng cả hai đứng yên trong phòng khách, không ai động đậy.
Hà Thanh Hà vừa bước vào biệt thự, lại có cảm giác như phép màu của Lọ Lem đã tan biến, từ tiên cảnh vô ưu trở về trần thế, chờ đợi anh là cuộc sống đơn điệu và nặng nề như cũ.
Hai người đứng bất động, đại khái cũng đoán được đối phương đang nghĩ gì, bởi họ đang nghĩ cùng một chuyện.
Một lúc sau, Phó Sâm nói: “Từ hôm nay, em dọn sang phòng ngủ chính đi.”
Giai đoạn trước đã có đủ sự chuẩn bị, nên giờ có thể nói thẳng ra rồi.
Hà Thanh Hà vẫn còn do dự: “Nhưng buổi sáng anh phải tập thể dục.”
Phó Sâm nói: “Khó tránh khỏi sẽ đánh thức em, vậy đành nhờ em điều chỉnh lại giờ giấc, ngủ sớm một chút.”
Hà Thanh Hà chớp mắt, nói: “Em không có vấn đề gì, chỉ cần không làm phiền anh là được.”
Phó Sâm nói: “Anh cũng không có vấn đề gì.”
Cả hai không hẹn mà cùng nhớ tới buổi thảo luận trong chương trình ban ngày, hình như suốt cả ngày họ đều đang lặp đi lặp lại ba chữ “không vấn đề”.
Hà Thanh Hà bật cười, nói: “Vậy em thu dọn một chút rồi chuyển sang đó.”
Phó Sâm nói: “Mai rồi dọn, hôm nay nghỉ ngơi trước đã.”
Ánh mắt Hà Thanh Hà cong cong, mỉm cười đồng ý: “Được.”
x
Đội ngũ chương trình đang gấp rút dựng tập, khán giả thì ngày nào cũng giục phát sóng tập bốn ở tài khoản chính thức, các khách mời tạm thời có được khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Hà Thanh Hà vẫn như thường lệ đi làm ở công ty, Lý Chinh dường như không can thiệp vào chuyện anh tham gia chương trình nữa, dù sao Hà Hiên Bách cũng không có ý kiến nên hắn cũng chẳng còn gì để nói.
Các nhân viên khác vẫn như trước, thể hiện sự ủng hộ với Hà Thanh Hà, còn trực tiếp muốn anh cập nhật tập bốn, nói sẽ bỏ phiếu cho anh.
Hà Thanh Hà không khỏi nghĩ, những lời bình luận trên mạng kia, có khi nào là do nhân viên công ty để lại.
Nếu là trước đây gặp phải tình huống này, Hà Thanh Hà hẳn sẽ thấy lúng túng. Nhưng nay đã tham gia mấy tập, mặt mũi anh dày lên không ít, dù bị người quen nhìn thấy cũng không xao động, thậm chí còn có thể chủ động trò chuyện vài câu.
Ngoài ra, Hà Thanh Hà thường xuyên gọi Lâm Hân Lộ vào văn phòng, Lý Chinh ở sau lưng anh hỏi thăm Lâm Hân Lộ: “Tiểu Hà tổng tìm cô làm gì?”
Lâm Hân Lộ trả lời: “Hỏi một số chuyện liên quan đến tự truyền thông.”
Biểu cảm Lý Chinh có chút kỳ lạ, nói: “Anh ấy không phải định làm influencer đấy chứ.”
Nghĩ kỹ lại, đã tham gia cả chương trình thực tế rồi, muốn làm influencer cũng không lạ.
Lý Chinh nghĩ đến lời nói đùa trước đây sẽ biến Sáng Tạo Ưu Tháp thành công ty giải trí, còn hắn thì làm người đại diện, mặt không kiềm được mà sầm xuống.
Sáng Tạo Ưu Tháp vốn dĩ là món đồ chơi mà Hà tổng giao lại cho Hà Thanh Hà, nó có biến thành dạng gì cũng chẳng quan tâm.
Chỉ là mấy năm nay hắn vẫn luôn ở lại đây, dù thế nào cũng từng bỏ ra không ít tâm huyết, hắn không thể quay về trụ sở chính của tập đoàn mà suốt đời sẽ bị trói chặt bên Hà Thanh Hà, nên hắn không hy vọng anh ta làm cho Sáng Tạo Ưu Tháp rối tung rối mù.
Lâm Hân Lộ nhíu mày, làm ra vẻ như đang suy nghĩ gì đó, nói: “Tôi thấy anh Hà rất có tiềm năng ấy chứ, trong thời đại nhìn mặt mà sống này, nhan sắc chính là lưu lượng.”
Mặt Lý Chinh lại càng đen hơn.
Lâm Hân Lộ bật cười thành tiếng, nói: “Yên tâm đi, tạm thời anh Hà chưa có ý định đó đâu, chắc là lần này tham gia chương trình thấy được sức mạnh của lưu lượng nên mới muốn mở rộng kênh truyền thông cá nhân thôi.”
Lý Chinh nghe vậy vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, bán tín bán nghi nhìn Lâm Hân Lộ, thấy cô ta trưng ra vẻ mặt thản nhiên, hắn mới chịu để người đi.
x
Không có những ngày ghi hình, cuộc sống lại yên ả như thường.
Công việc của Phó Sâm vẫn bận rộn như cũ. Sau khi trở về từ bờ biển, hắn lập tức đi công tác, may mà chuyến đi không dài, ba ngày sau đã về.
Mỗi lần công tác, Phó Sâm đều báo cáo hành trình đúng giờ, đây là thói quen giữa hai người.
Những lúc như vậy, Hà Thanh Hà lại thấy, ở phương diện này Phó Sâm thật sự không có chỗ nào để chê. Hắn luôn công khai toàn bộ lịch trình, còn báo trước đúng giờ, nhìn thì có vẻ cứng nhắc nhưng thực ra lại mang đến cảm giác an toàn trọn vẹn.
Ngày Phó Sâm trở về, Hà Thanh Hà đã nấu sẵn một bàn đầy món ngon.
Hà Thanh Hà rất thích bộ đồ ăn bằng sứ mà Phó Sâm tặng mình, chỉ những lúc thế này mới lấy ra dùng.
Hai người ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, theo thói quen của họ, thời điểm ăn uống sẽ yên lặng, thế nhưng dạo gần đây, họ vừa ăn vừa tán gẫu ngày càng nhiều hơn.
Phó Sâm hỏi: “Mai là cuối tuần, em có dự định gì không?”
Hà Thanh Hà lắc đầu: “Không có.”
Những cuối tuần trước giờ của họ luôn trôi qua rất bình thường.
Vì có đơn vị cung ứng riêng, họ không cần phải ra ngoài mua sắm như các gia đình khác vào cuối tuần.
Cuối tuần, Phó Sâm đôi khi tăng ca, đôi khi ở trong thư phòng, chẳng khác mấy ngày thường.
Hà Thanh Hà cũng thế, anh ở trong phòng mình hoặc phòng chiếu phim, xem máy tính hay video, chưa từng ra khỏi nhà.
Trước đây, Phó Sâm cứ nghĩ Hà Thanh Hà là người hướng nội, giống hắn chẳng có sở thích gì. Đến khi tham gia chương trình thực tế, hắn mới phát hiện hoàn toàn không phải vậy.
Sở thích của Hà Thanh Hà vô cùng phong phú, nhiều đến mức không đếm xuể.
Hà Thanh Hà hỏi: “Sao đột nhiên hỏi thế?”
Phó Sâm đáp: “Nếu không có kế hoạch, vậy thì dành thời gian cho anh.”
Hà Thanh Hà ngoan ngoãn nói: “Được thôi.”
Anh cúi đầu ăn thêm mấy miếng, rồi ngẩng lên, hỏi tiếp: “Em có thể hỏi trước là định làm gì không?”
Phó Sâm nói: “Ngày mai em sẽ biết.”
Nghe vậy, Hà Thanh Hà không hỏi nữa.
Bây giờ anh đã dọn hẳn vào phòng ngủ chính, một nửa tủ đồ trong phòng là quần áo của anh. Lúc này, anh mới hơi hiểu vì sao cư dân mạng và cả ekip chương trình cứ khăng khăng chuyện vợ chồng nên ngủ chung.
Hai người lập thành gia đình, đâu phải lúc nào cũng có thể ở bên nhau. Phần lớn các cặp vợ chồng vì cuộc sống mưu sinh mà bận rộn, thời gian thực sự dành cho nhau chỉ còn lại bữa cơm và mấy phút trước khi ngủ.
Kể đôi ba chuyện vụn vặt trong ngày, bàn một chút kế hoạch cho tương lai, tình cảm cũng nhờ đó mà gắn bó hơn.
Giống như thời học sinh, sự thân thiết với bạn cùng lớp phần nhiều đều bắt đầu từ những cuộc trò chuyện ban đêm trong ký túc xá. Vợ chồng cũng vậy, trước khi đi ngủ tâm sự một chút, dù chỉ năm phút thôi, cũng cảm thấy gắn bó với nhau hơn.
Tuy Hà Thanh Hà và Phó Sâm không phải người nói nhiều, nhưng chỉ cần dựa vào nhau cũng mang lại cảm giác tương tự.
Hà Thanh Hà nằm trên giường xem điện thoại, Phó Sâm ở bên cạnh xem máy tính bảng, cả hai dần quen với việc có thêm một người bên cạnh.
Vẫn im lặng nhưng không khí đã không còn cảm giác ngột ngạt đè nén.
Khoảng nửa tiếng sau, Phó Sâm nghiêng người sang, rút chiếc điện thoại trong tay Hà Thanh Hà ra, nói: “Ngủ thôi.”
Hà Thanh Hà tiếc nuối nhìn điện thoại của mình, nói: “Mai là cuối tuần mà.”
Từ khi hai người ngủ chung, Phó Sâm đã cố gắng điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt của Hà Thanh Hà, không cho anh thức khuya, tránh để sáng hôm sau nằm lì trên giường không dậy nổi.
Vừa mới chỉnh được hai ngày thì Phó Sâm phải đi công tác, Hà Thanh Hà ở nhà một mình không kiềm chế được lại buông thả, đồng hồ sinh học lại rối tung.
Phó Sâm vừa về liền lập tức quản lý giờ đi ngủ của anh.
Ý của Hà Thanh Hà là mai nghỉ có thể ngủ nướng một chút, nhưng Phó Sâm lại nói: “Mai có việc, không ngủ được.”
Cụ thể là việc gì, Phó Sâm không nói, Hà Thanh Hà cũng không hỏi, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
Không chỉ bắt Hà Thanh Hà đi ngủ sớm, Phó Sâm còn tự làm gương, đặt máy tính bảng xuống rồi tắt đèn.
Sáng hôm nay Phó Sâm vẫn còn ở nơi khác, Hà Thanh Hà dậy trễ, bây giờ đương nhiên chưa buồn ngủ, chỉ có thể nhắm mắt lại đếm cừu.
Đếm đến con cừu thứ năm trăm, anh cảm thấy hơi thở bên cạnh dần dần trở nên đều đặn, bèn lén mở mắt ra.
Điện thoại của anh bị Phó Sâm đặt ở phía đầu giường bên hắn, Hà Thanh Hà trong bóng tối mím môi, trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, xoay người không một tiếng động, sau đó chống người dậy, định vòng qua Phó Sâm để lấy điện thoại.
Lần trước anh từng làm chuyện này nên lần này rất thuần thục.
Động tác của anh rất nhẹ, đệm giường mềm mại hoàn toàn không phát ra tiếng động, chỉ còn cách điện thoại một chút nữa thôi là chạm được.
Lúc này, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo anh, lòng bàn tay nóng ấm xuyên qua lớp áo ngủ mỏng dính lên da thịt, hơi dùng sức như trừng phạt, làm thân thể Hà Thanh Hà run bắn.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ngược trở lại.
Phó Sâm ép anh vào lòng mình, để mặt anh áp lên ngực hắn, một tay ôm lấy eo anh, tay kia đặt lên lưng anh, giữ chặt không cho anh nhúc nhích.
Hà Thanh Hà nghe thấy phía trên đầu truyền đến một giọng nói khàn khàn, trầm thấp: “Ngủ.”
Hà Thanh Hà: “Ồ.”
Lồng ngực rộng rãi ấm áp giam chặt lấy anh, phần lưng và eo của anh nóng đến đáng sợ, như thể có một lưỡi kiếm đang treo lơ lửng phía sau.
Vừa k*ch th*ch lại vừa có cảm giác an tâm vô cùng.
Cũng không dám nhúc nhích nữa.
x
Sáng hôm sau vẫn là Phó Sâm tỉnh trước, cuối tuần này hắn không đi bơi mà nằm thêm với Hà Thanh Hà một lát, đợi thời gian vừa đủ mới gọi anh dậy.
Ngủ một giấc ngon lành, tinh thần Hà Thanh Hà rất sảng khoái. Sau khi rửa mặt xong, lúc chuẩn bị thay đồ, anh hỏi Phó Sâm: “Bây giờ có thể nói cho em biết sẽ làm gì chưa, để em còn chọn đồ.”
Phó Sâm nói: “Câu cá.”
Hà Thanh Hà sững người.
Phó Sâm tưởng anh chưa nghe rõ, lặp lại: “Hôm nay đi câu cá.”
Hà Thanh Hà bỗng có chút lúng túng: “Sao tự nhiên lại muốn đi câu cá vậy?”
Phó Sâm nhìn ra bầu trời nắng ráo ngoài cửa sổ: “Hôm nay thời tiết đẹp, chẳng phải rất hợp để đi câu sao?”
Hà Thanh Hà định nói hôm nay chắc sẽ nắng gắt lắm, nhưng lại không nỡ làm hắn cụt hứng. Niềm vui như những bong bóng nhỏ li ti dần dần nổi lên trong lòng anh. Anh mỉm cười: “Rất hợp luôn.”
Anh cố kiềm lại niềm vui, nói: “Em phải chuẩn bị một chút, đi tìm cần câu đã.”
Trong nhà vẫn có cần câu, chắc là đồ Hà Thanh Hà mang theo từ trước, Phó Sâm lại hoàn toàn không biết chuyện này.
Hà Thanh Hà có vẻ bối rối: “Để lâu lắm rồi, không biết dây câu còn dùng được không.”
Phó Sâm nói: “Không sao, anh đã chuẩn bị rồi.”
Phó Sâm đã mở lời mời, tất nhiên là mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa cả.
Hà Thanh Hà như vừa uống một ly soda đầy đá, trong lòng vui đến mức như có bong bóng bay bay, hớn hở đi chuẩn bị trang phục.
Phó Sâm sắp xếp một chiếc SUV, mang theo vài vệ sĩ, đưa Hà Thanh Hà đến một hồ chứa nước ở vùng ngoại ô.
Hà Thanh Hà biết chỗ này, nó đã được xây dựng lại, phân chia ra một khu chuyên dùng để câu cá tính phí, là một “hồ đen” nổi tiếng trong giới câu cá.
Cái gọi là “hồ đen” là cách dân câu cá gọi đùa những ao câu thương mại, chủ ao sẽ định kỳ thả cá, bảo đảm số lượng trong hồ. Câu ở hồ đen kiểu này, chi phí thường không rẻ.
Hà Thanh Hà vừa xuống xe đã đứng bên bờ nước ngó quanh. Phó Sâm hỏi: “Sao vậy, có gì không ổn à?”
Dù sao hắn cũng là người ngoài cuộc, tuy có cho người tìm chuyên gia sắp xếp, nhưng cũng không chắc Hà Thanh Hà sẽ hài lòng.
Hà Thanh Hà nói: “Sao không thấy ai câu cá vậy?”
Đây là hồ đen có tiếng, hôm nay lại là cuối tuần, bình thường phải rất đông người mới đúng.
Phó Sâm nói: “Sẽ không có ai đâu, anh đã trả tiền rồi.” Hắn ngừng một chút: “Anh bao trọn cái hồ này rồi.”
Hết chương 49.
Chồng chồng cuối tuần đi câu cá hehe.