Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 67

Chương 67

Pháo hoa trên trời rực rỡ chói mắt, huy hoàng lộng lẫy, như một biển lửa đầy sắc màu.

Khắp khu du lịch của phim trường đều là kiến trúc cổ được phụ dựng, Hà Thanh Hà và Phó Sâm ngồi dưới một mái hiên, ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp trên trời.

Hà Thanh Hà duỗi chân, tâm trạng thư thái, anh chợt nhận ra, dường như đây là lần đầu tiên anh và Phó Sâm cùng nhau làm một việc như thế này.

Anh không kìm được bật cười, quay đầu nhìn Phó Sâm.

Không ngờ Phó Sâm cũng đang nhìn anh. Hà Thanh Hà thấy lạ, hỏi: “Anh nhìn trời đi, nhìn em làm gì.”

Vẻ mặt Phó Sâm không đổi, đáp: “Em cũng có nhìn trời đâu.”

Hà Thanh Hà thở dài: “Em chỉ muốn hỏi anh có thấy chán không.”

Dù sao cái việc ngắm pháo hoa nhàn nhã thế này, trong mắt Phó Sâm chắc cũng là hoạt động vô ích.

Phó Sâm nói: “Không chán, đẹp mà.”

Thực ra pháo hoa có bao nhiêu kiểu thì trong mắt Phó Sâm chỉ là mấy màu đỏ, xanh, tím… như nhau, có biến hóa cách mấy cũng chẳng khác biệt gì.

Nhưng người đang ngắm pháo hoa thì rất đẹp.

Hà Thanh Hà hơi ngẩng đầu lên, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ khắc họa những đường nét thanh tú của anh, từng tia lửa lấp lánh phản chiếu trong mắt như những vì sao vỡ vụn, trông vừa mong manh lại khiến lòng người rung động.

Phó Sâm đều chẳng có hứng thú gì đối với câu cá hay ngắm pháo hoa cả, ý nghĩa thật sự nằm ở chỗ được ở bên cạnh Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà nói: “Vậy mình ngắm thêm chút nữa.”

Phó Sâm: “Ừ.”

Đã lâu rồi giữa hai người mới có bầu không khí hài hòa như vậy, gần đây chỉ toàn là chiến tranh lạnh và cãi vã.

Hà Thanh Hà cũng mệt rồi, có lúc anh tự hỏi, liệu mình có đòi hỏi quá nhiều không. Cuộc hôn nhân này vốn như mặt hồ phẳng lặng, là anh tự tay khuấy cho nó dậy sóng.

Hà Thanh Hà nhìn pháo hoa rực rỡ trên trời, dù có chói sáng đến đâu, cuối cùng cũng như phù dung sớm nở tối tàn, lướt qua một khoảnh khắc huy hoàng rồi tắt lịm. Nhưng ít ra, cũng từng có một phút giây tỏa sáng.

Hai người yên lặng ngồi đó, không nói gì thêm, cho đến khi chùm pháo hoa cuối cùng lụi tàn, bầu trời trở về một màn đêm sâu thẳm, chỉ còn sót lại chút ánh sáng nhàn nhạt, vương vấn dư âm của một thoáng rực rỡ vừa qua.

Xem xong pháo hoa, dòng du khách bắt đầu tản dần. Con phố cổ mang phong cách xưa cũ mỗi lúc một thưa người. Hà Thanh Hà nói với Phó Sâm: “Chúng ta cũng về thôi.”

Phó Sâm vẫn chỉ trả lời: “Ừ.”

Hà Thanh Hà lẩm bẩm một tiếng gì đó, Phó Sâm không nghe rõ, hỏi lại: “Sao cơ?”

Hà Thanh Hà khẽ hắng giọng, nói: “Thật ra em muốn về luyện thoại thêm chút nữa.”

Từ sau khi trò chuyện với An Duy, anh cứ canh cánh chuyện tập diễn trong lòng, anh cảm thấy lần này chắc mình sẽ có đột phá.

Khóe môi Phó Sâm khẽ giãn ra, nét mặt dịu lại đôi phần.

Lần nào Hà Thanh Hà cũng luôn miệng nói không quan tâm thắng thua, nhưng thật ra lại có h*m m**n chiến thắng rất mạnh.

Chuyện bị xếp cuối bảng xếp hạng, bên ngoài thì vờ như không để ý, chứ trong lòng chắc đã buồn bã lắm.

Nếu buổi biểu diễn sắp tới không tốt, thể nào anh cũng lại buồn bã mất một thời gian.

Phó Sâm dịu giọng: “Vậy mình về luyện thêm một chút.”

Hà Thanh Hà cong mắt cười, lần này đến lượt anh nói: “Ừ.”

x

Sau khi trở về khách sạn, hai người cùng nhau rửa mặt thay đồ, rồi mặc đồ ngủ bắt đầu tập luyện.

Hà Thanh Hà ngồi xếp bằng trên giường, kịch bản mở ra đặt trước mặt. Anh nói: “Mình đọc thử lời thoại một lượt trước, cố gắng lần này diễn từ đầu đến cuối.”

Phó Sâm gật đầu đồng ý.

Hà Thanh Hà âm thầm nhắc nhở bản thân, bỏ qua cảm giác ngại ngùng, đây là đang diễn, anh đang đóng vai một người thời xưa, những câu thoại anh nói là thuộc về nhân vật, không có gì phải xấu hổ cả.

Lý lẽ thì ai cũng nói được, nhưng thực sự bắt tay vào làm lại chẳng dễ dàng. Hà Thanh Hà suốt buổi cứ cúi đầu đọc thoại, căn bản không dám nhìn vào mắt Phó Sâm.

Hai người cùng cúi mặt đọc lời, mặc dù vẫn còn cứng nhắc nhưng cũng đã đi được trọn vẹn một lượt vở diễn.

Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm.

Phó Sâm nhìn vào kịch bản, nói: “Hay là chúng ta đổi vai, thử phân tích nhân vật của nhau đi.”

Hà Thanh Hà ngẩng đầu, nhìn hắn: “Đổi vai?”

Phó Sâm đáp: “Em thử phân tích nhân vật hoàng đế, anh nói về nhân vật Cam Tịch.”

Hà Thanh Hà hiểu ý, anh nhìn lại kịch bản một lần nữa, nhớ lại tình tiết trong phim, rồi thử nói: “Thật ra khi hoàng đế ra lệnh xử lý nhà họ Cam, trong lòng đã biết giữa mình và Cam Tịch không còn khả năng nào nữa.”

“Ông ta hiểu rõ tính cách của Cam Tịch, cũng đoán được Cam Tịch sẽ chọn cách cùng chết với kẻ thù. Dù biết vậy, nhưng trong lòng hoàng đế, giang sơn xã tắc vẫn quan trọng hơn. Có điều, ông ta cũng không nỡ giết Cam Tịch, nên mới cứu sống Cam Tịch, cũng đồng nghĩa với việc đã chuẩn bị sẵn sàng cho kết cục cuối cùng.”

Phó Sâm gật đầu: “Nên khi đối mặt với Cam Tịch, hoàng đế vừa hổ thẹn vừa dung túng, lại còn ôm ảo tưởng kiểu hôm nay có rượu thì hôm nay say. Chỉ cần Cam Tịch còn ở bên cạnh ông ta một ngày, ông ta như thể vẫn sống trong giấc mộng đẹp, cho đến khi bước vào trận chiến cuối cùng.”

Hà Thanh Hà nói: “Biết rõ là độc dược, mà vẫn uống đến say mèm, thật không biết phải đánh giá vị hoàng đế này thế nào nữa.”

Nói xong về hoàng đế, Phó Sâm bắt đầu phân tích Cam Tịch: “Lúc đầu anh tưởng Cam Tịch là kiểu vừa yêu vừa hận hoàng đế, sau mới phát hiện, là từ yêu chuyển thành hận.”

“Khi tỉnh dậy, thấy cả nhà bị giết mà chỉ mình còn sống, trong lòng cậu ta đã không còn tình yêu gì với hoàng đế nữa rồi.”

Hà Thanh Hà chớp mắt.

Những điều Phó Sâm nói rất có lý, một người như Cam Tịch, thanh cao chính trực, nếu trong hoàn cảnh ấy mà vẫn còn yêu hoàng đế thì chẳng khác nào tự làm ô uế chính mình.

Ban đầu, Hà Thanh Hà cũng từng nghĩ Cam Tịch là kiểu si tình mù quáng. Giờ ngẫm lại, anh đúng là đã đánh giá thấp nhân vật này.

Phó Sâm nói: “Cam Tịch càng yêu hoàng đế trong quá khứ bao nhiêu thì giờ đây càng hận bấy nhiêu. Ngay từ ánh mắt đầu tiên lúc tỉnh lại và nhìn thấy hoàng đế, cậu ta đã bắt đầu lên kế hoạch trả thù rồi.”

Phân tích đến đây, hình ảnh hai nhân vật hoàn toàn đảo ngược, khác hẳn với cách hiểu ban đầu của họ.

Hoàng đế thoạt nhìn là người lý trí điềm tĩnh, thực chất trong lòng đã điên cuồng. Cam Tịch thì trông có vẻ đã phát điên, nhưng thật ra trong đáy mắt vẫn giữ được sự tỉnh táo.

Hà Thanh Hà cảm thán: “Hai nhân vật này quá phức tạp, dù mình hiểu được tâm lý họ, cũng chưa chắc đã diễn tốt.”

Phó Sâm nói: “Cố hết sức là được rồi.” Hắn hỏi tiếp: “Muốn thử diễn không cần nhìn kịch bản không?”

Cả ngày hôm nay họ đã xem đi xem lại kịch bản, lời thoại cũng gần như thuộc hết. Cả Phó Sâm lẫn Hà Thanh Hà đều là người thông minh, lại nghiêm túc, chuyện học thuộc không thành vấn đề.

Hà Thanh Hà vẫn còn hơi ngại, nhưng anh nhớ lời An Duy phải vượt qua cảm giác xấu hổ của bản thân. Anh hít sâu một hơi, nói: “Vậy thử xem sao.”

Hai người bỏ kịch bản sang một bên, đứng cạnh mép giường, bắt đầu nhập vai diễn.

Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm, gương mặt này đã quá đỗi quen thuộc với anh, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đến cả kiểu gọng kính anh cũng thuộc nằm lòng.

Thế mà vừa bắt đầu diễn, Hà Thanh Hà liền ngại đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Sâm. Anh cố ép mình ngước lên, nhìn vào mắt hắn, tưởng tượng người đàn ông mặc đồ ngủ trước mặt là một vị hoàng đế khoác long bào.

Hà Thanh Hà: “Ngươi… ngươi…” Mới nói câu đầu tiên đã bị vấp.

Phó Sâm không hề dừng, liền tiếp lời: “Là trẫm, Tịch nhi, là trẫm.”

Một câu đã khéo léo kéo Hà Thanh Hà ra khỏi sự lúng túng ban đầu, anh lập tức lấy lại tinh thần, tiếp tục nói ra lời thoại thứ hai.

Dù đã có góc nhìn mới về nhân vật, nhưng dù sao cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, động tác của cả hai vẫn cứng đờ, lời thoại cũng còn gượng gạo.

Nhưng họ vẫn kiên trì diễn hết.

Giống như An Duy nói, chỉ cần vượt qua được lần đầu tiên, sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Khi diễn đến cảnh hoàng đế có hành vi thân mật với Cam Tịch, Phó Sâm vẫn còn chút mất tự nhiên, nhưng ít ra lần này hắn không diễn kiểu như đang đỡ bà cụ qua đường nữa, mà là trực tiếp ôm lấy Hà Thanh Hà.

“Ngươi là của trẫm.” Phó Sâm ghì chặt cánh tay quanh người Hà Thanh Hà, ghé sát tai anh, khẽ nói bằng giọng trầm thấp.

Tim Hà Thanh Hà đập loạn.

Anh biết lúc này trong lòng Cam Tịch phải ngập tràn căm hận và ghê tởm, hoàng đế càng yêu thì Cam Tịch càng cảm thấy chua chát. Nhưng bản thân anh là Hà Thanh Hà, lại chẳng thể ghét được cái ôm của Phó Sâm.

Hương gỗ quen thuộc xộc vào mũi, hơi nóng từ da thịt hắn xuyên qua lớp vải, khiến đầu óc anh có hơi choáng váng.

Đã lâu rồi họ không có tiếp xúc thân mật như vậy, mặc dù trước đây cũng không nhiều, nhưng hôm nay mỗi lần Phó Sâm chạm vào, Hà Thanh Hà lại thấy đặc biệt nhạy cảm.

Rốt cuộc cũng là bị lời An Duy ảnh hưởng.

Hà Thanh Hà cố nhớ lại kịch bản, đến đoạn này Cam Tịch sẽ cắn ngược lại hoàng đế. Trong bản điện ảnh, cảnh tranh cãi rất dữ dội, Cam Tịch cắn một phát vào mu bàn tay hoàng đế, cắn đến rách da bật máu.

Hà Thanh Hà không làm được dữ dội như thế, cũng không có hàm răng sắc nhọn như sói. Hơn nữa, Phó Sâm đang ôm anh, vị trí không thuận lợi, căn bản không cắn được tay hắn.

Anh nghiêng đầu, nhìn cánh tay rắn rỏi của Phó Sâm, rồi quyết định đổi vị trí cắn.

Hà Thanh Hà cúi đầu, khẽ cắn vào vai Phó Sâm.

Dĩ nhiên không phải cắn thật, chỉ là giả bộ cọ nhẹ qua một cái. Vậy nên Phó Sâm cảm thấy như vừa bị một con mèo nhỏ cào một cái, trong lòng ngứa ngáy.

Phó Sâm cúi đầu, nhìn thấy đỉnh đầu của Hà Thanh Hà.

Mấy lần Phó Sâm đã muốn chạm vào mái tóc mềm mượt ấy.

Lần này, vừa nghĩ như vậy, hắn liền thật sự đưa tay làm.

Phó Sâm giơ tay lên, vừa vòng ra sau đầu Hà Thanh Hà, Hà Thanh Hà cứ tưởng hắn đang tiếp tục diễn, lúc này hai người lẽ ra phải giằng co, nên cũng phối hợp ngẩng đầu, đẩy vào ngực Phó Sâm một cái.

Đầu Hà Thanh Hà lập tức đập vào lòng bàn tay Phó Sâm, anh cứ tưởng hoàng đế định ra tay, theo phản xạ tránh né, kết quả là đứng không vững, cả người nghiêng hẳn sang một bên.

Phó Sâm bị Hà Thanh Hà đẩy ra, thấy anh ngã liền vội vàng đưa tay kéo, kết quả lại bị lực quán tính kéo theo.

Cả hai cùng ngã xuống, may mà bên cạnh là giường.

Lưng Hà Thanh Hà đập mạnh xuống nệm, Phó Sâm gắng gượng dùng tay chống đỡ cơ thể.

Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Phó Sâm, Phó Sâm cúi xuống nhìn anh.

Hà Thanh Hà: “…”

Chẳng phải đây là tư thế kinh điển trong phim thần tượng sao? Nữ chính ngã, nam chính đỡ, kết quả cả hai cùng lăn ra, nam chính đè lên người nữ chính.

Trong đầu Hà Thanh Hà âm thầm trào phúng cái tình tiết dở hơi, còn Phó Sâm thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ hỏi: “Không sao chứ?”

Hà Thanh Hà đáp: “Không sao.”

Dù Phó Sâm đã dùng tay chống, nhưng vẫn không tránh khỏi đè lên người anh, Hà Thanh Hà nghiêng đầu, ngượng ngùng nói: “Anh đứng dậy trước đi.”

Vì xấu hổ nên anh không dám nhìn Phó Sâm, gương mặt vốn trắng nõn phủ lên một tầng đỏ nhạt, trông lại thêm phần hồng hào. Anh cụp mắt xuống, hàng mi dày khẽ run, như cánh bướm nhẹ nhàng nhảy múa.

Phó Sâm bỗng không muốn tiếp tục làm quân tử nữa, hắn chẳng muốn đứng lên chút nào.

Phần th*n d*** hai người chạm vào nhau, có thể cảm nhận rõ ràng khớp xương và cơ bắp của đối phương, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền qua lớp đồ ngủ mỏng manh, Hà Thanh Hà đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Hôm nay, nếu theo lịch cũ, chính là ngày “nộp thuế” định kỳ mỗi tuần một lần.

Nhưng từ sau khi Hà Thanh Hà dọn ra khỏi biệt thự, chuyện đó dĩ nhiên cũng dừng lại. Giờ bỗng nhớ đến, thật đúng là chết người.

Gương mặt Hà Thanh Hà càng thêm đỏ au, âm thầm nghiến răng, trong lòng oán trách sao Phó Sâm vẫn chưa chịu đứng dậy.

Lúc này, anh cảm thấy thân thể Phó Sâm có sự thay đổi.

Hà Thanh Hà: “…”

Đều là đàn ông sao có thể không hiểu, nhưng mà bọn họ đang trong thời gian sống riêng, sáng nay còn vừa cãi nhau một trận.

Hà Thanh Hà cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào Phó Sâm, phát hiện hắn đang nhíu mày, môi mím chặt thành một đường thẳng, vẻ mặt u ám, hiển nhiên cũng đang đấu tranh nội tâm.

Bất ngờ thay, Hà Thanh Hà lại mềm lòng.

Anh vừa dịch người đi một chút, Phó Sâm khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Hà Thanh Hà nhắm mắt lại, xấu hổ nhắc nhở: “Có… camera.”

Phó Sâm: “…”

Đến lượt Phó Sâm quên mất còn có camera. Lúc nãy luyện tập, hai người đều nghĩ chẳng có gì không thể quay, ai ngờ lại thành ra tình huống như hiện tại.

Phó Sâm thấy thái độ Hà Thanh Hà đã có chút mềm mỏng thì càng trở nên bối rối, sự tự chủ mà hắn luôn tự hào đã hoàn toàn sụp đổ. Hắn ép mình tập trung, đứng dậy khỏi người Hà Thanh Hà, nhanh chóng đi tắt máy quay.

Lúc hắn quay lại giường, Hà Thanh Hà vẫn còn nằm im ở đó.

Phó Sâm ngồi xuống mép giường, đưa tay nắm lấy tay Hà Thanh Hà, ánh mắt tràn ngập khát khao không thể che giấu nữa.

Hà Thanh Hà vừa cảm thấy mình quá dễ dãi, vừa nghĩ nên nói rõ ràng, anh nắm ngược lại bàn tay nóng bỏng của Phó Sâm, khẽ thốt ra hai chữ: “Con vịt.”

Phó Sâm: “…”

“Vịt” trở thành từ thứ hai khiến Phó Sâm ám ảnh kinh hoàng sau “vấn đề”.

Bộ não đang sôi sục của Phó Sâm lập tức tỉnh táo lại phần nào, hắn nói: “Lúc này đừng nhắc tới chuyện đó.”

Hà Thanh Hà vẫn cố chấp muốn nói cho xong: “Em nghĩ rồi, anh nói đúng, em cố gắng tìm kiếm những thứ anh thích chỉ là để tự thỏa mãn bản thân, tự ý cho rằng nấu món ăn anh thích là có thể trở thành một người bạn đời tốt.”

Vẻ mặt Phó Sâm dịu xuống, một tay bị Hà Thanh Hà nắm lấy, tay còn lại hắn đưa lên vuốt tóc anh, nói: “Ban ngày là do anh nói không lựa lời.”

Hắn mím môi: “Anh chỉ là… không muốn thừa nhận hôn nhân của mình có vấn đề.”

Dù không biết vấn đề cụ thể nằm ở đâu, nhưng cãi nhau hai trận rồi thì không thể lừa mình dối người được nữa.

Mỗi người nhường một bước, lập tức cảm thấy như mở ra biển rộng trời cao, lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.

Hà Thanh Hà nghe Phó Sâm nói vậy, trong lòng càng mềm nhũn, An Duy nói đúng, khúc gỗ cũng cần được tưới tắm kiên trì, giao tiếp thật nhiều, nhất định sẽ có một ngày nở ra những bông hoa rực rỡ.

Hiện giờ không phải lúc để nói chuyện sâu xa, cung đã lên dây, không thể không bắn.

Hà Thanh Hà nghĩ đến lời An Duy bảo phải táo bạo hơn, làm nũng nhiều hơn, vậy nên anh cong ngón tay khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay Phó Sâm.

Mặt anh đỏ bừng, đây là chuyện táo bạo nhất mà anh từng làm.

Đầu ngón tay mềm mại lướt qua như bông tuyết đầu mùa đậu trên cành, lại giống cơn gió xuân lướt qua mặt hồ, khiến cõi lòng run lên, cả người muốn tan chảy.

Phó Sâm rõ ràng bị tác động, cơ thể hắn căng chặt, ánh mắt nhìn Hà Thanh Hà tối lại như mực, sâu không thấy đáy.

Hắn tháo kính, cúi người về phía Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà căng thẳng, lại nhớ đến lời An Duy dặn, vợ chồng với nhau không cần phải giữ kẽ, có gì nên nói thì cứ nói.

An Duy thậm chí còn mua cả thuốc bổ cho Dương Minh Viễn.

Hôm nay không khí rất tốt, chi bằng cứ nói thẳng ra.

Luôn phải có người phá vỡ sự ngượng ngùng này, vậy thì để anh làm người đó.

Hà Thanh Hà nghĩ một chút, rồi nói: “Có một chuyện, em vẫn chưa nói với anh.”

Phó Sâm dù đang khó nhịn, nhưng vẫn kiên nhẫn vô cùng với Hà Thanh Hà, dịu giọng nói: “Có gì thì em cứ nói.”

Hà Thanh Hà nói: “Thật ra… mỗi lần bọn mình làm chuyện đó, em đều hơi đau.”

Phó Sâm: “…”

Hết chương 67.

Phó tổng: hướng nội hết phần đời còn lại :)))))

Bình Luận (0)
Comment