Chương 71
Hà Thanh Hà trở về căn hộ, có chút buồn man mác, mấy ngày nay sống chung với Phó Sâm, lúc đi ngủ bên cạnh luôn có người, giờ đột nhiên phải ngủ một mình lại thấy không quen.
Nói ra thì cũng lạ, suốt một năm qua anh và Phó Sâm vẫn ngủ riêng mà, đúng là khó tin.
Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau Hà Thanh Hà đến công ty làm việc. Hiện tại không như trước kia nữa, tuy Lý Chinh qua đây để giám sát anh nhưng cũng đã thay công ty xử lý không ít chuyện. Giờ Lý Chinh rời đi, khối lượng công việc của anh tất nhiên cũng nhiều hơn hẳn.
Nhân viên ở Sáng Tạo Ưu Tháp dần dần đã quen với việc thỉnh thoảng sếp phải đi quay chương trình thực tế. Mỗi lần anh đi ghi hình ngoại cảnh đều sẽ mang đặc sản vùng đó về làm quà cho nhân viên, bọn họ rất thích.
Bây giờ Quảng Quân đã rút khỏi chương trình, chắc chắn lần ghi hình này sẽ có khách mời mới. Nhân viên vây quanh Hà Thanh Hà hỏi thăm, mong anh hé lộ chút thông tin. Hà Thanh Hà chỉ mỉm cười, thần bí nói: “Bảo mật không thể nói, nhưng tôi đảm bảo, nhất định là nhân vật đủ tầm cỡ.”
Những người khác nghe vậy lại càng nôn nao hơn, nhưng chẳng thể làm gì vì Hà Thanh Hà kiên quyết không chịu tiết lộ.
Anh trò chuyện với cấp dưới một lúc, rồi đi vào văn phòng của mình.
Trước kia khi nhân viên nhắc đến mấy chuyện trong chương trình trước mặt anh, anh vẫn thấy hơi ngại. Gần đây thì khác, anh đã không còn để tâm nữa, thậm chí còn chủ động trò chuyện với mọi người.
Ngay cả khi có người nhắc đến cặp đôi địa cực, anh cũng có thể tự giễu đôi câu.
Khả năng thích nghi của con người thật là đáng nể.
Thế nên có đôi khi, những chuyện thoạt nhìn thì khó, nhưng thực sự bắt tay vào làm mới phát hiện thì ra cũng không đến nỗi.
Bước đầu tiên, mãi mãi là bước khó nhất.
Hà Thanh Hà chuyên tâm làm việc trong văn phòng, tạm thời gác lại những chuyện phiền nhiễu, tập trung xử lý số công việc tồn đọng mấy ngày qua.
Đến giờ nghỉ trưa, anh xuống căng tin tòa nhà ăn cơm, lúc quay về thì phát hiện nhân viên trong khu làm việc đang trố mắt nhìn anh chằm chằm.
Hà Thanh Hà ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Một nhân viên chỉ vào chiếc bàn dùng chung bên cạnh: “Anh Hà, anh có quà kìa.”
Hà Thanh Hà quay đầu nhìn, không ngờ lại thấy trên bàn đặt một bó hồng rực rỡ.
Anh sững người, theo phản xạ hỏi: “Là fan gửi à?”
Thời gian trước, sau khi danh tính của anh bị lộ trên mạng, địa chỉ nhà riêng không ai biết, nhưng địa chỉ của Sáng Tạo Ưu Tháp thì lại được công khai rõ ràng trên trang website chính thức nên có không ít người tìm đến, trong đó có cả phóng viên lẫn khán giả.
Hà Thanh Hà đã phải bỏ tiền thuê thêm bảo vệ, canh giữ ngay cửa tòa nhà để ngăn người lạ, tránh làm ảnh hưởng đến các nhân viên trong công ty.
Bản thân anh cũng rất cẩn thận, mỗi ngày đều đi thang máy riêng từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm để lên thẳng văn phòng.
Dù vậy, anh vẫn từng bị chặn lại vài lần.
Ngoài ra, còn có người tặng quà cho anh bằng cách gửi chuyển phát đến công ty, hoặc là đặt đồ ngay dưới sảnh rồi lập tức bỏ đi.
Những hành động này cũng tạm chấp nhận được, ngược lại có một số người gửi email đến hòm thư công ty để chửi bới Hà Thanh Hà, mắng anh là tư bản, nói mặt toàn là đồ sửa.
Tóm lại, hiện tại ngoài đời Hà Thanh Hà cũng đang phải đối phó với đủ kiểu dân mạng. Vì thế, khi nhìn thấy bó hoa hồng, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ đến fan gửi.
Nhân viên trả lời: “Chắc không phải, là người của dịch vụ tặng quà cao cấp mang tới, mặc vest đen đeo găng tay trắng rất long trọng. Chỉ là bị bảo vệ ở dưới chặn lại, nhưng bên đó còn đặc biệt dặn phải chuyển tận tay cho anh, sau khi bảo vệ xác nhận không có vấn đề gì mới cho đem lên.”
Đã được bảo vệ kiểm tra xong, Hà Thanh Hà cũng yên tâm đi tới, ôm bó hoa lên.
Bó hoa đỏ rực như ráng chiều, những cánh hoa mềm mại chồng lớp lên nhau, tựa như nhung đỏ lộng lẫy, kiêu sa mà trang nhã.
Cả một bó hoa đầy đặn nằm trọn vào lòng, như thể ôm lấy một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt.
Phải nói thật, đây là lần đầu tiên Hà Thanh Hà nhận được hoa hồng đỏ. Bó hoa quá đỗi nồng nhiệt khiến đôi má anh cũng bất giác ửng hồng.
Nhân viên tò mò hỏi: “Là người theo đuổi nào đó tặng à?”
Lập tức có người phản bác: “Nhưng anh Hà đã kết hôn rồi mà.”
Nhắc đến chuyện này, mọi người lập tức tỉnh ra: “Không thể để Phó tổng biết chuyện này được.”
Có người nhắc: “Xem thử có thiệp không?”
Quả nhiên Hà Thanh Hà tìm thấy một tấm thiệp, trên đó viết một câu thơ: “Xanh phủ tầng xanh tươi mơn mởn, ẩn giấu nụ hồng điểm sắc son*.”
*Editor chém, phiên âm câu gốc là “Chi gian tân lục nhất trùng trùng, tiểu lôi thâm tàng sổ điểm hồng” trong bài thơ 海棠 (Hải Đường) của tác giả 叶绍本.
Rõ ràng là tặng hoa hồng nhưng lại kèm một câu thơ về hoa hải đường. Trong khoảnh khắc ấy, Hà Thanh Hà đã xác định được suy đoán trong lòng, biết người gửi là ai.
Trong bộ phim mà anh và Phó Sâm mới diễn hôm trước, nhân vật Cam Tịch vô cùng yêu thích hoa hải đường.
Tâm trạng Hà Thanh Hà trở nên phức tạp, anh buông một câu “Mọi người nghỉ trưa tiếp đi nhé” rồi ôm bó hoa quay đầu bước vào văn phòng.
Mấy nhân viên liếc nhìn nhau: “Chắc là đoán ra ai gửi rồi nhỉ?”
Có người nói: “Tôi đoán là Phó tổng đấy, vừa nãy không thấy anh Hà đỏ cả mặt à?”
Những người khác sững lại, một lúc sau mới phản ứng: “Ờ ha, chồng cũng có thể tặng hoa mà.”
Chỉ là hình tượng tổng tài gấu Bắc Cực quá lạnh lùng nên mọi người nhất thời không thể liên tưởng hắn với những đóa hồng nồng nhiệt kia được.
Hà Thanh Hà trốn trong văn phòng, lặng lẽ ngắm nhìn bó hoa trong lòng.
Thật là đẹp.
Ai cũng biết ý nghĩa của hoa hồng đỏ, lần đầu tiên Hà Thanh Hà nhận được chúng, trong lòng vừa bối rối vừa xúc động, nhưng sau khi mọi cảm xúc qua đi, thứ còn đọng lại nhiều nhất chính là niềm vui sâu sắc.
Phó Sâm thường xuyên tặng quà cho anh, đa phần là những món đắt tiền, ví dụ như lễ vật trong những dịp kỷ niệm hay bộ đồ sứ châu Âu lần trước, thế nhưng không có món quà nào khiến anh vui bằng bó hoa hồng đỏ lần này.
Sự nồng nhiệt bất ngờ ấy gợi lên từng vòng gợn sóng trong lòng Hà Thanh Hà, anh cúi đầu nhìn đóa hoa xinh đẹp trong tay, khóe môi khẽ cong lên.
Anh ôm hoa ngồi một mình trong văn phòng vui vẻ một hồi, rồi bắt đầu suy nghĩ xem vì sao Phó Sâm lại tặng hoa cho anh.
Nghĩ thế nào cũng không ra hôm nay là ngày gì đặc biệt. Hiện tại họ vẫn đang sống riêng, vài hôm trước còn cãi nhau, hoàn toàn không có lý do gì để tặng hoa cả.
Hà Thanh Hà lấy điện thoại ra định nhắn hỏi Phó Sâm, nhưng cầm điện thoại một lúc lâu, tin nhắn hỏi thăm vẫn không gửi đi.
Phó Sâm chẳng nói gì cả, chỉ để lại một câu thơ, vậy thì anh cũng không hỏi nữa.
Hà Thanh Hà mang hoa hồng về căn hộ đặt lên bàn trong phòng. Màu đỏ rực rỡ ấy lập tức làm bừng sáng cả không gian, căn phòng hôm qua còn cảm thấy vắng lạnh, giờ phút này bỗng trở nên ấm áp.
Sáng hôm sau, Hà Thanh Hà tiếp tục đến công ty. Lần này, ngay dưới tầng trệt của tòa nhà văn phòng, anh lại gặp người giao hoa.
Đúng như lời nhân viên miêu tả hôm qua, người giao hoa mặc âu phục đen đeo găng tay trắng, dáng vẻ trang trọng, hai tay nâng bó hoa tươi, bước đến trước mặt Hà Thanh Hà.
“Thưa anh Hà, đây là hoa của anh, mong anh nhận cho.”
Lần này vẫn là hoa hồng, nhưng không phải đỏ thắm, mà là hoa hồng Floyd màu hồng phấn.
Hà Thanh Hà nhận lấy.
Anh lại ôm một bó hoa bước vào công ty, nhân viên nhìn thấy liền kinh ngạc hỏi: “Hôm nay cũng có nữa hả anh?”
Đến ngày thứ ba, dưới lầu công ty vẫn có một bó hoa hồng chờ Hà Thanh Hà.
Lần này là hoa hồng màu vàng sữa.
Hà Thanh Hà ôm bó hoa tươi tắn đáng yêu, rơi vào trầm tư.
Anh thật sự rất vui, nhưng ba ngày liên tiếp nhận hoa thế này, hình như cũng hơi nhiều. Cái bàn trong căn hộ nhỏ của anh sắp không đủ chỗ đặt nữa rồi.
Hơn nữa, mỗi lần đều là nhân viên giao hoa trịnh trọng đem đến ngay dưới sảnh công ty thật ra khiến anh có chút ngại, ánh mắt nhân viên an ninh đứng gần đó nhìn anh cũng khác đi.
Tuy trong lòng có chút khó xử, nhưng Hà Thanh Hà vẫn không liên lạc với Phó Sâm, anh không biết nên nói gì với hắn, mở miệng ra thì chắc chắn lại là một câu cảm ơn.
Anh nghĩ ngợi một lúc, rồi gọi điện cho tiệm hoa.
x
Bên phía Phó Sâm, hắn nhận được một bó hoa hồng màu vàng kim mà Hà Thanh Hà gửi lại.
Những đóa hoa vàng rực như ánh mặt trời, Phó Sâm nhìn bó hoa, quay sang hỏi trợ lý Hoàng bên cạnh: “Là có ý gì vậy?”
Tại sao lại tặng ngược lại cho hắn một bó hoa?
Trợ lý Hoàng toát mồ hôi lạnh, cẩn thận đáp: “Có lẽ là muốn thể hiện phép lịch sự thôi ạ.”
Phó Sâm khẽ cau mày.
Giữa hai người họ, vẫn là quá khách sáo.
Ngày hôm sau Hà Thanh Hà đến công ty, dưới toà nhà không còn người cầm hoa đứng chờ nữa, anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên ở Sáng Tạo Ưu Tháp thì âm thầm bàn tán, sao Phó tổng lại không gửi hoa nữa?
Nói thật, ba ngày liền tặng hoa hồng thì cũng khá lãng mạn đấy, nhưng mỗi ngày đều có người mặc vest đen, đeo găng tay trắng đứng dưới lầu thì lại hơi… phô trương quá mức.
Trong giờ nghỉ trưa hôm đó không có ai báo là có hoa gửi đến, xem ra hôm nay cuối cùng cũng là một ngày bình yên.
Hà Thanh Hà trước giờ sống và làm việc khá tuỳ hứng, anh không kiểm soát giờ giấc của nhân viên, Sáng Tạo Ưu Tháp là công ty nhỏ, chỉ quan tâm hiệu quả công việc chứ không chú trọng giờ giấc hay tăng ca. Vậy nên không có chuyện “sếp chưa về, nhân viên chưa được đi”.
Hôm nay Hà Thanh Hà đi làm hơi trễ, đến khi xong việc chuẩn bị về nhà, vừa bước ra khỏi văn phòng đã đụng mặt một nhân viên vốn đã tan ca nhưng lại quay trở lại.
Người đó thấy anh liền cuống quýt ra hiệu: “Anh Hà, quả nhiên anh vẫn chưa về, Phó tổng đang chờ anh dưới lầu kìa!”
Hà Thanh Hà sững người, Phó Sâm đến đây?
Anh nhìn điện thoại, xác nhận không hề nhận được tin nhắn nào từ Phó Sâm, thế là vội vàng xuống lầu.
Vừa xuống đến tầng một, Hà Thanh Hà đã nhìn thấy bên đường phía trước cổng toà nhà là một chiếc Rolls-Royce biển số cực đẹp đang đậu đó.
Hà Thanh Hà: “…”
Không đến mức thế chứ? Bình thường Phó Sâm đâu có dùng chiếc Rolls-Royce này để đi làm, chỉ có khi tham gia sự kiện quan trọng mới dùng thôi.
Bây giờ đang đúng giờ tan ca, tuy Hà Thanh Hà đã thuê bảo vệ canh cổng nên không có người ngoài vào được, nhưng trước cửa toà nhà vẫn có rất nhiều dân văn phòng tan sở qua lại.
Người đi đường và cả bảo vệ đều đứng ngây ra nhìn chiếc xe sang chảnh trước cổng.
Mấy ngày trước là người đàn ông vest đen găng tay trắng ôm hoa, hôm nay là Rolls-Royce bản kéo dài, toà nhà này đúng là càng lúc càng gây sốc.
Hà Thanh Hà tiến lại gần chiếc xe, tài xế bước xuống mở cửa cho anh, trước ánh mắt chăm chú của bao người, anh ngồi vào trong.
Phó Sâm đang ngồi ở hàng ghế sau, chân vắt chéo, ánh mắt bình thản nhìn anh.
Hà Thanh Hà giữ bình tĩnh hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Phó Sâm đẩy gọng kính, nói: “Đón em tan làm.”
Hà Thanh Hà hoàn toàn không nghĩ đến câu trả lời này, đầu óc trống rỗng một thoáng, sau đó sắc mặt dịu lại, nói: “Cảm ơn.”
Vẫn là quá khách sáo, Phó Sâm nói: “Không cần.”
Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi tầm mắt của đám người hiếu kỳ.
Trong đám dân văn phòng đang đứng nhìn, có không ít người đã xem nên tất nhiên nhận ra Hà Thanh Hà và Phó Sâm, lập tức rút điện thoại ra quay lại cảnh vừa rồi.
Ngồi trong Rolls-Royce rất rộng rãi, nhưng vì xe dài, lại đang giờ cao điểm nên di chuyển rất khó khăn.
Chỉ cần quệt nhẹ một cái là phí sửa đã lên tới hàng trăm triệu, nên tài xế lái xe cực kỳ cẩn thận, mấy xe bên cạnh cũng không dám lại gần.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm ngồi ở hàng ghế sau, không ai nói gì.
Hà Thanh Hà nghĩ, không thể cứ im lặng như trước nữa, thế là anh mở lời: “Cảm ơn anh vì những bó hoa.”
Vừa nói ra, cả hai người trong lòng đều nghĩ, lại là “cảm ơn” nữa rồi.
Phó Sâm nói: “Sau này chúng ta quy định, không được nói cảm ơn, vất vả rồi, xin lỗi nữa. Mấy câu đó đều bị cấm, ai lỡ nói thì phải chịu phạt.” Hắn nhìn Hà Thanh Hà, hỏi: “Em thấy thế nào?”
Hà Thanh Hà gật đầu, tỏ ý: “Được.” Anh hỏi tiếp: “Phạt cái gì?”
Phó Sâm nhất thời cũng chưa nghĩ ra, bèn đáp: “Phạt chỉ là hình thức thôi.”
Hà Thanh Hà cũng không nghĩ được gì, nên không xoắn xuýt chuyện hình phạt nữa, mà chuyển sang hỏi: “Vì sao lại tặng hoa cho em?” Anh ngẫm nghĩ: “Em có quên ngày kỷ niệm nào không?”
Phó Sâm lập tức hiểu ra, Hà Thanh Hà tưởng mình quên một dịp quan trọng nên mới gửi lại hoa.
Phó Sâm nói: “Không, không phải ngày kỷ niệm gì cả. Chỉ là anh muốn tặng hoa cho em thôi.”
Hà Thanh Hà ngẩn người một chút, rồi cong môi nở một nụ cười tươi.
Câu trả lời này còn ngọt ngào hơn bất kỳ dịp kỷ niệm nào.
Phó Sâm hỏi: “Không thích à?”
Hà Thanh Hà vội nói: “Thích.” Anh thực sự thích, nhưng vẫn phải nói rõ một điều: “Chỉ là không cần phải tốn kém như vậy.”
Ba ngày liên tiếp có người mặc vest tặng hoa đứng dưới lầu thực sự quá phô trương, dù sao giờ họ cũng coi như là người của công chúng, nên vẫn nên sống kín đáo một chút.
Hà Thanh Hà nói chuyện rất uyển chuyển, Phó Sâm vẫn nghe ra được ý anh, hắn bảo: “Vậy nên anh không gửi nữa, hôm nay đổi thành tới đón em.”
Hà Thanh Hà: “…”
Nhưng mà dùng Rolls-Royce thì vẫn không hề kín đáo chút nào.
Dù sao cũng là tấm lòng của Phó Sâm, Hà Thanh Hà không phản đối gì nữa, chấp nhận toàn bộ.
Chiếc xe chạy chầm chậm, Hà Thanh Hà để ý thấy đây không phải là đường về biệt thự.
Trong lòng anh khẽ dâng lên niềm vui, điều này chứng tỏ Phó Sâm tôn trọng anh.
Chiếc Rolls-Royce dài dừng lại trước khu nhà của Hà Thanh Hà, Phó Sâm bảo tài xế xuống mở cửa xe cho anh, sau đó bản thân cũng bước xuống.
Phó Sâm ngẩng đầu đánh giá toà nhà trước mặt, không nói câu “về nhà đi” gì cả, chỉ hỏi: “Em có thiếu gì không?”
Hà Thanh Hà lắc đầu: “Không thiếu gì cả.” Vốn dĩ chỉ ở tạm, hành lý hôm qua cũng đã chuyển tới rồi.
Phó Sâm gật đầu, bình tĩnh nói với anh: “Vậy thì lên nghỉ sớm đi.”
Quả thật chỉ đơn giản là đón anh tan ca, không có ý đồ gì khác. Hà Thanh Hà đứng đó không nhúc nhích, mỉm cười: “Anh đi trước đi rồi em lên sau.”
Phó Sâm nói: “Em lên trước đi.”
Hà Thanh Hà: “Anh lên xe trước đi.”
Cả hai đều muốn là người ở lại tiễn đối phương, không ai chịu rời đi trước.
Trong thoáng chốc, cả hai đồng thời nhớ lại lần chơi xe đụng trước đây, cũng giành nhường nhau y như thế này.
Phó Sâm mím môi, cuối cùng là người lùi bước: “Vậy anh đi đây. Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Hà Thanh Hà mỉm cười gật đầu.
Xe từ từ lăn bánh, Phó Sâm quay đầu lại nhìn, Hà Thanh Hà vẫn đứng bên đường, mỉm cười vẫy tay với hắn.
Phó Sâm bỗng nhiên linh cảm được điều gì, liền bảo tài xế dừng xe lại.
Hắn lại bước xuống, đi đến trước mặt Hà Thanh Hà, hỏi: “Em có chuyện gì à?”
Cho nên mãi vẫn chưa chịu đi lên.
Hà Thanh Hà khựng lại một chút, cười nói: “Không có gì mà, em chỉ định đợi anh đi khỏi rồi mới lên.”
Phó Sâm nhìn anh, nói: “Em nói thật đi.” Không được khách sáo nữa.
Hà Thanh Hà im lặng mấy giây, cuối cùng cũng đành nói thật: “Em muốn quay lại công ty, sáng mai em phải đi gặp khách hàng nên cần lấy xe về.”
Anh chuyển ra căn hộ chỉ mang theo một chiếc xe, mà sáng mai thì khá gấp, không có xe sẽ bất tiện, chi bằng bây giờ quay lại công ty lái xe về.
Phó Sâm: “…”
Thế chẳng phải đưa người về tận nhà thành công cốc rồi sao.
Hết chương 71.