Chương 73
Hai người ngồi xuống cùng nhau thưởng thức bữa ăn, Hà Thanh Hà dần dần nắm được bí quyết trò chuyện với Phó Sâm.
Thật ra Phó Sâm ăn nói không hề vụng về, chỉ là bình thường không thích mở lời mà thôi, chỉ cần có ai khơi chuyện, hắn đều sẽ đáp lại.
Trước đây Hà Thanh Hà cảm thấy hai người chỉ có thể nói chuyện về chương trình thực tế là vì đó là chủ đề chung, chỉ khi nhắc đến nó mới có thể nói vài câu.
Rõ ràng là sống cùng nhau, lẽ ra phải có rất nhiều chuyện để chia sẻ, vậy mà lại thường chẳng biết nói gì, chỉ có thể im lặng.
Lần này Hà Thanh Hà muốn trò chuyện với Phó Sâm về công việc.
Anh kể cho Phó Sâm nghe về trợ lý Lôi, rồi nói về các dự án của công ty, mong Phó Sâm đánh giá và cho lời khuyên.
Nếu là trước khi tham gia , Hà Thanh Hà tuyệt đối sẽ không đem chuyện công việc ra bàn với Phó Sâm.
Một là anh cảm thấy Phó Sâm không nên vì chuyện nhỏ của mình mà phân tâm, hai là trong mắt Phó Sâm, Sáng Tạo Ưu Tháp quá nhỏ bé, khiến anh hơi tự ti.
Vì thế nên việc Phó Sâm không có cái nhìn cụ thể về năng lực của Hà Thanh Hà cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn.
Là do chính Hà Thanh Hà giấu diếm, không đủ thẳng thắn.
Giờ đây Hà Thanh Hà thử nhờ Phó Sâm góp ý cho Sáng Tạo Ưu Tháp, Phó Sâm không chỉ sẵn lòng mà còn vô cùng nghiêm túc, đưa ra mấy điểm then chốt khiến Hà Thanh Hà thu được rất nhiều lợi ích.
Phó Sâm có kinh nghiệm điều hành công ty phong phú, biết bao người muốn cũng không xin được lời khuyên của hắn, vậy mà hắn lại sẵn sàng làm cố vấn miễn phí cho Hà Thanh Hà.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện về dự án, nói nhiều hơn cả tổng số lời nói trong một tuần cộng lại.
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng lộ ra vẻ hoang mang, hai người này không phải là một cặp à? Sao bữa tối lại biến thành buổi họp thương vụ vậy?
Bếp trưởng có xem nên gửi tặng họ một phần tráng miệng, đôi mắt Hà Thanh Hà liền cong cong, nở nụ cười như gió xuân mát lành.
Tuy chủ đề họ nói không được lãng mạn, nhưng bữa ăn này Hà Thanh Hà vẫn ăn rất vui vẻ. Phó Sâm nhìn nụ cười trên mặt anh, sắc mặt cũng dịu lại không ít.
Ăn xong, Phó Sâm làm tròn trách nhiệm, lái xe đưa Hà Thanh Hà về dưới chung cư.
Hà Thanh Hà mở cửa xe xuống trước, Phó Sâm cũng theo xuống.
Hai người đứng bên vệ đường trong khu dân cư.
Căn hộ của Hà Thanh Hà thuộc loại cao cấp, cả khu chỉ có ba tòa nhà, nằm trong trung tâm thành phố mà lại tách biệt, từng tấc đất đều quý như vàng, nên cũng khá ít người ở.
Buổi tối càng vắng vẻ hơn, xung quanh yên tĩnh đến lạ, ánh đèn sân vườn dịu nhẹ, chiếu sáng con đường trong khu.
Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm, ánh mắt dịu dàng, nói: “Anh không cho em nói hai chữ đó, vậy em chỉ có thể nói, mấy hôm nay em rất vui.”
Bất kể là tặng hoa hay những chuyện khác, Hà Thanh Hà đều nhận ra, Phó Sâm đã tốn không ít tâm sức.
Như vậy là rất đáng quý rồi, bởi vì trong mắt Phó Sâm, những chuyện này đều là hoạt động không hiệu quả. Nhưng hắn vẫn chịu bỏ công ra làm, chứng tỏ hắn coi trọng chúng.
Hà Thanh Hà rất biết ơn, chỉ tiếc không thể nói hai chữ “cảm ơn”.
Phó Sâm nói: “Em vui là được rồi.”
Hà Thanh Hà hỏi: “Còn anh, anh vui không?”
Phó Sâm khựng lại.
Hắn chưa từng nghĩ đến câu hỏi này, trong lòng chỉ một mực muốn khiến Hà Thanh Hà vui vẻ.
Một lúc sau, hắn mới trả lời: “Vui.” Chỉ cần Hà Thanh Hà vui, hắn liền vui.
Hà Thanh Hà nghe xong, chỉ cười mà không nói gì.
Nhìn nụ cười của Hà Thanh Hà, Phó Sâm lại bắt đầu hoang mang. Rõ ràng hắn nghĩ mình đã làm đúng, Hà Thanh Hà tỏ ra rất vui, khoảng cách giữa hai người cũng được kéo lại gần hơn, những việc hắn làm trong mấy ngày qua có thể xem là đã thành công.
Thế nhưng, tại sao hắn vẫn không hiểu được nụ cười của Hà Thanh Hà, vẫn không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Bầu trời đêm mùa hạ không một gợn mây, trăng tròn sáng ngời, tưởng tượng như chỉ cần đưa tay ra là sẽ chạm đến được.
Ánh trăng như nước, dịu dàng trải khắp sân, chậm rãi lướt qua cặp kính nơi sống mũi của Phó Sâm, chảy vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Phó Sâm nhớ đến câu nói nổi tiếng “Tối nay trăng rất đẹp”, nhưng hắn không nói ra được, chỉ có thể vụng về bắt chước nói một câu: “Tối nay hơi lạnh.”
Ý cười trên mặt Hà Thanh Hà càng sâu hơn.
Dù đang cuối hạ, đêm cũng chẳng lạnh chút nào. Hà Thanh Hà là người thông minh, chắc chắn hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Phó Sâm, hắn hy vọng anh sẽ nói tiếp một câu “Vậy thì lên nhà ngồi một lát đi”.
Trong lòng Hà Thanh Hà tỏ tường, nhưng anh lại không nói điều mà Phó Sâm muốn nghe, chỉ bảo: “Vậy anh về nghỉ sớm đi.”
Ánh trăng trong mắt Phó Sâm như vụt tắt, hắn bình thản nói: “Ừ, em cũng nghỉ sớm nhé.”
Nói xong, hắn xoay người về xe.
Lúc này Hà Thanh Hà lại bước lên, đứng cạnh bên Phó Sâm.
Phó Sâm vừa định hỏi sao vậy, đã bị Hà Thanh Hà bất ngờ ôm chặt lấy.
Cánh tay anh vòng qua người Phó Sâm, như một con koala ôm lấy hắn thật chặt, nghiêng đầu tựa lên vai hắn, nhẹ nhàng dụi dụi.
Phó Sâm đứng yên, không biết phải phản ứng thế nào.
Chỉ một phút trước, Hà Thanh Hà còn khéo léo từ chối hắn, vậy mà giờ lại nhào vào lòng hắn.
Hà Thanh Hà thoải mái tựa vào người hắn, khẽ thở dài.
An Duy từng khuyên anh nên biết làm nũng nhiều hơn, anh không biết phải làm thế nào, giờ thì dường như đã hiểu được đôi chút.
Thì ra làm nũng là chuyện không cần phải cố ý, anh muốn ôm Phó Sâm, muốn dựa vào lòng hắn hít hà mùi nước hoa của hắn, thế là cứ tự nhiên mà làm thôi.
Phó Sâm bị Hà Thanh Hà nhào vào lòng, đứng sững tại chỗ, cuối cùng đưa tay ôm lấy lưng anh.
Hắn không thể kháng cự sự cám dỗ này, người trong lòng mang theo hơi ấm quen thuộc, truyền đến sự ỷ lại và dịu dàng không thể diễn tả bằng lời, như một loại độc dược mê hoặc nhất thế gian, hắn biết rõ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục nhưng vẫn ngoan ngoãn mắc câu.
Phó Sâm v**t v* lưng Hà Thanh Hà như đang dỗ dành một con mèo vừa đi lang thang ngoài đường trở về nhà, vừa trách móc nó không nên đi mạo hiểm bên ngoài, vừa không nhịn được mà v**t v* chú mèo đang làm nũng.
Hà Thanh Hà càng thêm mãn nguyện, rúc trong lòng Phó Sâm mấy phút mới luyến tiếc buông ra.
Anh ngước nhìn Phó Sâm, hai má hơi đỏ lên vì ngượng, cười nhẹ: “Bây giờ không được đâu, nếu không thì sẽ uổng phí công sức trước giờ, bỏ cuộc giữa chừng mất.”
Phó Sâm hiểu rồi.
Dù hắn rất muốn Hà Thanh Hà dừng việc “bỏ nhà đi bụi” này lại, lập tức quay về nhà, nhưng hắn tôn trọng Hà Thanh Hà, nên cả hai lần đều chỉ đưa anh đến trước chung cư là dừng.
Đã vậy thì cứ tiếp tục tôn trọng.
Phó Sâm bắt đầu nghi ngờ Hà Thanh Hà biết dùng phép thuật. Vài phút trước tâm trạng hắn còn u ám như mây đen phủ đầu, vậy mà chỉ một câu nói của Hà Thanh Hà đã khiến hắn bừng sáng trở lại.
Đồng thời, hiếm hoi lắm hắn mới thấy mình thật vô dụng, chỉ một câu bình thường thôi mà đã khiến hắn được an ủi đến vậy, từ lúc nào mà trở nên dễ dỗ như thế?
Hà Thanh Hà vẫy tay với hắn, cười tươi: “Bye bye.”
Phó Sâm nhìn anh thật sâu: “Tối ngủ sớm nhé, đừng thức khuya.”
Hà Thanh Hà nheo mắt cười: “Biết rồi, chú ơi.”
Phó Sâm bị chọt một nhát: “Anh già đến mức đó sao?”
Hà Thanh Hà cười nói: “Ý em là chú lắm lời ấy mà.” Giọng anh ôn hòa: “Anh về đi, muộn rồi. Em đứng đây nhìn anh ra khỏi khu.”
Lúc này Phó Sâm mới mở cửa ngồi vào chiếc Bentley.
Bánh xe từ từ lăn bánh, Phó Sâm nhìn vào gương chiếu hậu, đúng như Hà Thanh Hà nói, anh vẫn đứng đó dõi theo hắn.
Phó Sâm lái xe rời khỏi khu nhà.
Hắn không rõ mình đang mang tâm trạng thế nào, bộ xử lý trung tâm lại loạn nhịp rồi.
Người máy chẳng có gì nhiều, chỉ có khả năng phân tích và học tập là siêu mạnh. Phó Sâm đã nghe rất nhiều lời góp ý, cãi nhau với Hà Thanh Hà hai lần, rồi thông qua những ngày quan sát trên chương trình, rất nhanh đã phân tích ra kiểu người Hà Thanh Hà thích.
Hắn thử làm theo, tuy không hoàn toàn suôn sẻ, nhưng Hà Thanh Hà dường như rất vui.
Đó chính là kết quả hắn muốn, bộ xử lý báo cho hắn biết, cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa Hà Thanh Hà sẽ kết thúc giai đoạn ly thân và quay về nhà.
Mọi việc đều thuận lợi, kết quả lý tưởng, kế hoạch diễn ra suôn sẻ, lý ra không có gì đáng để bất mãn. Thế mà trung tâm cảm xúc của hắn lại chẳng cảm thấy thỏa mãn, ngược lại trống rỗng lạ thường, thoáng buồn bã, thoáng mông lung.
Phó Sâm thật sự không giỏi mô tả cảm xúc, suốt dọc đường hắn cứ nghĩ mãi, cuối cùng cũng tìm ra một ví dụ thích hợp.
Cảm giác này giống như hắn vốn muốn lấy được một thứ gì đó từ Hà Thanh Hà, nhưng lại vô tình làm mất đi một món đồ quan trọng của bản thân vậy.
Khoảng thời gian vừa qua, Phó Sâm đã trải qua rất nhiều cảm xúc trước nay chưa từng có, mà cảm giác hôm nay lại càng xa lạ, tim vừa nhói vừa mềm nhũn, khiến cả người nổi da gà.
Thật là đáng sợ.
Phó Sâm trở về biệt thự, xuống xe rồi bước vào nhà.
Trong nhà vẫn vắng lặng như cũ. Phó Sâm cúi đầu, trong lòng hắn dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm và cảm giác từ Hà Thanh Hà, nên căn biệt thự này càng thêm phần lạnh lẽo.
Phó Sâm không vào thư phòng, mà đi đến trước phòng của Hà Thanh Hà, mở cửa đi vào.
Hôm đó Hà Thanh Hà rời đi rất vội vàng, hầu như chẳng mang theo gì.
Lần ghi hình chương trình trước đó, Phó Sâm đã bảo trợ lý thu dọn hành lý giúp anh, lúc ấy trong phòng mới bớt được chút đồ.
Phó Sâm bước vào trong.
Vì sau này Hà Thanh Hà đã chuyển sang ngủ ở phòng ngủ chính nên căn phòng này chỉ còn giữ lại chức năng lưu trữ và làm việc.
Phó Sâm liếc mắt liền thấy hai con thú bông kia.
Một con là chim cánh cụt, một con là gấu Bắc Cực.
Cư dân mạng gọi bọn họ là “cặp đôi địa cực”, hình như Hà Thanh Hà rất khó chịu, còn Phó Sâm thì không để tâm.
Hắn vốn là kiểu người lạnh lùng, đi đâu hay tiếp xúc với ai cũng giữ một phong cách ấy.
Hơn nữa, hắn còn thấy chim cánh cụt với gấu Bắc Cực khá dễ thương.
Phó Sâm bước lại gần, xoa đầu chim cánh cụt.
Đầu con chim bị ấn bật lên bật xuống, đôi mắt đen nhánh như hạt đậu bị ép méo, lúc to lúc nhỏ, giống như đang cười.
“Hà Thanh Hà cũng thường hay cười như vậy.”
Lông nhung mềm mại của thú bông lướt nhẹ qua lòng bàn tay, mang lại chút cảm giác, Phó Sâm bừng tỉnh lại.
Hắn đang làm gì vậy? Hành động này thật không giống hắn chút nào.
Phó Sâm thu tay lại khỏi đầu con chim cánh cụt.
Hắn tiếp tục đứng trong phòng Hà Thanh Hà. Lần trước trợ lý đã dọn đồ, Phó Sâm vô thức mở tủ và ngăn kéo ra xem, quả thật đã trống đi nhiều.
Cho đến khi hắn mở ngăn kéo bàn làm việc của Hà Thanh Hà.
Bên trong có một quyển sổ tay.
Phó Sâm biết rõ không nên tùy tiện động vào đồ của người khác. Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào, thậm chí đến cả phòng của Hà Thanh Hà hắn cũng không bước vào.
Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay có quá nhiều cảm xúc lạ lẫm, hắn đã làm quá nhiều chuyện trước giờ chưa từng làm, lòng hiếu kỳ đặc biệt dâng cao.
Hà Thanh Hà đã không mang nó theo, chắc không phải vật gì quá quan trọng.
Phó Sâm cầm quyển sổ lên, mở ra xem.
Ngay dòng đầu tiên ở trang đầu tiên là: “Hai mươi điều người mới kết hôn cần ghi nhớ.”
Phó Sâm khựng lại, rồi tiếp tục đọc xuống.
Điều thứ nhất: Phân chia việc nhà rõ ràng, cùng nhau gánh vác chuyện trong nhà.
“Hình như không cần làm việc nhà, đã có người giúp việc rồi.”
Điều thứ hai: Giữa vợ chồng nhất định phải cho nhau không gian riêng, đừng can thiệp quá sâu vào đời sống của đối phương.
“Cái này đơn giản, có thể làm được.”
Điều thứ ba: Tài sản của hai vợ chồng cần minh bạch, các khoản chi tiêu lớn phải bàn bạc chung.
“Tài sản minh bạch… Chắc không làm được đâu, đều là bí mật thương mại cả rồi. Với lại bao nhiêu mới tính là chi tiêu lớn? Nếu cần thâu tóm một công ty thì đúng là nên bàn bạc.”
…
Điều thứ mười: Nếu đối phương tan làm về mà có cơm nóng canh ngon chờ sẵn, thì anh ấy/cô ấy chắc chắn sẽ rất vui.”
“Tôi nấu ăn rất giỏi.”
Dưới chữ “rất giỏi” còn gạch một đường ngang, thể hiện sự tự tin của người viết câu này.
Phó Sâm đọc một lúc thì hiểu ra, những nội dung này, câu đầu là chép lại, còn câu sau là lời bình của Hà Thanh Hà.
Ngoài “Hai mươi điều người mới kết hôn cần ghi nhớ”, phía sau còn có thêm các mục như “Làm thế nào để trở thành người chồng/người vợ tốt”, “Xây dựng một gia đình hòa hợp ra sao”, “Bí quyết giữ gìn hạnh phúc hôn nhân” v.v.
Hà Thanh Hà gần như đều ghi chú lại từng điều một.
Có điều anh cho là rất đơn giản, ví dụ như “không cãi nhau”, “mọi chuyện đều nên cùng bàn bạc” hay “giữ gìn sự trang trọng, tính nghi thức trong đời sống hôn nhân”.
Nhưng cũng có điều anh ghi là “Quá khó khăn” ví dụ như “gia tăng sự thân mật”, “cùng làm những điều người kia yêu thích”.
Hà Thanh Hà viết: “Tôi đã quan sát suốt ba tháng rồi mà vẫn không biết anh ấy thích cái gì.”
Cách đó vài dòng, anh lại viết thêm: “Tần Khải Phàm nói với tôi là anh ấy thích… vịt!” Câu này được viết bằng nét bút khoan khoái nhẹ nhàng, sự vui vẻ lan tỏa qua từng con chữ, dường như cả trang giấy cũng đang truyền đến niềm hân hoan của người viết chúng.
Hết chương 73.