Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 95

Chương 95

Tần Khải Phàm nhướng mày nhìn Phó Sâm, nói: “Giờ làm sao đây, c** nh* muốn xem mà.”

Phó Sâm trầm mặc một lát, rút tay về, ngồi xuống ghế, khoanh tay không nhìn bọn họ nữa.

Ý là tùy các người.

Hà Thanh Hà thả tay khỏi điện thoại, ra hiệu cho Tần Khải Phàm nhanh lên, Tần Khải Phàm mở album, đưa ảnh trong máy cho anh xem.

Lần này Tần Khải Phàm không giở trò, thật sự là ảnh chụp lại từ album ảnh cũ của Phó Sâm.

Hà Thanh Hà thấy ảnh Phó Sâm thời đại học.

Tấm đầu tiên là Phó Sâm đứng trước cổng trường đại học S, chụp ảnh cùng tên trường.

Có lẽ hắn mới nhập học, lúc đó hắn đã cao rồi, cũng mặt lạnh như tiền y như bây giờ, nhưng các đường nét lại mềm mại hơn, trong vẻ điềm tĩnh lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn đặc trưng của thiếu niên.

Hà Thanh Hà không nhịn được nhếch môi cười.

Tấm tiếp theo là ảnh trong đại hội thể thao, Phó Sâm tóc cắt ngắn, mặc áo khoác thể thao, kính đổi sang gọng đen, phía sau là các bạn học cười nói rôm rả, chỉ có hắn là mặt mày cau có.

Sau đó là ảnh chụp ở giảng đường, ảnh chụp khi tham gia các cuộc thi, thậm chí còn có cả ảnh bị bạn học chụp trộm.

Không ngoại lệ, trong tất cả các bức ảnh, Phó Sâm đều mang vẻ mặt lạnh lùng.

Ngay cả Tần Khải Phàm cũng nói: “Từ lúc tôi có ký ức tới giờ, chưa từng thấy hắn cười.”

Tuy không có nụ cười, nhưng lúc đó Phó Sâm nhìn trẻ trung hơn bây giờ, mất đi vài phần chín chắn, lại có thêm mấy phần kiêu ngạo của thiếu niên.

Hà Thanh Hà lại thầm tiếc mình nhỏ hơn Phó Sâm chín tuổi, nếu hai người gặp nhau ở cái tuổi đôi mươi đẹp nhất không biết sẽ ra sao.

Phó Sâm vẫn ngồi bên cạnh, nghe họ vừa xem ảnh mình vừa bàn tán, bề ngoài thản nhiên như không để tâm, nhưng mỗi lần Hà Thanh Hà bật cười, hắn lại liếc nhìn, dõi mắt nhiều hơn vài giây.

Hà Thanh Hà nói: “Vừa đẹp trai vừa đáng yêu.”

Phó Sâm mím môi, không nói gì.

Đến mấy tấm khi hắn học năm cuối đại học, bắt đầu khởi nghiệp, làm thêm ở công ty, dần dần có ảnh mặc vest.

Phó Sâm dáng người chuẩn, mặc vest như móc áo sống, nhưng lúc đó còn quá trẻ, vẫn thiếu một chút khí thế.

Hà Thanh Hà không nhịn được ngẩng đầu nhìn Phó Sâm hiện tại.

Phó Sâm hơn ba mươi tuổi không còn vẻ non nớt như trong ảnh, chỉ cần yên tĩnh ngồi đó đã toát ra một phong thái ung dung trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu mọi chuyện, chiếc kính nơi sống mũi khiến anh càng thêm nhã nhặn trí thức, như thể dung hòa tất cả những nét đối lập trên người hắn.

Hà Thanh Hà nghĩ, Phó Sâm khi còn trẻ rất tốt, mà Phó Sâm bây giờ cũng rất tốt.

Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà nhìn sang, hỏi: “Xem xong rồi à?”

Hà Thanh Hà mỉm cười nói: “Xem xong rồi, nhưng vẫn chưa đủ.” Anh quay sang nói với Tần Khải Phàm: “Cậu có thể gửi mấy tấm ảnh đó cho tôi được không?”

Tần Khải Phàm lập tức đồng ý: “Tất nhiên là được.”

“Vậy coi như tôi đã xin lỗi rồi đấy.” Anh ta dù sao cũng là NPC trong tập này, không quên nhiệm vụ của mình, nói tiếp: “Tiếp theo có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của chương trình rồi nhỉ, tôi phải chấm bài kiểm tra của hai người, xem xem có đạt yêu cầu không.”

Nhắc đến bài kiểm tra, Phó Sâm liền đứng dậy, nói: “Cậu xin lỗi em ấy rồi, còn tôi thì sao?”

Tần Khải Phàm nói: “Hai người chẳng phải cùng một phe à, anh ấy vui thì chẳng phải là anh cũng vui sao?”

Phó Sâm không phủ nhận, nhưng cũng không bỏ qua: “Vẫn chưa đủ.”

Tần Khải Phàm cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì?”

Phó Sâm trực tiếp đặt tấm bưu thiếp lên trước mặt anh ta: “Đóng dấu.”

Tần Khải Phàm nói: “Không được, tôi phải chấm điểm trước đã.”

Phó Sâm không quan tâm, kiên quyết: “Đóng dấu.” Giọng hắn cứng rắn: “Nói bậy bạ thì phải trả giá, hoặc là cậu muốn tôi nói với bố vợ cậu?”

Tần Khải Phàm nhẫn nhịn: “Anh thật quá đáng, cứ lấy ông cụ Hứa ra ép tôi.” Anh ta đánh giá Phó Sâm từ trên xuống dưới, bằng trực giác của một giáo viên, nghi ngờ hỏi: “Có phải anh làm bài tệ quá nên không muốn tôi chấm không?”

Hà Thanh Hà có thể đảm bảo bài của mình làm khá chính xác, nhưng không biết Phó Sâm thế nào.

Dù gì đó cũng là những bài toán mà học sinh ai nấy đều khiếp đảm, dù Phó Sâm từng tốt nghiệp ngành toán học, nhưng cách đây đã nhiều năm rồi, ai biết hắn còn nhớ được bao nhiêu.

Nhưng Phó Sâm viết kín cả trang giấy mà.

Với một “người máy vạn năng” như hắn, vi phân tích phân chắc chắn chẳng thành vấn đề.

Trước sự nghi ngờ của Tần Khải Phàm, Phó Sâm chẳng buồn để tâm, kiên quyết nói: “Nếu không phải vừa nãy có học sinh ở đây, tôi thậm chí còn chẳng thèm làm bài đâu.”

Tần Khải Phàm ấm ức: “Hung dữ quá rồi đấy.” Anh ta nhìn sang Hà Thanh Hà: “c** nh*, anh không quản hắn sao?”

Hà Thanh Hà nói: “Cậu nói xấu sau lưng anh ấy, anh ấy giận rồi, cậu cứ nghe lời cho anh ấy nguôi giận đi.”

Tần Khải Phàm hiểu ra: “Hai người đúng là vợ chồng phối hợp, một người đóng vai người tốt, một người đóng vai người xấu, thật đáng ghét.”

Anh ta nhìn Phó Sâm rồi lại nhìn Hà Thanh Hà, nói: “Không được, vẫn phải chấm điểm, tôi mới có thể đóng dấu cho hai người.”

Anh ta làm ra vẻ nghiêm túc, chính nghĩa nói: “Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của một giáo viên, không thể để học sinh nói vài câu là tôi cho qua được.”

Phó Sâm chẳng dễ bị Tần Khải Phàm lừa: “Đừng có diễn nữa.” Hắn bắt đầu nghi ngờ: “Cậu thật sự là NPC à? Hay đang cố tình kéo dài thời gian?”

Tần Khải Phàm cười khinh bỉ, lấy từ trong túi áo ra một con dấu, đưa cho Phó Sâm xem: “Ai nói tôi không phải NPC, sinh sát trong tay tôi đấy.”

Lời lẽ ngông cuồng còn chưa dứt, Phó Sâm đã đưa tay giật phắt lấy con dấu, không chần chừ đóng một dấu lên bưu thiếp.

Tần Khải Phàm tuy cùng tuổi với Phó Sâm, nhưng thần kinh vận động rõ ràng không bằng, không ngờ đối phương lại cướp trắng trợn như thế, kinh ngạc nói: “Anh là thổ phỉ à?”

Phó Sâm chẳng buồn để ý, thu bưu thiếp lại, kéo Hà Thanh Hà đi thẳng ra khỏi phòng học.

Tần Khải Phàm ngỡ ngàng hỏi: “Hai người đi đâu vậy?”

Giọng nói lạnh tanh của Phó Sâm vọng lại: “Dấu đã đóng xong, cậu hết giá trị rồi, ở lại làm gì nữa.”

Tần Khải Phàm tức đến bật cười: “Dùng xong là vứt, tên đàn ông xấu xa!”

Nói rồi anh ta đuổi theo về phía Phó Sâm và Hà Thanh Hà: “Chưa được tôi đồng ý, đóng dấu không tính!”

Phó Sâm kéo Hà Thanh Hà, rảo bước khỏi tòa nhà dạy học, gần như là chạy trốn.

Bình thường Phó Sâm luôn điềm đạm ổn trọng, giờ lại làm ra chuyện ngang ngược như vậy.

Hà Thanh Hà ngạc nhiên để mặc Phó Sâm nắm tay mình, bước thật nhanh về phía trước.

Phó Sâm dường như rất thích nắm tay anh, hễ có cơ hội là lại làm thế.

Lần này lại khác, hai người nắm tay nhau, gần như chạy trong khuôn viên tràn đầy sức sống của trường học, cảm giác như đang vượt gió rẽ sóng.

Phía sau Tần Khải Phàm thật sự đuổi theo, vừa chạy vừa hét: “Dừng lại mau!”

Phó Sâm chẳng thèm để tâm đến lời anh ta, ngược lại còn kéo Hà Thanh Hà chạy nhanh hơn.

Cảnh tượng này y như trong phim thần tượng học đường, thầy giáo cổ hủ đuổi theo đôi học sinh yêu sớm.

Gió mát thổi qua má Hà Thanh Hà, ánh nắng ấm áp phủ lấy cơ thể anh, anh ngước mắt nhìn tấm lưng rộng của Phó Sâm, ánh mắt cong cong như trăng non.

Phó Sâm cao ráo, chân dài, lại rất quen đường trong trường, còn Tần Khải Phàm nhìn thì ngông nghênh chứ thể lực kém hẳn, đúng kiểu thư sinh.

Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà dần dần bỏ xa Tần Khải Phàm.

Hà Thanh Hà thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, thấy Tần Khải Phàm đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng Phó Sâm vẫn không giảm tốc độ.

Anh khó hiểu hỏi: “Bọn mình đi đâu thế?”

Phó Sâm không trả lời, chỉ lặng lẽ kéo anh đi thẳng về phía trước.

Tốc độ của họ quá nhanh, đến mức cả quay phim cũng không theo kịp, ở phía sau hô lên: “Hai anh đi chậm lại chút!”

Phó Sâm không những không dừng, mà còn bước nhanh hơn.

Hà Thanh Hà chỉ còn biết chạy theo Phó Sâm, mãi cho đến khi thấy phía trước hiện ra từng bậc thềm đá, mới nhận ra họ đã tới điểm kế tiếp.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mắt là một tòa kiến trúc nguy nga hùng vĩ, thiết kế vuông vức trang nghiêm, phía trước dựng một bức tượng hình cuốn sách, từng tốp sinh viên ra vào tấp nập.

Ở đây là thư viện.

Hà Thanh Hà còn chưa kịp ngắm kỹ kiến trúc của nó thì đã bị Phó Sâm kéo lên cầu thang.

Phó Sâm quay đầu lại, nói câu đầu tiên sau khi rời khỏi giảng đường: “Còn sức để lên không?”

Hà Thanh Hà mỉm cười: “Anh xem thường em quá rồi.”

Chỉ là mấy bậc thềm trước cửa thư viện thôi mà.

Các khu trưng bày sưu tầm thường sẽ nâng tầng hai lên làm tầng chính, đồng thời thiết kế bậc thang ở lối vào chính.

Bình thường đi mấy bậc thang này cũng không có gì, nhưng lúc nãy hai người vừa chạy đến đây, Phó Sâm sợ Hà Thanh Hà mệt.

Nhưng thấy Hà Thanh Hà nói vậy, hắn liền dẫn anh đi một mạch lên trên.

Quay phim đi phía sau thì không thoải mái được như thế, còn phải vác máy quay, trợ lý bên cạnh cũng bắt đầu đuối, họ nhận ra Phó Sâm không chỉ định cắt đuôi Tần Khải Phàm mà còn muốn bỏ xa luôn cả ekip quay, liền gọi sinh viên tình nguyện: “Nhanh đi chặn hai người đó lại!”

Thời nay, thể lực của sinh viên trẻ cũng chẳng hơn ai, còn không bằng Phó Sâm tập thể hình quanh năm. Nhưng sinh viên lại có điểm mạnh là gặp chuyện thú vị thì rất có động lực, vừa nghe lời quay phim liền nghiến răng cúi đầu leo thang đuổi theo Phó Sâm và Hà Thanh Hà.

Lúc này Phó Sâm đã tới bậc thang trên cùng, kéo Hà Thanh Hà vào trong thư viện.

Thư viện của Đại học S nổi tiếng toàn quốc, sách nhiều, không gian rộng rãi.

Sảnh tầng một sáng sủa rộng lớn, hiện giờ không phải mùa thi, lại đang vào tiết học, người đến thư viện không nhiều.

Bình thường thư viện phải quẹt thẻ mới vào được, nhưng để tiện ghi hình chương trình, lần này ban tổ chức đã chuẩn bị một lối đi riêng cho các khách mời, Phó Sâm nhìn thấy bảng hướng dẫn liền kéo Hà Thanh Hà vào thẳng.

Nhóm sinh viên đuổi theo nhóm hào môn bị chặn lại: “Các bạn không đi lối này được, phải sang kia quẹt thẻ.”

Giải thích mất một lúc lâu, tới khi quay phim và trợ lý thở hồng hộc đuổi kịp thì Phó Sâm và Hà Thanh Hà đã biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Hà Thanh Hà không phải kiểu người yếu ớt, trước đây mỗi lần ra biển hoạt động thể lực rất cao, nhưng dạo gần đây ít vận động, chạy một đoạn thế này thật sự có hơi mệt.

Phó Sâm vẫn chưa dừng lại, hai người lên tầng ba của thư viện, rồi đi vào khu đọc sách.

Trong quá trình di chuyển, họ không nói gì, cố gắng không phát ra âm thanh để khỏi làm phiền các sinh viên.

Nhưng hai người thực sự quá nổi bật, thỉnh thoảng vẫn có người nhìn theo.

Họ tiến sâu vào giữa các kệ sách, càng đi vào trong, xung quanh càng vắng.

Những giá sách san sát như hàng cây, che khuất ánh sáng, khiến khu đọc sách trông như một khu rừng rậm rạp, hai người len lỏi giữa những “thân cây”, Hà Thanh Hà ngửi thấy mùi giấy sách thoang thoảng, quyện với hương gỗ nhè nhẹ trên người Phó Sâm, luẩn quẩn trong mũi, mang theo cảm giác chếnh choáng.

Sách thì dày, không khí ở đây dường như cũng có trọng lượng, đè nặng lên vai, bước chân của họ dần chậm lại, cuối cùng đi tới một góc sâu bên trong giá sách, Phó Sâm cũng dừng lại.

Hắn đột ngột dừng bước, sau đó quay người lại, Hà Thanh Hà nhất thời chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang bước về phía trước, liền đâm sầm vào ngực Phó Sâm.

Phó Sâm ôm lấy anh.

Nhiệt độ cơ thể Hà Thanh Hà bỗng chốc tăng vọt, hơi thở cũng rối loạn vì mới vừa chạy: “Vẫn đang quay chương trình đấy.”

Phó Sâm trầm giọng nói bên tai anh: “Đã cắt đuôi họ rồi.”

Nhưng đây là thư viện, có camera giám sát.

Phó Sâm nhìn ra suy nghĩ của anh, nói: “Nếu anh nhớ không nhầm, khu vực này là điểm mù của camera. Lúc còn đi học anh thường đến đây.”

Dù đã nhiều năm trôi qua, không chắc giờ có bị lắp thêm camera hay không, nhưng Hà Thanh Hà không thể nghĩ nhiều như vậy. Anh hơi mệt, dựa vào ngực Phó Sâm th* d*c.

Phó Sâm ôm anh, nhẹ nhàng dựa vào giá sách, chờ anh điều chỉnh lại hơi thở.

Hà Thanh Hà tựa trong lòng Phó Sâm, vừa điều chỉnh hô hấp vừa nhìn quanh giá sách bên cạnh.

Trên giá toàn là sách xã hội học, có quyển đã rất cũ, tỏa ra mùi thời gian.

Xem ra nơi này thật sự ít người lui tới.

Hà Thanh Hà khẽ hỏi: “Anh đến chỗ không có camera này để làm gì?”

Hẳn là hồi đó Phó Sâm đã tìm hiểu kỹ lưỡng, mới phát hiện ra nơi tốt thế này.

Phó Sâm đáp: “Không làm gì cả, chỉ để đầu óc thư giãn một chút.”

Hồi đó hắn vẫn là sinh viên đại học, chưa có hệ thống logic và dữ liệu hoàn chỉnh, vừa học vừa khởi nghiệp, đối mặt với xã hội phức tạp, khó tránh khỏi bị quá tải.

Những lúc như vậy, hắn cần một nơi như thế này để khởi động lại chương trình.

Hà Thanh Hà hiểu được, tưởng tượng Phó Sâm trẻ tuổi đeo kính, ngồi phía sau giá sách, tay cầm quyển sách giấy đã ố vàng, ngẩn người nhìn những dòng chữ trên đó.

Trong lòng anh chợt mềm nhũn.

Hai người không nói gì nữa, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, tận hưởng sự yên tĩnh giữa những giá sách.

Chỉ là trong lòng Hà Thanh Hà vẫn vương vấn một chuyện, đợi đến khi cảm thấy mình đã bình tĩnh lại, mới hỏi: “Bài kiểm tra toán đó, rốt cuộc anh làm được tới đâu rồi, em thấy anh viết kín cả trang.” Hẳn là làm hết rồi nhỉ?

Phó Sâm không trả lời trực tiếp, mà nói: “Hồi tiểu học thầy cô có dạy, dù thế nào cũng phải viết kín bài thi.”

Hà Thanh Hà: “…”

Hiểu rồi.

Anh chôn mặt vào ngực Phó Sâm, bật cười trong sự bất lực.

Phó Sâm cúi đầu, ôm anh chặt hơn: “Nhỏ tiếng thôi, kẻo bị phát hiện.”

Hà Thanh Hà lập tức mím môi, không dám cười thành tiếng, mặt đỏ bừng, chỉ biết dụi dụi ngực hắn để phát tiết.

Phó Sâm v**t v* mái tóc mềm mại của anh, dọc xuống cổ, khẽ xoa phần sau gáy như để trấn an.

Hà Thanh Hà thỏa mãn đến mức muốn thở dài.

Rõ ràng vẫn đang quay chương trình, rõ ràng bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, nhưng vòng tay của Phó Sâm quá đỗi hấp dẫn, khiến anh muốn chìm mãi trong đó, không muốn rời đi, chỉ mong có thể ở lại thêm một lát nữa.

Vợ nhà mình ỷ lại thế này, làm gì có người đàn ông nào chịu được, Phó Sâm ôm Hà Thanh Hà, cúi đầu nhìn mái tóc đen và khuôn mặt thanh tú của anh, ánh mắt dừng lại nơi gò má trắng trẻo đang ửng đỏ, khẽ khàng cất tiếng: “Em nói chuyện với Tần Khải Phàm vui vẻ nhỉ.”

Hà Thanh Hà ngẩng đầu khỏi lòng hắn: “Đâu có vui, là vì muốn xem ảnh anh thôi.”

Phó Sâm hỏi: “Ảnh có đẹp không?”

Hà Thanh Hà hắng giọng: “Đẹp lắm, lúc anh hai mấy tuổi nhìn đáng yêu cực kỳ.”

Từ trước đến nay chưa ai dùng từ “đáng yêu” để hình dung hắn, Phó Sâm nhíu mày: “Ý em là lúc đó anh nhìn ngốc à?”

Hà Thanh Hà vội đáp: “Tất nhiên là không, hồi đó anh rất tốt.” Anh cười nói: “Giá như em được gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy.”

Ánh mắt Phó Sâm chợt sâu thêm, như màn đêm dày đặc nuốt chửng mọi ánh sao, lại như một chiếc lưới kín đáo, quấn trọn lấy Hà Thanh Hà.

Hắn hỏi: “Vậy là so với hiện tại, em thích anh của trước kia hơn?”

Hà Thanh Hà cạn lời: “Không phải thế, dù là quá khứ hay hiện tại, anh vẫn là anh, đều rất tốt.”

Phó Sâm không nói nữa, cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Ánh mắt Phó Sâm quá sâu, Hà Thanh Hà không đoán được hàm ý, cứ tưởng hắn không vui vì chuyện xem ảnh, bèn nói: “Xin lỗi, sau này em sẽ không đùa với Tần Khải Phàm nữa.”

Phó Sâm đưa tay lên, khẽ chạm môi Hà Thanh Hà: “Lại nói lời không nên nói rồi.”

Hà Thanh Hà ngẩn ra, nhớ đến chuyện bị phạt.

Anh nhìn Phó Sâm, đôi mắt đen trong suốt như thủy tinh, đôi mày vẽ như họa, ánh lên cảm xúc khó diễn tả.

Hà Thanh Hà nhẹ giọng nói: “Vậy anh phạt em đi.”

Phạm lỗi một lần, hôn một cái.

Luật chơi, Hà Thanh Hà không quên, Phó Sâm cũng không quên.

Phó Sâm nâng cằm anh lên, hôn xuống đôi môi mềm mại ngay trước mặt.

Hết chương 95.

Anh Sâm ảnh tính hết trơn rồi hẹ hẹ hẹ

Bình Luận (0)
Comment