Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 97

Chương 97

Dì phục vụ giao nhiệm vụ xong, ba người đứng bên ngoài quầy liền rơi vào im lặng.

Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong thì vẫn ổn, họ chỉ cảm thấy việc để một tổng tài bá đạo như Phó Sâm cùng họ đi phát cơm có phần không phù hợp.

Còn Phó Sâm thì đơn giản là không quen việc.

Hắn chỉ từng mua cơm ở quầy vào năm nhất, sau đó vừa học vừa làm, hiếm khi ăn ở trường. Dù có vào căn tin thì cũng lên tầng ba gọi món riêng, hầu như không ăn cơm theo suất ở quầy.

Hơn nữa, hắn không biết nấu ăn, trước khi kết hôn với Hà Thanh Hà thì gần như chưa từng bước vào bếp, những lúc không có tiệc xã giao thì sống nhờ vào cơm dinh dưỡng giao tận nơi và bếp của công ty.

Nói cách khác, hắn còn chưa từng tự múc cơm cho chính mình.

May mắn là sau khi kết hôn với Hà Thanh Hà, để giúp đỡ anh, hắn cũng đã vào bếp vài lần.

Phó Sâm nhận lấy muôi từ tay dì phục vụ, bắt đầu xắn tay áo.

Nghiêm Trung Triết đứng bên cạnh hỏi: “Phó tổng, không sao chứ?”

Phó Sâm đáp: “Không sao.”

Điểm tốt ở Phó Sâm nằm ở chỗ tuy hắn là tổng tài bá đạo, nhưng bất kể là chơi game hay làm nhiệm vụ thì chưa bao giờ mang theo gánh nặng hình tượng, việc cần phối hợp thì sẽ phối hợp.

Thực ra con dấu ở căn tin này với hắn có hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu bỏ luôn thì đồng nghĩa với việc không có tư liệu cho chương trình quay, nên hắn quyết định tham gia.

Phó Sâm còn có một nguyên tắc là đã làm thì phải làm cho tốt.

Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong bàn bạc một chút, để Tả Văn Phong đại diện nhóm diễn viên thi phát cơm với Phó Sâm.

Hà Thanh Hà đang ngồi bên bàn, vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cả người anh vẫn còn đắm chìm trong trạng thái mơ màng, không ngừng nghĩ về nụ hôn trong thư viện kia.

Đáng sợ nhất là, Phó Sâm còn đang ở ngay bên cạnh nhưng có mấy lần anh không kìm được mà muốn tiến lại gần hắn.

Muốn ôm lấy Phó Sâm, muốn hắn vuốt tóc mình, muốn hắn hôn lên môi mình.

Trước đây khi thấy các cặp đôi âu yếm ngoài phố, anh từng rất khó hiểu sao họ lại nôn nóng đến thế, nhất định phải thân mật nơi công cộng.

Giờ thì anh đã hiểu cảm giác muốn dính lấy đối phương từng giây từng phút là thế nào rồi.

May mà Hà Thanh Hà vẫn kiềm chế được, chỉ nghĩ trong đầu chứ chưa thực sự hành động.

Bên cạnh vẫn còn máy quay đang chĩa thẳng vào anh đây.

Từ sau khi bị “lạc” một lần, quay phim và các nhân viên khác theo dõi họ rất sát sao, sợ chỉ cần lơ là một chút là khách mời lại biến mất.

Giờ ngồi yên ở đây rồi mà ống kính vẫn luôn nhắm sát vào mặt Hà Thanh Hà. Quay được một lúc, quay phim phát hiện anh đang ngẩn người.

Nhân viên phải lên tiếng nhắc: “Anh Hà, Phó tổng đang chuẩn bị làm nhiệm vụ rồi.”

Lúc này Hà Thanh Hà mới nhận ra Phó Sâm đã đi khá lâu, anh quay người nhìn về phía quầy cơm.

Và rồi anh lập tức ngây người, chỉ thấy Phó Sâm xắn tay áo, để lộ cánh tay rắn chắc, cầm một chiếc muôi dài, mặt không cảm xúc đứng cạnh thùng cơm.

“Đang làm gì vậy?” Hà Thanh Hà kinh ngạc, đứng bật dậy, bước về phía trước.

Hà Thanh Hà hỏi thăm tình hình từ chỗ Nghiêm Trung Triết, rồi lo lắng nói với Phó Sâm: “Để em làm cho.”

Phó Sâm chưa từng làm mấy việc thế này.

Phó Sâm bình tĩnh đáp: “Không cần.” Hắn dặn dò Hà Thanh Hà: “Em ngồi nghỉ đi, chờ anh thi xong rồi mình ăn cơm.”

Không hiểu sao, rõ ràng chỉ là câu nói rất đỗi bình thường, vẻ mặt của Phó Sâm cũng chẳng biến hóa gì, nhưng Hà Thanh Hà lại nghe ra được sự quan tâm và dịu dàng trong đó.

Hà Thanh Hà không khuyên nữa, ngượng ngùng “ừm” một tiếng rồi lùi sang một bên, nhìn Phó Sâm và Tả Văn Phong thi phát cơm.

Chương trình đã chuẩn bị từ trước, lập tức có sinh viên kéo tới, xếp thành hai hàng.

Sinh viên đại học chưa chắc giỏi mấy chuyện khác, nhưng xếp hàng thì vô cùng chuyên nghiệp. Hai hàng thẳng tắp, trật tự rõ ràng, tất cả đều trông mong nhìn về phía quầy cơm, ánh mắt đói meo chứa đầy khát vọng.

Để công bằng, trước mặt Phó Sâm và Tả Văn Phong đều có bốn món ăn và một thùng cơm, gồm hai món mặn hai món chay, không cần lựa chọn, chỉ cần gắp đồ ăn và múc cơm là được.

Một người là tổng tài bá đạo, một người là diễn viên nổi tiếng, hai người này mà đi phát cơm cho sinh viên thì đúng là cơ hội ngàn năm có một, lập tức khiến mọi người vây xem.

Tầng hai căn tin ngày càng đông người, ngoài khu vực rào chắn gần như chật kín, âm thanh chụp ảnh bằng điện thoại vang lên không ngớt.

Nhân viên đành phải nói: “Bắt đầu đi, lát nữa còn đông hơn.”

Trận đấu bắt đầu.

Phó Sâm mặt lạnh gắp đồ ăn, múc cơm vào khay rồi đưa cho sinh viên đứng bên ngoài.

Sinh viên như được ban ơn, đón lấy cái khay, nói một câu: “Cảm ơn ạ.”

Phó Sâm đáp: “Không có gì.”

Một sinh viên lơ ngơ bước tới bên cạnh, phía sau có người nhắc: “Ăn chùa à? Chưa quẹt thẻ kìa.”

Sinh viên kia lập tức quay lại, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.”

Phó Sâm đáp: “Không sao.”

Nhân viên chương trình đứng bên cạnh quan sát mà cạn lời, không hổ là gấu Bắc Cực lịch sự, ngay cả chơi game mà cũng lễ độ như vậy.

Phó Sâm ngăn sinh viên quẹt thẻ lại, nói: “Không cần trả tiền, bữa trưa nay tôi mời.”

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.

Sinh viên đang xếp hàng phía sau dò hỏi: “Chỉ mời một mình cậu ấy thôi à, còn bọn em thì sao?”

Phó Sâm đáp: “Bao hết.” Hắn nhìn sang phía Tả Văn Phong: “Bên đó cũng vậy, bữa trưa của mọi người hôm nay tôi mời.”

Sinh viên đang xếp hàng lập tức reo hò, đám người đứng ngoài vây xem thì bắt đầu xì xào bàn tán, tổng tài bá đạo quả nhiên khí phách thật.

Tả Văn Phong đã quen với phong cách của Phó Sâm, cười nói: “Được rồi, đã là Phó tổng mời thì tôi không khách sáo đâu.” Anh ta quay sang nói với nhóm sinh viên của mình: “Tôi sẽ múc cho các bạn nhiều một chút.”

Đám sinh viên lại hò reo lần nữa.

Qua lại như vậy cũng mất không ít thời gian, Phó Sâm múc cơm rất gọn gàng, đồ ăn được xếp ngay ngắn trên khay, không để rơi vãi miếng nào ra ngoài, mỗi ô còn được múc đầy ấp.

Tả Văn Phong mượn hoa kính Phật, cũng múc rất nhiều, chỉ là động tác của anh ta mạnh bạo, chỉ lo chất đống thức ăn, nên nhìn tổng thể khay cơm không được đẹp mắt như của Phó Sâm.

Sinh viên vốn bị ám ảnh với kỹ năng lắc muôi khiến thịt rơi sạch của các cô chú ở căn tin, giờ nhìn khay cơm đầy ụ trước mặt thì cảm động không nói nên lời, chỉ mong có người đến ghi hình chương trình mỗi ngày.

Khi Phó Sâm đang làm nhiệm vụ, Hà Thanh Hà ngồi bên cạnh theo dõi.

Nói thật thì cảnh tổng tài vung muôi múc cơm có hơi buồn cười, nhưng trong mắt Hà Thanh Hà lại chỉ thấy cực kỳ đẹp trai.

Dù là tư thế cầm muôi, hay dáng vẻ cúi đầu nhìn khay cơm, tất cả đều đẹp đến rụng rời.

Hà Thanh Hà không nhận ra cái này người ta hay gọi là “người tình trong mắt hóa Tây Thi”, anh vô thức đắm chìm trong vẻ anh tuấn của Phó Sâm.

Đúng lúc đó, bên cạnh anh đột nhiên xuất hiện một người.

Tần Khải Phàm bê khay cơm, ngồi phịch xuống bên cạnh Hà Thanh Hà, giọng điệu châm chọc: “Lừa mất con dấu của tôi xong rồi chạy đến đây làm nhân viên căn tin.”

Hà Thanh Hà quay đầu lại, vốn định nói gì đó, liếc thấy trong khay cơm của anh ta có một phần vịt quay.

Hà Thanh Hà: “…”

Tần Khải Phàm đặt khay lên bàn, ném một miếng thịt vào miệng, nói: “Ngon biết bao.”

Nhắc đến chuyện này, Hà Thanh Hà vẫn cảm thấy bực bội, nói: “Vịt đã bị xóa khỏi thực đơn nhà chúng tôi rồi.”

Tần Khải Phàm lại một lần nữa cảm thán Phó Sâm và Hà Thanh Hà không biết thưởng thức, anh ta nghĩ một lúc, rồi nói: “Lần đầu tiên tôi thấy Phó Sâm có phản ứng yêu ghét rõ ràng với một món gì đó.”

Anh ta lại nở nụ cười: “Nhờ phúc của anh đấy, c** nh*.”

Nấu món vịt đến nỗi Phó Sâm ghét tới tận xương tủy luôn.

Hà Thanh Hà chột dạ, liếc mắt nhìn đi nơi khác.

Tần Khải Phàm vừa ăn trưa vừa hỏi Hà Thanh Hà: “Hồi nãy hai người bỏ rơi tôi rồi đi đâu đấy?”

Hà Thanh Hà càng thêm chột dạ, ấp úng nói: “Không có gì, tiếp tục làm nhiệm vụ thôi.”

Ánh mắt Tần Khải Phàm đảo một vòng trên mặt Hà Thanh Hà, bỗng nói: “Không có gì… vậy ai thoa son cho anh đấy?”

Hà Thanh Hà ngẩn ra, lập tức đưa tay che miệng.

Lần này đến lượt Tần Khải Phàm sững người, giây sau liền bật cười: “Tôi lừa anh thôi.”

Hà Thanh Hà vốn môi hồng răng trắng, thoạt nhìn không dễ phát hiện gì cả, chỉ là Tần Khải Phàm nghĩ hai người chạy đi chắc chắn là để ở riêng với nhau nên tiện miệng nói một câu, không ngờ lại đoán trúng.

Chậc chậc chậc, tên người máy Phó Sâm này già đầu rồi mà còn củi khô bóc lửa, đang quay chương trình cũng không nhịn được kéo người ta đến góc nào đó hôn hít.

Hà Thanh Hà giấu đầu lòi đuôi, hối hận cực kỳ, anh bỏ tay xuống, khẽ ho một tiếng, cố gắng đổi chủ đề: “Lúc nãy nói rồi đó, nhớ gửi ảnh cho tôi.”

Tần Khải Phàm biết chừng mực, không trêu chọc c** nh* nữa, nói: “Tôi nhớ rồi, tôi còn tặng kèm thêm ít thứ khác nữa, nhớ kiểm tra nhé.”

Tần Khải Phàm lớn lên cùng Phó Sâm, trong tay giữ không ít ảnh và tư liệu lịch sử của cậu mình, rất sẵn lòng chia sẻ với c** nh*.

Dù sao trước giờ Phó Sâm chưa từng thể hiện hứng thú với ai.

Phó Sâm đang ở đằng kia múc cơm cho sinh viên rất nghiêm túc, nếu là trước đây Tần Khải Phàm sẽ không bao giờ dám tưởng tượng ra hình ảnh này, giờ tự nhiên lại thấy hài hòa đến lạ.

“Nói cái này thì hơi kì, nhưng bây giờ trông hắn giống con người hơn rồi.” Tần Khải Phàm nói.

Hà Thanh Hà dịu dàng nhìn Phó Sâm.

Tần Khải Phàm liếc nhìn Hà Thanh Hà, hoàn toàn yên tâm.

Trước kia Phó Sâm kết hôn chớp nhoáng, Tần Khải Phàm còn lo Hà Thanh Hà quá trẻ, khó hòa hợp với Phó Sâm, bây giờ xem ra là anh ta nghĩ nhiều rồi.
(Không, anh nghĩ đúng rồi đấy, nhờ phước con vịt của anh đấy =)))

Tư duy và cách hành xử của Phó Sâm chẳng giống người thường, có thể bắt kịp tiết tấu của hắn, cũng chẳng phải người đơn giản.

Đồng hồ đếm ngược kết thúc, Phó Sâm lập tức buông dụng cụ trong tay, đi về phía họ.

Tần Khải Phàm lập tức đứng dậy nói: “Tôi đi trước nhé, ảnh chắc chắn sẽ gửi cho anh, còn có cả quà bất ngờ nữa.”

Nói xong, anh ta bưng khay cơm của mình, nhanh như chớp chạy mất.

Phó Sâm đứng trước mặt Hà Thanh Hà, lạnh lùng hỏi: “Nó nói gì với em?”

Tần Khải Phàm thích trêu người, thường nói mấy lời ngả ngớn, lúc này hai má Hà Thanh Hà lại hơi ửng đỏ, ai biết hai người họ đã nói gì.

Hà Thanh Hà mỉm cười, nói: “Bọn em đang bảo anh rất đẹp trai.”

Chắc Phó Sâm không nghĩ lại là nhận được câu trả lời như vậy, đứng sững tại chỗ mấy giây rồi nói: “Cũng tàm tạm.”

Không ngờ Phó Sâm lại không phủ nhận, nụ cười của Hà Thanh Hà càng sâu hơn, hỏi: “Anh với thầy Tả ai thắng vậy?”

Nhìn từ xa, tốc độ của hai người có vẻ ngang nhau.

Phó Sâm nói: “Không biết.” Hắn thấy Tần Khải Phàm nói chuyện với Hà Thanh Hà, nên sau khi trận đấu kết thúc liền lập tức qua đây xem tình hình.

Lúc này, NPC dì phục vụ lớn tiếng gọi: “Có đóng dấu không đây?”

Thì ra là Phó Sâm thắng.

Tả Văn Phong thở dài: “Tôi đã nhanh lắm rồi, không ngờ Phó tổng còn nhanh hơn.”

Nhân viên đếm số lượng đứng bên cạnh quan sát rất rõ, lúc đầu Tả Văn Phong nhanh thật, nhưng càng về sau tốc độ rõ ràng chậm lại, còn Phó Sâm từ đầu đến cuối đều giữ một tốc độ như nhau, đến cả vị trí cơm và thức ăn trong mỗi khay cũng giống hệt nhau, cứ như một cỗ máy được lập trình sẵn, không sai sót chút nào.

Cái cảm giác phi nhân loại ấy, nghĩ tới thôi cũng thấy rùng mình.

Nhân viên quay sang nhìn nhóm hào môn, Phó Sâm cầm tấm bưu thiếp vừa được đóng dấu xong quay lại bên cạnh Hà Thanh Hà.

Cỗ máy máu lạnh rõ ràng vẫn ít khi nói cười, biểu cảm cũng chẳng thay đổi, nhưng kì lạ thay khí chất trên người lại khác đi.

Khi hắn nói chuyện với Hà Thanh Hà, cảm giác kim loại dần tan biến, lại trở về là một con người.

Hết chương 97.

Bình Luận (0)
Comment