Học Đường Vui Vẻ

Chương 66

Chương 65: Lời tác giả
Cảm ơn các bạn đọc giả đã theo dỗi truyện của mình suốt hơn một năm qua. Dù có thất hẹn, trễ lịch đăng hay tạm ngưng truyện, các bạn vẫn chờ và tiếp tục theo dỗi truyện, mình cảm ơn các bạn vì điều đó.

Tên thật của mình thì các bạn biết rồi nhỉ, là Huỳnh Thị Thu Thảo, nhưng các bạn cứ gọi mình là Ian nhé, là Ian, không phải Lan đâu, nhiều bạn nhầm nên gọi mình là Lan đấy! Cái tên Ian này là một nhân vật trong truyện mình viết cách đây lâu rồi (mà vẫn chưa xong), đứa bạn của mình nó lấy tên này gọi thành nickname của mình, nghe riết rồi cũng quen, nên mình lấy tên là Ian luôn. Khoe khoang với các bạn một chút, mình không chỉ viết được truyện mà còn vẽ được truyện nữa cơ đấy! He he, bạn nào muốn biết thì vào Facebook nhắn tin với mình nhé! Ai mà kết bạn với mình nhớ nhắn tin trước, vì mình hay có thối quen là từ chối lời mời kết bạn (dù chừng tám năm trời mới có một lời mời. Híc híc)
Ở cốt truyện này, mình hay có đưa anime – manga (đặc biệt là bộ Inuyasha), tại vì mình thích nên mình đưa vào. Và đưa K-pop vào cũng không ngoại lệ, là vì thích nên mình đưa vào, cũng nhầm tăng tính thực tế hơn cho truyện. Mấy bạn đừng thấy vậy mà nói mình cuồng K-pop nha, chẳng qua là cũng thích bình thường thôi, không tới dạng cuồng đâu, nói mình cuồng anime và manga thì đúng hơn. Mà đây mình cũng xin nói luôn, chắc có nhiều bạn đọc giả có ác cảm với K-pop lắm nhỉ? Mình ngày xưa cực kì ghét K-pop luôn, nhưng sang hè lớp 10, mình bị thằng hàng xóm "đầu độc K-pop", nó nhờ mình vẽ chibi K-pop cho nó, mà bạn biết muốn vẽ chibi K-pop thì phải nhìn ảnh mẫu, dần dà mình bắt đầu nghe nhạc K-pop, rồi thích luôn tới giờ. Mình chỉ nghe nhạc của mấy nhóm nam thôi, nhóm nữ thì không, nên có thể dễ dàng nhận ra mình rất mê trai. Cái mình thích ở K-pop đây là cái vũ đạo, nếu nhạc Âu – Mĩ hút người ta bằng giai điệu, thì nhạc Hàn hút người ta bằng vũ đạo. Lần đầu xem MV K-pop, mình méo hiểu nội dung MV là gì, nhưng lát mắt vì vũ đạo, hơn nữa cái chất nhạc K-pop nó bắt tai và dễ nghiện. Nếu tìm hiểu hơn chút, bạn mới biết để trở thành một ca sĩ ở Hàn Quốc không phải dễ, ở đây mình chỉ nói đến trong một nhóm nhạc chứ không nói ca sĩ solo. Muốn được vào một nhóm nhạc, thì bạn phải qua một cuộc thi thử giọng, Audion (do công ty mà bạn muốn vào) tổ chức. Đậu rồi thì bạn sẽ bắt đầu tháng ngày thực tập sinh vất vả, cực khổ, bạn phải thật chăm chỉ để có cơ hội ra mắt. Thời gian thực tập để ra mắt là không nói trước được, có khi là hai năm, năm năm thậm chí là mười mấy năm mới được ra mắt. Là thực tập sinh một ngày bạn chắc chắn sẽ không ngủ đủ ba tiếng vì phải luyện tập, chưa kể không được ăn uống đầy đủ, và hàng tháng phải tham gia kì thi kiểm tra. Được ra mắt rồi, trong năm đầu bạn có thể sẽ không nhận được lương, vì công ty phải thu lại vốn đầu tư vào nhóm nhạc của bạn, khi thu hồi đủ vốn và có lãi thì sẽ trả lương cho bạn. Ra mắt ở mấy công ty lớn còn đỡ, vì có tiềm lực để lăng xê cho nhóm của bạn nổi tiếng, chứ ở mấy công ty nhỏ thì thôi rồi, chẳng những nhóm bạn kém nổi tiếng mà lương chẳng bao nhiêu trong khi lịch trình thì dày đặt. Dù thế giới K-pop là luôn khắc nghiệt như vậy, nhưng mình luôn thích họ, bởi như thế nào họ cũng đã rất chăm chỉ làm việc.
Trở lại vấn đề, mình thì không biết các bạn thế nào, nhưng mình khi đọc truyện của người khác, mình rất dễ khóc, và khóc rất nhiều. Mình biết để làm người ta cười thì dễ, mà để lấy nước mắt người khác, đặc biệt là đọc giả thì không phải là dễ, mình muốn hỏi rằng, liệu các bạn đã từng rơi nước mắt cho bộ truyện này chưa?

Về phần kết thúc truyện, nếu có bạn nào thấy nuối tiếc, bạn có thể viết tiếp phần hai, nếu có như vậy thì nhớ ghi trong giới thiệu truyện là version + trên truyện của mình nhé! Tại mình sợ đọc giả khác nói các bạn này nọ, nên ghi thế cho chắc ăn. Ai có hứng thú thì viết, và nhớ tag mình vào nhé!
Và cuối cùng, mình muốn hỏi câu cuối cùng là bạn thật sự thích bộ truyện này chứ? Bạn có thể viết cảm nhận bằng cách bình luận dưới truyện không?

Chân thành cảm ơn đọc giả thân yêu của mình!

Bình Luận (0)
Comment