Học Ngoan

Chương 104

Không biết là mấy giờ, hình như trời đã tờ mờ sáng.

Giường khẽ rung, rồi lại hơi di chuyển, tiếng ma sát của ga giường và vỏ chăn vang lên sột soạt.

1

Lâm Thiên Tây mở to mắt, nửa gương mặt vùi xuống gối, nhịp thở vừa nặng nề vừa gấp gáp, ban đầu đầu óc cậu trống rỗng, sau đó mới nhớ ra mình đã làm gì.

Cậu đảo mắt nhìn sang bên cạnh, trống không, lại lật người nằm thành hình chữ đại, miệng đột nhiên xuýt xoa một tiếng.

Nhớ rõ ràng, rất rõ, cậu và Tôn Thành thật sự đã ở đây mà "hợp lại", không ai biết bắt đầu khi nào, cứ xảy ra tự nhiên như thế, cũng không biết khi nào mới ngừng.

Một hay hai giờ đêm? Chỉ có cảm giác đã giày vò rất lâu...

Tiếng "reng reng reng" của đồng hồ báo thức trong khách sạn chợt reo vang.

Lâm Thiên Tây tựa như bị kéo về, cậu vừa định vươn tay tắt thì có người đi ra từ trong phòng tắm.

Tôn Thành bước rất nhanh tới tắt đồng hồ báo thức, trên người chỉ mặc quần dài, nửa thân trên để trần, tóc ướt sũng vẫn còn đọng nước, lúc bước ra còn mang theo mùi hương của sữa tắm. Hắn nhìn lên giường, phát hiện cậu đã dậy.

Lâm Thiên Tây nhìn hắn, hắn cũng nhìn Lâm Thiên Tây, trong mắt cả hai đều có phần vi diệu, dù sao tối hôm qua cũng vừa mới giao lưu "thâm nhập".

"Thế nào?" Tôn Thành bất chợt lên tiếng hỏi, ngữ khí vô cùng trầm thấp.

"Đệt..." Lâm Thiên Tây không ngờ hắn vừa mở miệng đã hỏi câu này, chẳng biết là do vừa mới ngủ dậy hay do đêm hôm qua mà giọng cậu có hơi khàn: "Cậu đang khoe bản thân mình trâu bò à!"

Dường như Tôn Thành khẽ cười một tiếng, sau đó hắn thấp giọng: "Tôi hỏi cậu đã ngủ đủ chưa, có muốn nghỉ thêm một lát nữa không."

"..." Lâm Thiên Tây đảo mắt, trả lời hệt như không có chuyện gì: "Không cần, tôi mà phế như thế chắc?" Nói xong, cậu ngồi bật dậy, kế đó lập tức hít sâu một hơi, cảm giác như từ hông đến chân sắp gãy hết mất rồi, trên cả lưng và cổ có vài chỗ đau rát, có muốn cũng không thể chịu đựng được, cậu ôm eo nhỏ giọng mắng: "Đệt mẹ!"

Thấy phần cổ và bả vai trắng bóc lộ ra của cậu, Tôn Thành lại nhớ tới đêm hôm qua.

Biết rõ cậu sợ đau, có lẽ do hắn không biết nặng nhẹ, dù sao cũng chưa từng có kinh nghiệm. Hắn xoay người nhặt balo dưới sàn lên.

Balo đã bị đạp xuống sàn từ bao giờ.

Tôn Thành để chân trần bước trên nền đất, hắn lấy bao thuốc trong balo ra rồi rút một điếu nhét vào miệng, "xoẹt" một tiếng quẹt bật lửa, sau đó lại xoay người kéo Lâm Thiên Tây, rút điếu thuốc trong miệng mình ra nhét vào miệng cậu: "Cho cậu nghỉ thêm một lát."

Lâm Thiên Tây ngậm lấy điếu thuốc, lông mày và khóe miệng còn giật giật một hồi mới kiềm chế được.

Trên giường là một mớ hỗn độn, ga giường và vỏ chăn bị túm chặt mà nhăn nhúm thành một cục, cánh hoa rải rác khắp mép giường, bó hoa hồng đã rơi từ đầu giường xuống đất từ lâu, cuối giường vẫn còn đặt cái chai đã dùng kia...

Lâm Thiên Tây thản nhiên nhìn lướt qua, huyệt thái dương đau nhức, cậu lật chăn, không tìm thấy quần áo của mình đâu, khi ấy mới nhớ thậm chí cả quần áo cũng bị lột ra vứt trong nhà tắm hết rồi, sau đó cậu lấy khăn lông trên giường quấn vào người, đưa mắt nhìn Tôn Thành.

Tôn Thành trông thấy ánh mắt của cậu, hắn xoay người đi lấy túi đồ của cậu đặt lên giường rồi cầm balo của mình lên, lôi ra một chiếc sơ mi sạch sẽ, vừa định mặc vào thì giống như bỗng nhớ tới gì đó, bèn tiện tay lấy luôn bút, quăng cả bút lẫn áo mình cho cậu: "Còn muốn ký tên cho tôi không? Bây giờ ký đi."

Lâm Thiên Tây nhớ lại tối hôm qua bọn họ đã từng nhắc đến chuyện ký tên, cảm thấy hắn cố ý. Cậu cầm bút, mở nắp ra rồi viết thẳng lên áo hắn một chữ "L", sau đó bỏ bút xuống: "Được, ký rồi đó."

Tôn Thành liếc mắt nhìn, cậu ký ở phần ngực áo, cực kỳ tuỳ tiện, hắn khẽ nhúc nhích khoé miệng rồi cứ thế mà mặc vào người.

Lâm Thiên Tây nhìn lên người hắn, trông thấy mấy vết đỏ chói mắt, đường nhân ngư trên eo như ẩn như hiện trong cạp quần, vài dấu ngón tay vẫn còn lưu lại nơi ấy. Yết hầu cậu vô thức nhấp nhô, rõ ràng chính mình cũng ra tay không nhẹ.

6

"Muốn đi sớm không?" Tôn Thành cài xong sơ mi, hỏi cậu: "Gửi tin nhắn báo Ngô Xuyên một tiếng đi, chúng ta đi tự đi trước."

Lâm Thiên Tây nhếch môi, lấy thuốc ra rồi dụi tắt: "Đi."

Thứ gì cần thu dọn đều đã thu xọn xong xuôi, Tôn Thành khoác áo da lên rồi đi ra ngoài trước chờ cậu, lúc hắn ngồi vào chiếc xe bán tải kia, trời cũng chỉ vừa sáng.

Gần mười phút sau Lâm Thiên Tây mới đi ra, cậu mặc một cái hoodie, trên vai khoác túi, ngoại trừ mặt thì từ cổ trở xuống đều được che chắn kín mít.

Vừa mới đóng sầm cửa xe lại, cậu đột nhiên nói: "Không đúng."

"Cái gì không đúng?" Tôn Thành hỏi.

Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn hắn, hình như bây giờ mới ý thức được: "Không đúng, để cậu xuống tay trước rồi!" Nói xong chỉ chỉ chóp mũi mình, nghiêm túc bảo: "Lần sau tôi muốn ở trên, cậu nhớ kỹ đó!"

Tôn Thành nhìn chằm chằm cậu, khẽ nhếch khoé miệng, sau đó mím môi khởi động xe: "Được, lần sau để cậu ở trên."

4

"Cái này là cậu nói."

"Ừm, tôi nói."

2

Bọn họ xuất phát khá sớm, khi về đến thành phố nhỏ cũng không quá muộn.

Lâm Thiên Tây gửi tin nhắn cho Ngô Xuyên xong lại ngủ một giấc trên xe, đến khi bị gọi dậy, mở mắt ra đã thấy đang ở ngoài khu nhà mình.

"Cậu còn tới trường được không?" Tôn Thành bỗng hỏi.

Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái: "Được, đã nói là tôi vẫn chưa phế đâu mà." Nói rồi mở cửa xuống xe đi vào trong khu, đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn.

Tôn Thành đi ngay phía sau chăm chú nhìn theo, bắt gặp ánh mắt của cậu thì gật đầu: "Ừm, không phế."

"..." Lâm Thiên Tây thầm nghĩ, ánh mắt gì đây, lần sau sẽ cho cậu phế luôn, còn chưa lên tiếng thì bất chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ở hành lang, hình như là giọng của mẹ cậu. Cậu không muốn bị nhìn thấy, lập tức xua tay: "Đi đây."

Tôn Thành nhìn thoáng qua phía hành lang: "Gặp ở trường." Sau đó xoay người rời đi.

Lâm Thiên Tây khoác túi đồ đi lên lầu, lại nghe thấy giọng mẹ mình, căn bản là do khu nhà rách nát này cách âm không tốt lắm.

Bà hàng xóm hay quát tháo chửi bới kia đang lớn tiếng hỏi: "Mặc đẹp thế, định đi đâu vậy?"

Lâm Tuệ Lệ đáp: "Có chút việc thôi."

"Gặp đối tượng à?"

"Không phải."

Lâm Thiên Tây bước tới, cậu quét mắt nhìn cửa nhà hàng xóm, bà cô lắm miệng kia mặc đồ ngủ đang ăn cơm, trông thấy cậu thì hệt như gặp quỷ mà lập tức chui vào trong nhà.

Lâm Tuệ Lệ đang khoá cửa, thấy cậu trở về, cô không vặn chìa khoá nữa, động tác ngừng lại: "Con về rồi?"

"Ừm." Lâm Thiên Tây nhìn cô, trên người cô mặc áo khoác dài, bên trong chính là chiếc váy ngày ấy cậu mua khi nhận được tiền thưởng thi đấu bi-a, trên khuỷu tay cô treo một cái túi xách cũ, túi không kéo khoá kỹ, để lộ ra một nửa tờ vé được nhét thẳng vào trong. Cậu nhìn một hồi mới hỏi: "Mẹ định tới xem con thi đấu?"

Lâm Tuệ Lệ mở cửa ra: "Mẹ tưởng là con không vào được, ban đầu không nghĩ là thật, hôm qua gặp nhóc Đông mới biết con vào vòng chung kết, giờ tới xem cũng muộn rồi." Cô nói rồi vào nhà, đặt túi xách và đồ đạc xuống, bước về phòng mình: "Con về rồi thì mẹ cũng quay lại đi làm đây."

Lâm Thiên Tây lại nhìn cô từ trên xuống dưới một hồi mới tin là cô thật sự muốn đi, chỉ là cô vẫn không tin tưởng vào năng lực của cậu, cậu nhếch miệng, muốn cười cũng không cười nổi: "Con giành quán quân."

Lâm Tuệ Lệ đứng ở cửa phòng nhìn cậu.

Lâm Thiên Tây đi đến trước cửa phòng mình, trước khi vào trong thì quay đầu nói một câu: "Thật, quán quân cả nước, con giành được, nếu không tin thì mẹ thử đi hỏi đi, hoặc là xem tin tức thể thao cũng được, có thể sẽ có đấy."

Nói xong cậu vào phòng.

Mẹ Lâm không lên tiếng mà vẫn luôn im lặng, có lẽ còn đang tiêu hoá tin tức này.

Hai tiếng sau Tôn Thành mới tới trường, hắn đổi áo khoác, cổ áo dựng thẳng, khoá áo vẫn luôn kéo lên trên cùng.

Vừa bước vào lớp đã thấy mấy cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía mình.

"Thành gia, mới về à?" Vương Tiếu hỏi.

Tôn Thành để balo xuống, thoáng nhìn bọn họ: "Ừm."

"Anh Tây đâu?"

Tôn Thành lại liếc nó một cái: "Chắc sắp tới rồi."

Vương Tiếu nói: "Hai người..." Nó nói được một nửa thì không nói nữa, cái mặt đen nhẻm mang theo vẻ vi diệu.

Khương Hạo thình lình bảo: "Đi thu dọn đồ ở phòng thiết bị một lát không? Chắc chắn là tạm thời Lâm Thiên Tây không cần tới đó luyện bi-a nữa, bây giờ phải tập trung vào môn văn hoá rồi, bọn mình cũng không cần tới luyện cùng cậu ấy."

Tôn Thành đứng dậy: "Vậy đi thôi."

Lúc ra ngoài Khương Hạo vẫn luôn im lặng, mãi đến khi vào phòng thiết bị, cửa vừa mới mở ra, cậu ta đã không chờ được mà hỏi: "Chuyện giữa cậu với Lâm Thiên Tây là thế nào vậy?"

Tôn Thành bước vào cửa, hỏi ngược lại: "Chuyện gì?"

"Tôi từng nói rồi, chuyện mà nam với nam đó..."

Trận chung kết ngày hôm ấy quá mức chấn động, Lâm Thiên Tây hôn cây cơ rồi đưa nó cho Tôn Thành, khi đó trong mắt cậu không có ai khác, giống như chỉ nhìn thấy một mình hắn. Lon coca trong tay Khương Hạo nghiêng sang một bên, đổ cả vào quần Vương Tiếu.

Vương Tiếu cũng ngây người, nhưng vẫn chưa nghĩ đến chuyện kia mà hỏi một câu rất đần độn: "Anh Tây vui đến mức đó cơ à?"

Khương Hạo lại cảm thấy quả nhiên không phải bản thân nghĩ nhiều, có thể đúng thật là như thế.

Thời điểm gửi tin nhắn WeChat hỏi hắn có muốn về cùng không, cậu ta đã muốn hỏi điều này, cuối cùng lại nhịn đến bây giờ.

Tôn Thành thu dọn bi trên bàn, đưa mắt liếc cậu ta một cái, không lên tiếng.

Khương Hạo nói: "Tại sao không nói? Không nói gì tức là ngầm thừa nhận đó."

Tôn Thành vẫn im lặng.

Khương Hạo quan sát hắn hồi lâu, hắn vẫn không mở miệng, ánh mắt lạnh nhạt, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Cậu ta đột nhiên sáng tỏ, hai mắt trợn tròn: "Đệt con mẹ, hai cậu thật sự đấy à!!!"

Tôn Thành thấy Vương Tiếu như vậy thì đã đoán được đại khái, dù sao bọn họ cũng không phải người lạ, sớm chiều chung đụng, cũng rõ nhiều chuyện của hắn và Lâm Thiên Tây hơn một chút. Hắn cẩn thận xếp từng viên bi, thản nhiên hỏi: "Khó chấp nhận không?"

Khương Hạo sững sờ, không trả lời.

"Có người sẽ cảm thấy rất khó chấp nhận, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm. Nếu không thể chấp nhận cũng không sao, các cậu đừng nói ra ngoài là được, tôi và cậu ấy còn phải thi đại học." Tôn Thành nói một cách rất bình tĩnh.

Dường như Khương Hạo không biết nên nói gì, bèn xoay người dọn dẹp mấy cây cơ.

Lâm Thiên Tây tới trường đúng lúc đang nghỉ giữa giờ, cậu lên toà giảng dạy, vừa rẽ ngoặt thì trông thấy Tôn Thành đi từ dưới lên, liếc một cái đã thấy áo khoác trên người hắn, quả thực che kín mít y như mình.

Tôn Thành bước tới, mắt đã dán vào cậu.

Lâm Thiên Tây và hắn trao đổi ánh mắt một hồi, cảm giác như cái đêm giày vò ấy vẫn còn huyên náo trong đầu, cậu mở rộng tầm nhìn mới thấy Khương Hạo cũng đi theo phía sau.

Khương Hạo nhìn cả hai người, im lặng không lên tiếng.

Lâm Thiên Tây hết nhìn cậu ta lại nhìn sang Tôn Thành.

"Đi thôi." Tôn Thành nói.

Trên loa đột nhiên vang lên giọng thầy chủ nhiệm: "Thông báo, Lâm Thiên Tây lớp 11A8..."

"Đệt?" Lâm Thiên Tây khựng lại.

Đúng lúc đó, cậu nghe thấy phần phía sau: "Giành chức vô địch giải thi đấu bi-a trung học cấp quốc gia, do đó khen ngợi..."

"..." Lâm Thiên Tây còn tưởng bản thân vừa mới về đã làm ra chuyện gì, suýt chút nữa cho rằng mình lại bị phê bình.

"Lâm Thiên Tây!" Ngô Xuyên bước thoăn thoắt đến hành lang, thấy cậu thì chỉ chỉ ngón tay bảo: "Sao em chạy nhanh thế hả, bây giờ tôi mới đuổi kịp." Nói xong lại nhìn sang Tôn Thành: "Hai đứa về với nhau à?"

Lâm Thiên Tây vẫn chưa trả lời, ông nói tiếp: "Quan hệ của hai em tốt thật nhỉ, hôm đó có người còn hỏi tôi chuyện em đưa cơ cho em ấy là sao đó."

Khương Hạo bỗng xen ngang: "Thầy, chuyện đó là bọn em hẹn trước rồi."

"Hẹn gì cơ?" Ngô Xuyên hỏi.

Khương Hạo nhìn hai người họ: "Chẳng phải bọn mình cùng luyện bi-a à? Bọn em cá cược, nếu như Lâm Thiên Tây thắng thì cậu ấy phải đưa cơ."

Ngô Xuyên tin ngay: "Tôi bảo mà, dù sao cũng là cộng sự."

Lâm Thiên Tây và Tôn Thành liếc mắt nhìn nhau, coi như ngầm thừa nhận.
Bình Luận (0)
Comment