Học Ngoan

Chương 70

Edit: ntthireal

Chương 69: Cảm động thì gọi một tiếng ba đi.
1

Tiếng mô tô nổ ầm ầm bên ngoài trường học, vừa ngừng lại thì nhìn thấy mấy giáo viên đứng ngoài cổng hai mắt như đèn pha, quét tới lui đám học sinh đi vào trường.

"Hôm nay có kiểm tra." Lâm Thiên Tây chống hai chân xuống đất, nhắc nhở.

Tôn Thành buông tay siết chặt eo cậu ra, choàng chân qua xe, một tay lấy mũ bảo hiểm xuống.

Đối diện phát ra tiếng: "Hai người các cậu!"

Tim Lâm Thiên Tây đánh thịch một tiếng: "Gì?"

Quả nhiên là Ngô Xuyên đang đứng ở trước cổng trường ngoắc ngoắc hai người: "Mau tới đây! Có chuyện tìm hai em này!"

"Đệt mẹ, giật cả mình, cứ tưởng là làm sao...." Lâm Thiên Tây thấp giọng chửi một câu, tháo mũ bảo hiểm rồi hô: "Tới liền!" Đồng thời dắt xe tìm chỗ dựng.

Lúc cậu đi cùng Tôn Thành bước vào cổng trường thì nhìn thấy một đôi nam nữ đứng trước cổng, không biết là lớp 10 hay lớp 11, đang cúi đầu chịu trận nghe giáo viên phê bình.

"...Ai cho phép hai cô cậu tay trong tay tới trường hả? Bảo sao thành tích học tập tụt dốc không phanh! Gọi phụ huynh hai em tới đây!"

Lâm Thiên Tây xỏ hai tay vào túi, đi ngang qua như không có gì, thầy cô kiểm tra đều không dạy khối 12, song vẫn biết rõ cậu như thường lệ, trước đây cậu là kẻ mà ai ai cũng phải nhìn nhiều hơn một cái, dù sao tiếng tăm vẫn luôn lẫy lừng.

Cậu coi như không nhìn thấy, nghiêng đầu thấp giọng bảo: "Thành gia à, có thấy hai người bọn họ không, cẩn thận một chút, đừng để một ngày nào đó thành tích của cậu cũng sẽ bị tụt dốc đó."

"Tự lo cho mình trước đi." Tôn Thành trầm giọng đáp trả: "Không thì hôm nay cậu học thêm 50 từ vựng, nhớ thêm ba mươi thành ngữ, thêm một đề toán nữa."

Lâm Thiên Tây quay sang nhìn hắn: "..."

"Lâm Thiên Tây!" Ngô Xuyên còn đang chờ ở đằng trước, Khương Hạo cũng đứng bên cạnh, trông có vẻ cũng bị gọi lại giữa đường: "Nhanh lên chút đi! Còn hóng chuyện của người ta nữa, em cũng thích yêu đương à!"

Lâm Thiên Tây ngậm miệng lại, không nhìn Tôn Thành nữa, bước chân tăng tốc đi tới, nghiêm túc nói: "Không ạ, em tới rồi còn gì? Em biết phải tập luyện mà, đi ngay đây."

Ngô Xuyên đứng tại chỗ ngoắc ngoắc tay gọi ba người, ông cầm một cuốn sổ ghi chép thành tích chạy bộ hàng ngày của Lâm Thiên Tây, rút trang giấy từ bên trong ra, giơ tới cho bọn họ xem: "Không vội đi tập, tôi nói chuyện này trước, đây là quy chế giải đấu bi-a mới, tôi thông báo cho các em một tiếng."


Lâm Thiên Tây nhìn thoáng qua, ngẩng đầu: "Lại thi đấu?"

Là quy chế báo danh giải đấu bi-a trung học phổ thông.

"Không thế thì sao." Ngô Xuyên cất tờ giấy kia đi: "Lần này là mấy thành phố thi đấu vòng tròn, hình thức thi đấu là tích lũy thứ hạng cá nhân. Nếu xếp hạng tốt, em có thể đại diện cả vùng đi thi đấu toàn quốc. Gọi ba người các em lại là để phổ biến rõ, tôi không báo danh cho Tôn Thành, thành tích của em ấy vẫn là chuyên tâm vào các môn văn hóa sẽ tốt hơn."

Tôn Thành không hề bất ngờ: "Ừm, chính em cũng không có ý định đăng ký."

Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, đây là việc trong dự liệu, từ đầu hắn đã nói không có nhu cầu về phương diện bi-a, tham gia thi đấu sẽ chỉ tốn kém thời gian học tập.

Khương Hạo ở bên cạnh thì thầm: "Tiếc thế."

"Được, vậy cứ quyết định như thế đi, Khương Hạo và Lâm Thiên Tây tham gia." Ngô Xuyên chỉ Lâm Thiên Tây: "Em nhất định phải tham gia, bây giờ đừng có lải nhải với tôi, đây là chuyện tốt đối với em đó."

Lâm Thiên Tây nói: "Ồ."

"Ồ cái gì mà ồ, em còn không hài lòng à?"

"Ai nói chứ," Lâm Thiên Tây nhếch miệng: "Chẳng phải là em đang rất vui còn gì?"

Hơi hụt hẫng một chút, dù sao lần đầu thi đấu cũng là cùng với Tôn Thành, bỗng nhiên còn có một mình cậu đi thi, ít nhiều cũng có phần không quen.

Ngô Xuyên nói xong, gật đầu với Tôn Thành và Khương Hạo: " Được rồi, rõ hết là được, các em về lớp học trước đi." Định đi rồi nhưng lại gọi Lâm Thiên Tây, "Đi đi, đi tập đi!"

Tôn Thành không đi vội, đưa tay về phía Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây lấy balo xuống đưa cho hắn, đi theo Ngô Xuyên ra sân tập.

Khương Hạo nhìn Tôn Thành cầm balo của Lâm Thiên Tây lên lớp, đi theo sau hỏi: "Cậu không chơi thật à, tôi thấy trình độ của cậu mà không đi thi đấu thì tiếc quá."

"Không thi."

"Lần trước thi đấu không phải là đánh rất tích cực hả? Bình thường cũng vẫn hay luyện bi-a với Lâm Thiên Tây mà."

Tôn Thành khoác balo của mình lên vai, còn của Lâm Thiên Tây thì cầm trong tay, vừa lên cầu thang vừa nói: "Tôi chỉ thi đấu đánh hai người thôi."

Hắn không có nhu cầu chơi bi-a, bản thân muốn làm gì đều đã tính toán rõ ràng, nếu không phải vì Lâm Thiên Tây, vốn sẽ không dây vào thứ gọi là thi đấu bi-a.


Lâm Thiên Tây tập luyện ở ngoài sân tập xong thì đầu đầy mồ hôi.

Trước khi đi, Ngô Xuyên gọi cậu lại, thì thầm: "Còn một chuyện nữa, có liên quan tới cuộc thi đấu lần này, mấy ngày nay tôi cũng tìm hiểu rồi, địa phương nhỏ này của chúng ta đúng là không tìm đâu ra huấn luyện viên bi-a đàng hoàng, nhưng tôi biết một thầy thể dục trước kia từng đánh bi-a chuyện nghiệp, sau này mấy em tới đó học vài buổi đi, bàn bạc xong xuôi rồi, không lấy tiền, coi như là nạp điện cho các em trước, dù sao chủ yếu cũng phải dựa vào chính các em tự luyện."

Lâm Thiên Tây kéo áo khoác lau mồ hôi trên trán: "Há."

Ngô Xuyên bất mãn: "Lại thế, có tí tinh thần nào không Lâm Thiên Tây, bây giờ em sắp thành học sinh ban thể dục rồi, tinh thần của em đâu hết rồi hả?"

Lâm Thiên Tây cao giọng gào: "Vâng!"

"Thế này còn tạm được." Ngô Xuyên liếc bộ dạng cà lơ phất phơ của cậu: "Đi thôi."

Lâm Thiên Tây chậm rãi chạy về lớp.

"Cậu đang làm gì thế?" Khương Hạo ngồi ở trên, nhìn thấy Tôn Thành ngồi đằng sau cúi đầu, xé nhỏ từng mảnh giấy trên tay.

"Đánh dấu trang." Tôn Thành nói, mỗi một mảnh giấy xé nhỏ đều có chiều dài khoảng một ngón tay, hắn cầm bút viết nhanh gì đó lên giấy, viết xong một mảnh thì dán lên sách tiếng Anh một mảnh, sau đó viết thêm mảnh nữa, lại mở sách ra dán vào.

"Cách học tập của học sinh ưu tú thật sự chả giống người bình thường tí nào." Khương Hạo nhích lại gần nhìn, cầm quyền sách tiếng Anh khá cũ bên tay phải hắn lên: "Quyển này mới là sách của cậu nhỉ?"

Tôn Thành cầm lấy, nhét quyển của mình vào hộc bàn, không nói gì.

Khương Hạo bỗng chốc hiểu ra : "Cái đệt...suýt chút nữa quên mất là cậu đang kèm ai."

Vương Tiêu đi vệ sinh quay về, trên cái mặt đen nhẻm đầy vẻ hóng hớt, hớn ha hớn hở chen vào chỗ ngồi rồi nói: "Thành gia, cũng may lúc trước anh với anh Tây không đồng ý mấy đứa con gái kia, hôm nay nhà trường kiểm tra bắt ít nhất cũng phải bốn năm đôi, toàn gọi phụ huynh thôi, bây giờ bên ngoài con mẹ nó náo nhiệt vl, phòng giáo vụ thích nhất là mấy chuyện gậy đánh uyên ương này mà."

Lâm Thiên Tây vừa từ bên ngoài về, trên vai vắt áo khoác, nghe thấy thế thì đi tới đánh vào gáy nó một phát: "Liên quan đếch gì đến cậu hả, lại lôi ông đây vào mấy chuyện nhảm nhí." Cậu nhìn về trước, cũng may Đào Tuyết không nghe thấy.

Vương Tiêu sờ sờ gáy nói: "Không có, chỉ là em thấy may mà hai người sáng suốt thôi mà, có đúng không?"

Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành một cái: "Ha."

Tôn Thành cũng liếc cậu một cái, tiếp tục dán giấy vào sách: "Ừm."


Vương Tiêu nhận được phản hồi nên có, sờ gáy thỏa mãn quay đầu đi.

Lâm Thiên Tây ngồi xuống nhìn Tôn Thành, một tay đối phương vươn sang chỗ cậu, tay còn lại thì cầm sách tiếng Anh, trong sách kẹp từng tờ giấy nhỏ, giống như đánh dấu trang.

"Cái này là sách của tôi hả?"

"Ừm." Tôn Thành nói: "Đánh dấu xong hết cho cậu rồi, sau này cậu phải thi đấu, thời gian học sẽ ít lại, phần trọng tâm tôi cũng đã viết cho cậu, nhìn rồi học theo là được, để cậu tiết kiệm một chút thời gian luyện bi-a."

Lâm Thiên Tây nhận lấy, lật bừa một tờ ra nhìn, sau đó lại nhìn hắn: "Đệt mẹ..."

Năng lực làm việc này cũng quá đáng sợ rồi.

Tôn Thành nhìn vẻ mặt của cậu, thấp giọng: "Cảm động không? Cảm động thì gọi một tiếng ba đi, những môn khác cũng sẽ làm hết cho cậu."

Lâm Thiên Tây cúi đầu lấy sách che, liếc hắn: "Tự dưng lại muốn chiếm hời của tôi?"

"Dù sao cũng vẫn phải có thứ gì đó đáp lại," Tôn Thành rút sách toán của cậu ra: "Không thì cậu lấy thứ hạng tốt mang về báo đáp, hiện tại tôi không thể đánh phụ trợ cho cậu, cậu có được không?"

Lâm Thiên Tây cong khóe môi, "Đệt, nói gì thế, đàn ông sao có thể bị nghi ngờ được hay không hả? Cậu mới không được ấy."
1

Tôn Thành xé tờ giấy trên tay, liếc cậu một cái, được hay không sau này sẽ biết, miệng hờ hững: "Bắt đầu học rồi, tạm tha cho cậu."

"?" Lâm Thiên Tây giương mắt thấy Từ Tiến cầm giáo án đi vào thì mới yên phận không nói nữa.

Ngoại trừ giờ học thì thời gian rảnh Tôn Thành vẫn chăm chú viết dấu trang, mấy quyển sách môn chính chỉ cần là phần đã học xong thì đều được hắn viết trọng tâm lên giấy.

Đến lúc tan học, Lâm Thiên Tây cầm từng quyển cho vào balo, cứ một lúc lại nhìn Tôn Thành một lần.

Mẹ nó, nói không cảm động là giả, quả thực là cậu cũng chưa từng thấy Tôn Thành đánh dấu trang vào sách của hắn bao giờ.

Tôn Thành vo giấy vụn thành một cục rồi quăng vào thùng rác đằng sau, hỏi cậu: "Có tới luyện bi-a chỗ ông chủ Dương không?"

Khương Hạo chạy ra cửa: "Hôm nay tôi không rảnh, phải về sớm, hai cậu đi đi."

Lâm Thiên Tây vừa cẩn thận cất mấy quyển sách xong, buột miệng định nói "Đi" thì bóng dáng Ngô Xuyên như cây trúc đen thui xuất hiện: "Lâm Thiên Tây đừng đi, theo tôi."

"Đi đâu cơ?" Lâm Thiên Tây hỏi.

"Lúc huấn luyện không phải là đã nói xong với em rồi hả?" Ngô Xuyên nhìn thoáng qua, phát hiện Khương Hạo đi rồi thì đành phải gọi cậu lại: "Đi, bây giờ tôi dẫn em tới gặp thầy."

Lâm Thiên Tây mới nhớ tới: "Phải đi luôn ạ?"


"Phải vậy thôi, chẳng phải bây giờ em phải học hành chăm chỉ còn gì, tốn thời gian rảnh của em thì em lại lắm lời." Ngô Xuyên xoay người đi trước: "Nhanh lên chút đi."

Lâm Thiên Tây liếc Tôn Thành một cái: "Vậy tôi đi trước."

"Ừm." Tôn Thành cầm balo, nhìn cậu rồi mới đi ra ngoài.

Ngô Xuyên lái chiếc Volkswagen bụi bặm của mình đưa Lâm Thiên Tây tới nơi, cũng là một trường học.

Lâm Thiên Tây xuống xe, vừa đứng vững trên đường thì không nhìn vào trường nữa, chỉ nhìn xung quanh xem đây là đâu, lập tức trầm giọng nói: "Đệch..."

Đây là Ngũ Trung.

"Tới rồi tới rồi, làm phiền quá." Ngô Xuyên ân cần chào hỏi giáo viên đứng chờ ở cổng trường, chỉ Lâm Thiên Tây: "Nó đó, Lâm Thiên Tây, còn một học sinh nữa nhưng hôm nay có việc không tới được." Sau đó lại giới thiệu cho Lâm Thiên Tây, "Đây là thầy Đường, giáo viên thể dục của Ngũ Trung, em nghe theo hướng dẫn của người ta nhé."

Thầy Đường cũng đen như Ngô Xuyên, được cái vạm vỡ hơn một chút, là dáng người tiêu chuẩn của giáo viên thể dục, lại vô cùng khiêm tốn: "Đã lâu lắm rồi tôi chưa đánh, chỉ có thể nói là sẽ hỗ trợ hết sức thôi, đây chính là Lâm Thiên Tây cầm quán quân hả, đi theo tôi."

Lâm Thiên Tây lại liếc nhìn cổng trường Ngũ Trung, đi theo vào.

Khu nhỏ rách nát này, thật sự là bé tí như lòng bàn tay, khắp nơi đều là người quen, muốn không khéo cũng không được.

Ngô Xuyên gọi cậu lại, dặn dò một câu: "Nghe lời thầy người ta nhé."

"Yên tâm đi, em ngoan như vậy cơ mà..." Lâm Thiên Tây đút tay vào túi đi vào trong, trên vai khoác balo.

Đã tan học rồi, chắc là sẽ không chạm mặt thằng nhóc kia.

Lâm Thiên Tây đi tới đằng sau tòa giảng dạy theo hướng dẫn của thầy Đường, đột nhiên cảm thấy miệng mình đôi khi cũng ghê gớm thật, cách đó không xa đã nghe thấy tiếng bóng rổ đập xuống sàn bê tông, cậu lần theo âm thanh nhìn thoáng qua, một đám người đang chạy đi chạy lại trên sân bóng rổ chơi bóng, đứa bên dưới bảng rổ vỗ bóng chính là tên đầu trọc Trâu Vĩ.

Không thấy Tần Nhất Đông.

Lâm Thiên Tây không biết có nên cảm thấy nhẹ nhõm hay không, quay đầu đã nhìn thấy Tần Nhất Đông đi tới, trực tiếp đụng mặt.

Vừa thấy cậu, Tần Nhất Đông lập tức khựng lại, cầm quần áo chơi bóng vừa thay ra, ánh mắt kì lạ nhìn Lâm Thiên Tây, cũng chăng quan tâm là đang ở trước mặt thầy giáo, mở miệng liền hỏi: "Cậu tới trường bọn tôi làm gì?"

"Quen nhau hả?" Thầy Đường thấy hai người biết nhau, bước chân tức thì chuyển hướng: "Vậy là tốt rồi, Tần Nhất Đông, em dẫn em ấy tới phòng thiết bị cho thầy, thầy đi lấy cơ đã nhé."

Nói đi là đi luôn, để lại hai người bọn họ đứng tại chỗ mặt đối mặt.

Tần Nhất Đông: "...."

Lâm Thiên Tây: "...."

Bình Luận (0)
Comment