Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long ( Dịch Full )

Chương 3 - Chương 45: Tả Tư Duyệt Kinh Hãi

z5nasois

Vì vậy, tất cả mọi người đều ra về, không còn người nào có tâm tư quan tâm đến sống chết của Tần Mục.

Tần Mục đứng một mình trên lôi đài, không thèm đếm xỉa đến, chỉ quét mắt nhìn mấy trăm đệ tử Thanh Long Bang, cuối cùng rơi xuống người Liệp Báo, giọng điệu vẫn bình thản:

- Các người là có ý gì?

- Cậu còn giả ngu ? Lúc này mà còn nhìn không ra là ý gì ?

Lúc này, Liệp Báo không cách nào duy trì bình tĩnh, phẫn nộ quát với Tần Mục.

- Vốn Thanh Long Bang chúng tôi muốn đổi nghề kiếm tiền chính đáng, cậu không nên ép chúng tôi.

- Haha, ông thật là biết cách nói, đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi. Chó không thay đổi được thói quen ăn cứt, ông không hiểu à?

Tần Mục khẽ cười một cái, sau đó lắc đầu nói tiếp:

- Nhưng cũng không sao. Vốn hôm nay tôi đến đây chính là muốn hủy đi các người. Từ sau này, thành phố Ninh Giang sẽ không còn Thanh Long Bang nữa.

Chương 45: Tả Tư Duyệt kinh hãi (1)

Từ giờ trở đi, thành phố Ninh Giang không còn Thanh Long Bang nữa.

Chỉ một câu ngắn ngủi của Tần Mục lại giống như sấm sét, chấn tất cả mọi người không dám động đậy.

Chẳng lẽ đầu Tần Mục bị nước vào? Không nhìn thấy tình huống trước mắt?

Nhìn mấy trăm đệ tử Thanh Long Bang, nhìn một trong thập đại chiến tướng của Thanh Long Bang là Liệp Báo, hắn rốt cuộc có phách lực gì mà nói ra được những lời này?

Bành.

Trong lúc tất cả mọi người đều sững sờ, Tần Mục chẳng biết lúc nào đã chạy đến trước mặt một người, một chưởng đánh bay gã ra ngoài.

Trong tình huống này, Tần Mục dẫn đầu phát động công kích.

- Giết hắn cho tao.

Liệp Báo gầm lên, mấy trăm thành viên Thanh Long Bang lúc này mới hồi phục tinh thần, khí thế mãnh liệt tấn công Tần Mục.

Một chiếc Cadillac đậu ở phía tây đường, cửa xe mở ra, một cô gái tóc ngắn vội vàng nhảy xuống.

- Tiểu Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao con lại nôn nóng như thế?

- Không phải đâu ba. Ba không phải nói Thanh Long Bang chúng ta sau này sẽ đi đúng đường sao? Nhưng con cảm giác khu vực thi đấu của chúng ta sẽ phát sinh chuyện lớn. Ba hãy đi xem một chút đi.

- Ở đó có Liệp Báo trông chừng, còn có chuyện lớn gì phát sinh?

Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu xám chậm rãi xuống xe. Đối với đứa con gái này, ông đúng là thập phần bất đắc dĩ.

- Ba, cũng bởi vì có Liệp Báo ở đó nên con mới lo lắng. Con có cảm giác cậu học sinh kia sẽ xảy ra chuyện.

- Ồ, thật sự là kỳ quái. Chỉ là một đứa học sinh, tại sao lại khiến con và Liệp Báo chú ý?

- Ba, ba cũng nhìn thấy rồi, cậu học sinh kia không tầm thường. Con biết Liệp Báo muốn giết cậu ấy, nếu chậm thêm chút nữa sẽ không còn kịp.

Tiểu Anh kéo người đàn ông trung niên đi.

- Xú nha đầu, con có phải là có ý trung nhân rồi không? Con nói sớm đi, nếu là con rể của Tôn gia chúng ta, ba tất nhiên sẽ không ngồi yên mà không quan tâm.

Sắc mặt Tiểu Anh đỏ lên. Cô chỉ mới gặp mặt Tần Mục có một lần, chỉ xem hắn là một đứa học sinh nghèo kiết xác, có chút đồng tình mà thôi. Ba cô đang nghĩ đi đâu thế không biết?

Hai người đối với đường đến sòng bạc thế giới ngầm rất quen thuộc, rất nhanh đã bước vào thang máy.

Vừa mới bước ra khỏi thang máy, sắc mặt người đàn ông trung niên đã thay đổi.

- Mùi máu rất nồng. Không xong rồi.

Đối với mùi máu tươi, người đàn ông trung niên thập phần mẫn cảm.

Người đàn ông trung niên là người có thực lực yếu nhất trong thập đại chiến tướng của Thanh Long Bang. Trước kia đi theo Tả Thanh Long vào sinh ra tử, từng trong thời khắc nguy hiểm nhất đỡ cho Tả Thanh Long một đao.

Người đàn ông trung niên đã sớm thoái ẩn, đã hơn mười năm không tham dự vào cuộc chiến của Thanh Long Bang. Nhưng địa vị của ông tại Thanh Long Bang vẫn rất cao.

Bành.

Một đạo nhân ảnh từ trong cửa bị đánh bay ra ngoài, nện vào vách tường, phun ra mấy ngụm máu tươi, rồi ngã xuống đất mất đi ý thức.

Tiểu Anh hoảng hốt hét lên, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, vội vàng phóng đến khu vực thi đấu.

Người đàn ông trung niên theo sát phía sau. Ông mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Hai người cùng nhau xông vào bên trong. Khi nhìn thấy rõ ràng tình huống, gương mặt cả hai đều hoảng sợ, thần sắc không thể tin được.

Từ lầu một đến lầu ba, mỗi một tầng đều ngổn ngang thi thể, máu đỏ chảy thành dòng. Dọc theo bậc thang phát ra thanh âm rầm rầm.

Rõ ràng thanh âm rất nhẹ, nhưng lại mang đến cảm giác cực kỳ khủng bố cho người nghe.

Bên trái, cách hai người không đến 10m, một thiếu niên như hạc giữa bầy gà đứng cạnh một đống thi thể.

Không khí thập phần quỷ dị.

Cậu thiếu niên mặc quần áo thể thao, dung mạo bình thường, nhưng lại rất sạch sẽ. Quần áo của cậu ta không hề dính một chút bụi, hoàn toàn không giống với cảnh tượng xung quanh.

Bịch bịch bịch.

Gã quản lý toàn thân run rẩy từ một bên chạy đến, cầm trên tay một tờ chi phiếu giao cho Tần Mục.

Khi Tần Mục nhận tờ chi phiếu xong, gã quản lý giống như tiêu hao hết khí lực toàn thân, bất tỉnh ngã xuống đất.

Tần Mục cất tờ chi phiếu, ánh mắt chuyển sang Tiểu Anh và người đàn ông trung niên, nhe hàm răng trắng toát, cười nói:

- Tiểu mỹ nữ, cô phải đổi công việc khác đi. Chỗ này không thích hợp với cô.

Nói xong, dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, Tần Mục hai tay đút túi quần, ung dung bước ra ngoài cửa.

Tần Mục vừa rời khỏi, Tiểu Anh liền ngã xuống, lỗ mũi hít vào cái mùi tanh khiến cho cô buồn nôn không thôi.

- Ba, chẳng lẽ toàn bộ đều chết hết rồi sao?

Người đàn ông trung niên vẫn còn trấn định, nhưng giọng nói có chút run rẩy:

- Không, không ai chết cả, chỉ bị đánh trọng thương hôn mê mà thôi.

Chương 46: Tả Tư Duyệt kinh hãi (2)

Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu:

- Cha sống cả nửa đời người chưa từng thấy người nào đáng sợ như vậy.

Mấy trăm người, không người nào đứng dậy nổi, nhưng cũng không người nào chết đi. Thủ pháp này, so với việc giết chết người càng thêm khủng bố.

Nói thật, Tả Tư Duyệt không muốn bước vào đây nửa bước.

Nơi này có hết thảy những gì cô chán ghét. Cái gì là giang hồ đạo nghĩa? Cái gì là huynh đệ tình thâm? Cô chẳng hiểu gì cả.

Trong mắt của cô, bang hội này chỉ mang đến tổn thương cho cô, khiến cho xã hội này càng thêm hắc ám, mục nát, sa đọa.

Cho nên, cô không rõ vì sao người đàn ông kia tình nguyện hy sinh con gái của mình cũng phải giữ gìn một bang hội dơ bẩn không chịu nổi như vậy.

Cho nên, cô vẫn hy vọng, nếu ông trời có mắt, có thể thay cô, cũng như thay xã hội loại trừ đi khối dơ bẩn này.

Rất không tình nguyện bước vào trong sân, cô liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xổm trên cầu thang hút thuốc, gương mặt bi thống, thậm chí còn có chút không rõ.

Tả Tư Duyệt tò mò bước đến. Người đàn ông này hoàn toàn không giống với người đàn ông lúc nào cũng biết bày mưu đặt kế trước kia.

- Tả Thanh Long, ông gọi tôi đến làm gì?

Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, gương mặt mang theo nụ cười khổ:

- Tư Duyệt, con vẫn cứ như xưa. Gọi ba một tiếng ba khó thế sao?

- Thế thì ông cảm thấy mình có xứng không?

Gương mặt Tả Tư Duyệt phủ một tầng sương lạnh.

Mặc dù người kia là cha của cô.

Tả Thanh Long dụi tàn thuốc trong tay, đứng dậy, thở dài một hơi, thật lâu sau mới lên tiếng:

- Chiến Lang mất tích, Ngốc Ưng…chết rồi.

Ngốc Ưng…chết rồi.

Tả Tư Duyệt nghe xong, toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn Tả Thanh Long:

- Điều này sao có thể?

Tại thành phố Ninh Giang, ngoại trừ Tả Thanh Long, còn có ai có năng lực giết chết thập đại chiến tướng của Thanh Long Bang.

- Cha cũng không muốn tin. Chỉ là cha tìm được thi thể của cậu ấy. Là người của bang hội phát hiện trên biển.

- Thế ông có biết là ai đã giết không?

Tả Thanh Long lắc đầu:

- Không biết, nhưng cha nghĩ là con sẽ biết.

- Tôi?

Tả Tư Duyệt nghi hoặc.

- Lúc trước cha đã nói, Chiến Lang mất tích.

- Anh ta mất tích thì có liên quan gì đến tôi?

- Đương nhiên là có liên quan đến con. Mấy ngày hôm trước, thành viên vòng ngoài của trường Vân Lan đến báo cáo với cha, nói có một nam sinh qua lại rất thân thiết với con. Bọn họ không đối phó được.

Tả Tư Duyệt giật mình, bỗng nhiên che miệng, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Đúng vậy, Chiến Lang là do cha phái đi đối phó cậu ta. Nhưng không nghĩ đến…

- Không… không thể nào. Cậu ấy chỉ là một học sinh. Chiến Lang bị cậu ấy đánh bại sao?

Tả Tư Duyệt không muốn thừa nhận Tần Mục đã giết Chiến Lang và Ngốc Ưng.

Có đôi khi, cực lực chối bỏ một việc chỉ là vì tin tưởng vững chắc vào việc đó.

Cô không thừa nhận là vì cô tin chuyện này là do Tần Mục làm.

- Không chỉ như vậy, con có biết vì sao Ngốc Ưng lại đến bãi biển không?

Tả Tư Duyệt lắc đầu.

- Con có lẽ đã gặp Phong Dao. Lần này Phong Dao đến thành phố Ninh Giang là có một nhiệm vụ cơ mật. Con bé yêu cầu cha phái người phối hợp với nó. Cha biết rõ thân phận của nó, cho nên không dám cự tuyệt. Vì thế, cha đã sai Ngốc Ưng, Độc Xà và Châu Chấu hiệp trợ cho nó.

- Đợi một chút, ông nói Ngốc Ưng, Độc Xà và Châu Chấu, còn có người phụ nữ kia cùng nhau hành động sao?

Tả Thanh Long gật đầu:

- Đúng vậy, bọn họ đi cùng nhau. Kết quả Ngốc Ưng đã chết.

- Vậy còn những người khác?

- Người của cha điều tra được Phong Dao đã ngồi máy bay suốt đêm rời khỏi Ninh Giang trở lại Yên Kinh rồi. Về phần Độc Xà và Châu Chấu, cả hai đã phản bội, chạy trốn rồi.

- Phản bội chạy trốn?

Tả Tư Duyệt không hiểu.

Tả Thanh Long lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng:

- Bọn họ phái người đưa đến một phong thư cho cha, nói Thanh Long Bang chúng ta trêu chọc nhân vật không thể địch nổi. Thanh Long Bang nhất định sẽ diệt vong. Cho nên bọn họ đã trốn trước.

Nhân vật Thanh Long Bang không thể địch nổi? Thanh Long Bang sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong?

Hai câu nói này giống như ma chú, không ngừng xoay tròn trong đầu Tả Tư Duyệt.

Cô không cách nào hiểu được, rốt cuộc là người nào khiến cho hai đại chiến tướng của Thanh Long Bang lại nói ra những lời như vậy.

Là hắn sao?

- Bang chủ, bang chủ, không ổn rồi.

Đúng lúc này, một thành viên Thanh Long Bang từ bên ngoài chạy vào, thần sắc vô cùng hoảng hốt.

Chương 47: Thiếu nợ tôi một cuộc hẹn (1) – Chuyện gì mà hấp tấp như vậy?

Nếu là bình thường, có người dám liều lĩnh xông vào như vậy, Tả Thanh Long đã sớm giết chết rồi.

Nhưng mấy ngày nay liên tiếp bị rối loạn, việc nào cũng khó mà khiến ông bình tĩnh được, cũng không có thời gian đi so đo với một tên tiểu tốt.

- Bang chủ, bang chủ, sòng bạc và khu đi đấu truyền tin đến, Liệp Báo đại nhân đã bị giết. Mấy trăm huynh đệ Thanh Long Bang bị đánh bất tỉnh. Còn có…còn có…

- Haha, lại chết thêm một người.

Không đợi người nọ nói xong, Tả Thanh Long chợt cười to, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là sự bất đắc dĩ.

So thực lực, Tả Thanh Long so với thập đại chiến tướng cao hơn một bậc, nhưng nếu để cho bốn người bên trong thập đại chiến tướng vây công, ông chỉ sợ khó mà chống đỡ nổi.

Chiến lực Tần Mục biểu hiện ra ngoài, rõ ràng Tả Thanh Long không thể chống lại.

- Thanh Long Bang đã xong rồi.

Thật lâu sau, Tả Thanh Long mới nặng nề thở dài một hơi, sau đó quay đầu nhìn Tả Tư Duyệt:

- Tư Duyệt, quan hệ của hai con là gì?

- Chúng tôi chỉ là bạn ngồi cùng bàn mà thôi.

Tả Tư Duyệt không rõ tại sao Tả Thanh Long lại hỏi như vậy, nhưng vẫn giải thích một câu.

- Tư Duyệt, nếu con không muốn gả cho Lâm Ngạo thì con rời khỏi đây đi. Dù sao Thanh Long Bang cách ngày diệt vong cũng không xa.

- Vậy còn ông?

Nếu lúc trước, Tả Tư Duyệt nghe như vậy, khẳng định sẽ rất vui, nhưng cô phát hiện tâm trạng Tả Thanh Long lúc này có chút không ổn định.

- Thanh Long Bang là tâm huyết của cha. Cho dù diệt vong, cha cũng không rời khỏi đây.

Tả Tư Duyệt im lặng. Cô căm hận Thanh Long Bang, nhưng không cách nào căm hận Tả Thanh Long. Loại máu mủ tình thâm này, cô không cách nào từ bỏ được.

- Nếu như ông có thể đảm bảo sau này Thanh Long Bang đi đúng đường, tôi có thể đi cầu xin cậu ấy.

- Không cần. Cho dù cậu ta không ra tay, Thanh Long Bang cũng không cách nào sống sót.

- Tại sao?

- Con quên rồi sao, ba năm trước Thanh Long Bang thống nhất thế giới ngầm thành phố Ninh Giang. Nhưng thành phố Ninh Giang ba năm trước, con có biết nó là cái dạng gì hay không?

Tả Tư Duyệt sững sờ. Cô hiểu, Thanh Long Bang gặp đả kích trầm trọng như vậy, thực lực đã trở nên yếu hơn. Thế lực còn sót lại ba năm trước đây, tuyệt đối sẽ không buông tha cho cơ hội ngóc đầu dậy.

Ninh Giang sẽ trở lại thời kỳ hỗn loạn như trước.

Hôm sau, từng chiếc xe cảnh sát lái vào khu tây thành. Mấy chục cửa tiệm bị niêm phong. Mấy trăm người bị bắt. Thành phố Ninh Giang nghênh đón một lần chỉnh đốn cực lớn.

Cái này tất nhiên là có người sau lưng phát lực, mục đích là làm tan rã thế lực Thanh Long Bang.

Cùng lúc đó, một số lão đại đến khu thi đấu thế giới ngầm đòi nợ, yêu cầu Thanh Long Bang trả lại số tiền đã đặt cược.

Nhưng số tiền đó sớm đã bị Tần Mục lấy đi. Khu thi đấu không còn khả năng hoàn lại, tuyên bố phá sản, đem sòng bạc và khu thi đấu thế chấp ra ngoài.

Thanh Long Bang không còn sòng bạc và khu thi đấu, hai hoạt động thu lợi nhiều nhất, cộng thêm đòn cảnh cáo của thế lực khác, kinh tế liền suy sụp.

Đúng lúc này, thành phố Ninh Giang xuất hiện một vài thế lực không biết tên, một lần nữa phân chia thị trường kinh doanh của thế giới ngầm. Thành phố Ninh Giang bắt đầu thời kỳ cực kỳ hỗn loạn.

Tần Mục không quan tâm mọi chuyện, có tim nhưng không phổi nằm ngủ ở nhà.

Dù sao cũng là ngày cuối tuần, hôm qua mệt mỏi cả một ngày, hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Buổi chiều, Tần Mục nghe thấy có tiếng mở cửa, liền vội bò dậy.

- Anh, em về rồi.

Giọng nói mệt mỏi của Tần Phỉ Phỉ truyền đến.

Tần Mục bước ra khỏi phòng, phát hiện Tần Phỉ Phỉ vẫn bình yên vô sự, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn lại bị một cô gái phía sau Tần Phỉ Phỉ hấp dẫn.

Mỉm cười, Tần Mục hỏi :

- Phỉ Phỉ, cô gái kia…

Phía sau Tần Phỉ Phỉ là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy mặc áo trắng.

Cô gái này rõ ràng không trang điểm, nhưng làn da trắng như tuyết, vô cùng bóng loáng, giống như tiên nữ trong tranh vẽ, mang đến cho người khác một cảm giác không chân thật.

Tần Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Tần Mục:

- Đây là một người bạn mà em quen khi đi làm thêm, tạm thời sẽ ở lại nhà chúng ta vài ngày. Nhưng anh đừng chú ý cô ấy, bằng không sẽ chết mà không biết vì sao mình chết.

- Có khoa trương như vậy không?

Tần Mục nhếch miệng.

Tần Phỉ Phỉ cũng không nhiều lời với Tần Mục, nói với cô gái phía sau:

- Ánh Tuyết tỷ tỷ, người này là anh trai em.

Chương 48: Thiếu nợ tôi một cuộc hẹn (2) Nhưng anh trai em có tật xấu khác người. Nếu anh ấy có làm phiền chị, chị cũng đừng quan tâm nhé.

Tần Phỉ Phỉ cảm giác sinh lý của anh trai khẳng định không bình thường. Bằng không thì vì sao trong thời gian ngắn lại đánh chủ ý lên hai đại mỹ nữ Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt.

Còn dung mạo của Mai Ánh Tuyết không hề nghi ngờ là còn hơn Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt. Bây giờ cô lại ở đây, khó mà đảm bảo anh trai sẽ không chạy đến dây dưa.

- Phỉ Phỉ, em đừng nói anh trai mình như vậy. Không nể mặt gì cả.

Tần Mục nói.

- Em nói đúng sự thật mà.

Tần Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng:

- Hai ngày qua tụi em mệt quá, muốn đi nghỉ sớm một chút. Anh đừng quấy rầy tụi em nhé.

Tần Mục biết rõ hai người không chỉ mệt, mà cô Mai Ánh Tuyết kia còn bị thương. Hiển nhiên là vì giao thủ với bốn người Ngốc Ưng và Phong Dao.

Nếu như không phải Mai Ánh Tuyết xuất thủ cứu giúp, Tần Phỉ Phỉ khó mà bình yên vô sự. Cho nên Tần Mục rất cảm kích Mai Ánh Tuyết.

- Được rồi, anh ra ngoài mua ít cơm tối. Khi nào hai người đói bụng thì ra ăn.

- Ừm. Nhưng anh có đủ tiền không?

Nói đến tiền, Tần Mục mỉm cười. Bây giờ trong thẻ của hắn có năm trăm triệu của Thanh Long Bang, muốn mua gì thì mua chứ.

- Đủ. Sau này em đừng ra ngoài làm thêm nữa. Hãy đi học lại đi. Bây giờ sẽ đến lượt anh nuôi em.

Nói xong, cũng không để ý đến thần sắc kinh ngạc của Tần Phỉ Phỉ, hắn liền bước ra ngoài.

- Phỉ Phỉ, tuy anh trai của em không bình thường, nhưng đối với em cũng không tệ.

Mai Ánh Tuyết lên tiếng. Ấn tượng của cô đối với Tần Mục ngược lại không tệ.

- Em cũng không biết. Trước kia anh ấy không như vậy, chỉ là gần đây có chút khác thường, biết quan tâm người khác hơn.

Tần Mục đến một cửa tiệm ăn nhanh mua ba phần thức ăn, khi chuẩn bị ra về thì nghe một thanh âm phía sau truyền đến.

- Tần Mục, cậu đứng đó cho tôi.

Tần Mục xoay người, ngạc nhiên nhìn thiếu nữ vọt tới trước mặt.

Thiếu nữ cao 1m65, mặt trái xoan, lông mày hình lá liễu, mặc một bộ quần áo màu tím, mái tóc lay động trong gió, toàn thân tràn đầy sắc xuân, bước đi trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt.

Nhưng một mỹ nữ như vậy, Tần Mục không hề có ấn tượng. Tại sao cô ấy lại quen hắn?

Thiếu nữ nổi giận đùng đùng, chạy đến trước mặt Tần Mục, quát:

- Giỏi cho Tần Mục cậu. Bổn cô nương lần đầu tiên chủ động hẹn người, vậy mà cậu lại cho tôi leo cây.

Tần Mục ngây người ra một lát, sau đó kinh ngạc nói:

- Cậu là Hạ Vũ?

Tần Mục nhớ rõ, hôm thứ sáu Phì Nguyên có đưa cho hắn một phong thư, nói Hạ Vũ lớp cậu ấy mời hắn đến Nhạc Cốc chơi.

Tần Mục đối với Hạ Vũ hoàn toàn không có ấn tượng. Hơn nữa, Hạ Vũ là người mà Phì Nguyên theo đuổi. Vì vậy, hắn chỉ là thuận nước đầy thuyền, bảo Phì Nguyên đi thay hắn.

Hiện tại xem ra, Phì Nguyên đã thất bại.

Hạ Vũ nghe xong liền trừng mắt, sắc mặt lại càng giận dữ:

- Cậu còn tỏ ra không quen biết tôi?

- Khụ khụ… Vừa rồi đầu óc nhất thời hỗn loạn, không nhớ ra được. Bạn học Hạ Vũ, không phải cậu và Béo cùng đi Nhạc Cốc sao? Vui vẻ không?

- Vui vẻ cái đầu cậu đấy?

Tần Mục xấu hổ, im lặng một lát rồi nghiêm túc nói:

- Con gái phải nên thục nữ một chút, không được nói thô tục.

- Tôi…

Hạ Vũ dường như muốn mắng chửi tiếp, nhưng nhịn lại được, u oán liếc Tần Mục:

- Tần Mục, tại sao cậu lại từ chối tôi?

- Cuối tuần tôi bận lắm, không rảnh đi chơi với cậu.

Hạ Vũ tỏ ra không tin, nhìn thức ăn nhanh trong tay Tần Mục, hỏi:

- Tôi nhớ trong nhà của cậu chỉ có cậu và đứa em gái. Nhưng ở đây có đến ba phần thức ăn. Vậy mua thêm cho ai nữa vậy?

Tần Mục ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao cậu lại biết tình huống nhà của tôi?

- Bởi vì…bởi vì tôi biết.

Tần Mục rơi lệ đầy mặt. Con gái nói chuyện logic được là hắn chết liền.

Hạ Vụ dường như muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Cô móc điện thoại ra, nhìn qua một chút rồi nhấn nút tắt.

- Tần Mục, tôi còn có việc, cần phải đi ngay. Phần thức ăn này hẳn là còn dư, vừa lúc tôi còn chưa ăn cơm.

Không đợi Tần Mục đồng ý hay không, Hạ Vũ đã lấy một phần thức ăn rồi chạy đi.

Chạy được một đoạn, Hạ Vũ dừng lại, quay người nói:

- Tần Mục, cậu nhớ kỹ, cậu còn thiếu tôi một cuộc hẹn.

Chương 49: Học sinh chuyển trường (1) Nhìn theo bóng lưng Hạ Vũ chạy xa, Tần Mục sờ sờ mũi, cảm giác Hạ Vũ này có chút cổ quái.

Hắn quay trở vào mua lại một phần thức ăn rồi nhanh chóng trở về nhà.

Em gái và Mai Ánh Tuyết đang nằm ngủ, xem ra là mệt chết rồi.

Đặt thức ăn lên bàn, Tần Mục cũng đi ngủ.

Ngày hôm sau, Tần Mục biết rõ em gái muốn ở nhà với Mai Ánh Tuyết, hơn phân nửa sẽ không đi học, vì vậy một mình lặng lẽ kéo cửa ra ngoài.

Việc Thanh Long Bang bị phế, đối với cuộc sống của người bình thường cũng không chịu ảnh hưởng quá nhiều. Trường cấp 3 Vân Lan vẫn yên tĩnh. Người đi học thì đi học.

Bước vào phòng học, Tần Mục phát hiện cũng giống như bình thường, hắn là người đến trễ nhất.

Dù sao cũng là lớp học bá, kỳ thi đại học cũng sắp đến, người nào cũng bận rộn học tập, cho nên thức dậy sớm cũng là chuyện bình thường.

Tùy ý quét qua Diệp Khinh Tuyết, phát hiện cô gái này vẫn đang tập trung tinh thần làm bài tập, hoàn toàn không để ý đến chung quanh.

Nhưng khi Tần Mục bước đến chỗ ngồi của mình, phát hiện Tả Tư Duyệt đang nhìn hắn chằm chằm, gương mặt hiện lên sự phức tạp.

- Này, nha đầu, tại sao hôm nay lại không ngủ? Chuyện lạ à nha.

Nhìn Tần Mục trước sau vẫn cứ vui đùa như vậy, Tả Tư Duyệt thật sự khó mà đánh đồng hắn với người đã giết tam đại chiến tướng của Thanh Long Bang, dọa sợ hai chiến tướng phải bỏ trốn, trong vòng một đêm diệt sạch lôi đài thi đấu của thế giới ngầm, phế đi một nửa Thanh Long Bang.

- Những việc kia…có phải là cậu làm hay không?

Tả Tư Duyệt nhìn thẳng vào mắt Tần Mục, chân thành hỏi.

- Không phải cậu rất hận Thanh Long Bang sao? Vì sao tôi lại nhìn thấy sự bi thương trong mắt cậu?

Tả Tư Duyệt lắc đầu:

- Trước đó là do tôi không hiểu rõ, có lẽ Thanh Long Bang thống nhất Ninh Giang cũng không phải là chuyện xấu.

- Không sao cả rồi. Tôi đối phó Thanh Long Bang không phải vì cậu, chỉ là bọn họ đã phạm vào cái không nên phạm. Ninh Giang trở thành bộ dạng gì, chẳng liên quan đến tôi.

Tả Tư Duyệt im lặng một lát, chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút thất vọng. Tần Mục đối phó với Thanh Long Bang không phải vì cô.

- Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thực lực của cậu như thế nào không?

- Cậu hỏi cái này làm gì?

- Tôi sẽ không trở lại Thanh Long Bang, tôi sẽ đi theo cậu.

Câu trả lời của Tả Tư Duyệt khiến cho Tần Mục hoảng sợ. Những lời này mang ý nghĩa rất sâu xa.

Tả Tư Duyệt thấy biểu hiện của Tần Mục, bỗng hé miệng cười. Thương cảm biến mất không thấy, chỉ còn lại bộ dạng tiêu sái như trước đây.

- Được rồi, sau khi tan học, cậu đợi tôi một chút, tôi có việc cần nói với cậu.

Nói xong, Tả Tư Duyệt lại ghé đầu xuống bàn, hiển nhiên là chuẩn bị ngủ.

Tần Mục trợn trắng mắt, có chút khó đuổi kịp tư duy của cô nàng này.

Rất nhanh, chuông vào học vang lên.

Chủ nhiệm lớp bình thường như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi bước vào phòng học, khiến cho cả phòng đều kinh ngạc.

Dường như tiết học đầu tiên không phải tiết của chủ nhiệm lớp.

Vẻ mặt chủ nhiệm lớp nghiêm túc đứng trên bục giảng, ánh mắt quét một vòng trong lớp, nhìn thấy Tả Tư Duyệt đang cúi đầu ngủ, liền quát lớn:

- Bạn học phía sau, bây giờ là thời gian lên lớp. Nếu như em muốn ngủ, mời em về nhà ngủ.

Tiếng gầm của chủ nhiệm lớp khiến cho tất cả mọi người đều ồn ào hẳn lên.

Người không rõ chân tướng còn cho rằng cô chủ nhiệm đang “đến tháng”, còn người nghe được chút phong thanh bên ngoài thì bắt đầu bốc phét, ra vẻ thần bí.

Tần Mục lắc đầu bất đắc dĩ, khi Thanh Long Bang cường thịnh, không ai dám bất kính với Tả Tư Duyệt.

Thanh Long Bang vừa mới đi xuống, lập tức liền trở mặt.

Tả Tư Duyệt tất nhiên nghe thấy, trong lòng cũng có chút tức giận, nhưng cô khinh thường so đo với loại người này, thần sắc vẫn bình thường thu dọn sách vở, sau đó nói với Tần Mục:

- Tan học mình đợi cậu tại cổng trường.

Vác túi sách lên vai, Tả Tư Duyệt trong ánh mắt sững sờ của mọi người, bước đến bục giảng nói với chủ nhiệm lớp:

- Cảm ơn cô đã cho nghỉ, em trở về nhà để ngủ đây.

Mục đích Tả Tư Duyệt đến trường là để gặp Tần Mục. Đối với cái việc có được học hay không, cô căn bản chẳng quan tâm.

Trong lớp phát ra tiếng xì xào bàn tán, không thể không nói hành động này của Tả Tư Duyệt nằm ngoài ý muốn.

Chương 50: Học sinh chuyển trường (2)

Sắc mặt chủ nhiệm lớp trầm xuống, tức đến mức không nói được câu nào.

Mọi người nhìn theo bóng lưng rời đi của Tả Tư Duyệt, khi nhìn qua cửa sổ, liền phát hiện bên ngoài phòng học đang có một nam sinh mặc áo Armaini tràn đầy suất khí.

Chỉ trong nháy mắt, một số nữ sinh mê trai không thể rời ánh mắt đi.

Nếu như không phải đang trong thời gian lên lớp, chủ nhiệm lớp còn đang đứng trên bục giảng, các cô nhịn không được mà ré lên rồi.

- Khụ khụ, mọi người yên lặng một chút. Tôi muốn tuyên bố một việc, chính là lớp chúng ta vừa mới có một học sinh mới chuyển đến.

Chủ nhiệm lớp nói xong, ra dấu với nam sinh đứng ngoài cửa. Sau khi đợi nam sinh đó bước vào lớp xong, liền nói tiếp:

- Em hãy tự giới thiệu với mọi người một chút đi.

Cậu nam sinh nở nụ cười ấm áp, ngữ khí thập phần ôn hòa nói:

- Các vị bạn học, tôi tên Triệu Chí Thăng, học sinh chuyển trường của trường trung học thành phố Ninh Đại. Sau này mong các bạn chiếu cố nhiều hơn.

Đám nữ sinh mê trai không thể chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Tất cả nhìn Triệu Chí Thăng như mở cờ trong bụng.

Còn nam sinh trong lớp thì có chút không phục. Cái tên Triệu Chí Thăng này khoe khoang quá rồi. Một học sinh còn đi học mà đã mặc quần áo của thương hiệu Armani.

Hơn nữa, cách kỳ thi đại học cũng chỉ còn một tháng. Trong thời điểm này mà chuyển trường, mục đích nhất định là không trong sạch.

- Được rồi, sau này bạn học Triệu Chí Thăng sẽ là một thành viên của đại gia đình chúng ta. Nhưng thành tích của bạn học Triệu Chí Thăng chỉ trên trung bình. Cha mẹ của bạn ấy dặn dò tôi xếp bạn ấy ngồi cùng bàn với một bạn có thành tích học tập ưu tú.

Ánh mắt chủ nhiệm lớp quét một vòng, cuối cùng nói với Hoàng Hiểu Châu còn đang ngẩn người nhìn Triệu Chí Thăng:

- Bạn học Hoàng Hiểu Châu, em ngồi phía trước đi. Thành tích của bạn học Diệp Khinh Tuyết nằm trong top đầu của trường chúng ta. Để cho bạn ấy kèm bạn học Triệu Chí Thăng, tôi sẽ rất yên tâm.

Chỗ phía trước Hoàng Hiểu Châu và Diệp Khinh Tuyết vốn là của Tần Mục. Sau này Tần Mục xuống ngồi phía sau, cho nên vị trí đó vẫn bỏ trống.

- Sao?

Diệp Khinh Tuyết cau mày, cô nghe ra trong lời nói của chủ nhiệm lớp có chút ý tứ khác.

Thành tích của Triệu Chí Thăng không tốt, trong thời điểm này mà chuyển trường lại càng không tốt. Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của Triệu Chí Thăng, chẳng khác nào công tử nhà giàu, căn bản chẳng phải người coi trọng thành tích.

- Hiểu Châu, nếu cậu ngồi lên phía trên, mình sẽ không để ý cậu nữa.

Diệp Khinh Tuyết thấp giọng nói với Hoàng Hiểu Châu.

Nhưng Triệu Chí Thăng đã chạy đến bên cạnh Hoàng Hiểu Châu, mỉm cười nói:

- Vị bạn học này, làm phiền bạn ngồi vào phía trước được không? Có rảnh, mình mời cậu ăn cơm.

- Được, thành giao.

Hoàng Hiểu Châu hoàn toàn không do dự, tùy ý thu dọn sách vở của mình, ngồi vào hàng phía trước.

- Hiểu Châu, cậu…

Diệp Khinh Tuyết thiếu chút nữa bị tức chết.

- Bạn học Diệp Khinh Tuyết, sau này mong bạn chiếu cố nhiều hơn.

Triệu Chí Thăng ngồi xuống, rất lịch sự mà vươn tay.

Diệp Khinh Tuyết cảm giác mục đích của Triệu Chí Thăng không tốt, căn bản chẳng thèm phản ứng, cúi đầu xuống xem sách.

Nụ cười Triệu Chí Thăng trở nên cứng ngắc.

- Bạn học Diệp Khinh Tuyết, em làm vậy là không được lịch sự.

Chủ nhiệm lớp quát lên.

- Không sao đâu cô. Có thể là do em quá đường đột.

Không thể không nói, Triệu Chí Thăng rất giỏi che giấu tâm trạng của mình. Mặc dù bị Diệp Khinh Tuyết từ chối trước mặt bao nhiêu người, nhưng vẫn điều chỉnh được tâm trạng của mình.

- Vậy thì tốt, tiết thứ nhất là tiếng Anh. Giáo viên tiếng Anh rất nhanh sẽ đến. Mọi người hãy tập trung học bài.

Nói xong, chủ nhiệm lớp bước ra khỏi phòng.

Trong phòng học bắt đầu ồn ào hẳn lên. Chủ đề không còn là Tần Mục và Tả Tư Duyệt nữa, mà chuyển sang Triệu Chí Thăng thân phận bất phàm.

Lúc này, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Triệu Chí Thăng chính là vì Diệp Khinh Tuyết mà đến.

Triệu Chí Thăng dường như cũng không che giấu mục đích của mình, nhiều lần muốn nói chuyện với Diệp Khinh Tuyết, nhưng Diệp Khinh Tuyết không hưởng ứng. Chẳng lẽ một tháng kế tiếp phải ngồi cùng bàn với y hay sao?

- Này, Triệu Chí Thăng đúng không, đổi vị trí với tôi đi.

Một thanh âm rất không khách khí vang lên bên tai Triệu Chí Thăng.

Chương 51: Tả Tư Duyệt bái sư (1) Trong lòng Triệu Chí Thăng còn đang suy nghĩ làm sao phá được phòng tuyến của Diệp Khinh Tuyết, bên tai liền vang lên thanh âm như vậy, trong lòng có chút tức giận.

Xoay đầu lại, Triệu Chí Thăng bắt đầu đánh giá Tần Mục đang đứng trước mặt y, thản nhiên hỏi:

- Cậu là ai? Tại sao tôi lại phải đổi vị trí với cậu?

- Haha, cậu là học sinh mới tới, một chút quy củ cũng không hiểu. Trong lớp này tôi là lão đại. Có biết lão đại là ý gì không?

Tần Mục hung hăng vỗ bàn.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tần Mục. Bọn họ đều nhìn ra được Tần Mục muốn giải vây cho Diệp Khinh Tuyết, không khỏi thầm mắng Tần Mục đào hoa. Lúc thì theo đuổi Diệp Khinh Tuyết, lúc thì thân mật với Tả Tư Duyệt. Chẳng lẽ muốn một chân đạp hai thuyền?

Huống hồ Triệu Chí Thăng rõ ràng không phải người bình thường. Trêu chọc y và muốn chết cũng chẳng có gì khác nhau.

Triệu Chí Thăng nhìn Tần Mục vênh váo, trong lòng tức giận, nhưng y không muốn đánh mất phong độ trước mặt nhiều người, chỉ có thể cười lạnh:

- Chẳng có ý tứ gì cả. Tôi đến đây để học, không phải đến tìm hiểu lão đại, càng không muốn đổi chỗ ngồi với cậu.

Tần Mục giả bộ tức giận, lập tức nhìn Diệp Khinh Tuyết, nói:

- Nha đầu, tôi thấy tên này khó chịu quá, muốn đấu với cậu ta một trận. Cậu đến ngồi chỗ của tôi đi.

Diệp Khinh Tuyết khó hiểu, nhưng lập tức gật đầu, cười nói:

- Được.

Diệp Khinh Tuyết vô cùng cao hứng ôm tập xuống ngồi ở phía sau, còn Tần Mục thì ngồi xuống bên cạnh Triệu Chí Thăng, vỗ vai của y:

- Mới tới, tôi sẽ dạy cho cậu biết thế nào là tôn kính lão đại.

- Mau lấy bàn tay bẩn thỉu của cậu ra.

Cho dù được hàm dưỡng rất tốt, Triệu Chí Thăng cũng bị Tần Mục chọc giận đến muốn mắng người.

- Với tư cách là một học sinh mới, có lẽ cậu nên khiêm tốn một chút. Cậu giả bộ như vậy, rất dễ bị người ta đánh đấy. Đương nhiên, sau này có lão đại tôi bảo kê, trường cấp 3 Vân Lan này sẽ không ai dám động đến cậu.

Phụt.

Tuy là đi học, nhưng những lời Tần Mục khiến cho tất cả mọi người đều không nhịn được cười.

Tất cả nam sinh không khỏi giơ tay với Tần Mục. Tên này giả bộ giống như thật. Nếu không phải biết rõ nội tình của hắn, nói không chừng còn có người bị hắn gạt.

Mà ngay cả lực chú ý của rất nhiều nữ sinh trên người Triệu Chí Thăng đều chuyển sang Tần Mục, cảm thấy bộ dạng của Tần Mục còn suất khí hơn cả Triệu Chí Thăng.

Bình Luận (0)
Comment