“Cậu chuẩn bị trà sữa cho tốt đi” Thừa dịp giáo viên quay lên bảng viết bài, Tần Lịch cầm điện thoại quơ quơ trước mặt nói với Lý Cách.
Sát khí trong mắt Lý Cách như xuyên ra khỏi đôi mắt kính kia nói: “Cậu nói bậy cái gì đó? Bây giờ cậu biết rồi chắc?”
“Lớp 15 ở lầu một, bọn họ chụp ảnh bản thông báo gửi trong nhóm rồi” Tần Lịch đưa điện thoại cho Lý Cách xem, dù bận nhưng vẫn ngồi thong dong quan sát vẻ mặt cậu ta.
Mấy bức ảnh được chụp rất rõ ràng, chỉ cần phóng to lên là có thể thấy được 100 cái tên đó, cũng giống như có thể nhìn thấy rõ ràng cái tên được viết bằng màu đen và to nhất.
Phó Xuyên.
Trong lòng Lý Cách tức khắc lộp bộp một tiếng, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
“Cậu không phải chứ, nhìn cũng không giống người không có tiền, 50 ly trà sữa đã bị dọa sợ rồi à?” Tần Lịch chọc chọc tiểu mập mạp bên cạnh.
Lý Cách hung hăng liếc nhìn Tần Lịch rồi dùng điện thoại của cậu ta gửi tin nhắn qua cho mình, cũng không thèm quan tâm đến Tần Lịch nữa cúi đầu gửi tin nhắn trong nhóm của 3 người.
Vừa lúc Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền đang thất thần, điện thoại trong ngăn bàn bỗng dưng sáng lên.
Lý Cách: [Hình ảnh.jpg]
Lý Cách: [Tiêu rồi, lại là cậu ta đứng đầu]
Hàn Tiêu Tiêu ở trên ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, đôi mắt lại trộm nhìn xuống điện thoại đang đặt trên đùi. Cô phóng to bức ảnh trên điện thoại ra, đầu tiên là bị cái tên cực to màu đen kia làm cho chói mắt, sau đó cô so sánh điểm chênh lệch các môn giữa Phó Xuyên và Diêu Nhất, lần này thế mà lại kém đến 15 điểm.
Chỉ là đương nhiên là bởi vì độ khó của bài thi bị giảm đi, bài thi càng dễ đối với Diêu Nhất chỉ có hại chứ không có lợi. Giống như lần này, cả khối có không ít người thi toán được điểm tuyệt đối, hơn nữa các môn khác so với lần trước đơn giản hơn không ít. Vì vậy điểm số trong top 100 nhìn chung là cao hơn nhiều, người đứng thứ ba lần này cũng kéo gần khoảng cách lại với Diêu Nhất, không khủng bố giống như trước kia kém mấy chục điểm.
Triệu Tiền: [Kỳ thật ngữ văn của Nhất Nhất vẫn có tiến bộ]
Lý Cách: […… Phó Xuyên cũng tiến bộ]
Hàn Tiêu Tiêu: [Thật phiền phức, sao tự nhiên cậu ta lại lợi hại như vậy chứ?]
Lý Cách: [Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cậu ta vẫn luôn rất lợi hại. Không chừng trước kia chỉ là cậu ta chưa thích ứng được với bài thi của chúng ta ở đây thôi]
Triệu Tiền: [Lát nữa trong lòng Nhất Nhất chắc chắn sẽ không dễ chịu]
Lý Cách: [Hay là chúng ta cản cậu ấy không cho đi xem bảng xếp hạng?]
Hàn Tiêu Tiêu: [Ngốc chưa kìa, lát nữa trước khi tan học lớp trưởng sẽ mang bản điểm đến đây, hạng nhất của lớp chúng ta thì không phải là hạng nhất của khối à?]
Tuy lời nói có hơi điên rồ nhưng sự thật đúng là như vậy.
Triệu Tiền: [Hơn nữa có lần nào Nhất Nhất chủ động đi xem bảng xếp hạng đâu? Chỉ có học kỳ 1 vừa rồi chúng ta đi đến nhà ăn nên gặp phải thôi]
“Được rồi, các em đã thi qua bao nhiêu lần rồi còn mất bình tĩnh như vậy” Giáo viên gõ gõ bàn, ý muốn các học sinh hôm nay đang nóng vội phải an tĩnh lại “Chú ý học tốt đi, thành tính thì cũng có rồi đó, xem sớm hay xem trễ gì thì cũng như nhau cả thôi, rốt cuộc thì có thi rớt hay không trong lòng mấy em nắm rõ nhất”
Ngón tay thon dài trắng tinh bỗng nhiên đẩy một tờ giấy sang trước mi mắt Diêu Nhất: [Tan học có muốn cùng nhau đến hành lan xem bảng thành tích không?]
Diêu Nhất quay đầu, nhìn gương mặt Phó Xuyên vẫn như cũ nhìn lên bảng đen, coi tờ giấy này của cậu là khiêu khích: [Được]
Diêu Nhất cầm lấy bút viết xuống một chữ, phản chiếu cùng với nét chữ của Phó Xuyên viên càng thêm thanh tú, đẹp đẽ.
Chuông tan học vừa vang lên, có mấy người nóng lòng như lửa đốt muốn nhìn thành tích của mình dẫn đầu chạy ra ngoài. Giáo viên đứng trên bục giảng thu dọn đồ đạc của mình bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền cùng nhau quay đầu lại, đang định nói với Diêu Nhất chuyện gì đó phân tán lực chú ý của cô, lại nhìn thấy hai người ở phía sau đồng thời đứng lên.
“???”
Cộng thêm Lý Cách ngồi ở bên tổ khác kia, ba người trơ mắt nhìn Phó Xuyên và Diêu Nhất một trước một sau ra khỏi lớp học.
Tần Lịch ở bên cạnh kỳ quái hỏi: “Bọn họ đây là muốn ra ngoài đấu riêng à?”
Lý Cách quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu không nói không ai nói cậu câm đâu”
“Tớ ra ngoài xem thử” Hàn Tiêu Tiêu đứng lên đi ra ngoài.
Lý Cách chạy đến chỗ Hàn Tiêu Tiêu ngồi cùng với Triệu Tiền hai người cùng nhau thò người ra ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào hành lang tuyên truyền phía dưới.
Lúc này ở phía dưới đã vây quanh đầy ấp người, nguyên cả một vòng tròn đều đưa điện thoại lên chụp ảnh.
“Sao bây giờ chủ nhiệm giáo dục không đến ha, thu đầy một mớ điện thoại ấy chứ” Lý Cách nhìn một đám ở dưới đều dơ điện thoại lên cảm thán nói.
Triệu Tiền không trả lời cậu ta, bởi vì cậu nhìn thấy Phó Xuyên và Diêu Nhất sóng vai đi xuống dưới lầu, phía sau còn có Hàn Tiêu Tiêu lén lút đi theo.
Diêu Nhất đứng ở bên cạnh Phó Xuyên, ngoài ý muốn có chút căng thẳng, lần này thi không cảm thấy mình thi kém, cũng không cảm thấy mình viết văn tốt hơn được bao nhiêu cả.
Lúc này ở hành lang tuyên truyền đã vây quanh cả một vòng tròn người, người đến sau căn bản là không nhìn thấy được tên mình.
Nhưng thật ra Phó Xuyên có thể nhìn thấy rất rõ ràng, không có gì bất ngờ xảy ra, người đứng ở trên cùng kia là mình. Quay đầu lại nhìn Diêu Nhất ở bên cạnh mình, hiển nhiên cô cũng nhìn thấy tên mình nằm ở phía dưới tên Phó Xuyên.
“Top đầu là tôi” Phó Xuyên nhàn nhạt nói.
“Oh” Trên mặt Diêu Nhất không lộ cảm xúc gì, trong lòng lại trở nên rất rối bời cô đột nhiên cảm thấy có phải bản thân mình rất ngốc không.
Phó Xuyên lại cảm thấy chính mình nghe được giọng ủy khuất của Diêu Nhất, đáy mắt hiện lên một tia ý cười, khoé môi cong lên một vòng cung đẹp mắt.
Một màn này Hàn Tiêu Tiêu núp ở phía sau quan sát nhìn ra thành là cười nhạo một cách trần trụi và châm chọc!
“Lần sau tớ nhất định sẽ thi tốt hơn cậu” Diêu Nhất nhìn chằm chằm vào Phó Xuyên chắc chắn nói, khôi phục lại màu da mặt trắng nõn bởi vì cảm xúc hơi kích động mà hiện lên màu tầng màu hồng nhạt.
Phó Xuyên rũ xuống ngón tay động đậy của mình, trầm giọng nói: “Được”
Diêu Nhất vô thức nhíu mày, cho rằng Phó Xuyên lại đang khiêu khích cô.
Bảng xếp hạng cũng xem xong rồi, chuông học vào tiết thứ tư cũng vang lên. Diêu Nhất xoay người đi về phía lớp học, Phó Xuyên cũng theo sát phía sau.
Hàn Tiêu Tiêu vốn dĩ ở phía sau lập tức xoay người núp vào ở phía sau cây cột, ở trên lầu bọn Lý Cách nhìn thấy rõ ràng cũng thở dài.
Diêu Nhất lại một lần nữa thành tích bị kéo xuống dưới, có bình tĩnh đến đâu thì bây giờ cũng không bình tĩnh nổi nữa, nhìn thấy Phó Xuyên liền cảm thấy có chút chán ghét.
Mặc dù bạn học Phó Xuyên rất lương thiện, nhưng mà Diêu Nhất từ giờ trở đi quyết định chán ghét cậu rồi.
Chán ghét cậu chỉ là bước đầu tiên, trước hết sẽ không nói chuyện với cậu, mặc dù số lần hai bọn họ nói chuyện cũng không nhiều.
Chuyện làm mọi người đều không ngờ đến chính là chỉ vỏn vẹn chưa đầy một tuần nhà trường đến thông báo, nói là phía trên đột nhiên tổ chức một kỳ thi cấp tỉnh, tất cả các trường học đều phải tham gia, chính là vào thứ tư tuần tới.
Đối với mấy học sinh bình thường thì đây là một chuyện rất dày vò, nhưng đối với Diêu Nhất thì đây là một cơ hội tốt để vượt qua. Cô nỗ lực học từ và một số câu hay, cố gắng lấp đầy đầu óc khô khốc mình trong tuyệt vọng.
“Tiểu Nhất, ra ngoài ăn cơm này” Lâm Trạc lên lầu gõ cửa, không nghĩ là vừa chạm vào cánh cửa liền mở ra, nghe thấy Diêu Nhất ở kia đang lẩm bẩm cái gì đó.
“Ông ngoại, sao ông lại lên đây ạ?” Diêu Nhất bị cắt ngang, bỏ sách ra vội vàng đứng dậy đỡ ông ngồi xuống.
“Mẹ con ở dưới gọi con mấy tiếng rồi, sợ con không nghe thấy nên ông lên đây” Lâm Trạc cười tủm tỉm nói “Tiểu Nhất sao lại nỗ lực học tập thế này, đã đứng nhất rồi, không cần phải liều mạng học để ảnh hưởng đến sức khoẻ như vậy chứ”
Vừa nhắc đến hạng nhất sắc mặt Diêu Nhất liền hạ xuống: “Cháu không phải đứng nhất”
Lâm Trạc kinh ngạc lắp bắp nói: “Còn có người có thành tích tốt hơn tiểu Nhất nhà chúng ta sao?”
“Cậu ấy rất lợi hại, chữ viết đẹp hơn con, viết văn cũng viết tốt hơn nhiều” Tuy là trong lòng Diêu Nhất rất tủi thân, nhưng cũng không thể không thừa nhận Phó Xuyên giỏi hơn mình.
“Như vậy à…” Lâm Trạc sờ sờ cháu ngoại nhà mình nói: “Có đối thủ là chuyện tốt, có thể để bản thân mình tiến bộ, nhưng mà Tiểu Nhất cũng không thể ép buộc bản thân mình quá được, sức khỏe mới là quan trọng nhất”
“Nhưng là nếu như điểm viết văn của con vẫn không cao vậy có thể cậu ấy sẽ luôn đứng nhất” Diêu Nhất hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này xảy ra.
Một người ngay từ khi biết đọc sách đã quen với việc đứng nhất, hoàn toàn không thể chấp nhận nổi tự nhiên mình lại lùi xuống hạng hai.
“Nhưng mà sức khoẻ của Tiểu Nhất nhà chúng ta cũng rất quan trọng, ông ngoại sẽ lo lắng đấy”
“Con xin lỗi, ông ngoại” Diêu Nhất nhỏ giọng xin lỗi.
“Được rồi, xuống ăn cơm nào” Lâm Trạc vịn lấy tay Diêu Nhất, chậm chậm đứng lên.
Truyện được edit tại: trichtinhlau.comTrong nháy mắt đã tới thứ tư tuần sau, Diêu Nhất mang theo tâm tình nặng nề hoàn thành xong tất cả các bài thi.
Lần thi này nhà trường sẽ chọn ra 200 bài thi để đưa lên tỉnh phê chửa, vì vậy kết quả sẽ không có ra nhanh như vậy. Khi các học sinh nghe thấy tin này một tảng đá lớn rơi xuống trong lòng họ.
Diêu Nhất mấy ngày này lại nôn nóng bất an chờ đợi. Cô đã rất nỗ lực học hỏi rồi, viết văn cũng rất cố gắng để viết.
Trước khi có kết quả một ngày, lão Hàn đặc biệt gọi Diêu Nhất vào văn phòng nói chuyện.
“Lúc trước khi em vừa vào, tất cả các thầy cô trong trường đều biết em, hiệu trưởng cũng đặc biệt xem trọng em” Lão Hàn mỉm cười nói: “Chính là bây giờ tất cả các thầy cô vẫn như cũ cảm thấy em không tệ”
“Dạ” Diêu Nhất gật đầu, không biết chủ nhiệm lớp gọi cô sang đây làm gì.
“Có đôi khi đứng nhất cũng không có ý nghĩa gì cả, đặc biệt là thành tích của em với Phó Xuyên bây giờ mà nói, dựa vào đó hai em thi đại học không có gì khó khăn cả, thậm chí cũng chẳng cần thêm điểm nào” Lão Hàn uống ngụm trà, tiếp tục giải thích “Cho nên đứng nhất hay đứng nhì đối với hai em mà nói không có gì khác nhau, thầy đều biết các em rất lợi hại”
“Em viết văn không tốt” Diêu Nhất thành thật chỉ ra điểm không ổn của mình.
“Ừm, thầy biết. Nhưng mỗi người đều có một điểm yếu của mình, Diêu Nhất em không cần ép buộc bản thân mình quá mức, viết văn kém một chút cũng không ảnh hưởng đến việc em đứng đầu kỳ thi đại học”
“Dạ” Cuộc nói chuyện lần này không có tác dụng gì cả, đặc biệt là sau khi có kết quả của cuộc thi vừa rồi, Diêu Nhất bỏ hết các lời khuyên can ra sau lưng, bắt đầu vùi đầu vào học tập hoàn toàn trái ngược với vẻ thoải mái của trước đây.
Diêu Nhất bị chèn ép hết lần này đến lần khác, thầy trò trường Nhất Trung dần dần trở nên tê liệt. Đến cả đám ba người Hàn Tiêu Tiêu cũng cảm thấy Phó Xuyên sẽ đàn áp Diêu Nhất suốt ba năm cấp ba.
Quan hệ giữa Diêu Nhất và Phó Xuyên cũng đóng băng, Diêu Nhất không có việc tuyệt đối sẽ không tìm đến Phó Xuyên, cũng sẽ không tìm cậu nhờ giảng bài văn dù sao cô cũng không viết được đến trình độ đó!
“Tiểu Nhất, cuối tuần con ở nhà tự mua chút đồ ăn, ba và mẹ con đưa ông ngoại quay lại nội thành” Ba Diêu gõ cửa phòng Diêu Nhất nói, đứng ngoài cửa nói: “Đừng ngủ quá trễ”
“Tiểu Nhất ngủ rồi à?” Lâm Tú Ngọc ngồi ở phòng khách hỏi ba Diêu ở trên cầu thang.
Ba Diêu lắc đầu: “Đứa nhỏ này em không biết sao? Đặc biệt gần đây nghe nói còn thi đứng hạng nhì, áp lực lớn”
“Đứa nhỏ ngốc, toàn làm theo cậu nó” Lâm Tú Ngọc bỗng nhiên nói một câu.
Diêu Kiến Long đi đến bên vợ mình ôm bà nói “Không còn cách nào, trời sinh rồi chẳng đổi được chúng ta chỉ có thể quan tốt Diêu Nhất không để nó làm ra chuyện gì lung tung rối loạn”
Sáng sớm Diêu Nhất đạp xe đạp đến trường học, trên đường đi tâm tình không tốt lắm. Cô bây giờ ở trường học là cảm thấy sợ, mỗi ngày vào lớp học nhìn thấy Phó Xuyên đều nhớ tới sự chi phối của cậu liền cảm thấy sợ hãi.
Diêu Nhất vốn dĩ chuyện gì cũng không để bụng, bây giờ toàn bộ đầu óc chỉ nghĩ đến Phó Xuyên, nghĩ cách kéo cậu xuống ngôi vị thứ nhất kia.
Tác giả có lời muốn nói: Diêu Diêu: Trong đầu chỉ toàn nghĩ về cậu rồi, vui vẻ chứ?