Học Thần Là Xú Bát Quái

Chương 77

Đêm qua trời mưa, từng hạt tuyết lại rơi, bên ngoài trời đông giá rét, trên cành liễu còn đọng vài bông hoa tuyết, tĩnh lặng, chỉ có vài cây tuyết đọng nhiều hơn, không chịu nổi gánh nặng, thanh âm tốc tốc rơi xuống đất.

"Thời tuyết hôm nay thật đẹp" Tiểu Kiều vặn vặn eo, một thân quần áo xinh đẹp đi ra bên ngoài. Có một vài anh chàng ngoại quốc đi ngang huýt sáo trêu chọc cô.

"Shit, lũ khốn" Một nam nhân cao lớn bước ra, ôm lấy eo nhỏ của cô như tuyên bố chủ quyền. Tiểu Kiều thấp giọng cười một tiếng, dỗ ngọt hôn lên môi mỏng của nam nhân "Thân ái, anh ghen sao?"

"Đúng vậy, đám ranh con mọc chưa đủ lông còn muốn cướp người của anh" Nam nhân bá đạo ôm eo cô, giành lấy quyền chủ động hôn lại.

"Hai người đủ chưa?" Tiểu Kiều cùng nam nhân chậm chậm quay lại. Đằng sau lưng là một cô gái dung mạo tinh xảo, xinh đẹp như hoa.

Người nọ mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, phía dưới là chân váy màu sẫm, mái tóc đen thẳng dài, thoạt nhìn giống như một cô nàng yểu điệu thục nữ, nhưng trên gương mặt lại là lớp trang điểm tinh xảo diễm lệ, độ cong của đôi môi đỏ mọng kinh diễm, đôi mắt nhàn nhạt liếc qua, một ánh mắt hời hợt cũng mang khí thế khiếp người.

"Ai nha, Tiểu Yến đây là ăn cẩu lương nhiều quá nên muốn vùng lên đấu tranh sao?" Tiểu Kiều tươi cười càng rực rỡ, cả người càng dựa sát vào nam nhân bên cạnh.

Ôn Yến đi tới, tách hai người ra "Cũng không biết trước kia là hệ thống quân nhà ai."

Phải, nam nhân này trước kia là hệ thống Bạch Bạch. Sau đó nó giở trò với thiên đạo thế nào, từ một quả cầu biến thành người, còn lấy lại mạng sống của người yêu nhà nó đoạt lại. Nhưng chỉ miễn cưỡng giữ lại mấy phần hồn phách thôi, Tiểu Kiều từ nay về sau không thể có con như người bình thường, tuổi thọ so với con người cũng ngắn hơn vài năm.


Kể từ lúc Bạch Bạch biến thành người, khả năng giao tiếp qua tiềm thức của cô và nó cũng không còn nữa, mắt âm dương của Ôn Yến cũng đã khép lại, chính thức trở lại thành một cô gái bình thường như những người khác. 

Có điều đôi tình nhân này một hai bám theo cô, mỗi lần ở trước mặt cô đều quăng cẩu lương.

Ăn đến nghẹn chết đi rồi...

"Không thèm nói cùng hai người, tôi vào bên trong."

"Được, được, đừng trêu cô ấy nữa, tức giận rồi" Tiểu Kiều miệng nói một đường, lại làm một nẻo. Tay trong tay cùng Ôn Sở Bạch nắm tay thân thiết đi ra ngoài dạo, để lại Ôn Yến một mình với cửa hàng.

Khuôn mặt Ôn Yến không thay đổi mấy, dù sao đã quen với tình cảnh này.

Cũng đã bốn năm trôi qua.

Mấy năm này, Lạc Tư Ngôn hoàn toàn đạp đổ dì cùng cậu của cậu ta xuống, nhìn thấy cậu ta trừ bỏ cười liền sẽ không có bất luận biểu tình gì, sau đó liền lợi dụng thời gian rãnh rỗi bắt đầu chạy khắp thế giới.

Mà Lục Thiên Hàng ở quân doanh thuận lợi thăng cấp, bởi vì quân doanh quản quá nghiêm, thời gian xuất ngoại cũng không quá nhiều.

Lục Thiên Mạch suốt ngày ngâm mình ở nước ngoài, thân thể cậu ta bởi vì Ôn Yến đi ngày đó ở sân bay té xỉu qua một lần, cũng không biết còn có thể kéo dài bao lâu, loại bệnh trạng vốn sinh ra đã yếu ớt này, trước hết kéo dài, dù sao cũng không chết người là được, hiện tại cậu ta cho dù tìm được Ôn Yến, chỉ sợ cũng không có dũng khí đi đến trước mặt cô.

Lý Húc Dương vừa mới bắt đầu tiến vào quân doanh, rốt cuộc Lý gia so Lục gia ở quân đội phương diện nhân mạch còn rộng hơn, khả năng Lục Thiên Hàng còn cần phấn đấu, Lý Húc Dương hoàn toàn không cần, nhưng vừa vào quân doanh đồng dạng không có thời gian tìm cô.

Ôn Vĩ Kỳ cũng đem công ty mới mở hoạt động rất tốt. Tuy không bằng Ôn thị ngày trước, nhưng cũng vượt xa mấy công ty mới vào thị trường khác. Cậu nhóc đặt tên công ty là Kỳ Yến, hứa hẹn sẽ sớm đem công ty bay cao vươn xa.

Còn Ôn Yến?

Cô rất thích tuyết, thích cái lạnh cắt da cắt thịt nên đã chọn một đất nước ở xứ lạnh định cư. Cả ngày nhàn nhã sống, theo sở thích nấu ăn, mở một cửa hàng nho nhỏ bán điểm tâm, vì tay nghề tốt nên rất đông khách.


Lúc này cửa hàng chưa có khách, cô đang ở trên lầu nhàn nhã xem phim.

Chuông gió treo trước cửa theo động tĩnh cửa mở ra mà vang lên.

Nam nhân mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài đen, trong tay cầm quyển sách, đi vào bên trong cửa hàng ấm cúng. Trên cửa hàng viết bảng hiệu Mật Đường bằng chữ Trung Hoa, nam nhân đoán chủ tiệm có lẽ là một người Trung.

"Lão bản" nam nhân cao giọng hô một tiếng.

"Đến đây" Đáp lại là một giọng nói nhàn nhạt của phụ nữ.

Nam nhân ngẩng đầu, chỉ thấy trên lầu có một người đi xuống, là một cô gái mặt mũi kiều diễm, đẹp bức người, giống như một đóa hoa, đẹp thì rất đẹp lại khiến cho người ta cảm thấy có chút tục khí.

Nhưng đôi mắt của cô lại là tối như mực, trầm tĩnh yên lặng, nháy mắt liền đem kia cổ mị tục ép xuống, chỉ còn lại điềm tĩnh lạnh nhạt, tươi đẹp mĩ lệ.

Trong nháy mắt đó, Nghê Nhị Doanh cơ hồ cảm thấy cửa hàng nhỏ này như có ánh mặt trời chiếu vào, không thì vì sao anh sẽ bị hoa mắt như đang đối mặt với ánh sáng chói chang.

Hồng trà, bánh ngọt, khay trưng bày còn đặt rất nhiều bánh ngọt, bánh đậu xanh, bánh quế hạt mè, bánh sữa ngựa,..

Mấy món điểm tâm được mang ra, trên bàn bày đầy đồ ăn, ánh mắt Nghê Nhị Doanh trở nên rối rắm không biết trước tiên nên ăn món nào —— cái nào nhìn cũng rất ngon.

Bánh quy rất giòn và xốp, ăn vô cùng ngon. Hương vị trứng lòng đào đặc biệt khiến mắt anh sáng lên, ăn rất cao hứng


Mùi vị đã hoàn hảo, mà hình dáng cũng vậy, rất đẹp và hấp dẫn, hương vị lại càng thanh tao câu dẫn khẩu vị hơn. Phần bánh đậu xanh mềm mịn, cắn một cái giống như tan trong miệng làm cho người ta quyến luyến, độ ngọt cũng vừa phải rất ngon.

Nghê Nhị Doanh ăn xong, cả người đã thả lỏng hơn, hai tay đặt trên bàn, cổ áo cũng gỡ bỏ hai nút, cả người phát ra một loại khiến cho người khác cảm thấy nhu hòa đi rất nhiều.

Thư thái giống như một con chó lớn được vuốt lông!

"Bà chủ, không ngờ tay nghề cậu tốt như vậy. Biết thế năm đó tôi đã tán cậu, không để mấy tên kia kiếm lời đâu."

"Quý khách thật biết đùa" Người kia vẫn chỉ híp mắt mỉm cười ôn hoà. Đôi mắt xinh đẹp mở ra, mang theo ngạc nhiên nhìn hắn "Chúng ta lúc trước có quen nhau sao?"

Nghê Nhị Doanh tâm tình đang vui vẻ đột nhiên tắt ngúm, khoé môi giật giật "Bà cô ơi, đây là lần thứ ba tôi giới thiệu cho cô rồi đó. Tôi là Nghê Nhị Doanh, bốn năm trước học cùng trường cao trung với cô, là người hôn lén má cô đó" Nói đến đây anh lại lộ ra bản chất lưu manh của hoa hoa công tử.

"A" Ôn Yến kinh ngạc "Thì ra là cậu. Trông cậu vẫn ngốc như xưa."

"Cậu..." Nghê Nhị Doanh bị cô chọc cho tức chết.

Bình Luận (0)
Comment