Hiệp hội Toán Học vẫn rất có chữ tín.
Hai mươi ba bài toán treo thưởng, tổng tiền gộp lại là 535 đồng vàng, không thiếu một đồng, tất cả đều được bỏ trong một cái túi vải đen đặt trước mặt Trần Lạc.
Mặc dù Trần Lạc chưa đếm lại, nhưng từ trên cân nặng và hình thể mà nhìn, số tiền này chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.
Odry âm thầm ném cho Gall một ánh mắt, tha thiết nói: “Ngài Trần Lạc, có muốn để tôi cho ngươi giúp ngài chuyển số tiền này về nơi ở của ngài hay không?”
Đối với yêu cầu này của Odry, Trần Lạc tự nhiên là thẳng thắn từ chối.
Thân phận của Blair không tiện bại lộ, chuyện số vô tỉ hắn đã quấy cho giới toán học gà chó không yên. Nếu như lại gây ra một tin tức lớn khác, cuộc sống sau này của hắn sẽ vĩnh viễn không được yên ổn.
Gặp hắn từ chối thẳng thừng, trong lòng của Odry có phần lo lắng, hắn biết rõ, người trước mắt nhất định là cự phách trong giới toán học. Nếu như cứ bỏ lỡ như vậy, hắn nhất định sẽ trở thành tội nhân của phân hội thành Yapool, thậm chí là tội nhân của hiệp hội Toán Học vương quốc Lorrain.
Có thể vị học giả vĩ đại này hiển nhiên không muốn nảy sinh quá nhiều liên hệ với bọn hắn, trong lúc tình thế cấp bách, Ordy cắn răng lên tiếng: “Ngài học giả tôn kính, Odry mạo muội hỏi một câu, Trần Lạc..., không phải là tên thật của ngài đi.”
Trần Lạc cầm lên túi tiền đầy ắp, hỏi: “Không phải tên thật thì không thể nhận lấy tiền thưởng sao?”
Trên nguyên tắc mà nói, Trần Lạc mới là tên thật của hắn, Blair -------- từ tinh thần lực khác hẳn người thường của Trần Lạc đến xem, Blair cũng đã chết rồi.
“Không không không, dĩ nhiên không phải.” Odry lắc đầu nguầy nguậy. “Mặc kệ thân phận của ngài là gì, mặc kệ ngài có phải là học giả vinh dự hay không, đây đều là ngài nên được.”
Trần Lạc nhìn Odry, cười nói: "Ngươi không cần thăm dò ta, huân chương vinh dự này là thật."
Odry mừng rỡ, lập tức nói: "Xin thứ cho Odry vô lễ, xin hỏi ngài Trần Lạc là học giả của nước nào?"
Trần Lạc mang theo cái túi, hỏi: "Điều này rất quan trọng sao?"
Odry nghiêm nghị nhẹ nhàng gật đầu: "Điều này đối với chúng ta cực kỳ quan trọng."
"Vương quốc Lorrain."
Trần Lạc mở miệng trả lời một câu, rồi cầm túi lên, nhanh chân bước ra hiệp hội Toán Học.
Gall nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn Odry, nói: "Odry đại nhân, tôi lập tức đi thăm dò tư liệu của vị này cho ngài..."
"Không cần." Odry lắc đầu, hắn biết Gall sẽ không tra được gì đâu.
Đối phương nếu không nguyện ý bại lộ thân phận của mình, như vậy cái tên ‘Trần Lạc’ hiển nhiên không phải tên thật của hắn, hiệp hội Toán Học làm sao có thể tra ra chứ?
Điều duy nhất có thể biết chính là, hắn là một học giả của vương quốc Lorrain, có huân chương vinh dự sơ cấp, nhưng toàn bộ vương quốc Lorrain có rất nhiều học giả vinh dự sơ cấp, vẻn vẹn một tòa thành Yapool đã có hơn mười vị còn sống.
Giọng của hắn rất thâm trầm, niên kỷ cũng không nhỏ. Dựa theo đó, phạm vi sẽ thu nhỏ rất nhiều.
Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn cũng không nhất định là học giả của thành Yapool. Kể từ đó, muốn điều tra thân phận thật sự của hắn gần như là một chuyện bất khả thi.
Huống hồ, nếu hắn đã lựa chọn giấu diếm thân phận, hiệp hội Toán Học vẫn nhất quyết phải điều tra ra, chẳng phải sẽ chọc cho hắn nổi giận sao?
Đối với Odry mà nói, thân phận của người thần bí này cũng không quan trọng, quan trọng hắn là người của vương quốc Lorrain, là học giả vinh dự của vương quốc Lorrain.
Nói một cách khác, Thần Toán Học của đại lục Thần Ân ở Lorrain.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn Gall, nói: "Để cho người gỡ xuống những bài toán kia, ta phải lập tức khởi hành đi Vương Đô..."
Những bài toán này đã từng được phân hội treo giải thưởng, bị một người giải ra toàn bộ, lại đưa ra thêm mười một định lý mới. Đối với giới toán học mà nói, đây đều là những đại sự khó lường, hắn nhất định phải tự mình đi tổng bộ hiệp hội Toán Học ở Vương Đô một chuyến...
Hôm nay là một ngày cuối tuần bình thường, một ít nhà nghiên cứu toán học ở thành Yapool đã đến hiệp hội Toán Học từ rất sớm. Ở chỗ này, bọn họ có thể vừa nghiên cứu thảo luận vừa chú ý đến những bước tiến mới của toán học.
Ngài phó hội trưởng Odry đứng ở quầy hàng đã rất lâu rồi, rõ ràng là đang tự hỏi vấn đề gì đó. Mặc dù đám người cũng muốn ân cần thăm hỏi, nhưng không có người nào dám bước lên quấy rầy.
Chuyện về sau càng thêm nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Đầu tiên là người có thân phận tôn quý như Odry đại nhân lại đối với một người thần bí rất cung kính, về sau người thần bí kia không biết từ hiệp hội Toán Học cầm đi thứ gì, lại sau đó, có người lục tục gỡ những bài toán treo thưởng bằng một loại phương pháp rất bạo lực, đó là trực tiếp xé xuống...
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao muốn xé bọn chúng?"
"Hiệp hội Toán Học hủy bỏ treo thưởng sao..."
Gall đứng trên một cái thang bằng gỗ sồi, sau khi hắn gỡ xuống trang giấy cuối cùng, bèn nói: "Những bài toán này đã bị người giải ra, tất cả giải tán đi..."
"Giải, giải ra rồi sao?"
"Chuyện này xảy ra lúc nào?"
"Những thứ này..., chẳng lẽ có người giải ra tất cả bài toán luôn hả?"
"Vậy chẳng phải hắn cầm đi tất cả tiền thưởng..., ta đã biết, là người thần bí vừa rồi!"
"Là hắn, nhất định là hắn, hắn giải ra tất cả bài toán, cầm đi tất cả tiền thưởng!"
"Hắn, hắn là đại học giả sao, xem như đại học giả cũng không thể nào làm được loại chuyện này à..."
...
Từ trước đến nay, hiệp hội Toán Học vẫn luôn an tĩnh, dần dần bắt đầu trở nên sôi trào, lúc này Trần Lạc mang theo một cái túi vải màu đen trĩu nặng, đã xuất hiện ở cửa của hiệp hội Ma Pháp.
Hơn 500 đồng vàng là một món tài sản khếch xù, đáng tiếc nó chỉ thuộc về Trần Lạc trong ngắn ngủi, lập tức muốn bị hiệp hội Ma Pháp đoạt đi.
Số tiền này quá lớn, Trần Lạc không thể cầm về, nếu như bị cô Britney và Isabella phát hiện, ngoại trừ vì đỡ phải phấn đấu mấy chục năm mà bán nhan sắc đổi lấy tiền tài, Trần Lạc tìm không thấy lý do thứ hai để giải thích nguồn gốc của bọn chúng.
Biện pháp xử lý tốt nhất chính là tại hiệp hội Ma Pháp, dùng bọn chúng đổi lấy tài nguyên hắn cần.
Trần Lạc đi vào hiệp hội Ma Pháp, ánh mắt lướt qua mấy quầy hàng một chút, không nhìn thấy bóng dáng của Jasmine. Sau một khắc, hắn mới nhớ tới, tiểu cô nương kia đã là trợ lý chấp sự của hiệp hội Ma Pháp, không cần phải làm những công việc tiếp đón này nữa.
Hắn cũng không thấy thiếu nữ tàn nhang, không biết là xin nghỉ hay từ chức, Trần Lạc đi đến phía trước một quầy, thiếu nữ trong quầy ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười đậm tính nghề nghiệp, nàng hỏi: “Chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp đỡ gì cho Ngài?"
"Blair!" Trần Lạc đang muốn mở miệng, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hắn theo bản năng quay đầu, sau đó liền nhận ra một chuyện, bởi vì bây giờ hắn là Trần Lạc, không phải Blair.
Cách đó không xa, một bóng người tịnh lệ bước nhanh về phía này.
Hôm nay, Isabella vẫn mặc váy lụa mỏng màu đen mà nàng thích nhất, đầu đội mũ dạ viền ren, mở ra cặp chân dài thẳng tắp của nàng, rất nhanh đã đi tới trước người Trần Lạc.
Trần Lạc muốn quay đầu lại, đáng tiếc đã chậm, vừa rồi Isabella chỉ theo bản năng hô một tiếng, cũng không xác định bên kia có phải Trần Lạc hay không, nhưng thấy hắn nghe được tiếng nói thì ngoái đầu lại, trong lòng không xác định cũng biến thành xác định.
Nghĩ đến hắn đang đội mũ trùm đầu, hơn nữa còn có mặt nạ, Trần Lạc trấn định lại, cố gắng cúi đầu xuống, nói bằng giọng trầm thấp: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, cô nhận lầm người."
"Thật xin lỗi thật xin lỗi..." Lúc Isabella thấy hắn, rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền nói xin lỗi. Song, ngay khi nàng muốn rời khỏi đây, lại bỗng nhiên giống như nhận ra được cái gì, một lần nữa nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Ngươi có thể lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa hay không?"
Mặc dù giọng nói của người trước mắt không giống với Blair, nhưng làm sao nàng lại có cảm giác, lúc nghe hắn nói câu “Vị tiểu thư xinh đẹp này”, không hiểu có chút quen thuộc.
Lúc Isabella nói chuyện, đồng thời còn hơi khom người xuống, dường như là muốn nhìn rõ khuôn mặt của Trần Lạc ẩn dưới mũ trùm đầu hơn.
Mặt nạ vốn chỉ có thể che khuất nửa gương mặt, người không quen thuộc lắm có lẽ không cách nào nhận ra, nhưng Isabella lại sớm chiều ở chung ngủ một giường với Trần Lạc, hắn không chắc chắn nàng có thể cách mặt nạ nhận ra mình hay không.
Hắn cúi đầu thấp hơn, nói: "Cô nhận lầm người."
Isabella lắc đầu nói: "Là câu trước."
Trần Lạc nhìn nàng một cái, không tiếp tục để ý nàng, lúc này Isabella cũng ý thức được yêu cầu này của mình thật sự hơi kỳ quái và xấu hổ, nàng đang muốn rời đi, bước chân chợt khựng lại.
Nàng tới gần Trần Lạc một bước, bỗng nhiên hít mũi một cái.
Thấy được động tác này của nàng, trong lòng Trần Lạc rốt cục bắt đầu luống cuống.
Từ khi Isabella chuyển đến ở chung với hắn, phần lớn buổi tối nàng đều học nhóm với Trần Lạc, hơn nữa sau khi học xong sẽ chui tót vào trong chăn của hắn.
Mặc dù lúc ngủ Trần Lạc sẽ đánh thức nàng dậy, để nàng trở lại căn phòng cách vách, nhưng trong chăn của hắn không thể tránh khỏi sẽ có hương vị của Isabella.
Từ trên người Trần Lạc ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của mình, Isabella ngẩng đầu, nhíu mày nhìn hắn. "Blair, cậu đang làm trò quỷ gì thế, đừng tưởng rằng đổi quần áo với trùm đầu lại thì tớ không nhận ra..."
Đang lúc nàng vươn tay, muốn lấy mũ trùm đầu của Trần Lạc xuống, một bóng người từ đằng xa bước nhanh tới, cản trước mặt Isabella, rồi cười nói với Trần Lạc: "Ngài Trần Lạc,mời tới bên này..."
Jasmine nhìn Trần Lạc, mỉm cười nói: "Elton đại nhân nói, để cho tôi dẫn ngài đi gặp ngài ấy."
Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, nhìn cũng chưa từng nhìn Isabella, hắn xoay người đi theo Jasmine về phía lầu hai của hiệp hội Ma Pháp.
"Trần Lạc..." Isabella đứng tại chỗ, sau khi sửng sốt trong chớp mắt, nàng nhẹ nhàng gắt một tiếng, lẩm bẩm: "Một người nam nhân, thế mà dùng nước hoa mùi bách hợp..."