Bản thân Trần Lạc đối với chuyện kinh doanh cũng không quen thuộc, chuyện chuyên nghiệp hẳn là giao cho người chuyên nghiệp đi làm. Đương nhiên, Trần Lạc cũng sẽ không để bọn họ làm việc không công, hắn có thể nhường một thành lợi nhuận. Cho dù chỉ là một thành, hiệp hội Toán Học cũng kiếm lợi lớn.
Trần Lạc móc ra một xấp bản thảo dày cộm từ dưới áo choàng đen để Calvin ngẩn người tại chỗ. Vừa rồi hắn đã cảm thấy bụng của Lạc Thần hơi cồng kềnh, chênh lệch rất xa so với trong tưởng tượng của hắn. Hiện tại xem ra cũng bởi vì bản thảo này.
Calvin cung kính tiếp nhận những bản thảo này, cẩn thận hỏi: "Trần Lạc đại nhân, những thứ này là. . ." Trần Lạc tiếp lời: "Nhàn rỗi nhàm chán, viết một ít đồ vật liên quan đến hình học, hiệp hội Toán Học các ngươi có hứng thú xuất bản hay không?"
Calvin vội vàng nói: "Có thể được đọc tác phẩm cho ngài biên soạn là vinh hạnh của chúng ta. . ."
Thời điểm lần trước hắn rời khỏi Vương Đô, hội trưởng đại nhân đã nghiêm túc dặn dò, nếu như hắn may mắn gặp được Lạc Thần, nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào giao hảo với hắn, hiện tại, cơ hội tới. Mặc kệ hắn muốn gì, Calvin đều sẽ để hắn hài lòng.
Dù cho hiệp hội Toán Học lại bởi vậy ăn chút thua thiệt, nhận chút tổn thất, cũng không tiếc. Song, thời điểm Calvin bắt đầu đọc những bản thảo này, tất cả những lời nhắn nhủ của hội trưởng đối với hắn đều bị hắn ném ra khỏi đầu.
Trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại hết định lý mới này đến định lý mới khác. Định lý mới. Đường thẳng, lượng giác, đường tròn, hình đa giác, đường conic. . . Quyển « Hình Học » này bao gồm tất cả vấn đề hình học mà các học giả trong giới toán học hiện nay đang nghiên cứu.
Trong quyển sách này, Calvin thấy được rất nhiều định lý hắn quen thuộc, nhưng càng nhiều hơn là các định lý mới hắn chưa từng thấy qua, chưa từng xuất hiện trong giới toán học. Từng định lý mới xuất hiện để Calvin từ lúc mới bắt đầu mừng rỡ, chấn kinh đến cuối cùng chết lặng.
Giờ phút này, cầm bản thảo « Hình Học » trong tay, tâm tình của Calvin rất khó dùng lời nói mà hình dung được. Nếu như nói toán học là một ngọn núi cao, như vậy tất cả học giả trên đại lục bao gồm cả Calvin chính là người dưới núi đang leo lên.
Ngọn núi này không chỉ cao không thấy đỉnh, mà còn tràn đầy sương mù. Các học giả đứng dưới chân núi, thân ở trong sương mù, tìm không thấy bất luận phương hướng nào, chỉ có thể từng bước một tìm tòi tiến lên phía trước, hy vọng có một ngày có thể leo lên đỉnh núi.
Ngay lúc tất cả học giả đang mò mẫm tiến lên trong sương mù, hắn xuất hiện. Hắn phất tay, sương mù trên ngọn núi hoàn toàn biến mất. Hắn lại vung tay lên, trước mắt các học giả xuất hiện một con người dẫn thẳng lên đỉnh núi. Hắn là Trần Lạc, cũng là Thần Toán Học.
Vô số định lý mới kia chính là hắn lát thành đường lên núi cho các học giả. Giờ phút này, Calvin nhịn không được nước mắt rơi lã chã. Bởi vì hắn biết, tâm nguyện của vô số đời học giả Lorrain rốt cục hoàn thành.
Từ giờ trở đi, trung tâm toán học của thế giới không còn là Gaya, mà là Lorrain. Từ hôm nay trở đi, danh hiệu vương quốc toán học đệ nhất của Lorrain sẽ không ai có thể rung chuyển. Bởi vì quyển sách « Hình Học » này. Bởi vì Thần Toán Học ở Lorrain. Hóa ra Thần thật sự tồn tại.
Trần Lạc nhìn Calvin, nhất thời im lặng. Hắn biết, hệ thống đồ vật mà các học giả toán học đang nghiên cứu, có lẽ ít nhất còn phải nghiên cứu một hai ngàn năm nữa, cung cấp cho bọn họ có hơi quá mức đột ngột, sẽ đối với các học giả toán học tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng tuổi tác Calvin đã cao, ở trước mặt hắn lại khóc lóc sướt mướt, bầu không khí vẫn có phần xấu hổ. Trần Lạc ho nhẹ một tiếng, phá vỡ không khí ngột ngạt. Calvin run lên, lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, Trần Lạc đại nhân, là ta quá kích động, thật xin lỗi. . ."
Trần Lạc phất tay, nói: "Ngươi cảm thấy quyển sách này như thế nào?" Calvin đứng thẳng người, trên mặt hiện ra một tia ửng hồng, nói: "Đây là một bản thần thánh chi thư, mỗi một vị học giả, không, mỗi người đều hẳn phải đọc, đây là thần tích không tầm thường. . ."
Ở một thế giới khác, « Cơ Sở » là tác phẩm bất hủ của nhà toán học Hy Lạp cổ đại Eucldumb, nó tập hợp toàn bộ thành quả và triết lý trong một cuốn sách, được giới toán học vinh dự gọi bằng một tên khác《 Thánh Kinh 》.
Trên thực tế, ngoại trừ 《 Thánh Kinh 》, không có bất kỳ tác phẩm nào khác được nghiên cứu, sử dụng và truyền bá rộng rãi như « Cơ Sở ».
Mặc dù « Hình Học » của Trần Lạc cũng có thành quả của lịch đại học giả toán học trên đại lục Thần Ân, nhưng hơn 90% của nó đều là hình học trong tương lai mới có tiến triển. Quyển sách này xem như ở hai ngàn năm sau, cũng là tác phẩm về hình học hệ thống nhất, tân tiến nhất.
Calvin có biểu hiện như vậy cũng không kỳ quái. Chẳng qua điều Trần Lạc quan tâm nhất không phải ý nghĩa của nó, mà là giá trị của nó hoặc là nói giá cả của nó.
Hắn nhìn Calvin, hỏi: "Ta muốn đưa nó khắc bản thành sách, để nhiều người được đọc hơn, ngươi cảm thấy định giá bao nhiêu phù hợp?" Calvin vẫn còn trong say mê, lẩm bẩm nói: "Bảo vật vô giá, đây là bảo vật vô giá. . ."
Bảo vật vô giá đối với Trần Lạc vô dụng, hắn muốn tiền bạc chân thật, hắn nhìn Calvin, nói: "Hội trưởng Calvin, ta đang nghiêm túc hỏi ngươi."
Trong lời nói của Trần Lạc mang theo bất mãn để Calvin như thể bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu. Bây giờ Trần Lạc trong mắt hắn đã ngang hàng với Ma Pháp Chúng Thần, Nữ Thần Trí Tuệ, thậm chí còn cao hơn không ít. Để Trần Lạc bất mãn và tức giận, Calvin chết một vạn lần cũng không thể chuộc tội.
Sắc mặt hắn tái nhợt, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, đáp: "Đại nhân, ta cảm thấy quyển sách này định giá 10. 000 đồng vàng cũng không đủ. . ."
Nếu như bán đi một cuốn « Hình Học » có thể đạt được 10. 000 đồng vàng, bán được mười bản chính là 100. 000, 100 bản một triệu, 1000 bản. . . Đây là nằm mơ.
Mặc dù nói giá trị của « Hình Học » xa không chỉ 10. 000 đồng vàng, nhưng nếu quả thật định giá 10. 000 đồng vàng, trên đời này có mấy người có thể mua được?
Để giá của nó không có mấy người có thể mua được, chẳng bằng đè thấp giá lại, đi con đường ít lãi nhưng bán được nhiều. Học giả trên đại lục Thần Ân nhiều không kể xiết, định giá quá cao tương đương với việc không công từ bỏ thị trường khổng lồ này.
Điểm này Trần Lạc vẫn rất rõ ràng.
Trần Lạc nhìn Calvin, lắc đầu nói: "Ta viết quyển sách này mục đích là để toán học tỏa sáng, có thể chiếu rọi đến mỗi một nơi hẻo lánh trên đại lục Thần Ân, để mỗi người đều có thể cảm nhận được nét hấp dẫn của toán học. Nếu như định giá 10. 000 đồng vàng, có mấy người có thể mua được chứ?"
Calvin nhìn Trần Lạc, nổi lòng tôn kính. Thần chính là Thần, suy nghĩ của hắn so với Thần là bực nào ích kỷ và ngây thơ? Hắn cung kính nhìn Trần Lạc, hỏi: "Ý của ngài là. . ." Trần Lạc nói: "Định giá 10 đồng vàng đi."
Trừ bỏ chi phí và vận doạnh, 10 đồng vàng đã coi như một cái giá lương tâm, so với hầu hết sách bán trên thị trường đều lương tâm. Cần quyển sách này không chỉ là học giả toán học, bởi vì cũng không phải là chỉ có học giả toán học mới cần học toán.
Trần Lạc biên soạn cuốn sách này theo trình tự là từ nông đến sâu, từ đơn giản đến phức tạp, phù hợp với đủ các loại đọc giả. Calvin kính nể nhìn Trần Lạc, rốt cục xác định một việc. Quả nhiên Lạc Thần xuất hiện vì truyền bá tri thức.
Nếu như không phải là vì truyền bá tri thức, tại sao muốn định ra thần thánh chi thư giá trị ngàn vạn đồng vàng có giá rẻ như vậy? Hắn vì để cho nhiều người có cơ hội học tập toán học, vì truyền bá toán học, vì phát triển chân lý. . .
Cùng lúc đó, trong lòng của Calvin cũng bỏ đi một sự hoài nghi. Hắn vốn nghi ngờ ngài Blair và Lạc Thần là cùng một người. Dù sao, hắn đã loại bỏ tất cả học giả vinh dự của thành Yapool, chỉ có ngài Blair là người hiềm nghi nhất.
Hai người bọn họ đều thần bí giống nhau, đều để cho người ta nhìn không thấu, trên toán học đều giống như hai ngọn núi cao không thể chạm tới. . . Nhưng bây giờ, sự nghi ngờ của Calvin hoàn toàn biến mất.
Ngài Blair và Lạc Thần, một người trong mắt chỉ có tiền, một người khác lại chỉ vì truyền bá tri thức, xem tiền bạc như cặn bã, làm sao có thể là cùng một người? Ý nghĩ trước của hắn thật sự là quá mức hoang đường và buồn cười. . .
Calvin ném ý nghĩ không đáng tin cậy này ra khỏi đầu, đặt toàn bộ lực chú ý trên những bản thảo này. Lúc lật đến trang cuối cùng, nét mặt của hắn sững sờ. Một trang này hiển nhiên không phải phần cuối, bởi vì trên trang này có một định lý rất đặc sắc chỉ được chứng minh một nửa.
Calvin đang say mê định lý tinh diệu này, cảm giác tự nhiên khựng lại để trong lòng của hắn khó chịu đến cực điểm. Calvin nhịn không được hỏi: "Đại nhân, phía dưới đâu?" Trần Lạc lắc đầu: "Hết rồi."
Hình học bao hàm nội dung nhiều không kể xiết, hắn không chỉ muốn chứng minh định lý, còn muốn chứng minh suy luận của bọn chúng.
Có ít định lý chứng minh dài mười mấy dòng, lại thêm các loại hình vẽ, 200 trang ngay cả một phần năm nội dung cũng viết không hết, nguyên một bộ « Hình Học » rất dày, ôm bọn chúng ra ngoài dễ dàng trở thành tâm điểm làm người khác chú ý. Huống chi, Trần Lạc cũng chưa viết xong.
"Hết rồi?" Calvin sững sờ: "Thế nhưng là định lý này mới được chứng minh một nửa. . ." "Một nửa khác trong sách tiếp theo." Trần Lạc nhìn hắn, nói: "Đây chỉ một phần nhỏ của bản thảo, thái độ coi trọng của mọi người với toán học quyết định có sách tiếp theo hay không." Calvin rốt cục nghe rõ.
Thần gieo rắc hạt giống tri thức xuống nhân gian, ban cho nhân loại trí tuệ, đây là ân trạch của Thần. Nhưng nếu như nhân loại tự mình không biết trân quý, bọn họ cũng không tiếp tục xứng đáng với những thứ này. Đây là Thần ban ân, cũng là Thần khảo nghiệm.